Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc

Chương 7: Giải Độc

 
Ngửi thấy hương thơm lạnh lẽo quen thuộc ấy, Hoa Mộ Thanh cuối cùng vẫn đành đè nén những suy nghĩ hỗn loạn trong lòng, khẽ thở dài một tiếng rồi nhẹ giọng nói: "Cửu Thiên Tuế Điện hạ, người cứ ép độc lại như thế này... là không cần ngón tay này nữa sao?"

Mộ Dung Trần khẽ bật cười, ánh mắt nhìn chằm chằm vào ngón tay cứng đờ như khúc gỗ, giọng nói trầm trầm vang lên: "So với người đó... một ngón tay thì có là gì?"

Hoa Mộ Thanh sững lại, nhưng không thể hiểu được hàm ý trong lời nói của Mộ Dung Trần.

Nàng đưa tay lên đầu s* s**ng vài cái. Dù tóc bị cành cây quét qua rối bời, may mắn vẫn mò ra được một cây trâm.



Rút ra xem thì thấy đó chỉ là một cây trâm bạc cũ kỹ, kiểu dáng hết sức đơn giản.


Nghĩ đến Hoa Tưởng Dung trên người toàn là vàng ngọc lộng lẫy, nàng bật cười lạnh, rồi đưa cây trâm lên, nhắm thẳng vào ngón tay của Mộ Dung Trần.

Nàng nói khẽ: "Điện hạ, lát nữa ta sẽ đâ-m thủng ngón tay người, chất độc sẽ phun ra rất nhanh. Người cần phối hợp với… nội lực của mình."

Nàng khựng lại một chút: "Đóng băng dòng má-u đang lưu thông trong bàn tay, ngăn không cho má-u chảy ngược lại, tránh bị trúng độc lần nữa. Như vậy có được không?"

Suýt nữa thì buột miệng nói ra nội công của hắn.

Lực Âm của Mộ Dung Trần là bí mật, ngay cả nàng cũng chỉ vô tình thấy hắn luyện công nên mới phát hiện ra.

Không ngờ vừa dứt lời, lại không thấy Mộ Dung Trần trả lời.

Ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy đôi mắt hắn đen như mực, sâu thẳm như vực, đang lặng lẽ nhìn chằm chằm vào nàng.

Tim nàng chợt thắt lại.

Vô thức né tránh ánh nhìn, thấp giọng hỏi: "Điện hạ?"

Trong mắt Mộ Dung Trần lúc ấy, hiện lên là dáng vẻ cô nương này khi lạnh lùng cười mỉa, một sự quen thuộc đến đáng sợ!

Cứ như nữ nhân ấy đã sống lại vậy!

Trong đôi mắt và dáng vẻ ấy, là sự kiêu ngạo và ngạo nghễ không thể nhầm lẫn…

Nhưng chỉ trong chớp mắt, ảo ảnh ấy liền tan biến.



Mộ Dung Trần thầm cười khổ, đúng là hắn điên thật rồi.

Hắn bật cười khẽ, cong môi nói: "Vậy thì… ngươi giải độc đi."

Vừa dứt lời, đầu ngón tay liền nhói lên một trận đau đớn dữ dội hơn dự đoán, cơn đau lan nhanh từ đầu ngón tay đến cánh tay, trong nháy mắt nửa người đã tê rần!

Hắn hơi bất ngờ, nhưng lại cảm thấy vui vẻ, đúng là loại độc do nữ nhân kia điều chế, dù có được giải đi chăng nữa, cũng khiến người ta đau đớn đến mức không chịu nổi.

“Điện hạ, vận nội lực đi.”

Giọng Hoa Mộ Thanh vang lên, mềm mại uyển chuyển, ẩn ẩn mang theo một tia quyến luyến như có như không.

Mộ Dung Trần liếc nàng một cái, lặng lẽ vận nội lực.

Ngay lập tức, nửa người đang tê dại vì đau liền hiện lên một tầng sương lạnh mỏng như băng tuyết.

Hoa Mộ Thanh khẽ gật đầu, thầm nghĩ: Quả nhiên, Thiên Âm Chi Lực của Mộ Dung Trần lại càng tinh thuần hơn trước.

