Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc
Chương 4: Gi-ết Người Rồi!
Hiện tại, Tống Vân Lan vẫn chưa thể hiểu rõ rốt cuộc mình đang rơi vào hoàn cảnh nào, vì sao đôi mắt lại có thể một lần nữa nhìn thấy ánh sáng.
Nhưng lời đối thoại giữa hai kẻ kia, nàng đã nghe rõ từng chữ!
Ánh mắt lập tức lạnh băng, thấy Vương Nhị đang đưa tay sấn tới, nàng quát khẽ: “Cút ngay!”
Sát khí và khí thế uy nghiêm tích tụ bao năm trên chiến trường quả nhiên khiến tên nam nhân đê tiện kia khựng lại trong thoáng chốc.
Thế nhưng, Tống Vân Lan lập tức nhíu mày, giọng nói này sao lại mềm mại, nũng nịu như đang làm nũng thế kia?
Đây không phải là giọng nói của nàng!
Bên kia, Vương Nhị cũng chỉ sững người một lúc, rồi lập tức bị thứ giọng nói mềm mại “gợi cảm” kia làm cho đầu óc quay cuồng.
Gã kích động đến nỗi cả gương mặt rỗ như đang run rẩy theo, hấp tấp cởi áo ngoài, rồi nhào lên giường, định kéo dây áo trước ngự-c chiếc yếm cắ-t ngang ngự-c mà Tống Vân Lan đang mặc.
Tống Vân Lan xưa nay chưa từng mặc loại quần áo như vậy.
Nhưng lúc này, nàng không có thời gian để nghĩ nhiều, càng không thể để mặc tên khốn kia làm nhục.
Dù toàn thân lạ lẫm, khó chịu, nàng vẫn tung tay nhanh như chớp, tóm chặt cổ tay hắn, lập tức bật dậy, xoay người bẻ ngược tay hắn ra sau!
“Aaa!”
“Rắc!”
Tiếng gào thảm thiết của gã nam nhân vang lên cùng lúc với tiếng sét giáng ngoài trời.
Ngoài cửa, Mã ma ma thím khinh khỉnh lắc đầu: “Gào to thế cơ à, hừ, cứ gào đi. Từ tối nay trở đi, ngươi đã không còn là Nhị tiểu thư cao quý của Hoa phủ gia, tuyệt sắc giai nhân nổi danh kinh thành, mà là hoa khôi đứng đầu Diệp Mãn Lâu rồi đó! Hô hô hô…”
Trong phòng.
Vương Nhị hoàn toàn không ngờ sẽ bị Tống Vân Lan phản đòn bất ngờ đến vậy, hai tay bị bẻ ngoặt suýt nữa gãy lìa.
Gã hét thảm một tiếng, quay lại giận dữ chửi: “Ả tiện nhân!” - rồi tung chân đá tới!
Mà Tống Vân Lan cũng cực kỳ kinh ngạc, sao cơ thể này lại yếu ớt thế?
Một tên nam nhân yếu ớt đến vậy mà nàng không bẻ gãy nổi tay hắn?!
Chỉ một động tác đơn giản mà nàng đã thở hổn hển, lồng ngự-c phập phồng, cảm giác như sắp không chịu nổi…
Thấy tên kia lại vung chân đá tới, Tống Vân Lan xoay người một cái, nhẹ nhàng rơi xuống khỏi giường.
Vương Nhị lập tức lao tới, miệng không ngừng chửi rủa: “Ả tiện nhân! Hôm nay tốt nhất là ngoan ngoãn hầu hạ gia đây! Bằng không thì gia gọi mấy huynh đệ cùng lên một lượt, hừ hừ, lúc đó đừng có mà kêu la như con gà chưa khai bao chịu không nổi rồi quỳ xuống cầu xin gia tha mạng!”
Lời lẽ dơ bẩn, đầy sự sỉ nhục.
Tống Vân Lan trong lòng càng lạnh lẽo, đảo mắt liếc qua, liền thấy trên chiếc bàn Bát Tiên sứt mẻ bên cạnh có đặt một cái rổ kim chỉ đã cũ, bên trong cắm một cây kéo bọc chỉ đỏ ở tay cầm.
Sát ý vụt lóe.
