Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc

Chương 47: Tạm Biệt Đứa Trẻ Ngây Thơ

 
Mộ Dung Trần đang nhắm mắt bỗng chậm rãi mở ra.

Trước mắt hắn là thiếu nữ kia, vẻ mặt đầy vui mừng, miệng luyên thuyên không ngừng. Dáng vẻ, thần thái, ánh mắt ấy, hoàn toàn không có chút giả tạo nào.

Nhưng trong đó, lại ẩn chứa cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ, khiến hắn không thể nhìn thấu.

Ánh mắt hắn thoáng tối đi, rồi lại nhắm mắt, xoay người một cái.

Tiếng nói không ngừng của Hoa Mộ Thanh lập tức ngưng bặt.

Nàng gần như cứng người, cúi đầu nhìn Mộ Dung Trần đang tựa đầu vào thắt lưng mình.

Chiếc xe ngựa vốn đã nhỏ hẹp, thân hình cao lớn, đôi chân dài của Mộ Dung Trần vừa bước vào đã chiếm gần hết chỗ.

Hoa Mộ Thanh giờ chỉ có thể co rúm trong một góc.




Ai ngờ người này lại vô tư chiếm trọn không gian, thậm chí còn đặt tay lên chân nàng!

Một cơn tê rần chạy dọc sống lưng nàng, nhìn Mộ Dung Trần dường như thật sự say rồi ngủ thiếp đi.

Nàng cắn môi, vươn tay chọc nhẹ vào mặt hắn.

Làn da mịn màng như ngọc khiến nàng khẽ giật mình.

Tự dưng, lòng nghịch ngợm nổi lên.

Nghĩ đến kiếp trước kiếp này, bản thân từng chịu bao nhiêu uất ức trước mặt người này, chi bằng… nhân lúc hắn ngủ, đùa giỡn một chút cho hả giận!

Thế là nàng nở nụ cười tinh quái.

Lại chọc chọc vào gò má như phấn kia.

Không có phản ứng.

Hừ!

Lén nhéo nhẹ vành tai hắn.

Chậc! Sao tai cũng đẹp thế này!

Tiếp tục chọc vào chiếc cằm với đường nét hoàn hảo kia.

Ơ? Thái giám có yết hầu không nhỉ? Hình như… quên mất rồi.

Đang chơi đùa hăng say, đột nhiên cổ tay nàng bị nắm chặt.

Ban đầu Hoa Mộ Thanh còn nhìn chằm chằm bàn tay thon dài, khớp xương rõ ràng đó, trong lòng thầm nghĩ, tay ai mà đẹp quá vậy?

Mãi đến khi nhận ra, đôi mắt lập tức trợn to.

“Á!”

Cả người bị kéo mạnh, mất thăng bằng, ngã nhào sang một bên.

Tiếp theo, hắn trực tiếp trở mình, đè lên người nàng.

Nàng hoảng hốt, vội đưa tay đẩy hắn ra, miệng lắp bắp: “Điện hạ tha mạng! Tiểu nữ biết sai rồi, không dám nữa đâu!”



Mộ Dung Trần cúi đầu, nhìn nàng chằm chằm.

Dáng người nhỏ bé trong lòng hắn lúc này quả thật trông như bị dọa sợ, khẽ run rẩy.

Nghĩ đến khi nãy nàng nghịch ngợm trêu chọc mình, từng cái cào nhẹ nhột nhột ấy. Thật giống một con mèo nhỏ, nghịch ngợm mà đáng yêu vô cùng.

Hắn không kìm được bật cười khẽ, tay nắm lấy cằm nàng: “Lúc nãy sao không biết sợ?”

Hoa Mộ Thanh bĩu môi, thầm nghĩ: Ai mà biết được ngươi giả vờ ngủ chứ! Rõ ràng là cố tình!

Thấy vẻ mặt nàng như vậy, Mộ Dung Trần nheo mắt, bất chợt nhớ đến nữ nhân kia, khi giận dỗi cũng mang theo biểu cảm y hệt.

