Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc

Chương 50: Nữ Quan Hộ Chủ


Quỷ Nhị từ phía sau bước nhanh tới, cúi người hạ giọng nói: “Chủ tử, một canh giờ trước, Tả Thừa Tướng đã vào ngự thư phòng, cùng Hoàng Thượng bàn việc lập tân Hoàng Hậu.”

Bình thường, Mộ Dung Trần sẽ không vì việc riêng mà nấn ná lâu đến vậy. Nhưng lần này thì…

Quỷ Nhị không dám nói tiếp.

Mộ Dung Trần chắp tay sau lưng, từng bước đạp lên lớp lá khô dưới chân, môi khẽ nhếch nở một nụ cười vừa lạnh lẽo vừa yêu dị: “Tả Thừa Tướng à? Hừ.”

Một cơn lạnh buốt chạy dọc sống lưng Quỷ Nhị, sát ý đang cuồn cuộn tuôn ra từ chủ nhân trước mặt, thực sự khiến người ta khi-ếp đảm!
__

Hoa Mộ Thanh ngồi trong xe, chậm rãi xoa bóp cánh tay đã sớm tê mỏi.

Thân thể đời này vẫn chỉ là một thiếu nữ, lại chưa từng bế trẻ nhỏ suốt thời gian dài như vậy sao có thể chịu nổi chứ?

Xuân Hà thấy vậy, vừa giúp nàng đấm bóp, vừa khẽ cười hỏi: “Tiểu thư có điều gì muốn phân phó nô tỳ không? Hôm nay nô tỳ vừa được bệ hạ ban thưởng, phong làm Nữ Quan Tam phẩm hầu cận trong cung.”

Phải nói rằng, Đỗ Chiêu Nam tặng cho nàng cung nữ này, đúng là lanh lợi đến mức sắc sảo!

Xuân Hà đang nhắc nhở nàng, có một Nữ Quan Tam phẩm theo hầu, còn ai dám ức hi-ếp nàng nữa nếu có chuyện đó xảy ra thì chẳng khác nào không nể mặt hoàng gia!

Tức là… Hoa Mộ Thanh từ nay có thể hành sự táo bạo hơn một chút.

Hoa Mộ Thanh bật cười, vỗ nhẹ lên tay Xuân Hà: “Chúc mừng cô cô thăng chức nha!”

Trong cung, Nữ Quan đều được gọi là “cô cô”.

Xuân Hà không ngờ một Hoa Mộ Thanh vốn đoan trang, thanh nhã, dịu dàng là thế, lại có mặt tươi tắn và hoạt bát đến vậy khi ở riêng.

Nàng mỉm cười, cúi đầu đáp lễ: “Tạ ơn tiểu thư chúc phúc.”



Hoa Mộ Thanh lại cười, tựa người vào nệm mềm, chậm rãi nói: “Hôm nay về phủ e là sẽ có một trận chiến, cô cô phải cố hết sức giúp ta. Ta thật sự không muốn dây dưa với đám bẩn thỉu đó, xin cô cô ra tay nhanh gọn.”

Xuân Hà che miệng cười, khẽ gật đầu: “Tiểu thư yên tâm.”

Hoa Mộ Thanh nhắm mắt, khẽ cong môi cười.

Gặp lại Thịnh Nhi xong, nàng đã hiểu rõ: mình không còn đường lui nữa.

Nàng phải nhanh chóng đứng vững trong Hoa phủ, chiếm được niềm tin tuyệt đối của Mộ Dung Trần, và sự ủng hộ hoàn toàn từ Đỗ Chiêu Nam.

Sau đó… tập hợp đầy đủ đội Ám Phượng.

Cuối cùng là tiến cung, gi-ết đôi cẩu nam nữ kia, rồi mang theo Thịnh Nhi rút lui khỏi trần thế, mai danh ẩn tích, không bao giờ quay đầu lại nhìn chốn bụi trần phiền não này nữa.

“Hoa Mộ Thanh, ngươi còn dám quay về Hoa phủ gia này sao?”

Hoa Nguyệt Vân từ cửa hông lao ra, chặn ngay đầu xe ngựa của Hoa Mộ Thanh mới về đến phủ. Vừa nhìn thấy chiếc xe ngựa xa hoa, ánh mắt càng thêm ghen tỵ, nóng rực!

