Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc

Chương 48: Trong Lãnh Cung

 
Mộ Dung Trần lại bật cười lần nữa, nhướng mày nhìn nàng: “Hoa Nhị tiểu thư thật vô lý, rõ ràng ngươi là người chiếm tiện nghi của bản vương, sao giờ lại quay sang cắ-n ngược ta chứ?”

“Ngài nói bậy! Rõ ràng là ngài…”

Mộ Dung Trần cong môi cười: “Bản vương thì sao?”

Vừa nói, hắn còn cố ý đưa đầu lưỡi đỏ au l**m nhẹ chiếc răng nanh sắc bén bên miệng.

Tim Hoa Mộ Thanh thoáng loạn nhịp, vội vàng né tránh ánh mắt hắn.

Nhưng ngay sau đó nàng lại nhận ra, chỉ một động tác nhỏ ấy thôi mà đã khiến mình bối rối rồi sao?

Càng nghĩ càng tức, càng giận bản thân.


Nàng cắn môi, tự dưng hờn dỗi!

Ngay cả phản ứng ấy… cũng giống hệt người đó!

Tại sao… lại không phải là người đó chứ?

Ánh mắt Mộ Dung Trần tối lại, hắn dùng mũi chân khẽ chạm vào nàng: “Giận rồi à?”

Hoa Mộ Thanh lờ đi, không trả lời.

Mộ Dung Trần cười nhẹ: “Không muốn gặp Đại Hoàng Tử nữa sao?”



Nàng cứng người lại. Một lúc lâu sau, mắt đỏ hoe vì tức giận trừng mắt nhìn hắn!

Mộ Dung Trần càng cười rạng rỡ hơn.

Rồi… ngay lập tức bị đấm vào ngự-c một cái.

Hắn hơi kinh ngạc, nha đầu này, lại dám đ-ánh hắn!

Dù chỉ là một nắm tay nhỏ mềm như mèo cào, nhưng mà…nàng lại dám ra tay với hắn thật!

Hắn lập tức ngồi dậy, nắm lấy cổ tay nàng, cười gằn: “Tiểu nha đầu, ngươi chán sống rồi à?”

Hoa Mộ Thanh trừng mắt đáp trả: “Ai bảo ngài bắt nạt ta!”

Mộ Dung Trần nhìn chằm chằm vào mắt nàng, một lúc sau lại bật cười: “Là do ta quá nuông chiều ngươi sao? Nếu ngươi dám đối xử với bậc Quý Nhân như vậy, e là còn chưa tới hoàng hôn hôm nay, ngươi đã không còn sống nổi rồi.”

Hoa Mộ Thanh giãy giụa, rút tay về, lạnh giọng: “Đa tạ điện hạ đã nhắc nhở! Bậc Quý Nhân sẽ không như ngài, lấy việc sỉ nhục Mộ Thanh làm thú vui.”

Mộ Dung Trần nhìn nàng, cười nhạt như làn gió lạnh: “Đúng, bọn họ sẽ không ‘sỉ nhục’ ngươi như ta. Nhưng họ sẽ không xem ngươi là con người, muốn chà đạp dưới chân thế nào cũng được.”

Hoa Mộ Thanh khựng lại.

Vẻ bướng bỉnh vừa rồi, lập tức rút lại gần hết.

Một lúc sau, nàng cúi đầu: “Là Mộ Thanh vô lễ hấp tấp, không biết chừng mực. Đa tạ điện hạ đã chỉ dạy.”

Mộ Dung Trần nhìn nàng, khẽ cong môi. Quả là một cô nương thông minh, sâu sắc hơn nữ nhân ngu ngốc kia rất nhiều.

Quả nhiên… không phải cùng một người.

Bên trong xe ngựa lại trở về với sự yên tĩnh, thậm chí có phần nặng nề.



Sự ấm áp thân mật khi nãy như chưa từng tồn tại, tựa như tất cả chỉ là ảo ảnh.

Hoa Mộ Thanh lặng lẽ chỉnh lại tóc tai, y phục, không nhìn đến Mộ Dung Trần nữa, mà đưa mắt nhìn ra ngoài qua rèm xe khẽ lay động.