Hắn cúi xuống gần hơn, gần đến mức chỉ còn cách Hoa Mộ Thanh một hơi thở, khẽ cười: “Trên đời này, dám trêu ta như thế, ngươi là người thứ hai.”

Hoa Mộ Thanh ngẩn người, vô thức hỏi: “Vậy người thứ nhất là…”

“Nàng ấy ch-ết rồi.” – Mộ Dung Trần đáp, giọng điệu không mang chút cảm xúc nào.

Hoa Mộ Thanh há miệng, nhưng lại không hề nghĩ đến bản thân.

Một lúc lâu sau, nàng bỗng cắn môi, giọng mềm mại nũng nịu: “Thần nữ biết lỗi rồi, xin Điện hạ thứ tội. Mộ Thanh không dám nữa đâu.”

Mới chỉ gặp nhau vài lần, dù người này liên tục thăm dò, có khi còn trêu ghẹo đá xéo.

Nhưng trước mặt hắn, Hoa Mộ Thanh lại chẳng hề có sự đề phòng như với người khác.

Muốn cười thì cười, muốn giận thì giận.

Dù ngoài mặt vờ vĩnh đấu trí, nhưng trong lòng, lại hoàn toàn chẳng có khúc mắc gì cả.

Phải chăng là bởi vì kiếp trước dù đối đầu căng thẳng, nhưng trong thâm tâm vẫn có một niềm tin tuyệt đối?

Thế nhưng… tại sao vẫn không dám nói thật với hắn về thân phận của mình?



Trong lòng nàng, rốt cuộc vẫn còn một tầng do dự và sợ hãi, đúng không?

Sợ điều gì? Đến chính Hoa Mộ Thanh cũng chẳng rõ được.

Thấy nàng cắn môi không nói, nét mặt Mộ Dung Trần lại khẽ thay đổi.

Đột nhiên, hắn cúi xuống, đầu mũi chạm thẳng vào đầu mũi nàng!

Hoa Mộ Thanh đang thất thần liền trừng to mắt, suýt nữa mắt đối mắt thành… mắt gà đá!

Nàng giật mình đến mức suýt tát cho hắn một cái.

Lúc này nàng chỉ cảm thấy hơi thở của hắn như ùa thẳng vào trong hơi thở của chính mình, toàn thân nàng như bị bao phủ bởi mùi hương lành lạnh pha lẫn hương rư-ợu trên người hắn.

Hắn khẽ cong môi: “Trên đời này, còn chuyện gì mà ngươi không dám làm nữa không?”

Hoa Mộ Thanh cảm giác đôi môi lành lạnh của hắn sắp chạm vào môi mình đến nơi rồi!

Cả người tê dại, bối rối đến khó chịu.

Nàng đưa tay đẩy vào ngự-c hắn, nhưng không thể đẩy nổi, tức giận nghiến răng: “Mộ Thanh chỉ là đùa giỡn một chút thôi, chẳng lẽ điện hạ lại định sỉ nhục Mộ Thanh sao?”

“Sỉ nhục à?”

Mộ Dung Trần cười khẽ: “Nếu ngươi còn dám tiếp tục quyến rũ bản vương như vừa rồi, bản vương sẽ cho ngươi biết, thế nào mới là sỉ nhục thật sự.”

Sắc mặt Hoa Mộ Thanh lập tức thay đổi, nàng nhíu mày nói: “Điện hạ cũng thật nhỏ mọn đấy!”

Mộ Dung Trần suýt bật cười thành tiếng, lồng ngự-c rung nhẹ làm ngự-c Hoa Mộ Thanh cũng bị chấn động theo.

Bất ngờ, cảm giác ấy khiến nàng trở nên vô cùng nhạy cảm từ mặt đến cổ đều đỏ rực cả lên.

Mộ Dung Trần cũng cảm thấy có gì đó không ổn, hơi nhướng đầu lên một chút, nhưng ánh mắt lại vô thức liếc xuống dưới.

Hắn phát hiện vì nàng đang nằm ngửa, chiếc váy lót ngang ngự-c khẽ xộc xệch, để lộ một vệt da thịt trắng nõn thoảng hương.