Vốn đã đầy lửa giận trong lòng, giờ lại chồng chất thêm cơn đố kỵ, càng khiến nàng ta gào lên giận dữ: “Người đâu! Mau bắt con tiện nhân làm nhục gia môn này lại cho ta! Dùng gia pháp mà trị tội!”

Hoa Mộ Thanh thậm chí không thèm ngước mắt nhìn lấy một cái.

Xuân Hà từ phía sau bước lên trước một bước, đối mặt với đám nô bộc hung hăng đang lao đến, cất giọng sắc lạnh mắng lớn: “Ai dám động đến tiểu thư! Chẳng lẽ người hầu trong Hoa phủ đều có thói khinh chủ như vậy sao?!”

Xuân Hà vốn từng hầu hạ bên cạnh Công Chúa nhiều năm, khí thế tự nhiên áp đảo người khác.

Đám nô bộc lập tức bị dọa cho sững người, không dám tiến thêm nửa bước.

Hoa Nguyệt Vân cũng sửng sốt nhìn Xuân Hà, cảm thấy người này trông có phần quen mắt, nhưng lại không nhớ ra nổi.



Nàng ta nhíu mày quát lớn: “Ngươi là con tiện tỳ từ đâu chui ra? Dám nói chuyện với ta kiểu đó! Tránh ra cho ta!”

Xuân Hà không hề né tránh, lạnh lùng nhếch môi: “Tứ tiểu thư, ngay cả bệ hạ cũng chưa từng nặng lời với nô tỳ như vậy, ngươi lại dám bảo ta cút? Thì ra đây là ‘giáo dưỡng’ của một tiểu thư Hoa gia sao? Thật đúng là không ra gì!”

Hoa Nguyệt Vân vừa nghe thấy hai chữ “bệ hạ”, còn tưởng mình nghe nhầm.

Nhưng rồi bị Xuân Hà mỉa mai thẳng mặt, tức đến nỗi mặt đỏ phừng phừng, suýt ngất đi vì phẫn nộ!

Nàng ta giậm chân, hét toáng lên: “Người đâu! Mau bắt lấy con tiện tỳ không biết trên dưới này! Đưa đến cho phụ mẫu ta xem thử xem bộ mặt vô liêm sỉ của hai ả làm nhục thanh danh Hoa phủ này!”

Một câu là “tiện nhân” hai câu là “tiện nhân”.

Hoa Mộ Thanh nghe đến quen tai, thậm chí chẳng còn thấy chói tai nữa, giống như đang nghe người ta lặp đi lặp lại một câu cửa miệng mà thôi.

Xuân Hà bước lên chặn lại, đôi mày liễu dựng ngược, giọng sắc lạnh: “Ai dám động vào!”

Đám người lập tức giằng co, không bên nào chịu nhường.

Hoa Mộ Thanh khẽ thở dài, nhẹ nhàng đặt tay lên cánh tay Xuân Hà, rồi dịu dàng mở miệng: “Tứ muội, phụ mẫu có phải đang chờ ta?”

“Chờ ngươi?”

Hoa Nguyệt Vân lập tức châm chọc: “Ngươi tưởng ngươi là ai? Phụ thân mẫu thân chờ để trị tội ngươi theo gia pháp đấy! Chờ để đ-ánh ch-ết ngươi thì đúng hơn!”

Xem ra là thật sự chờ nàng về để luận tội rồi.

Hoa Mộ Thanh lắc đầu, không thèm để ý đến Hoa Nguyệt Vân nữa mà cứ thế bước về phía trước.

Nào ngờ…

Vừa đi được hai bước, Hoa Nguyệt Vân vừa bị nàng ngó lơ đột ngột nhào lên, hung hăng đẩy mạnh nàng một cái.

Xuân Hà định nhào tới đỡ nhưng bị ánh mắt của nàng ngăn lại.

Chỉ thấy Hoa Mộ Thanh ngã sấp xuống đất, lòng bàn tay rướm má-u, đau đến mức gương mặt thanh tú thoáng hiện vẻ thê lương khiến người ta không khỏi động lòng.

Hoa Nguyệt Vân lại nhảy dựng lên chửi mắng: “Hoa Mộ Thanh, con tiện nhân này, ngươi dám chửi ta…”



Lời còn chưa dứt…phía sau liền vang lên một tiếng kinh hô cắ-t ngang: “Ôi trời! Mộ Thanh làm sao mà lại té ngã thế này?”

