Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc

Chương 5: Gặp Lại Cố Nhân


Sao hắn lại có mặt ở đây?

Ngay sau đó, Tống Vân Lan ngửi thấy trong không khí có mùi má-u tanh nhàn nhạt.

Chẳng lẽ… hắn bị thương?

Trong lòng nàng thoáng thở phào nhẹ nhõm. Lại thấy hắn vẫn luôn nhắm mắt, tựa hồ chưa hề phát hiện ra sự hiện diện của nàng.

Thế là nàng nín thở, lặng lẽ lùi bước.

Nhưng—

Vừa xoay người, sau lưng liền truyền đến một tiếng gọi trầm thấp, nhẹ nhàng mà ma mị như quỷ mị:
“Quay lại đi, tiểu nha đầu.”

Tống Vân Lan lập tức thấy da đầu tê dại, theo phản xạ siết chặt các ngón tay.



Nhưng nàng vẫn không muốn quay lại.

Nếu để Mộ Dung Trần phát hiện ra bộ dạng hiện tại của nàng… thì dù hắn có đang bị thương, e rằng cũng sẽ gi-ết ch-ết nàng mất!

Dù gì, khi còn ở triều đình, nàng đã nhiều lần ra tay đàn áp, chèn ép hắn, kìm hãm thế lực của hắn, chặ-t đứ-t mọi đường lui của hắn.

Cả trong cung lẫn ngoài triều, người người đều nói hắn hận nàng đến thấu xương, chỉ mong được ló-c thị-t, rú-t xư-ơng, uống má-u nàng cho hả giận!

Tuy rằng, mỗi lần hắn gặp nàng…

Đều là nụ cười tà mị, Bàng Thái như yêu như ma.

“Hửm?”

Lúc này, Mộ Dung Trần lại chẳng hề có dáng vẻ âm u khó đoán như thường ngày. Hắn chỉ tựa người hờ hững vào một tảng đá lớn bên cạnh.

Cả người như hóa thân thành Ma vương của bóng đêm, lãnh đạm ngạo nghễ, khẽ hừ một tiếng:
“Còn không mau lại đây?”

Trong lòng Tống Vân Lan run rẩy, cắ-n mạnh đầu lưỡi, âm thầm tính toán: nếu giờ mình liều mạng bỏ chạy, liệu có còn đường sống không, khi hắn đang bị thương?



Chính nàng cũng chưa hiểu vì sao khi nhìn thấy Mộ Dung Trần, phản ứng đầu tiên lại là… sợ hãi, và bỏ chạy.

Tư duy còn chưa kịp định hình, thì thân thể đã hành động trước, nàng quay người bỏ chạy trong hoảng loạn.

“Ào!”

Chân vừa bước vào làn nước lạnh buốt của con suối nhỏ, thì sau gáy lập tức bị một bàn tay siết chặt còn lạnh hơn cả nước suối.

Toàn thân nàng rùng mình, giật nảy cả người.

Nàng lập tức phản đòn, nhưng đúng lúc ấy, cơn tê dại quái dị kia lại ập đến như sóng trào, khiến toàn thân như không còn sức.

Cùng lúc đó, cánh tay phía sau kéo mạnh, khiến nàng lập tức mất trọng lực, hai chân rời khỏi mặt đất.

“A!”

Rõ ràng là tiếng kêu kinh hãi, vậy mà vì chất giọng mềm mại, dính dính và run rẩy của nàng lúc này,
nghe thế nào… cũng khiến người ta liên tưởng tới…

Cảnh tượng đáng xấu hổ mà nàng từng vô tình nghe thấy giữa Hoa Tưởng Dung và Đỗ Thiếu Lăng khi xưa…

Trong lòng nàng âm thầm tức giận, liền cắ-n mạnh đầu lưỡi.

Nhưng vẫn không ngăn được toàn thân run rẩy, nhiệt độ lại càng lúc càng nóng rực.

Cằm bị một bàn tay nắm lấy.

Nàng bị buộc phải ngẩng đầu lên, vừa ngẩng, liền chạm phải gương mặt từng khiến thiên hạ khuynh đảo của Mộ Dung Trần.

Lúc này, gương mặt vốn trắng như ngọc của hắn lại tái nhợt như tuyết, như mặt quỷ hiện hình.

Nhưng đôi mắt kia lại đen kịt như màn đêm không ánh sáng, con ngươi mở rộng hơn người thường ba phần.

