Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc
Chương 49: Mất Rồi Lại Được
Nàng thực sự rất muốn nhìn một cái về phía Mộ Dung Trần, nhưng lại sợ ánh mắt lúc này sẽ để lộ quá nhiều cảm xúc, đành phải cúi đầu suốt, len lén quan sát.
Mãi cho đến khi cuối cùng bước vào tận nơi sâu nhất, một gian nội điện tuy đơn sơ nhưng được bài trí rất ấm cúng và chu đáo.
Nàng nghe thấy bên trong có tiếng thái giám và cung nữ trêu chọc, tiếng lắc lắc của trống bỏi, cùng tiếng bi bô thỉnh thoảng vang lên từ đứa bé.
Rốt cuộc nàng cũng không nhịn được nữa, môi run rẩy, ngẩng đầu lên.
Nàng vội vã bước nhanh mấy bước đến trước cửa điện, trước tiên ngẩng đầu nhìn vào trong, nhưng lại do dự không dám nhìn kỹ.
Hài nhi của nàng, liệu có ổn không?
Tất cả đều là lỗi của nàng! Là lỗi của nàng!!
Mộ Dung Trần đứng một bên, im lặng liếc nhìn thiếu nữ ấy bằng khóe mắt.
Phản ứng xúc động sâu từ tận đáy lòng như vậy, tuyệt đối không thể là giả được.
Chỉ là...
Nếu nàng thực sự chỉ là cái bóng của nữ nhân kia, thì làm sao lại có thể dành tình cảm sâu đậm đến mức ngay cả hắn cũng không thể so bì cho một đứa trẻ không hề có quan hệ huyết thống chứ?
Thiếu nữ này, bí mật thật sự quá nhiều!
Hoa Mộ Thanh mang theo sự rụt rè cuối cùng cũng hít sâu một hơi, nhấc chân bước vào nội điện.
Vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy đứa bé được nhũ mẫu ôm trong lòng, xung quanh là các cung nữ và thái giám đang vây lại chọc cười!
Trái tim nàng bỗng run lên.
Khi phát hiện Mộ Dung Trần xuất hiện, tất cả cung nữ và thái giám đều đồng loạt quỳ xuống.
Chỉ có nhũ mẫu đang ôm Thái Tử trong tay là hơi cúi mình hành lễ.
Mộ Dung Trần liếc nhìn Hoa Mộ Thanh, bước tới, đón lấy đứa bé, sau đó phất tay ra hiệu cho tất cả lập tức lui ra ngoài.
Chỉ cần liếc qua cũng biết họ là những kẻ rất có mắt nhìn, được huấn luyện cực kỳ kỹ lưỡng.
Hoa Mộ Thanh mím chặt môi, nhưng vừa nhìn thấy Mộ Dung Trần bế đứa bé như thể đang x-ách một món đồ, trong lòng nàng cảm thấy chỗ nào cũng không vừa mắt.
Đứa bé vốn đang thoải mái vui vẻ, bị hắn bế kiểu đó cũng thấy cực kỳ khó chịu, bặm môi lại, rồi…Bỗng nhiên “oa” một tiếng khóc òa lên!
Mộ Dung Trần, lần đầu tiên bế trẻ con, cũng bị dọa cho giật mình, suýt chút nữa đã ném đứa bé ra ngoài.
Hoa Mộ Thanh vội vàng bước nhanh tới, một tay đón lấy đứa bé, còn trừng mắt lườm hắn một cái:
“Trẻ con không phải bế như vậy! Ngài nhìn xem, đứa bé khó chịu đến khóc rồi kìa!”
Vẻ mặt nàng tràn đầy ghét bỏ.
Khóe miệng Mộ Dung Trần co giật, trong lòng thầm nghĩ: "Bổn Đốc thì biết nó khó chịu cái gì chứ!"