Xuân Hà thấy đáy mắt Hoa Mộ Thanh thoáng hiện ý cười, nàng quay đầu liếc nhìn mình một cái.

Xuân Hà lập tức hiểu ý.

Quay người, cung kính hành lễ với đôi phu thê trung niên đang tiến lại gần: “Tham kiến Hoa đại nhân, Hoa phu nhân. Nhị tiểu thư là do Tứ tiểu thư đẩy ngã.”

Hoa Phong lập tức bị thu hút bởi cô nương có dáng vóc yêu kiều, dung mạo thanh tú mà còn toát lên khí chất đoan trang, hơn hẳn những nha hoàn bình thường khác.

Ánh mắt ông lập tức sáng lên.

Còn chưa kịp lên tiếng thì Trữ Thu Liên đã cư-ớp lời trước: “Ngươi… chẳng phải là cung nữ bên cạnh Trưởng Công Chúa sao? Sao lại đến Hoa phủ thế này? Là đưa Nhị nha đầu nhà ta về à?”

Gặp người ngoài, đúng là rất biết làm bộ thân thiện.

Xuân Hà mỉm cười, đáp lại Đại phu nhân: “Bẩm phu nhân, nô tỳ hiện nay là Nữ Quan Tam phẩm, trực tiếp hầu hạ trước mặt bệ hạ. Hôm nay Nhị tiểu thư đã giúp đỡ Công Chúa điện hạ, Công Chúa cảm kích trong lòng nên đặc biệt phân phó nô tỳ theo hầu hạ Nhị tiểu thư, chăm sóc nàng cẩn thận.”

Nói xong lại quay sang Hoa Phong, cúi người thi lễ: “Ngoài ra, Công Chúa còn có rất nhiều vật phẩm ban thưởng, sẽ được đưa đến Hoa phủ sau. Ý của Công Chúa là, những thứ này là phần thưởng riêng dành cho Nhị tiểu thư, kính mong Hoa đại nhân rộng lượng một chút, đừng để Nhị tiểu thư tiếp tục bị người khác sai khiến, phải mặc những bộ y phục như hôm nay đi dự yến tiệc nữa. Khi đó, người mất mặt không chỉ là Nhị tiểu thư, mà còn chính là cả Hoa phủ.”

Hoa Mộ Thanh chậm rãi đứng dậy từ dưới đất.

Khóe mắt liếc thấy Trữ Thu Liên bên kia bị nói đến không chen nổi một lời, Hoa Nguyệt Vân thì mặt mày ngỡ ngàng, còn Hoa Phong thì sắc mặt biến đổi liên tục. Nàng cúi đầu, suýt nữa bật cười thành tiếng.

Nàng sớm đã đoán được Trữ Thu Liên trở về nhất định sẽ là kẻ "vừa đ-ánh trống vừa ăn vạ".



Chủ động kết thân với Quốc Công phu nhân cũng chính là để ngăn chặn Hoa Phong sinh thêm ác cảm với nàng.

Không ngờ, Đỗ Chiêu Nam lại trực tiếp tặng nàng một chiếc ô vững chắc, vừa thông minh, vừa mạnh mẽ.

Bây giờ thì…Nàng chỉ cần tiếp tục đóng vai một đóa hoa yếu ớt, bị chèn ép đến đáng thương, ngây thơ vô tội là đủ.

“Chuyện này…”

Hoa Phong vừa nghe đến chuyện Nữ Quan trước mặt là người phục vụ bên long nhan thì trong lòng đã hơi chột dạ.

Nhưng ông vẫn ôm đầy một bụng lửa giận.

Bởi vì sau khi ông tan triều về nhà đã nghe Trữ Thu Liên vội vàng kể tội Hoa Mộ Thanh: nói nàng hôm nay trong yến tiệc hỗn láo vô lễ, bà ta ra sức che chở cho nàng thế nào mà vẫn bị Công Chúa ghét bỏ, đuổi ra khỏi phủ.

Hoa Phong nghe vậy tất nhiên nổi giận đùng đùng, quyết tâm muốn trừng phạt nghiêm khắc Hoa Mộ Thanh.

Thế mà giờ lại có một Nữ Quan thân cận trước long nhan xuất hiện, chỉ mấy câu ngắn ngủi liền hoàn toàn lật ngược mọi “sự thật” mà ông tưởng là đúng. 

 

Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc Truyện Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc Story Chương 50: Nữ Quan Hộ Chủ
10.0/10 từ 44 lượt.
loading...