Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc
Chương 8: Muốn Cả Thiên Hạ, Phải Chôn Cùng Nàng
Mộ Dung Trần khẽ cười lạnh, chỉ là một màn tương kế tựu kế, vậy mà bọn chúng lại thật sự nghĩ hắn dễ dàng ch-ết đến thế sao?
Hắn chắp tay sau lưng, thản nhiên hỏi: “Trong cung thế nào rồi?”
Một người khác cúi đầu đáp: “Th-i th-ể của Tống Hoàng Hậu (tức Tống Vân Lan khi còn sống) thuộc hạ đã cho người bí mật đưa về hoàng lăng. Bệ hạ thì… đối ngoại tuyên bố rằng Tống gia mưu phản, Tống Hoàng Hậu vì sợ tội mà t-ự v-ẫ-n.”
“Vì sợ tội mà t-ự v-ẫ-n sao?”
Trong mắt Mộ Dung Trần thoáng hiện lên một tia lạnh lẽo tàn nhẫn, khóe môi cong lên một nụ cười đầy châm biếm: “Đỗ Thiếu Lăng, ngươi sỉ nhục nàng như thế vẫn chưa đủ sao?”
Hai người quỳ dưới đất không ai dám mở miệng.
Đúng lúc này, từ sau màn mưa, lại có một người bước ra.
Người ấy vận bạch y, giữa đêm mưa trong khe núi âm u tịch mịch, cả thân hình như lan trong thung lũng, phiêu dật thoát tục, đúng là Tuyên Vương, Đỗ Thiếu Quân, đệ đệ cùng cha khác mẹ với hoàng đế đương triều, Đỗ Thiếu Lăng!
Ánh mắt đầu tiên hắn dừng trên người Mộ Dung Trần, trong đôi mắt ôn nhuận như mưa phùn Giang Nam thoáng hiện sự kinh ngạc: “Ngươi... đã giải được độc rồi sao?”
Mộ Dung Trần không trả lời.
Sau đó, Đỗ Thiếu Quân lại nhìn thấy Hoa Mộ Thanh đang nằm dưới đất, càng thêm bất ngờ:
“Tiểu cô nương này từ đâu mà tới? Ăn mặc thế kia… Ồ—Dung Trần, ngươi chẳng lẽ đã…”
“Câm miệng.”
Mộ Dung Trần liếc hắn một cái đầy lạnh lùng: “Sao không ra mặt sớm hơn?”
Đỗ Thiếu Quân mỉm cười, Bàng Thái ôn nhuận như ngọc nhưng lại xen chút ác ý: “Ngươi đã biết ta đến, sao còn có tâm tư dây dưa với tiểu cô nương kia?”
Thì ra, Tuyên Vương Đỗ Thiếu Quân đến là để đưa thuốc giải cho Mộ Dung Trần.
Nhưng khi đến nơi, thấy bên cạnh hắn lại có một tiểu mỹ nhân tuyệt sắc, nên hắn liền cố tình đứng ngoài quan sát một hồi.
Không đợi Mộ Dung Trần đáp lời, hắn đã lại bật cười: “Không ngờ Hoa Tưởng Dung còn có một muội muội thú vị như vậy, đúng là hiếm có.”
Vừa nói, hắn vừa bước đến gần, nhìn kỹ Hoa Mộ Thanh dưới đất, không khỏi tặc lưỡi khen ngợi:
“Ngươi nói xem, nếu đưa nha đầu này vào cung, cái ả điên Hoa Tưởng Dung kia liệu có tức đến ch-ết không đây?”
Lời còn chưa dứt, liền nghe Mộ Dung Trần nhàn nhạt cất tiếng: “Chuyện ta bảo ngươi làm, thế nào rồi?”
Đỗ Thiếu Quân đứng dậy, mỉm cười đáp: “Yên tâm, đã lấy được rồi.”
Vừa nói, hắn vừa đưa ra một chiếc huy chương màu đỏ, trên đó khắc hình một con phượng hoàng đỏ rực đang dang cánh chuẩn bị bay lên trời.
Huy chương của các chủ Lâm Lang Các!
Mộ Dung Trần nhận lấy, ánh mắt dừng lại nhìn thật sâu vào chiếc huy chương, sau đó gật đầu với Đỗ Thiếu Quân: “Đa tạ.”
