Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc

Chương 6: Giao Dịch Với Cửu Thiên Tuế

 
Ánh mắt của Mộ Dung Trần chằm chằm nhìn nàng, đột nhiên bật cười.

“Ồ? Ngươi muốn Bổn Đốc cứu ngươi sao?” – Dường như hắn chẳng hề bất ngờ khi Hoa Mộ Thanh nhận ra hắn.

Hoa Mộ Thanh liếc mắt một cái liền nhận ra, người nma nhân với tâm tư khó dò này, lúc này đang lấy dáng vẻ cao cao tại thượng của kẻ đi săn, lạnh lùng đùa bỡn con mồi không có chút sức phản kháng nào như nàng.

Nhưng đó cũng là một cơ hội, ít nhất chứng minh rằng hiện tại hắn sẽ không gi-ết nàng.

Hoa Mộ Thanh hít thở nhẹ một cái, vô thức c*n m** d***.

Đây là một thói quen của nàng từ kiếp trước, mỗi khi suy nghĩ hay cân nhắc điều gì đó, nàng thường vô thức làm động tác ấy.


Mộ Dung Trần nhìn xuống nàng, ánh mắt bỗng chốc thay đổi khi trông thấy hành động ấy.

Nhưng chỉ trong chớp mắt, vẻ khác thường kia đã biến mất.



Ánh mắt càng trở nên sâu thẳm, môi khẽ nhếch lên một nụ cười nhạt, như có như không.

“Ngươi muốn Bổn Đốc cứu ngươi thế nào?”

Hoa Mộ Thanh khựng lại, dường như không ngờ Mộ Dung Trần lại thật sự d-ao động chỉ trong thoáng chốc.

Trong ấn tượng của nàng, người này tuy là… một thái giám, nhưng lại nắm quyền khuynh triều, đặc biệt trên triều đình thì quyết đoán tàn nhẫn, vô cùng lạnh lùng.

Làm gì có chuyện khi đã có ý gi-ết người rồi mà còn do dự?

Dù sao đi nữa, ít nhất bây giờ cơ hội sống sót cũng lớn hơn một chút.

Nàng lập tức cất lời: “Tiểu nữ nguyện ý dốc lòng vì Cửu Thiên Tuế, cầu xin người cứu mạng tiểu nữ lúc nguy khó này.”

“Xì.”

Mộ Dung Trần lại bật cười, tiếng cười khẽ khàng, lành lạnh như suối sâu, vang vọng như yêu âm trong đêm tối.

“Ngươi sao?”

Hắn cong môi, đưa mắt nhìn từ đầu đến chân nàng: “Chỉ dựa vào ngươi, làm sao có thể vì Bổn Đốc mà tận tâm tận lực?”

Hoa Mộ Thanh lại cắn môi, hoàn toàn không nhận ra mỗi khi nàng làm động tác ấy, đôi mắt đen kỳ quái của Mộ Dung Trần lại càng trở nên thâm trầm hơn nữa.

“Tiểu nữ… có hiểu chút y thuật, có thể giải độc cho Cửu Thiên Tuế.”

Từ sớm nàng đã ngửi ra được, trong mùi má-u thoang thoảng trên người Mộ Dung Trần, có ẩn chứa một hương thơm lạnh kỳ lạ.

Mà mùi hương đó, nàng không thể quen thuộc hơn, chính là độc Đan Hàn Hoàn do chính tay nàng điều chế!

Trên đời này chỉ có ba viên thuốc độc ấy!

Một viên, nàng từng đích thân bỏ vào bát trà của Thái tử, kẻ mưu toan hãm hại Đỗ Thiếu Lăng và ép nàng làm thê tử.

Một viên khác, bị Đỗ Thiếu Lăng lấy đi, đút cho vị tiên hoàng, cũng là phụ hoàng ruột của hắn, người đã khởi ý gi-ết hắn.

Còn viên cuối cùng… chỉ e không biết vì lý do gì mà đã rơi vào trong cơ thể Mộ Dung Trần.

