Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc

Chương 9: Bị Làm Nhục

 
“Quỳ xuống!”

Hà ma ma lập tức đè Hoa Mộ Thanh quỳ rạp xuống đất: “Con tiện nhân không biết xấu hổ, ngươi còn dám vác mặt về đây sao?”

Vừa mắng, bà ta vừa len lén liếc nhìn về phía đại phu nhân, thấy bà ta chẳng hề tỏ thái độ gì, liền càng thêm đắc ý muốn lấy lòng.

Bà ta túm lấy tóc Hoa Mộ Thanh, giật mạnh về phía sau, vừa lôi vừa chửi bới: “Thân là tiểu thư Hoa gia mà không biết giữ mình, nói là lên núi cầu phúc cho lão phu nhân, ai ngờ trong lòng lại toan tính tư thông bỏ trốn với tình lang! Đã thế còn gi-ết cả Mã ma mavà Vương Nhị! Khai mau, ngươi giấu tên tình lang nhỏ của ngươi ở đâu rồi?”

Những lời sỉ nhục như d-ao nhọn lạnh buốt, từng nhát từng nhát đ-âm thẳng vào cô nương yếu đuối đang quỳ rạp dưới đất.


Nếu là Hoa Mộ Thanh của ngày xưa, có lẽ lúc này đã xấu hổ đến mức muốn ch-ết đi cho rồi.

Nhưng giờ đây… nàng không còn là Nhị tiểu thư yếu đuối, vô dụng của Hoa gia năm nào nữa!

Hoa Mộ Thanh bị ép ngửa cổ, lạnh lùng nhìn thẳng vào Hà ma mađang túm tóc mình, mở miệng nói: “Bỏ tay ra.”

Giọng nàng bình thản, nhưng lại mang theo một luồng khí lạnh khiến người khác rùng mình.

Hà ma ma vốn đang hùng hổ, đột nhiên khựng lại, chỉ thấy trong đôi mắt đen thăm thẳm như sương khói ấy, hiện lên một luồng uy nghi khiến người ta phải khi-ếp sợ.



Bàn tay đang túm tóc nàng không tự chủ được mà lơi đi vài phần.

Nhưng rồi nhanh chóng hoàn hồn, liếc thấy sắc mặt không vui của đại phu nhân, bà ta lập tức bừng bừng lửa giận.

Bàn tay to như cái quạt sắt giơ cao, vung về phía khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của Hoa Mộ Thanh.

Vừa đ-ánh vừa mắng to: “Con tiện nhân, không chịu khai hả, ta cho ngươi—Á a aa!!”

Tiếng hét chói tai như heo bị chọc tiết làm mọi người xung quanh giật mình kinh hãi.

Chỉ thấy Hoa Mộ Thanh vốn đang bị túm tóc ép quỳ, không biết bằng cách nào, đã đứng dậy từ lúc nào.

Còn Hà ma ma, kẻ hung hãn ngang ngược đó lại đang ôm lấy bàn tay đầy má-u, toàn thân run rẩy lùi lại từng bước.

Lúc này, mọi người mới nhìn rõ. Trong lòng bàn tay của Hà ma ma, cắm xuyên qua là một cây trâm bạc!

Má-u tươi chảy ra như đứt chỉ, tí tách rơi xuống đất, đỏ tươi đến ghê người.

“A ——!”

Người đầu tiên hét toáng lên chính là Hoa Nguyệt Vân.

Nàng ta chỉ mới mười bốn mười lăm tuổi, nhưng đã xinh đẹp đến mức khiến hoa nhường nguyệt thẹn, Bàng Thái chẳng kém gì năm xưa của Đại tỷ Hoa Tưởng Dung, người từng được ca tụng là “Nam quốc hữu giai nhân, dung hoa nhược đào lý” (miêu tả nhan sắc tuyệt mỹ như hoa đào hoa lý).