Chiếc xe ngựa của Công Chúa chạy suôn sẻ, xuyên qua cổng lớn hoàng cung, rồi tiếp tục men theo hướng tây.

Càng đi, khung cảnh hai bên càng trở nên hoang vắng tiêu điều.

Hoa Mộ Thanh chỉ cảm thấy lòng mình mỗi lúc một lạnh thêm.

Hướng tây... chính là nơi đặt lãnh cung trong hoàng thành!

Đỗ Thiếu Lăng, hắn thật sự để đứa con ruột của mình sống trong lãnh cung sao?

Người nam nhân này... rốt cuộc phải tàn nhẫn, vô tình đến mức nào mới làm ra chuyện đó!

Đi thêm khoảng chừng hai khắc nữa, xe ngựa cũng dừng lại trước một cánh cổng cung điện phủ đầy lá khô, cỏ dại um tùm.

Lúc Hoa Mộ Thanh bước xuống xe, cả người nàng đều đang run rẩy, tay chân lạnh buốt.

Mộ Dung Trần nhìn nàng, nhưng không nói gì. Hắn chỉ khẽ vung tay với tên nội thị theo hầu từ Ty Lễ Giám.

Tên thái giám mặc quan phục tổng quản lập tức khom người cung kính tiến lên, gõ cửa lãnh cung.

Hoa Mộ Thanh cứ ngỡ sẽ không có ai đáp lời.



Nàng còn sợ rằng một khi cửa mở ra, sẽ nhìn thấy cảnh tượng hoang tàn, thê lương bên trong.

Nhưng điều khiến nàng toàn thân run lên lúc này là nỗi sợ rằng nếu thật sự nhìn thấy đứa trẻ nhỏ bé tội nghiệp của mình đang bị ngược đãi… nàng sẽ phát điên mất!

“Két—”

Cánh cửa cũ kỹ mở ra từ bên trong.

Đập vào mắt nàng, lại là một gương mặt quen thuộc từ kiếp trước.

Hoa Mộ Thanh tròn mắt kinh ngạc, vô thức liếc sang Mộ Dung Trần bên cạnh.

Mộ Dung Trần vẫn đứng yên, hai tay chắp sau lưng, giữ nguyên dáng vẻ lạnh nhạt, cao ngạo mà yêu mị khó dò.

Hoa Mộ Thanh mím môi, cụp mắt xuống.

Nữ nhân bên trong lại nhanh chóng bước ra, cung kính quỳ xuống hành lễ với Mộ Dung Trần: “Tham kiến điện hạ, Điện hạ lại đến thăm Đại Hoàng Tử sao?”

“Lại nữa?”

Một tia nghi hoặc lướt qua trong lòng Hoa Mộ Thanh.

Nhưng Mộ Dung Trần không nói gì.

Tên thái giám bên cạnh mỉm cười gật đầu: “Cô cô mau đứng dậy đi, hôm nay Đại Hoàng Tử thế nào rồi?”

Nữ nhân kia thuận thế đứng lên, trên khuôn mặt có phần tiều tụy bỗng nở nụ cười dịu dàng: “Vừa rồi nhũ mẫu đã cho b-ú, giờ Tiểu Liên Tử đang dỗ điện hạ chơi trong điện. Không biết điện hạ có muốn vào xem không?”

Vừa nói, ánh mắt bà liền chú ý đến Hoa Mộ Thanh, người vẫn đứng yên lặng sau lưng Mộ Dung Trần.

Trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc và xao động, nhưng ngay sau đó, lại lễ phép thu lại ánh nhìn.

Trong lòng Hoa Mộ Thanh chợt nghẹn lại.

Nữ nhân này là ai? Chính là Tống cô cô từng hầu h* th*n cận bên cạnh nàng ở Phượng Loan Cung.

Hôm nàng bị Đỗ Thiếu Lăng hãm hại mà ch-ết, thì Tống cô cô đang rời cung lo việc giúp nàng.