Ánh mắt hắn khựng lại.

Hoa Mộ Thanh phát hiện ra ánh nhìn của hắn, liền cúi đầu nhìn theo.

Sững sờ suốt ba nhịp thở, rồi đột ngột đưa tay ôm ngự-c, tức giận quát lớn: “Đồ nam nhân thối tha! Không được nhìn! Đồ lưu manh! Khốn nạn!”

Mộ Dung Trần bị nàng đẩy nghiêng sang một bên, nghe tiếng mắng giận đến đỏ mặt tía tai, lại chẳng giận chút nào.

Ngược lại, còn bật cười, một nụ cười đầy tà khí.

Hoa Mộ Thanh mặt đỏ như lửa, vùng vẫy ngồi dậy.

Ngay khoảnh khắc ấy, chiếc xe ngựa đột ngột dừng lại. Nàng không phòng bị, liền ngã nhào về phía trước.



Mộ Dung Trần theo phản xạ đưa tay kéo lại.

Vậy mà, nàng liền quay một vòng ngã thẳng vào lòng hắn. Sau đó, đồng tử của nàng đột nhiên co lại.

Mắt trợn to, không thể tin nổi.

Ngay cả ánh mắt sâu thẳm của Mộ Dung Trần cũng trở nên tối đen, sâu hút.

Hai người, vậy mà…

Môi chạm môi!

Hoa Mộ Thanh hoàn toàn ch-ết lặng.

Mộ Dung Trần sau khoảnh khắc sững sờ, đáy mắt bất chợt hiện lên một tia cười giễu đầy thú vị.

Một tay hắn đặt lên hõm lưng của Hoa Mộ Thanh.

Nàng cứng đờ cả người, vội vàng muốn đứng dậy.

Không ngờ đúng lúc đó, xe ngựa lại chuyển bánh!

“!!!”

Lần này chẳng cần Mộ Dung Trần kéo nữa, nàng lại lần nữa ngã nhào vào lòng hắn.

Hắn bình tĩnh điều chỉnh tư thế, thuận tay ôm trọn lấy nàng.



Quả nhiên, đôi môi ấy lại áp lên môi hắn.

Hắn còn tiện thể l**m nhẹ một cái. Ừm… mùi vị cũng không tệ.

Nhưng lúc này, toàn thân Hoa Mộ Thanh đã nổi da gà.

Đặc biệt là khi môi bị… l**m một cái!

Nàng giống như một con mèo nhỏ bị k*ch th*ch, bật dậy như điện giật, giận dữ vô cùng.

Nàng đưa tay ôm chặt lấy miệng, trừng mắt nhìn Mộ Dung Trần.

Cả khuôn mặt nhỏ nhắn, đỏ bừng đến mức như sắp bốc cháy.

Mộ Dung Trần còn sợ nàng đỏ tới mức thiêu cháy cả hắn mất.

Thế nhưng hắn lại chẳng hỏi han gì thêm, chỉ thảnh thơi gối đầu lên một tay, cười tà: “Thì ra Hoa Nhị tiểu thư lại chủ động đến vậy. Xem ra chuyện muốn hầu hạ bản vương, không phải lời nói suông rồi?”

“Ta hầu hạ cái đầu nhà ngài ấy! Đồ lưu manh thối tha!”

Câu chửi cửa miệng vừa thốt ra, sắc mặt Mộ Dung Trần lập tức thay đổi.

Hoa Mộ Thanh cũng chợt nhận ra mình vì quá giận mà buột miệng nói ra.

Nàng cắn môi, hung hăng nói tiếp: “Ta nói cho ngài biết, ta còn biết cả đống câu chửi độc địa khác đấy! Nếu ngài còn dám chọc ta nữa, ta sẽ không để yên đâu!”

Lại là câu nói quen thuộc—"không để yên đâu!" 

 

Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc Truyện Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc Story Chương 47: Tạm Biệt Đứa Trẻ Ngây Thơ
10.0/10 từ 44 lượt.
loading...