Nàng đưa tay cầm lấy bàn tay bên kia của hắn, lại thấy hắn hơi nheo đôi mắt yêu mị liếc qua.

Nàng cũng chẳng sợ.

Cầm lấy cây trâm, nàng nhanh chóng chích vào đầu ngón tay của năm ngón bên kia, tạo thành những lỗ nhỏ để dẫn má-u độc.

Phụt.

Mộ Dung Trần thấy má-u đen từ ngón trỏ, nơi áp chế độc tố phun ra nhanh hơn. Chỉ trong chốc lát, dòng má-u chuyển từ đen sẫm sang đỏ tươi!



Hắn bật cười khẽ.

Vừa định thu hồi nội lực…thì Hoa Mộ Thanh lại bất ngờ nâng ngón tay đang trào độc kia lên, đưa đến trước mặt, rồi ngẩng đầu, đôi mắt long lanh như làn nước thu nhìn thẳng vào hắn.

Mộ Dung Trần nhướng mày.

Chỉ thấy thiếu nữ kia đột ngột cúi đầu, há miệng… ngậm lấy ngón tay hắn!

Nhẹ nhàng hút một hơi.

Trái tim Mộ Dung Trần cũng theo đó mà khẽ siết lại.

Cảm giác mềm mại, ấm áp bao bọc quanh đầu ngón tay, còn có chút co rút khe khẽ, như mang theo lực hút nhè nhẹ khiến hắn không khỏi rúng động.

Trong đáy mắt Mộ Dung Trần, ý cười dần lan rộng, sâu thẳm đến mức như ẩn chứa tinh tú lấp lánh giữa đêm tối.

Hắn bật cười, nhưng không phát tiếng động.

Hoa Mộ Thanh lúc này đã buông môi ra, nghiêng đầu nhổ một ngụm má-u sang bên cạnh.

Sau đó tùy tiện dùng tay áo bị cành cây cào rách lau nhẹ khóe miệng, rồi nhìn xuống tay hắn, gật đầu nói: “Độc đã giải xong, điện hạ.”

Mộ Dung Trần vẫn không nhúc nhích.

Hoa Mộ Thanh nghi hoặc, chưa kịp phản ứng thì đã bị kéo mạnh một cái, cả người mất thăng bằng, ngã nhào vào lòng Mộ Dung Trần!

Mộ Dung Trần cúi đầu, liền thấy tiểu cô nương trong lòng như bị dọa sợ, tròn mắt nhìn chằm chằm hắn.

Đôi mắt ấy, quả thật trong veo như lưu ly, long lanh như ngọc vụn. Vì tác dụng của dược, trong mắt nàng ánh lên làn nước, vừa mê hoặc vừa yếu ớt, thật sự khiến người ta không thể rời mắt.

Một vẻ đẹp trời sinh!

So với Hoa Tưởng Dung, người được sủng ái nhất hậu cung nàng còn cao hơn không biết bao nhiêu bậc.

Mộ Dung Trần cụp mắt, khẽ nâng cằm nàng lên, giọng nói khẽ khàng như ma mị, mang theo ý cười tà mị: “Bổn Đốc là người giữ lời. Ngươi giúp ta giải độc, thì ta cũng sẽ giúp ngươi giải ‘Bách Mị Hương’…”



“Không… không cần đâu!”

Hoa Mộ Thanh ban đầu cứ nghĩ đây là loại độc dược, nên mới hứa hẹn như thế. Giờ biết đó là loại thuốc kia, sao có thể để Mộ Dung Trần ra tay giúp được?

Nàng lúng túng đẩy hắn ra, nói líu cả lưỡi: “Đa tạ điện hạ… tiểu nữ tự mình chịu được, người không cần…”

Chưa dứt lời, nàng đã "a" một tiếng kinh hãi, Mộ Dung Trần hoàn toàn không để ý đến sự chống cự của nàng, tay đã vòng ra, siết lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng!

Dưới tác dụng của thuốc, cơ thể Hoa Mộ Thanh trở nên vô cùng nhạy cảm, chỉ một cái chạm cũng khiến nàng run rẩy như có dòng điện lướt qua sống lưng, khiến đầu óc trống rỗng.