Vương Nhị đang gào thét lao đến: “Ngươi tốt nhất là…”
“Phập!”
Còn chưa kịp thấy thiếu nữ xinh đẹp tuyệt sắc đối diện ra tay thế nào, hắn chỉ cảm thấy một cơn đau buốt nhói nơi cổ.
Một vài giọt má-u bắ-n lên gương mặt xinh đẹp trắng nõn của nàng.
Dưới ánh đèn dầu vàng vọt mờ mờ, thiếu nữ vốn mang vẻ đẹp thần tiên thoát tục, lúc này đuôi mắt rỉ má-u, lại mang nét yêu dị rợn người.
Vương Nhị trừng lớn đôi mắt, run rẩy đưa tay lên cổ, chạm vào cây kéo đã cắm sâu vào da thịt, lảo đảo lùi lại mấy bước, rồi ngã vật xuống đất.
“Rầm!”
Cửa phòng bị đẩy mạnh từ bên ngoài.
Mã ma ma sốt ruột gắt gỏng: “Ta nói này Vương Nhị này, ngươi làm gì mà lâu thế hả? Ngoài này mưa như trút nước, ta còn phải đứng canh cửa cho ngươi nữa, ngươi… aaaa!!!”
Tiếng hét của bà ta còn chưa kịp vang lên trọn vẹn thì đã nghẹn lại giữa cổ họng.
Bởi vì cổ họng của bà ta đã bị một thiếu nữ áp sát trong chớp mắt, dùng năm ngón tay trắng trẻo thon dài bóp chặt!
“Nhị… Nhị tiểu thư… đừng… đừng gi-ết ta…”
“Hừ.”
Tống Vân Lan bật cười lạnh, giơ tay, xoay mạnh một cái “rắc!” gương mặt của Mã ma ma lập tức vặn vẹo một cách đáng sợ.
Bà ta trừng mắt, không thể tin nổi, rồi ngã rạp xuống đất, im bặt, không còn tiếng động.
Cùng lúc bà ta ngã xuống, cả người Tống Vân Lan lại lần nữa bị một đợt sóng nóng tê rần khó chịu cuốn tới.
Nàng th* d*c không thôi, trước mắt tối sầm lại…
Liên tiếp gi-ết ch-ết hai kẻ không có chút võ công nào, vậy mà lại dùng hết toàn bộ sức lực của nàng.
Cơ thể này... rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Tống Vân Lan gắng gượng, vịn vào mép bàn run rẩy đứng vững.
Đúng lúc ấy, từ ngoài cửa lại vang lên tiếng mưa rơi lộp độp trên áo tơi, cùng với tiếng bước chân gấp gáp chạy trong mưa.
Ánh mắt nàng chợt lóe lên.
Nghiến răng chịu đựng, nàng quay người lại, trông thấy cánh cửa sổ bên tây còn đang khép hờ.
Vận khí, nàng lao về phía cửa sổ.
Tất cả chỉ diễn ra trong vài nhịp thở, đám người chạy trong mưa kia đã vọt đến hành lang trước điện.
Trước tiên, bọn họ vỗ nhẹ nước mưa trên người, sau đó cúi đầu khom lưng, giọng nói khúm núm truyền vào căn phòng leo lét ánh đèn dầu: “Mã ma ma, Vương Nhị ca, mưa lớn đường núi khó đi, bọn đệ tới trễ, mong hai người đừng trách.”
Nhưng trong phòng hoàn toàn không có tiếng đáp lại.
Bọn họ nhìn nhau khó hiểu, một người trong số đó thấy cửa phòng đang mở, liền bước vài bước sang bên, ghé đầu nhìn vào trong.
Ngay lập tức hắn lùi lại trong hoảng loạn, hét to: “Có người ch-ết rồi——!!!”
__
Ngôi miếu đổ nát ấy.
Giữa cơn giông gió cuồn cuộn, tiếng hét thảm kia xé toang màn mưa, khiến bao người về sau nghe đến cũng phải kinh hồn tán đảm.
Mà thiếu nữ lúc này đang bước chân xiêu vẹo, loạng choạng rảo bước trong mưa to như trút, toàn thân lạnh buốt đến tận xương, đầu đau như muốn nứt ra, vô số hình ảnh kỳ quái, phi lý hỗn loạn ập về trong đầu nàng.
