Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc
Chương 45: Lật Ngược Tình Thế
Hoa Mộ Thanh mỉm cười: “Vâng, nhưng cùng lắm là nửa năm nữa thôi, phu nhân sẽ không còn gặp cảnh ngượng ngùng như vậy nữa đâu.”
Lúc này, Bàng phu nhân lại vô cùng tin tưởng vào Hoa Mộ Thanh.
Bà gật đầu, kéo nàng trở lại chỗ uống trà ban nãy, rồi sai người mang giấy bút đến.
Mọi người xung quanh tò mò nhìn theo, liền thấy Hoa Mộ Thanh viết ra một đơn thuốc!
Hơn nữa, chữ viết trên tờ đơn ấy lại thanh tú, vuông vắn, cực kỳ đẹp mắt!
Trưởng Công Chúa vô tình liếc qua một cái, trong lòng bỗng thấy nét chữ này rất quen thuộc, nhưng nhất thời lại không nhớ ra đã từng thấy ở đâu.
Thực ra, Hoa Mộ Thanh làm vậy là có chủ ý.
Nàng vốn biết viết hai kiểu chữ: Một kiểu mạnh mẽ, cứng cáp như rồng bay phượng múa – đó là kiểu nàng dùng để xuất hiện trước người ngoài.
Kiểu còn lại thì mềm mại, thanh thoát như những đóa hoa đua nở, là kiểu nàng thường dùng trong lúc tĩnh tâm riêng tư.
Thái Sư phu nhân nhận được đơn thuốc ấy như thể được bảo vật, không ngớt lời khen ngợi y thuật của Hoa Mộ Thanh cao siêu, còn nói sẽ mời nàng về phủ để xem bệnh cho các tiểu thư trong phủ Thái Sư.
Ngay lập tức, những người trước giờ chỉ đứng bên ngoài quan sát giờ mới chợt nhận ra: Nhị tiểu thư Hoa gia này, quả thực là người hiểu biết y thuật!
Hơn nữa, nhìn phản ứng của Quốc Công phu nhân và Thái Sư phu nhân, thì e rằng y thuật của nàng còn rất cao minh!
Ngay cả Trưởng Công Chúa cũng gật đầu tán thưởng.
Chỉ trong chốc lát, đã có vô số người đầy nhiệt tình kéo đến bên Hoa Mộ Thanh:
“Hoa Nhị tiểu thư, hay là cũng xem giúp ta một chút? Dạo này ta cứ thấy…”
“Hoa Nhị tiểu thư, không biết nàng có hiểu về việc điều dưỡng cơ thể để dễ thụ thai không?”
“Hoa Nhị tiểu thư, nữ nhi ta gần đây…”
Hoa Mộ Thanh suýt nữa bị những người này làm cho choáng váng.
Còn Trương Nghi đứng phía sau thì đã hoàn toàn nhìn thấy tất cả!
Chỉ trong chớp mắt, Hoa Mộ Thanh lại có thể trở thành người được bao nhiêu vị phu nhân vây quanh, ca ngợi như sao vây quanh trăng sáng thế này sao?
Ở đây, ai mà chẳng là người nhà của các bậc quyền quý, thân phận cao sang?
Hoa Mộ Thanh, chẳng lẽ nàng ta muốn một bước lên mây sao?
Không được!
Không thể để nữ nhân này giẫm lên đầu mình mà đi được!
Nếu thế, chẳng phải mắt Tuyên Vương chỉ còn mỗi nàng ta hay sao?!
Nàng ta sốt ruột đến mức như lửa đốt trong lòng, chỉ hận không thể lập tức quay về, tìm Hoa Nguyệt Vân để bàn bạc thật kỹ, làm thế nào mới có thể khiến Hoa Mộ Thanh thân bại danh liệt, không còn dương dương tự đắc như hiện tại!
Cùng lúc đó, ở một nơi khác…
Một ám vệ đã đem toàn bộ sự việc xảy ra trong hoa viên báo lại cho Mộ Dung Trần và Đỗ Thiếu Quân, lúc này đang uống rư-ợu trong sảnh phụ.
Đỗ Thiếu Quân cười lớn: “Tiểu nha đầu này, ngay cả y thuật mà năm xưa Tống Hoàng Hậu mới biết, nàng ta cũng biết! Xem ra đúng là đã được đào tạo như một cái bóng rồi!”