Nàng muốn cự tuyệt, nhưng lại không thể khống chế được bản thân, lưng khẽ cong lên theo bản năng.

Bàn tay người kia, nóng rực như lửa, len lỏi qua lớp y phục đã rách nát của nàng, dọc theo làn da mịn màng mà trượt lên từng chút một, cuối cùng dừng lại ở hõm lưng mềm mại.

Những nơi tay hắn đi qua, đều như bị lửa đốt, khiến lý trí cuối cùng trong nàng như sắp tan biến.

Ngón tay Mộ Dung Trần khẽ móc vào sợi dây buộc áo lót bên trong nàng…Hoa Mộ Thanh mấy lần cảm thấy bản thân như sắp ngã vào cảm giác choáng ngợp kia.

Thế nhưng, dường như… vẫn còn thiếu một điều gì đó.

Trong cơn mơ hồ choáng váng, nàng mở mắt ra, liền đối diện ngay với đôi mắt đen lạnh như băng, tà mị như yêu quỷ của Mộ Dung Trần.

Tựa như một chậu nước lạnh tạt thẳng xuống đầu!

Nàng giật mình, lật người, lăn khỏi lòng hắn.

Chống tay ngồi quỳ trên đất, thở hổn hển, kéo lại lớp y phục vốn đã chẳng đủ che thân. Nhưng sự run rẩy toàn thân do cảm giác nóng như thiêu đốt vẫn chưa chịu lắng xuống, và cả dư âm tê dại đang cuồn cuộn trong lòng nàng cũng chưa tan biến.

Đầu óc choáng váng, nàng cố đứng dậy, nhưng chân lại khụy xuống, cơ thể nghiêng hẳn sang một bên.



Bên tai vang lên giọng nói nửa như cười, nửa như trêu chọc của Mộ Dung Trần: “Tiểu nha đầu, chiêu thức ngươi vừa dùng… học từ ai vậy?”

Hoa Mộ Thanh thót tim, chẳng lẽ phản ứng theo bản năng vừa rồi lại để lộ võ công?

Nếu Mộ Dung Trần phát hiện ra nàng chính là Tống Vân Lan mượn x-ác hoàn hồn… liệu hắn có ra tay gi-ết nàng để trừ hậu hoạn không?

Nhưng rồi nàng nhíu mày, chợt tỉnh táo. Không đúng, tên yêu nghiệt này rõ ràng đang thăm dò mình.

Lập tức nàng khụy người xuống, giả vờ yếu ớt, khẽ lắc đầu: “Tiểu nữ không rõ ý của điện hạ… tiểu nữ… chưa từng học võ công bao giờ…”

Mộ Dung Trần nhìn nàng chằm chằm, khoé môi như cười mà không cười, nhưng ánh mắt lại tối lạnh sâu thẳm như vực thẳm không đáy, ép đến mức khiến Hoa Mộ Thanh lúc này chẳng còn chút nội lực nào như bị một ngọn băng sơn vô hình đè nặng lên người.

Chỉ trong chốc lát, thân hình yếu đuối đang khom người kia bỗng nhiên đổ nghiêng sang một bên.

Cuối cùng… nàng không gượng nổi nữa, ngất lịm.

Mộ Dung Trần nhìn thiếu nữ nằm trên đất, trầm mặc một lúc, sau đó vung tay áo đứng dậy, đi về phía cửa động.

Ngoài màn nước, có hai bóng người toàn thân mặc đồ đen, khoác áo tơi, mặt che kín, như những hồn ma hiện ra.

Cả hai quỳ một gối xuống đất, một người trong đó cúi đầu bẩm báo: “Khởi bẩm chủ tử, đã điều tra rõ ràng. Trưởng phòng Thận Hình của Ty Lễ Giám, Trịnh Tuấn là người của Hoàng Thượng. Hiện giờ hắn đã biết chuyện điện hạ trúng độc, đang âm thầm tập hợp lực lượng, có ý đồ chiếm quyền kiểm soát toàn bộ Ty Lễ Giám.” 

 

Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc Truyện Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc Story Chương 7: Giải Độc
10.0/10 từ 44 lượt.
loading...