Vốn nghĩ Đỗ Thiếu Lăng sẽ không để ai từng ở bên nàng sống sót, nào ngờ…Tống cô cô vẫn còn sống, hơn nữa lại đang ở nơi này.



Thấy trên đầu bà chỉ cài một cây trâm bạc đơn giản cùng hoa trắng, Hoa Mộ Thanh bấu nhẹ đầu ngón tay, cụp mắt xuống, rồi khẽ hành lễ với bà.

Tống cô cô cũng mỉm cười, đáp lễ lại nàng.

Sau đó xoay người, mời hai người vào trong.

Cánh cổng cung cũ kỹ lại chậm rãi khép lại, xe ngựa vang tiếng lóc cóc rời đi.

Cánh cổng nơi góc xa lạnh lẽo này, như chưa từng có ai ghé qua.

Nhưng ở cuối con đường dài tiêu điều phủ đầy lá rụng, có một tiểu thái giám đang thập thò ngó nghiêng về phía bên này.

Sau khi nhìn lén một lúc, hắn quay đầu, chạy vội về phía Bách Hoa Cung lộng lẫy nhất trong cung đình.

Chưa chạy được bao xa, cổ áo hắn đã bị ai đó túm lại.

Quay đầu nhìn, chỉ thấy một nội giám Ty Lễ Giám với gương mặt trắng bệch như sương, đang lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm.

Hắn sợ đến mức mặt mày hoảng loạn, vừa định hét lên thì đã bị đ-ánh ngất tại chỗ.

Tên nội giám mặt trắng hừ lạnh một tiếng, đá đá tiểu thái giám đang nằm bất tỉnh dưới đất.

Trên bức tường cao, có hai người bịt mặt xuất hiện, khăn bịt mặt mang theo hoa văn huyết liên hoa, biểu tượng ngầm của Ty Lễ Giám.

Một người trong đó nằm rạp trên tường nhìn xuống, lắc đầu: “Nhị ca, xử lý thế nào đây? Vị sủng phi kia cứ gây rối mãi thế này cũng không phải cách.”

Người bên cạnh huých cùi chỏ hắn: “Lục đệ, ngươi nói hôm nay chủ tử đưa Hoa Nhị tiểu thư đến Lãnh Cung là có ý gì nhỉ?”

Người được gọi là Lục đệ còn chưa kịp lên tiếng, thì Quỷ Nhị phía dưới đã lạnh lùng quát: “Ngũ đệ, không được tùy tiện bàn luận chuyện của chủ tử.”



Ngũ đệ tháo khăn bịt mặt xuống, lộ ra khuôn mặt tròn trịa như búp bê dù đã trưởng thành, bĩu môi:
“Biết rồi mà ——”

Nhưng Quỷ Lục lại chống cằm lẩm bẩm: “Ta thấy chủ tử đối với Hoa Nhị tiểu thư hình như rất đặc biệt đó! Ái da ——!”

Một hòn đá từ dưới bay lên, trúng thẳng vào đầu hắn, khiến hắn đau điếng.
__

Bên trong Lãnh Cung.

Hoa Mộ Thanh vừa bước vào, trái tim liền lạnh đi một nửa.

Nhưng càng đi vào sâu, nàng lại phát hiện. Ngoài phần cửa cung ban đầu tỏ vẻ tiêu điều xơ x-ác để che mắt thiên hạ thì phía trong chính điện, lại có thể nhìn thấy cung nhân đi lại hầu hạ!

Hoa Mộ Thanh đã quen nhìn thấy các tầng lớp trong cung, chỉ liếc mắt liền biết những cung nữ, thái giám này đều rất quy củ, từng động tác đều cẩn thận và lễ phép.

Tiếp tục đi sâu vào, nàng thậm chí còn thấy cạnh một điện nhỏ, có cả một gian bếp nho nhỏ!

Điều này khiến Hoa Mộ Thanh không khỏi bất ngờ và vui mừng.

Không cần đoán cũng biết, tất cả những điều này đều là do một người âm thầm sắp xếp. 

 

Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc Truyện Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc Story Chương 48: Trong Lãnh Cung
10.0/10 từ 44 lượt.
loading...