Đỗ Thiếu Quân cười: “Ngươi với ta, cần gì câu nệ khách sáo như thế. Chỉ là… cái Lâm Lang Các này, khi xưa chẳng phải ngươi lập ra chỉ để khiến nàng vui vẻ sao? Bây giờ một nửa đã rơi vào tay huynh trưởng của ta và Hoa Tưởng Dung rồi, ngươi vẫn còn định giữ lấy nó sao?”
Mộ Dung Trần không trả lời, chỉ ngẩng đầu nhìn về phía mưa rơi trên sườn núi.
Xa xa vẳng lại tiếng người.
Đỗ Thiếu Quân cũng nghe thấy, khẽ cười: “À đúng rồi, vừa nãy trên đường tới đây, ta nghe được một chuyện khá thú vị.”
Nói tới đây, giọng điệu mang theo vài phần hàm ý: “Trong ngôi miếu đổ nát trên núi, có mấy người đi ra, bảo đang tìm Nhị tiểu thư Hoa phủ gia. Nói rằng nàng ta giế-t ch-ết hai nô tài bên cạnh rồi cùng tình lang bỏ trốn!”
Mộ Dung Trần nghiêng đầu, ánh mắt rơi xuống người Hoa Mộ Thanh đang nằm trên đất, nơi cổ áo nàng có vài vết má-u mờ mờ khó nhận.
“Gi-ết người… sao?” - Hắn khẽ lẩm bẩm.
Cô nương này… đúng là có quá nhiều điều bí ẩn.
Tay không lại giải được loại độc vô song của “người kia”, còn có thể mạnh mẽ khống chế loại xuân dược đáng sợ kia, Bách Mị Hương. Chưa từng gặp mặt hắn, vậy mà lại nhận ra. Những động tác thuần thục lúc thoát thân, từng cái liếc mắt, từng biểu cảm… đều quá đỗi quen thuộc.
Nếu không phải vì hắn quá hiểu rõ người kia, thì suýt chút nữa đã tưởng rằng nàng ta chẳng hề ch-ết thật, mà chỉ là giả ch-ết đổi x-ác, rồi sống lại một lần nữa!
Nhưng... sao có thể như vậy được chứ?
Chính tay hắn đã thu dọn từng chút từng chút một th-i th-ể của nàng.
Làn da lạnh lẽo ấy, khuôn mặt không bao giờ còn hiện lên vẻ sống động nữa.
Hắn đã nghĩ, cho dù cả đời này nàng chỉ đối xử với hắn bằng sự thờ ơ, giận dữ, hay ánh mắt lạnh nhạt…
Hắn cũng vẫn muốn được nhìn thấy nàng nhiều hơn một chút, được nhìn thấy nàng còn sống.
Mộ Dung Trần lặng lẽ nhìn Hoa Mộ Thanh. Dưới dung nhan xinh đẹp được che giấu tỉ mỉ kia, rốt cuộc là gương mặt thế nào?
Có phải... thật sự giống với người ấy, dù chỉ một chút thôi?
“Dung Trần?”
Đỗ Thiếu Quân thấy hắn hồi lâu không nói lời nào, liền giơ tay vẫy vẫy trước mắt hắn.
Mộ Dung Trần hoàn hồn, liếc nhìn Đỗ Thiếu Quân, ánh mắt sâu thẳm như vực tối.
Đỗ Thiếu Quân bất giác rùng mình.
Chỉ nghe giọng nói vô tình, không mang chút cảm xúc nào từ người nam nhân như tà thần trước mặt vang lên: “Hoa gia… ta cần một con cờ.”
Khóe môi Đỗ Thiếu Quân giật nhẹ, cười khổ: “Cuối cùng thì ngươi cũng không nhịn được nữa rồi à?”
“Nhịn hay không, bây giờ cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.”
Mộ Dung Trần xoay người, bước vào màn mưa. Người áo đen vẫn quỳ dưới đất lập tức đứng dậy, giương cao một cây dù đen lớn che chắn cho hắn.
Đỗ Thiếu Quân nhíu mày, chỉ nghe thấy giọng nói từ trong làn mưa vọng lại, chậm rãi mà lạnh lẽo:
“Ta muốn cả Hoa gia, và cả giang sơn này... chôn cùng nàng.”