Vừa dọa người, lại vừa lạnh lẽo như một sinh vật vô tri vô cảm, không mang theo chút hơi ấm con người nào cả, chỉ chăm chăm nhìn nàng bằng ánh mắt lạnh băng vô tình.



Tống Vân Lan cắn chặt môi, không hiểu sao hắn thấy nàng lại hoàn toàn chẳng chút phản ứng nào.

Vừa định mở miệng, thì Mộ Dung Trần bỗng cong môi, khẽ nhếch đôi môi đỏ như má-u: “Sao vậy? Bị người ta hạ xuân dược à?”

Vừa nói, hắn vừa ghé sát lại gần, mũi gần như chạm vào má nàng, hít nhẹ một hơi: “Ừm… mùi hương mềm mị thượng hạng.”

Hắn nhướng mày, cúi mắt, bật cười nhẹ như mê hoặc: “Tiểu nha đầu, tâm trí cũng vững đấy, mà nhịn được đến giờ… chỉ tiếc là…”

Cằm Tống Vân Lan lại bị nâng lên lần nữa, buộc nàng phải đối diện với đôi mắt gần như toàn màu đen như ma quỷ kia.

Bên tai truyền đến một giọng khàn trầm, nhẹ nhàng nhưng chứa đầy dụ hoặc: “Chỉ tiếc là… hình như sắp không chịu nổi nữa rồi nhỉ?”

Lời nói như trêu đùa mà lạnh lẽo, như đang cười nhạo, nhưng lại tàn nhẫn đến đáng sợ.

Người nam nhân này, không giống Mộ Dung Trần mà nàng từng biết.

Trong lòng Tống Vân Lan đầy nghi hoặc, nhưng thân thể nàng càng lúc càng nóng, theo bản năng khao khát mọi thứ lạnh lẽo, chỉ mong có thể làm dịu đi ngọn lửa đang thiêu đốt trong lồng ngự-c.

Mà người trước mặt, Cửu Thiên Tuế, cả người lạnh như băng ngọc, khiến nàng không thể kiềm chế được h*m m**n muốn dựa vào.

“Xì.”

Mộ Dung Trần bật cười khẩy, đầy vẻ giễu cợt.

Ngón tay đang giữ cằm nàng, bỗng dí nhẹ lên đôi môi đỏ mọng khẽ hé của nàng...

Thiếu nữ ấy, lông mày cong như cành liễu, đôi mắt long lanh như nước, ánh nhìn mơ màng lướt qua, đôi môi phớt hồng như hoa đào.

Vốn đã mang dáng vẻ yếu đuối như liễu trước gió, khiến người ta thương xót. Nhưng dưới khóe mắt trái lại có một nốt ruồi lệ màu má-u, khiến nàng càng giống như đóa hoa đầu cành tháng Hai. Vừa mong manh khiến người thương tiếc, lại vừa mê hoặc khiến người muốn hái xuống làm của riêng.



Sự ngây thơ và quyến rũ…tự nhiên mà hòa quyện vào nhau.

Nhất là lúc này, dưới tác động của thuốc, sự ngây thơ bị bản năng d*c v*ng lấn át, tất cả vẻ đẹp mê hoặc ấy hoàn toàn bừng nở.

Tựa như một loại độc dược có thể gi-ết người chỉ trong một ánh nhìn!

Thế nhưng, đúng vào lúc ý thức nàng sắp tan rã, hoàn toàn chìm vào, trong mắt nàng lại đột nhiên bừng lên một tia sáng lạnh lẽo.

Chỉ một thoáng ánh sáng ấy thôi, cũng đủ khiến Mộ Dung Trần tưởng như mình lại đang nhìn thấy nữ nhân đã dùng cách bi tráng nhất, tuyệt quyết ch-ết trước cửa Phụng Loan Cung, là thiên tài tuyệt thế, là người duy nhất hắn không thể quên.

Lòng khẽ chùng xuống, ngón tay nắm lấy cằm nàng càng siết chặt hơn.

Tống Vân Lan đau đớn, cố gắng trợn to mắt, vùng vẫy muốn thoát khỏi sự kiềm chế của người kia.

Nhưng đúng lúc đó.

Trong đôi mắt đen như vực sâu phản chiếu ánh lửa kia, nàng đột nhiên thấy được hình bóng của chính mình.

Lập tức sững người!

Người thiếu nữ e lệ như hoa đào kia… là ai?

Là…

Chẳng lẽ là nàng?!

Sao có thể?! Sao lại…

Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?!