Lúc thì nàng thấy Hoa Tưởng Dung, không đúng, là Hoa Tưởng Dung khi còn là thiếu nữ, với mái tóc tết kiểu tiểu thư thanh thuần, nhẹ nhàng cất tiếng gọi nàng: “Muội muội ngoan của ta…”
Lúc thì nàng thấy một nữ nhân gầy gò tiều tụy nằm trên chiếc giường gỗ cũ nát, nghẹn ngào mà cay đắng nói: “Nữ nhi ngoan, nhịn đi, nhịn được rồi... sẽ không còn ai hại con nữa…”
Lúc thì lại thấy những nam nữ thanh niên mặc cẩm y hoa phục, đầu cài trâm ngọc, nhìn nàng bằng ánh mắt khinh bỉ nhục mạ không chút thương tiếc.
Lúc thì nàng thấy người nam nhân mà nàng từng đem lòng ngưỡng mộ, ôm lấy tỷ muội thân thiết nhất của nàng, thì thầm lời yêu đương sau hòn giả sơn…
Trong đầu nàng loạn như tơ vò, cơn đau như muốn xé toạc óc, tưởng chừng sẽ chia đôi cả linh hồn ra làm hai nửa.
Cuối cùng, đôi chân không còn gắng gượng nổi nữa, nàng ngã khuỵu xuống giữa trận mưa như thác đổ.
Rõ ràng nước mưa lạnh buốt, vậy mà nàng lại cảm thấy cả người như bốc cháy.
Nàng mờ mịt nhìn quanh bóng tối, không biết mình đang ở nơi nào.
Chỉ lờ mờ trông thấy ngôi miếu đổ nát phía xa kia vẫn còn sáng đèn, có ánh đuốc cùng bóng người đang tỏa ra khắp bốn phía tìm kiếm.
Nàng cố gắng vùng dậy, vừa định chạy về phía trước, thì cảm giác tê dại kỳ quái ấy lại như rắn độc chui vào trong đầu, khiến cả người nàng run rẩy.
Chân mềm nhũn.
“Rào rào...”
Nàng lăn theo triền đá núi mà rơi xuống dưới.
Nhưng cũng không lăn được bao xa, liền trượt xuống một con dốc dựng đứng.
Trong lòng nàng thầm nghĩ phen này chắc chắn mất mạng hoặc ít nhất cũng tàn phế.
Không ngờ được—
Dưới con dốc ấy, lại có vô số cành cây đan xen chéo nhau, ngăn cản cả trái lẫn phải.
Cứ như vậy, chúng lại cứu nàng khỏi cú ngã chí mạng, khiến nàng bình an đáp xuống tận đáy vực.
Nằm úp sấp trên mặt đất, nàng phải nằm yên một lúc lâu, mãi đến khi sức nóng và tê dại quái dị kia dịu đi đôi chút, mới cố gắng ngồi dậy.
Sau đó, nàng phát hiện ra... dưới chân dốc này, lại là một thế giới khác biệt.
Trên đầu, những cành cây giăng kín như một chiếc ô lớn vô hình, ngay cả cơn mưa xối xả kia cũng chỉ nhỏ được vài giọt xuống nơi này.
Phần lớn nước mưa đều theo cành lá chảy xuống dòng suối nhỏ bên sườn dốc, rơi xuống như màn mưa mỏng.
Xung quanh nàng, khô ráo sáng sủa, lại còn ấm áp bởi ánh lửa.
Khoan đã, ánh lửa?
Sao lại có lửa?
Nàng lập tức phản ứng lại, quay ngoắt người về phía sau.
Nàng thấy phía sau ánh lửa mờ ảo, có một người đang ngồi.
Khuôn mặt yêu mị như tà thần, dung nhan tựa tiên giáng trần mà lại hiểm độc như quỷ.
Người mà nàng tuyệt đối không thể nào quên, cũng là kẻ duy nhất khiến nàng vừa sợ hãi, vừa kinh hoàng đến mức khắc cốt ghi tâm.
Cửu Thiên Tuế, Mộ Dung Trần!
Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc
Đánh giá:
Truyện Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc
Story
Chương 4: Gi-ết Người Rồi!
10.0/10 từ 44 lượt.