Chỉ là, nàng ta xinh đẹp thoát tục ấy lúc này như bị dọa đến hồn vía lên mây, run rẩy chỉ tay về phía Hà ma ma, hoặc đúng hơn là chỉ vào Hoa Mộ Thanh, hét lên hoảng loạn: “Gi-ết… gi-ết người rồi! Nhị tỷ, gi-ết người rồi…”

Giọng non nớt chưa dứt khỏi âm điệu trẻ thơ, lại xen lẫn tiếng nức nở, ánh mắt thì long lanh nước mắt vô tội, khiến ai nhìn vào cũng không khỏi mềm lòng.

Không ai ngờ rằng, những lời tưởng chừng ngây thơ sợ hãi ấy, lại là từng chữ đâ-m thẳng vào tim người khác.

Hoa Mộ Thanh khẽ cười lạnh.

Vừa quay đầu, liền nghe Đại phu nhân quát lớn: “Còn không mau bắt con tiện nhân hành hung kia lại cho ta! Đ-ánh ch-ết nó bằng gậy!”



Đám gia nhân vốn đang cầm gậy to trong tay, lúc nãy còn bị cảnh tượng Hà ma mabị thương dọa cho đứng hình, giờ nghe được lệnh của đại phu nhân thì lập tức như hổ đói sói điên xông lên!

Trong lòng Hoa Mộ Thanh lạnh buốt, định phản kháng, thì khóe mắt chợt thoáng thấy một nhóm người đang bước nhanh vào sân từ ngoài cổng.

Người dẫn đầu, chính là Hoa Phong, phụ thân của Hoa Tưởng Dung và Hoa Mộ Thanh, kẻ năm xưa từng quỳ rạp dưới chân nàng cầu xin!

Ý nghĩ lóe lên trong đầu.

Nàng xoay người, lao ra ngoài như một cơn gió.

Mọi người trong sân, kể cả đám đầy tớ, đều không nhìn rõ rốt cuộc Hoa Mộ Thanh đã ra tay thế nào.

Liền thấy người kia như một con mèo linh hoạt, luồn lách thoắt cái đã ra tới ngoài sân, rồi quỳ sụp xuống trước mặt Hoa Phong đang đi tới.

Nàng bật khóc thảm thiết: “Phụ thân, phụ thân, con xin người hãy cứu con… Mẫu thân không hiểu vì sao lại muốn gi-ết con. Phụ thân, cứu mạng với…”

Chiêu này, giống hệt như năm xưa Hoa Tưởng Dung từng dùng nước mắt như mưa để lấy lòng người, lùi một bước để tiến ba bước.

Hoa Phong cau mày, nhìn nữ nhi đang quỳ khóc bên chân, dù là đang rơi lệ cũng vẫn xinh đẹp tựa thần nữ giáng trần.

Ông ngẩng đầu, đảo mắt nhìn quanh một vòng, lạnh giọng hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra ở đây?!”

Trữ Thu Liên lập tức bước lên, dịu dàng hành lễ, còn chưa kịp mở miệng thì Hoa Nguyệt Vân phía sau đã nôn nóng lên tiếng trước: “Phụ thân, Nhị tỷ gi-ết người rồi, làm con sợ muốn ch-ết, mọi người đều thấy hết cả rồi!”

Sắc mặt Hoa Phong lập tức thay đổi.

Hoa Mộ Thanh cười lạnh trong lòng, liền lắc đầu, nước mắt long lanh biện bạch với giọng vừa yếu ớt vừa đáng thương: “Phụ thân, con… con không có gi-ết người. Là… là Hà ma ma muốn đ-ánh con, rồi tự mình đập trúng trâm cài đầu của con nên mới bị thương… Con thực sự không gi-ết ai cả, phụ thân …”

Những giọt nước mắt ấy như giọt sương sớm rơi trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, khiến người ta nhìn vào cũng không nỡ trách mắng, chứ đừng nói đến việc nổi giận.

