Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc

Chương 46: Ban Thưởng

 
Sau khi nghe xong, Đỗ Chiêu Nam trầm mặc hồi lâu, rồi mới chậm rãi thở dài một tiếng.

Lộ ra vài phần khoan dung, bà phất tay nói: “Cho con bé ngồi đi, cũng chỉ là một kẻ đáng thương bị ép đến đường cùng mà thôi.”

Một câu than thở ấy, lại ẩn chứa biết bao ý vị sâu xa.

Hoa Mộ Thanh còn chưa kịp suy ngẫm kỹ càng, đã thấy Xuân Hà mang đến một chiếc đôn thấp, rồi đỡ nàng đứng dậy.

Hoa Mộ Thanh vội cảm tạ, sau đó hành lễ với Đỗ Hàm, rồi mới đoan trang ngồi xuống, nhẹ nhàng lau nước mắt.

Đỗ Chiêu Nam rất hài lòng với cách hành xử có chừng mực của nàng, lại khẽ gật đầu.


Bà nói: “Bổn cung có thể giúp ngươi không còn bị chèn ép trong Hoa phủ gia nữa. Nhưng ngươi cũng phải biết điều. Bổn cung có thể nâng đỡ ngươi lên, thì cũng có thể dẫm nát ngươi xuống.”

Hoa Mộ Thanh cụp mắt, thành khẩn đáp: “Vâng, Mộ Thanh hiểu. Đa tạ Công Chúa điện hạ đã ưu ái.”

Đỗ Hàm lúc này bật cười: “Mẫu thân, sao lại dọa nàng đến thế. Nếu dọa khóc nữa, không sợ Cửu Thiên Tuế gia đến trách tội người sao?”

Đỗ Chiêu Nam lườm trưởng tử một cái, hừ nhẹ: “Chỉ là một quân cờ mà thôi, con tưởng Mộ Dung Trần rảnh rỗi như con chắc?”

Đối diện với nhi tử, bà mới có chút hơi thở của người mẹ, gần gũi và đời thường hơn.

Đỗ Hàm ôm ngự-c, làm bộ tỏ vẻ bị tổn thương vì lời nói nặng nề của mẫu thân.

Hai mẫu tử nói cười vài câu.

Lúc này Đỗ Hàm mới quay lại nhìn về phía Hoa Mộ Thanh, người từ nãy đến giờ vẫn ngồi yên lặng một bên.

Chỉ thấy nàng vừa mới khóc xong, khóe mắt và hàng mi vẫn còn vương nước, nét mặt vốn đã tinh tế, giờ như phủ một lớp sương mờ, tựa như cảnh mưa khói trong tranh, càng khiến dung nhan thêm phần lay động lòng người.



Một thoáng thất thần thoáng qua trong mắt Đỗ Hàm.

Nhưng Đỗ Chiêu Nam đã nhanh chóng nhận ra ánh mắt ấy, thần sắc hơi biến đổi, rồi lại trở về vẻ thản nhiên.

Bà nhẹ nói: “Hàm Nhi, ra ngoài sai người đi đón Liên Khê về phủ sớm một chút. Chỉ là đi dâng hương cầu phúc mà thôi, sao lại chậm trễ đến vậy. Nói với nó, nếu còn không về, năm nay đừng mong được đi yến tiệc Bách Hoa nữa.”

Đỗ Hàm bật cười, có phần lưu luyến liếc nhìn Hoa Mộ Thanh thêm một lần nữa rồi mới khom nhân ngưo lui.

Đỗ Chiêu Nam vẫn âm thầm quan sát.

Phát hiện từ đầu đến cuối Hoa Mộ Thanh chưa từng chủ động ngẩng đầu nhìn Đỗ Hàm, cũng không cố ý hấp dẫn sự chú ý của hắn, lúc này bà mới hơi yên tâm phần nào.

Chờ sau khi Đỗ Hàm rời đi, bà mới chậm rãi nhấp một ngụm trà, rồi nói: “Mộ Dung Trần đã giao ngươi đến hầu hạ bổn cung, thì ngươi cũng nhân tiện xem bệnh cho bổn cung đi.”

Hoa Mộ Thanh lập tức đứng dậy: “Vâng.”