Loại độc này, vừa gặp nước sẽ lập tức tan ra, sau khi trúng độc, trong vòng một canh giờ hoàn toàn không có triệu chứng rõ ràng.



Chỉ đến khi độc tố ngấm sâu vào huyết mạch, mới bộc phát dữ dội, người trúng độc sẽ phun má-u, toàn thân tỏa ra một mùi hương lạnh lẽo mơ hồ.

Lúc đó, cho dù là thần tiên hạ phàm, cũng lực bất tòng tâm.

Hiển nhiên Mộ Dung Trần hiện tại đã bước vào giai đoạn phát tác, vậy mà không hiểu bằng cách nào vẫn có thể cố gắng chống đỡ được.

Lúc này, Mộ Dung Trần cúi mắt nhìn nàng, ánh mắt khó lường, khẽ cười thấp giọng: “Tiểu nha đầu, ngươi lại có thể nhìn ra được Bổn Đốc trúng độc?”

Nói rồi, như vô tình, hắn lại đưa tay bóp nhẹ lấy cổ Hoa Mộ Thanh: “Thiên hạ này, người nhận ra được loại độc ấy… chẳng có mấy ai đâu.”

Ngay lúc ấy, trong cơ thể Hoa Mộ Thanh lại lần nữa trào dâng cảm giác tê dại như ăn mòn xương cốt, bị hắn khẽ chạm một cái, bản năng liền cảnh báo nguy hiểm.

Thế nhưng cơ thể lại phản ứng một cách kỳ lạ, không theo ý chí nàng.

Chỉ suýt chút nữa thôi, cái tiếng r*n r* khiến người ta chỉ muốn ch-ết đi vì xấu hổ kia đã bật ra khỏi miệng.

Nàng lập tức cắn chặt môi, toàn thân khẽ run lên không kiểm soát được, cố gắng lùi lại nửa bước, giọng run rẩy nói: “Ta… ta có thể giải độc.”

Đôi mắt tà mị của Mộ Dung Trần chợt thoáng qua một tia kinh ngạc, hiệu lực của Bách Mị Hương, hắn là người hiểu rõ hơn ai hết.

Năm đó, vị thái tử truỵ lạc kia nam nữ không kiêng kỵ gì, từng dùng loại thuốc này để ép một trạng nguyên có ý chí kiên cường thành kẻ phát cuồng như chó hoang độ-ng d-ục…

Thế mà tiểu nha đầu này lại còn nhịn được?!

Nhưng dù có kiên nhẫn đến mấy thì đã sao, hắn cũng chưa chắc sẽ tha cho nàng.

Thế mà đúng lúc đó, Hoa Mộ Thanh đang run rẩy không ngừng lại ngẩng đầu lên, dường như dồn hết sức lực, khó khăn từng chữ một mà run giọng nói: “Cửu… Cửu Thiên Tuế… xin… xin ngài… cùng tiểu nữ… lập một giao ước.”

Đến nước này rồi mà còn dám mặc cả với hắn?



Mộ Dung Trần chợt nhớ đến nữ nhân đó, một nữ nhân trong cơn trọng thương sốt cao, nằm giữa băng tuyết, gần như cận kề cái ch-ết… Vậy mà vẫn cố gắng gằn từng chữ ‘uy hi-ếp’ hắn, cầu xin hắn tha cho tên nam nhân đáng ch-ết kia.

Dù sau đó, hắn thực sự đã giữ lời hứa, tha cho kẻ đó, tận mắt nhìn nàng giúp hắn bước lên ngôi vị chí tôn của Triều Đại Lý.

Dù sau đó, nữ nhân ấy chẳng còn nhớ chút gì về lời hứa dưới trời tuyết năm xưa…

Dù sau đó, nàng ch-ết đi một cách ngạo nghễ rực rỡ, tại nơi đẹp nhất nhưng cũng lạnh lẽo nhất trong hoàng cung.

Dù hắn biết rõ Hàn Hương Hoàn là độc, vẫn cam tâm nuốt xuống, chỉ vì đó là thứ cuối cùng nàng để lại trên thế gian này, thứ do chính tay nàng chế ra.