Hoa Phong lại nhíu mày, lúc này liền thấy một bà quản gia tay đầy má-u vội vã quỳ xuống, khuôn mặt dữ tợn vặn vẹo, vừa mở miệng đã chửi mắng: “Lão gia, rõ ràng là con tiện nhân này dùng trâm cài đâ-m nô tỳ…”



“Câm miệng!”

Không ngờ Hoa Phong lại đột nhiên nổi giận, quát lớn: “Đường đường là Nhị tiểu thư của Hoa gia, một kẻ là kẻ nô tài như ngươi có thể tùy tiện mắng chửi hay sao? Người đâu, lôi ra ngoài, đ-ánh ch-ết cho ta!”

“Hả?!”

Hà ma ma còn chưa kịp phản ứng, đã bị gia nhân phía sau Hoa Phong xông lên kéo đi.

Còn nghe tiếng bà ta gào thét thảm thiết vang xa mãi tận đầu sân.

Sắc mặt của Trữ Thu Liên cũng bất giác thay đổi.

Nhìn thoáng sắc mặt của Hoa Phong, Trữ Thu Liên cân nhắc kỹ một chút, cuối cùng vẫn giữ vẻ dịu dàng nhỏ nhẹ, mỉm cười nói: "Là do nha hoàn kia không hiểu chuyện, là lỗi của ta quản người không nghiêm. Lão gia đừng vì chuyện nhỏ mà tổn hại thân thể, thi-ếp thân thật sự có phần sai sót."

Hoa Phong chỉ khẽ “ừ” một tiếng, rồi nhìn sang Hoa Mộ Thanh: "Con đứng dậy đi, rốt cuộc là có chuyện gì?"

Hoa Mộ Thanh nước mắt lưng tròng, dáng vẻ yếu ớt đứng dậy, dù chỉ mặc áo vải thô sơ, nhưng vóc dáng mảnh mai mềm mại cùng dung nhan khuynh thành vẫn khó lòng bị che lấp.

Nàng mím môi, vừa mới cất tiếng: "Nữ nhi…"

Nàng chưa nói được hết câu thì phu nhân lớn đã cười nhẹ nói xen vào: "Là do ta xử lý không chu toàn. Vốn dĩ đây là chuyện trong nhà, không nên ầm ĩ đến mức ai cũng biết, khiến người ngoài chê cười Hoa gia chúng ta không biết dạy dỗ, để con cái làm ra chuyện xấu hổ như vậy."

Trữ Thu Liên hiểu rất rõ tính cách Hoa Phong, chỉ cần liên quan đến danh dự gia tộc, thể diện của bản thân, hay tương lai tiền đồ, thì bất kể là ai ông ta cũng tuyệt đối không dung tha.

Câu nói vừa rồi chính là cố tình gieo vào lòng ông ta sự nghi ngờ và phẫn nộ.

Quả nhiên, sắc mặt Hoa Phong lập tức trầm xuống, trầm giọng hỏi: "Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"

Hoa Mộ Thanh liếc nhìn Trữ Thu Liên một cái, ánh mắt kia như lưỡi d-ao băng lạnh đâ-m thẳng tới, sắc bén lạnh lẽo.



Trữ Thu Liên chột dạ giật mình, nhưng khi nhìn lại thì cô nương kia vẫn là bộ dạng yếu đuối đáng thương khiến người ta xót xa.

Trong lòng hơi nghi ngờ, nhưng vẫn mỉm cười dịu dàng nói: "Là thế này, lão gia. Gần đây lão phu nhân bị cảm lạnh, sức khỏe không tốt. Mộ Thanh vốn hiếu thuận, liền chủ động xin được đến Cam Lâm Tự trên Tây Sơn cầu phúc. Ta nghĩ con bé có lòng thành, nên đồng ý, còn cho Mã ma ma bên cạnh ta đi theo hầu, lại thêm Vương Nhị, nhi tử quản sự Vương ở ngoài, đi cùng để chăm sóc lẫn nhau." 

 

Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc Truyện Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc Story Chương 9: Bị Làm Nhục
10.0/10 từ 44 lượt.
loading...