Hắn cứ thế, biến mất trong bóng đêm mịt mùng và cơn mưa như trút.
Đỗ Thiếu Quân nhìn theo bóng lưng kia, cuối cùng cũng chỉ có thể khẽ thở dài, lẩm bẩm: “Cả thiên hạ này, không có nàng… ngươi liền phát điên sao? Đồ si tình.”
Nói xong, hắn quay lại nhìn Hoa Mộ Thanh vẫn đang bất tỉnh trên đất.
Lắc đầu, rồi vỗ tay vào không trung.
Một hắc y nhân từ trên cao đáp xuống, nhấc Hoa Mộ Thanh lên vai.
Hai người một trước một sau, dấn bước vào trong cơn mưa lớn.
“Rầm rầm—”
Sấm chớp vang trời, gió mây cuộn trào trong đêm nay, vận mệnh đã bắt đầu xoay chuyển.
Trong cơn mê man, Hoa Mộ Thanh chỉ cảm thấy mình vừa trải qua một kiếp sống ngắn ngủi của một thiếu nữ tuyệt sắc, mong cầu một đời yên bình, nhưng lại chịu bao uất ức, bị xúc phạm oan uổng…cuối cùng ch-ết trong tức tưởi.
Cho đến khi… tận cùng.
Trên gương mặt tuyệt sắc của thiếu nữ ấy, chỉ toàn là vẻ bi thương cùng tuyệt vọng. Nàng rơi lệ, là những giọt lệ hòa vào những giọt má-u, từng lời từng chữ như nhỏ má-u mà ra: “Cầu xin ngươi, nhất định phải sống tốt thay ta... đừng sống hèn mọn và uất ức như ta nữa…”
Hoa Mộ Thanh bừng tỉnh, đột ngột mở choàng mắt.
Trước mắt nàng là một chiếc giường gỗ cũ nát đến mức gần như rạn nứt, gối đầu thì ẩm mốc mơ hồ bốc mùi.
Đầu nàng đau như muốn nổ tung, cổ họng khô khốc, toàn thân không có lấy một chỗ dễ chịu.
Nàng cau mày lại.
Nàng cố gắng chống người ngồi dậy, vừa kịp đảo mắt nhìn quanh căn phòng rách nát chẳng khác nào một ngôi nhà bỏ hoang thì ngay lúc ấy, cánh cửa sắp rơi ra khỏi bản lề bỗng “RẦM” một tiếng, bị người bên ngoài đá tung!
Ngay sau đó, bốn năm mụ già to khỏe, mặt mày dữ tợn ào vào một lượt.
Người dẫn đầu mặc váy dài màu xám xanh có thêu họa tiết trúc đen, sải hai bước lớn đã đến trước giường Hoa Mộ Thanh, chẳng chút khách khí, chỉ tay thẳng vào trán nàng, lớn tiếng quát: “Còn không mau kéo con tiện nhân độc ác, không biết xấu hổ này ra ngoài!”
Hoa Mộ Thanh nhìn người phụ nhân kia, trong đầu lập tức hiện lên một cái tên.
Hà ma ma, tỳ nữ hạng hai bên cạnh Đại phu nhân, xuất thân phố chợ, tính tình kiêu căng hống hách, lại ưa ăn nói hồ đồ nhất.
Ngay lập tức, hai ma ma già phía sau bước lên, không nói một lời liền lôi nàng khỏi giường, kéo thẳng ra bên ngoài.
Lúc này, Hoa Mộ Thanh mới thấy bên ngoài sân viện xập xệ, đã có không ít người đứng vây kín.
Ở giữa đám đông, được mọi người vây quanh tâng bốc, chính là Đại phu nhân Trữ Thu Liên, mẫu thân ruột của Hoa Tưởng Dung, hiện đang nắm quyền chủ mẫu trong Hoa phủ.
Bên cạnh bà ta là tiểu nữ nhi, tứ tiểu thư Hoa Nguyệt Vân.
Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc
Đánh giá:
Truyện Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc
Story
Chương 8: Muốn Cả Thiên Hạ, Phải Chôn Cùng Nàng
10.0/10 từ 44 lượt.