Nàng nhẹ nhàng bước tới, bắt mạch cho Đỗ Chiêu Nam. Một lát sau, nàng bỗng nhíu mày, thu tay lại.

Nhưng vừa định mở miệng, Đỗ Chiêu Nam lại đột nhiên nói: “Ừm, Hoa Nhị tiểu thư y thuật không tệ, giúp bổn cung xua tan bệnh tật nhiều năm, ban thưởng!”

Hoa Mộ Thanh hơi sửng sốt.

Xuân Hà đứng hầu một bên liền mỉm cười bước lên: “Vâng.”

Nàng vừa định quay người truyền lệnh thì Trưởng Công Chúa lại liếc nàng một cái, chậm rãi nói thêm: “Xuân Hà, từ hôm nay ngươi theo Hoa Nhị tiểu thư trở về phủ.”

Xuân Hà thoáng sửng sốt, nhưng sắc mặt không hề có chút bất mãn, lập tức quỳ xuống: “Vâng, thần nữ xin tuân theo ý chỉ của Công Chúa điện hạ.”

Lúc này, đến lượt Hoa Mộ Thanh cảm thấy bất ngờ xen lẫn vui mừng.

Ban thưởng tài vật vàng bạc đều là thứ yếu, chỉ riêng Xuân Hà này thôi đã là một phần thưởng quý giá.

Ngay từ lúc ở bên Lâm Thủy Các, nàng đã nhận ra nha hoàn này tuy còn trẻ, nhưng tính tình đoan chính làm việc rất có đầu óc.

Hơn nữa, người có thể được hầu hạ bên cạnh Đỗ Chiêu Nam, tất nhiên tâm cơ và thủ đoạn đều không phải hạng tầm thường!



Việc Đỗ Chiêu Nam đem người như vậy tặng cho nàng, chẳng khác nào ban cho nàng một chỗ dựa đầy sức mạnh!

Dù ẩn ý bên trong là muốn giám sát nàng nhiều hơn, nhưng chỉ cần lợi ích của nàng và Đỗ Chiêu Nam không xung đột, thì Xuân Hà tuyệt đối sẽ là sự trợ giúp lớn nhất từ khi nàng được sống lại đến nay!

Hoa Mộ Thanh cũng quỳ xuống theo, nói: “Đa tạ Công Chúa điện hạ đã ban thưởng hậu hĩnh.”

Đỗ Chiêu Nam chỉ khẽ phất tay, gương mặt vừa rồi còn cố gắng giữ vẻ tỉnh táo, giờ đây đã lộ rõ nét mệt mỏi: “Đem rư-ợu của bổn cung lại đây.”

Một vị cô cô quản sự chủ động thay Xuân Hà ra ngoài truyền lệnh.

Hoa Mộ Thanh bỗng nhớ tới ẩn ý của Mộ Dung Trần lúc trước, cùng với những dấu hiệu nàng phát hiện khi bắt mạch.

Nhưng hiển nhiên... Đỗ Chiêu Nam không muốn nàng nói ra.

Vì thế nàng liền cung kính cáo lui, theo Xuân Hà rời khỏi cửa bên phủ Công Chúa.

Ra tới bên ngoài, liền thấy một chiếc xe ngựa nhỏ, tinh xảo mà không kém phần tao nhã, sang trọng, đang đậu trong ngõ. Người đ-ánh xe vạm vỡ, đứng cạnh con ngựa cao lớn quý hiếm, trông vô cùng thuần phục.

Hoa Mộ Thanh liếc nhìn một cái.

Xuân Hà khẽ nói: “Đây là xe ngựa Công Chúa điện hạ ban cho tiểu thư dùng để đi lại, sau này còn có thêm ban thưởng nữa sẽ đưa đến Hoa phủ.”

Rồi nàng đỡ Hoa Mộ Thanh lên xe ngựa, nhưng không bước lên theo, chỉ mỉm cười nói: “Xin tiểu thư đợi một lát trong xe, nô tỳ về thu dọn một ít hành lý và y phục.”

“Được,”

Hoa Mộ Thanh gật đầu: “Không vội, vất vả cho nàng rồi.”



Xuân Hà mỉm cười, khom người rời đi.

Hoa Mộ Thanh một mình ngồi trong xe, đưa mắt nhìn quanh.