Mộ Dung Trần chỉ lặng lẽ uống rư-ợu, không nói một lời.
Đỗ Thiếu Quân liếc nhìn hắn một cái, nửa đùa nửa nghiêm túc: “Dung Trần, ta cảnh cáo ngươi. Dù tiểu nha đầu này có giống Tống Hoàng Hậu năm xưa đến đâu, thì cũng chỉ là hai người khác biệt. Ngươi đừng có lại như năm đó, vì si tình mà đ-ánh đổi, làm rối loạn cả kế hoạch.”
Khóe môi Mộ Dung Trần khẽ nhếch, ánh mắt thâm trầm lạnh lẽo, giọng nói nhàn nhạt: “Trên đời này, không còn người thứ hai giống nàng ấy nữa đâu.”
Sau buổi tiệc trà trong hoa viên, nhiều phu nhân vẫn còn muốn mời Hoa Mộ Thanh đến phủ mình.
Thế nhưng, chẳng ai ngờ rằng nàng lại được Trưởng Công Chúa đích thân dẫn đi.
Mọi người đành phải lần lượt giải tán, nhưng ai nấy đều bàn tính xem làm sao để mời được vị Nhị tiểu thư Hoa gia này, người vừa có y thuật khiến cả Quốc Công phu nhân lẫn Thái Sư phu nhân cũng phải nể trọng đến phủ mình một chuyến.
Có người thực sự coi trọng tài năng y thuật của nàng, cũng có người lại để mắt đến thân phận mới đang dần hình thành của nàng.
Quốc Công phu nhân, Triệu thị, vừa lên xe ngựa đã dặn dò thị nữ bên cạnh: “Đi, gửi thiếp mời đến Hoa phủ, mời Nhị tiểu thư ngày mai đến phủ Quốc Công.”
Nghĩ một lúc, bà lại dặn thêm: “Bảo Nhị thiếu gia ngày mai đừng lên triều.”
Thị nữ khẽ gật đầu, vâng lời.
Một ma ma khác dường như đã nhìn ra điều gì đó, liền hạ giọng hỏi: “Phu nhân định là…”
Quốc Công phu nhân mỉm cười gật đầu: “Con bé này ta thấy rất ổn, Nhị thiếu gia cũng đến lúc nên lấy thê tử rồi.”
“Nhưng… xuất thân của Nhị tiểu thư của Hoa gia…”
Lời còn chưa nói hết đã bị ánh mắt lạnh lẽo của Quốc Công phu nhân chặn lại, lập tức im bặt, toàn thân lạnh toát.
Chỉ nghe bà từ tốn bật cười: “Xuất thân? Xuất thân có tốt đến đâu thì đã sao? Hoa Nhị tiểu thư ấy, ta thấy vừa mắt.”
Bà ma ma rùng mình, khúm núm đáp khẽ, không dám nói gì thêm.
Về phía Hoa Mộ Thanh, nàng theo chân Trưởng Công Chúa đi mãi cho đến khi vào tận chính điện nơi Công Chúa cư ngụ.
Căn phòng được bài trí toàn bằng các món đồ cống phẩm quý hiếm làm từ gỗ trầm hoa vàng, đến mức dù Hoa Mộ Thanh đã từng sống qua một đời và từng thấy không ít bảo vật, giờ phút này vẫn cảm thấy choáng ngợp.
Trong lòng nàng thầm nghĩ: "Đỗ Thiếu Lăng quả thật quá khéo che giấu rồi, chẳng trách lại không một ai có thể nhìn ra được thân phận thật của hắn."
Đang mải suy nghĩ, thì Trưởng Công Chúa đã ngồi lên nhuyễn tháp, liếc nhìn nàng một cái rồi chậm rãi nói: “Ngươi có biết hôm nay vì sao bổn cung chỉ đuổi mẫu tử Hoa gia đi, mà lại để mình ngươi ở lại không?”
Hoa Mộ Thanh lập tức thu lại tâm trí, mỉm cười dịu dàng, quỳ xuống đáp: “Tiểu nữ may mắn được điện hạ không chê, cho cơ hội hầu hạ long thể của Trưởng Công Chúa, cảm tạ ân tình điện hạ đã bảo vệ hôm nay.”
Cử chỉ dịu dàng, biết lễ độ, so với vị tiểu thư chính thất của Hoa gia hay cả yêu nữ trong cung kia, rõ ràng khiến người ta dễ chấp nhận hơn nhiều!