Trong khoảnh khắc, trăm mối tơ vò, nghìn ký ức ùa về.

Đến khi hắn hoàn hồn, thì cô nương vừa rồi còn vì thuốc mà không thể kiểm soát nổi thân thể, giờ đã nắm chặt lấy cổ tay hắn.

“Cửu Thiên Tuế.”

Giọng nàng lúc này vừa mới thoát qua một đợt d-ục vọng kịch liệt, đôi mắt đầy mị hoặc, câu hồn đoạt phách.

Thế nhưng nàng lại dường như không hề hay biết, thậm chí còn áp sát hắn, nắm tay hắn, thấp giọng nói: “Nếu… tiểu nữ có thể giải độc cho ngài, vậy xin hỏi… ngài có thể… cũng giúp tiểu nữ… giải thứ trong người này…”

Mộ Dung Trần ánh mắt sâu thẳm, im lặng một lúc rồi bất chợt nhếch môi cười khẽ: “Ngươi chẳng phải nói mình biết chút y thuật sao? Độc dược còn giải được, chẳng lẽ lại không giải nổi chút xuân dược nhỏ nhoi này?”



Hoa Mộ Thanh cứng đờ người.

Cuối cùng nàng cũng hiểu ra cảm giác ch-ết tiệt trong người mình là gì rồi!

Là xuân dược?!

Khốn kiếp thật!

Nàng lập tức muốn lùi khỏi Mộ Dung Trần, nhưng nghĩ lại, hình như… cũng chẳng cần quá miễn cư-ỡng hắn?

Dù sao, hiện tại nàng cũng không còn là Tống Vân Lan cao cao tại thượng năm xưa nữa.

Huống hồ… người này… chẳng phải là… thái giám sao?

Thuốc đã phát tác, hắn cũng… bất lực thôi, đúng không?

Mộ Dung Trần thấy trên gương mặt xinh đẹp kiều diễm như ngọc kia của nàng, biểu cảm thay đổi liên tục, cuối cùng lại dường như bình tĩnh trở lại.

Hắn khẽ cười, giọng trầm thấp vang lên như gió đêm: “Tiểu nha đầu, e là ngươi vẫn chưa biết… trong cung, không ít mánh lới để hầu hạ người khác, đều là do thái giám huấn luyện ra cả đấy?”

Hoa Mộ Thanh lập tức hất mạnh tay hắn ra.

Mộ Dung Trần khẽ cười, lần này thậm chí còn bật ra tiếng.

Giọng cười của hắn trầm thấp êm ái, như tiếng đàn tỳ bà ngân vang chậm rãi giữa đêm mưa lạnh lẽo, vang vọng giữa sơn động tối tăm, khiến lòng người cũng run rẩy theo dư âm ấy.

Hoa Mộ Thanh cắn môi, thầm nghĩ: Tên này, tuy gương mặt như hoa sen nở, yêu dị đến vô song… nhưng quả thực, không giống một thái giám chút nào.

Nàng tức giận, nói nhỏ: “Điện hạ đừng trêu ghẹo tiểu nữ nữa.”

Mộ Dung Trần nhướng mày, lại nghiêng người dựa vào tảng đá sau lưng, vẫy tay gọi: “Lại đây, chẳng phải nói muốn giải độc cho bản tọa sao?”



Tên này đúng thật… luôn thích đùa cợt lòng người, xem người khác như món đồ chơi để tiêu khiển.

Nhưng lúc này, nàng lại chẳng thể như kiếp trước, dùng ánh mắt lạnh lùng đối đãi với hắn. Chỉ có thể cắn răng, bước tới, quỳ xuống trước mặt hắn.

Rồi lại nắm lấy tay hắn lần nữa.

Vừa lật lên xem, quả nhiên, hắn đã ép toàn bộ độc tố dồn về ngón trỏ. 

 

Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc Truyện Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc Story Chương 6: Giao Dịch Với Cửu Thiên Tuế
10.0/10 từ 44 lượt.
loading...