Nhưng rồi hắn thấy, khi đứa bé được Hoa Mộ Thanh ôm vào lòng, chỉ khẽ “ư ử” hai tiếng, lập tức không khóc nữa. Thậm chí còn lộ vẻ cực kỳ dễ chịu, đôi mắt to tròn tò mò mở ra, ngơ ngác nhìn tỷ tỷ xinh đẹp trước mặt.
Hoa Mộ Thanh suýt nữa thì bật khóc.
Khoảnh khắc nhảy khỏi Phượng Loan Các hôm đó, nàng nào dám mơ sẽ còn có cơ hội được ôm đứa con trong lòng và được nhìn thẳng vào đôi mắt này lần nữa chứ?!
Nàng cắn môi, nỗi đau trong lòng từng đợt dâng lên, trào lên cổ họng, như sắp tràn ra khỏi miệng.
Nhưng nàng vẫn cố kìm nén, tự nhủ với bản thân không được khóc.
Đứa bé đột nhiên bật cười, vươn tay nắm lấy một lọn tóc buông trước ngự-c nàng.
Cuối cùng Hoa Mộ Thanh…“Oa!” một tiếng, ôm lấy đứa bé, đứng nguyên tại chỗ, òa lên khóc nức nở!
Mộ Dung Trần đang tựa nhàn nhã trên ghế, mí mắt giật giật.
Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cô nương kia đang ôm lấy đứa bé, không chút giữ gìn hình tượng, òa khóc như một đứa trẻ!
Giống như mọi cảm xúc bị đè nén đã hoàn toàn bùng nổ.
Thế mà vẫn ôm chặt lấy đứa bé, không hề làm bé bị đau hay sợ hãi chút nào.
Dáng vẻ vừa vụng về vừa cố chấp ấy khiến Mộ Dung Trần bất giác cong môi, khẽ cười lắc đầu.
“Khúc khích khúc khích.”
Đứa bé trong lòng nàng bị tiếng khóc ấy chọc cười, vừa kéo tóc nàng vừa bật cười khanh khách.
Nước mắt của Hoa Mộ Thanh như thể bị đóng van, bỗng nhiên dừng lại.
Mộ Dung Trần suýt nữa thì cũng bật cười theo.
Nàng rất thành thạo, một tay đỡ lấy đứa bé, tay kia nhanh chóng dùng ống tay áo lau nước mắt và nước mũi.
Nụ cười của Mộ Dung Trần bỗng khựng lại, mí mắt giật giật đầy ghét bỏ, cái vẻ thô lỗ ấy, quả thực giống hệt nữ nhân kia!
“Thịnh Nhi vui không nào?”
Sau khi trút hết cảm xúc, Hoa Mộ Thanh cuối cùng cũng không còn đè nén nữa. Nàng bế đứa bé, xoay vòng quanh đại điện, vừa dỗ vừa cười, vừa thủ thỉ trò chuyện cùng bé.
Giọng nói dịu dàng, mềm mại, ôn nhu như nước.
Rõ ràng là một thiếu nữ, vậy mà lại toát lên thần thái dịu dàng còn hơn cả một người mẹ!
Đặc biệt là, lúc nàng ôm đứa bé suốt hơn một canh giờ, vậy mà không hề tỏ ra mệt mỏi! Đến một khoảnh khắc cũng không buông tay!
“Đến lúc đi rồi.”
Mộ Dung Trần đứng dậy, liếc mắt nhìn Hoa Mộ Thanh vẫn còn đang quỳ bên giường nhỏ.
Thấy nàng vẫn còn nắm chặt bàn tay bụ bẫm của Đại Hoàng Tử.
Ánh mắt đó, biểu cảm đó, cảm xúc đó…
Mãi một lúc sau, nàng mới như thể hạ quyết tâm, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, rồi đứng dậy, khẽ hôn lên trán đứa bé, cẩn thận đắp chăn lại cho bé, sau đó từng bước, từng bước luyến tiếc quay đầu lại, đi theo hắn ra khỏi lãnh cung.
“Điện hạ, Đại Hoàng Tử… được ngài bảo vệ rất tốt.”