Nhưng chưa kịp để nàng hiểu rõ, Mộ Dung Trần đã lại chậm rãi cất giọng, như thì thầm trong gió:
“Vân tưởng y thường hoa tưởng dung, xuân phong phất khám mộ thanh hoa. Nhược phi quần ngọc sơn đầu kiến, hội hướng D-ao Đài nguyệt hạ phùng*.”

*Vân mơ áo đẹp hoa mơ mặt, gió xuân m*n tr*n liễu thướt tha. Nếu chẳng gặp trên đỉnh Ngọc Sơn, hẳn sẽ gặp dưới trăng nơi D-ao Đài.*

Hắn cúi đầu, lần nữa nhìn vào mắt Tống Vân Lan, nhẹ giọng cười khẽ: “Hai đóa hoa của Hoa gia, quả nhiên danh bất hư truyền. Nếu Bổn Đốc không đoán sai, ngươi chính là Nhị tiểu thư của Hoa gia, muội muội của Hoa Tưởng Dung, tên là Hoa Mộ Thanh?”

Tống Vân Lan, hoặc nên nói là Hoa Mộ Thanh, hai mắt đột ngột co rút.

Cuối cùng nàng cũng hiểu được rốt cuộc mình đang ở trong tình cảnh gì!



Nàng… lại tái sinh trong thân x-ác của Hoa Mộ Thanh, muội muội của Hoa Tưởng Dung, một cô nương xinh đẹp tuyệt trần nhưng yếu đuối vô năng?!

Sao có thể?!

Mượn x-ác hoàn hồn??!

Là trời cao ban cho nàng cơ hội sống lại lần nữa sao?!

Hay là…oán hận của nàng, sâu đến mức ngay cả âm ty địa phủ cũng không dám thu nhận?!

Hay là…

Hay là… cuối cùng nàng đã có được cơ hội để báo thù rửa hận rồi?!

Thế nhưng…còn chưa kịp trấn tĩnh lại, tay của Mộ Dung Trần đã từ cằm nàng chuyển lên cổ mảnh mai của nàng.

“Muội muội của Hoa Tưởng Dung sao? Ha, đúng là sắc nước hương trời. Cớ gì lại rơi vào hoàn cảnh như thế này?”

Giọng điệu mang theo tiếng cười, nụ cười càng lúc càng quyến rũ, mê hoặc khôn tả.

“Chẳng lẽ là tư tình với tình lang, lại bị kẻ khác gài bẫy?”

Nguyên bản Hoa Mộ Thanh có thể không hiểu rõ người nam nhân trước mặt.

Nhưng hiện tại, Hoa Mộ Thanh này, bên trong chính là người từng cùng Mộ Dung Trần đấu trí đấu lực suốt hơn mười năm nơi triều đình, là kẻ địch không đội trời chung!

Nàng hiểu hơn ai hết, Mộ Dung Trần đã động sát ý.

Mộ Dung Trần muốn gi-ết nàng?

Tại sao?

Hoa Tưởng Dung không phải do hắn đưa vào cung sao?



Hắn và Hoa gia chẳng phải là đồng minh à?

Nếu nàng lúc này là Hoa Mộ Thanh, chẳng phải hắn nên ra tay cứu giúp sao?

Cớ gì lại định gi-ết nàng?

“Là Hoa Tưởng Dung! Nàng ta cấu kết với đại phu nhân, muốn hại ta! Xin… xin Cửu Thiên Tuế hãy cứu ta!”

Trong khoảnh khắc nhanh như tia chớp, Hoa Mộ Thanh bỗng nghĩ ra một cách giải thoát hoàn hảo, dựa vào Mộ Dung Trần!

Trả thù đôi cẩu nam nữ kia!

Quả nhiên, Mộ Dung Trần đang siết chặt cổ nàng, đôi mắt dần nheo lại.

Ánh mắt ấy, như một dã thú tà mị đang quan sát con mồi của mình.

Nàng chưa từng thấy người nam nhân Cửu Thiên Tuế vốn quen với dáng vẻ bất cần, uể oải nơi triều đình, lại có thể toát ra khí thế cường đại khiến người khác run rẩy tận da thịt như vậy.

Nàng cắn chặt môi, ép bản thân nhìn thẳng vào mắt hắn.

Không hay biết rằng, lúc này đây, ánh mắt nàng như ngấn sương, quyến rũ mê người, toàn thân toát ra vẻ yêu kiều khiến người ta không thể dời mắt. 

 

Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc Truyện Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc Story Chương 5: Gặp Lại Cố Nhân
10.0/10 từ 44 lượt.
loading...