Bên trong xe trải đầy đệm bông thêu tơ tằm Tứ Xuyên, gối mềm, lưng tựa đầy đủ, hương lò đang đốt là mùi hoa lê nhẹ nhàng thanh khiết. Bên cạnh còn có một ngăn bí mật nhỏ chứa sẵn vài món điểm tâm có thể dùng lót dạ.

Ngồi trong xe, cảm giác như đang ở trong một gian phòng quý nữ cao sang, đến cả không khí quanh người cũng như mang theo hương vị của sự cao quý.

Hoa Mộ Thanh khẽ cười trong lòn, không ngờ Đỗ Chiêu Nam bao năm qua, giờ cũng học được những điều này.

Đây là đưa cho nàng công cụ để dùng sao?

Cũng tốt, nếu bà đã có lòng như vậy, nàng tất nhiên không thể để bà phải thất vọng rồi.

Đang nghĩ đến đó, bất ngờ xe ngựa khẽ lay động.

Hoa Mộ Thanh còn tưởng Xuân Hà quay lại, nào ngờ vừa ngẩng đầu, tấm rèm xe bị vén lên, từ bên ngoài chui vào một thân ảnh vận áo bào tím...

Hoa Mộ Thanh ngẩn người.

Ngay sau đó, nàng ngửi thấy một mùi rư-ợu nồng nàn, ngọt dịu mà mãnh liệt.

Không khỏi nhíu mày, nàng lùi về sau né tránh: “Điện hạ uống nhiều rư-ợu quá rồi, lạc nhầm xe rồi sao?”

Mộ Dung Trần lại chẳng thèm để ý đến nàng, cứ thế nghiêng người ngả vào trong xe, kéo một cái đệm mềm phía sau lưng nàng, dựa vào đó, rồi khẽ đá nhẹ một cái vào vách xe.

Xe ngựa bất ngờ chuyển động.

Hoa Mộ Thanh hoảng hốt: “Điện hạ định làm gì vậy?”

Mộ Dung Trần liếc nàng một cái.

Vì có men rư-ợu mà đôi mày mắt hắn hơi ửng đỏ, vậy mà so với nam tử trong tranh vẽ tỉ mỉ nhất cũng càng thêm phần thoát tục.

Khóe mắt xếch nhẹ, ánh nhìn sâu thẳm, lại thêm một vẻ yêu mị kỳ ảo khiến người khác khó mà rời mắt.

Trên đời này, thật sự có người nam nhân còn đẹp hơn cả nữ nhân sao?

Vừa nghĩ tới đây, Hoa Mộ Thanh liền âm thầm nhéo mình một cái.

Đẹp thì sao chứ! Hắn đâu có phải người tử tế gì! Mình điên rồi chắc!



Mộ Dung Trần thấy biểu cảm nàng biến đổi liên tục thì không vạch trần, chỉ lười nhác nhắm mắt lại, khẽ cười: “Ngươi không muốn gặp Đại Hoàng Tử sao?”

Hoa Mộ Thanh sững sờ, rồi không thể che giấu được niềm vui vỡ òa trong lòng, kinh ngạc quay sang nhìn Mộ Dung Trần: “Ngài... ngài đang đưa ta đi gặp Thịnh Nhi… Đại Hoàng Tử?”

Mộ Dung Trần dường như không để ý đến cách nàng xưng hô, cũng không đáp lời, chỉ cong môi cười khẽ, nụ cười mát lạnh như sương khuya.

Trong hơi thở, toàn là mùi rư-ợu nho khô dịu, cay cay, thoang thoảng mà say mê.

Hoa Mộ Thanh hiểu rõ, với dáng vẻ này là hắn đã ngầm thừa nhận. Trong lòng nàng kích động đến không thể kìm nén, cứ nhìn quanh xe đầy mong đợi.

Sau đó còn tự lục lọi người mình, vừa tìm vừa lẩm bẩm: “Đột nhiên đến thế này, ta chẳng mang theo quà gặp mặt gì cả. Thịnh Nhi… Đại Hoàng Tử đã hơn bốn tháng rồi, không biết có cái trống lắc tay nào chưa, chút nữa dừng xe mua một cái vậy…” 

 

Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc Truyện Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc Story Chương 46: Ban Thưởng
10.0/10 từ 44 lượt.
loading...