Thế nhưng trên gương mặt của Đỗ Chiêu Nam vẫn chẳng có biểu cảm gì đặc biệt, chỉ nhàn nhạt nói:
“Mộ Dung Trần đã tin ngươi, bổn cung đương nhiên không nghi ngờ. Nhưng, có một việc bổn cung phải hỏi rõ.”
Hoa Mộ Thanh lập tức cúi đầu thấp hơn, cung kính thưa: “Vâng, những gì Mộ Thanh biết, nhất định sẽ không giấu.”
Đỗ Chiêu Nam nhìn nàng một lúc, rồi lạnh giọng từng chữ: “Hoa gia là mối hận trong lòng bổn cung. Một ngày nào đó, bổn cung sẽ khiến Hoa Phong ch-ết không toàn thây. Ngươi là nữ nhi của hắn, ngươi có thể cam đoan sẽ tuyệt đối không phản bội bổn cung không?”
Mộ Dung Trần muốn cả Hoa gia bị diệt tộc, tất nhiên cần có một quân cờ nằm bên trong.
Mà quân cờ ấy, lại cần được một người thích hợp hơn đứng ra huấn luyện và điều khiển.
Vì vậy, Hoa Mộ Thanh mới được đưa đến trước mặt nàng.
Đỗ Chiêu Nam nhìn thiếu nữ mà Mộ Dung Trần đã đích thân chọn lựa, ánh mắt chỉ toàn là băng lạnh, sắc nhọn như d-ao.
Nhưng Hoa Mộ Thanh lại không hề tỏ vẻ sợ hãi, chỉ cúi đầu thật sâu, trịnh trọng thưa: “Mộ Thanh xin hoàn toàn nghe theo sự điều động của Công Chúa điện hạ.”
Đỗ Chiêu Nam không ngờ nàng lại tuyệt tình đến thế, hơi nhíu mày: “Dù sao ông ta cũng là thân phụ của ngươi.”
Thế nhưng khi Hoa Mộ Thanh ngẩng mặt lên, lúc này nàng mới phát hiện, khuôn mặt ấy đã đẫm lệ từ lúc nào.
Nàng cười thê lương: “Điện hạ hẳn cũng biết, phụ thân ta từng đối xử với mẫu thân và ta như thế nào.”
Câu nói đó khiến Đỗ Chiêu Nam bất giác nhớ lại những chuyện ô uế, mất hết đạo đức mà Hoa Phong từng làm trong quá khứ.
“Sau khi mẫu thân qua đời, ông ta tuy đưa Mộ Thanh trở lại phủ, nhưng cũng chỉ để giữ thể diện cho bản thân, để giữ lấy thanh danh ngoài mặt. Còn ở trong phủ… Mộ Thanh bị đối xử chẳng khác gì nô bộc, ai ai cũng có thể bắt nạt, chẳng ai xem là chủ tử. Không lâu trước đây, Mộ Thanh suýt nữa thì…”
Nói đến đây, nàng nghẹn lại, lời chưa dứt đã bị chặn ngang bởi tiếng nức nở.
Những ấm ức tích tụ bao năm, những tủi nhục nhẫn nhịn suốt quãng đời thơ bé. Đến hôm nay, cuối cùng cũng vỡ òa.
Nàng quỳ đó, khóc không thành tiếng.
Đúng lúc này, Đỗ Hàm từ sau bình phong bước ra, ánh mắt nhìn về thiếu nữ đang quỳ trên nền đất, khuôn mặt đẫm lệ như hoa lê trong mưa, khiến người ta không khỏi đau lòng.
Ngay cả khi nàng đang khóc, dáng vẻ ấy vẫn đẹp đến mê hồn, giống như Tây Thi ôm tim than thở, yếu đuối mà khiến người khác chỉ muốn ôm chặt vào lòng, nâng niu mà che chở.
Không đành lòng để mỹ nhân phải rơi vào cảnh thương tâm như thế.
Đỗ Hàm bước đến trước mặt Trưởng Công Chúa, nhanh chóng bẩm báo lại những việc mà Hoa Mộ Thanh đã trải qua trong mấy ngày gần đây, bao gồm cả những sự tình sau khi trở lại Hoa phủ gia.
Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc
Đánh giá:
Truyện Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc
Story
Chương 45: Lật Ngược Tình Thế
10.0/10 từ 44 lượt.