Những kẻ hầu hạ, thậm chí cả nhũ mẫu, đều là người có võ công cao cường, nàng sớm đã nhận ra điều đó.
Mộ Dung Trần khẽ cười lạnh, tay chắp sau lưng: “Dòng má-u hoàng thất.”
Thế nhưng… trong hoàng thất, đâu chỉ có một dòng má-u này.
Hoa Mộ Thanh chợt nghĩ đến một khả năng, khẽ liếc nhìn Mộ Dung Trần đầy ẩn ý: “Điện hạ… chẳng lẽ định nâng đỡ Đại Hoàng Tử sao?”
Dùng thiên tử để ra lệnh thiên hạ.
Quả thật, Thịnh Nhi còn quá nhỏ, lại không có danh nghĩa tranh đoạt ngai vàng, nếu muốn nắm giữ cả giang sơn Triều Đại Lý, đây đúng là một kế hoạch hoàn mỹ.
Mà Mộ Dung Trần, từ trước đến nay chưa bao giờ làm việc vô ích.
Nghe vậy, Mộ Dung Trần chỉ liếc nàng một cái rồi khẽ cười: “Tiểu nha đầu, tâm tư sâu đấy.”
Hoa Mộ Thanh khựng lại, xem ra đúng như nàng đã đoán.
Nhưng nàng không hề muốn để Thịnh Nhi vướng vào cuộc tranh đoạt quyền lực hoàng tộc nực cười này. Thậm chí cả đời này, nàng cũng không muốn Thịnh Nhi phải sống kiếp hoàng thất!
Thế nhưng hiện tại, nàng chẳng có thế lực gì để bảo vệ Thịnh Nhi, đến việc che chở còn không làm nổi.
Vào lúc này, có lẽ để Thịnh Nhi được bảo vệ dưới cánh tay của Mộ Dung Trần mới là lựa chọn an toàn nhất.
Vì thế, nàng lại hỏi: “Điện hạ, không biết… Mộ Thanh có thể đến thăm Đại Hoàng Tử nữa không?”
Mộ Dung Trần lại cười, chắp tay sau lưng, liếc nàng đầy trêu chọc: “Ngươi tưởng hoàng cung là chợ sau Hoa phủ gia các ngươi sao? Muốn vào là vào?”
Hoa Mộ Thanh cắn môi.
Mộ Dung Trần nhìn nàng, ánh mắt lạnh lùng thâm sâu: “Chẳng phải ngươi đã sớm có tính toán để thường xuyên vào cung rồi sao?”
Hoa Mộ Thanh nghẹn thở, thì ra hắn đã nhìn thấu kế hoạch của nàng từ lâu rồi.
Nàng cũng không giấu giếm nữa, cúi đầu, cung kính hành lễ: “Mộ Thanh thế lực yếu ớt, tự biết mình không thể đơn độc mà tiến bước, đa tạ điện hạ đã ra tay tương trợ.”
Mộ Dung Trần thu lại ánh mắt, cười nhạt, hạ giọng: “Vậy thì cố mà vùng vẫy đi! Nếu có thể ngoi lên được, Bổn Đốc sẽ cho ngươi nhiều hơn thế nữa.”
Hàng mi Hoa Mộ Thanh khẽ run, cúi đầu đáp: “Vâng, Mộ Thanh hiểu rồi.”
Ra khỏi cổng cung, liền thấy Xuân Hà đứng cạnh phu xe.
Hoa Mộ Thanh cũng không hỏi nàng ấy đến bằng cách nào, chỉ lặng lẽ lên xe.
Mãi cho đến khi cỗ xe khuất dần nơi cuối con đường cung đình.
Mộ Dung Trần mới chắp tay sau lưng, ung dung bước đi trên con đường dài vắng lặng của hoàng cung.
Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc
Đánh giá:
Truyện Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc
Story
Chương 49: Mất Rồi Lại Được
10.0/10 từ 44 lượt.
