Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc
Chương 398: Cố Nhân
Lâu lâu lại có tiếng đàn mờ ảo vang lên, chính giữa đại sảnh còn có một ao nước nhỏ bốc hơi nghi ngút, trong ao có lá sen lay động, mấy con cá chép vàng quẫy đuôi bơi lội.
Khung cảnh đẹp đến mức như không thuộc về chốn trần gian.
Hoa Mộ Thanh vừa đi vừa ngắm, ánh mắt ngập tràn tò mò và thích thú.
Khổ nỗi lại là Tiền Đức Tài phải dẫn đường phía trước, mồ hôi trên trán ông ta chưa khô được phút nào!
Lúc nào cũng phải len lén liếc nhìn Mộ Dung Trần đang thong thả đi cạnh Hoa Mộ Thanh phía sau, chân tay run rẩy đến gần như chuột rút nhưng lại không dám để lộ ra cho người khác thấy.
Khổ nỗi, khí chất và y phục của Mộ Dung Trần cùng Hoa Mộ Thanh đều xuất chúng, nhất là dung mạo của hai người thật sự khó có ai sánh được trong thiên hạ, đi đến đâu cũng đều thu hút ánh nhìn.
Quả nhiên, Hoa Mộ Thanh vừa dừng lại bên bờ ao, tò mò nhìn mấy con cá vàng xinh đẹp bên trong, Mộ Dung Trần liếc mắt đã thấy không ít công tử trong đại sảnh nhìn nàng đến ngẩn ngơ!
Sắc mặt hắn lập tức sầm xuống, quên mất không để tiểu nha đầu đeo mạng che mặt rồi! Bị mấy tên háo sắc này nhìn chằm chằm, đúng là tức ch-ết đi được!
Hắn lập tức kéo Hoa Mộ Thanh vào lòng, ánh mắt lạnh như băng quét qua một vòng.
Nhiều người bị khí thế của hắn dọa cho giật mình, thậm chí có người kinh hãi đến mức làm rơi cả chén rư-ợu trong tay.
Mọi ánh nhìn lập tức thu lại, không ai dám nhìn thêm nữa.
Hoa Mộ Thanh lúc đầu cũng bị hắn làm cho giật mình, sau mới phản ứng lại, cảm thấy buồn cười. Người này rõ ràng không có bao nhiêu tình ý với mình, thế mà lại bị cái tính chiếm hữu kỳ quái này chi phối, đúng là...
Nàng đẩy nhẹ Mộ Dung Trần ra một chút.
Tiền Đức Tài run rẩy tiến đến gần, nở nụ cười nịnh nọt: “Cái đó... Cửu... Đại thiếu gia, phòng khách của ngài ở bên này ạ...”
Mộ Dung Trần kéo tay Hoa Mộ Thanh, không dừng lại thêm đi thẳng về phía trước.
Tiền Đức Tài rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, lại nhanh chóng khom người đuổi theo.
Cho đến khi hai người họ nghỉ lại trong căn phòng khách tốt nhất của Bồng Lai Các, có kèm cả sân riêng.
Tiền Đức Tài lập tức "phịch" một tiếng quỳ xuống trước mặt Mộ Dung Trần.
Nước mắt rưng rưng, ông ta nghẹn ngào nói: “Không ngờ sau bao năm xa cách, vẫn còn cơ hội được gặp lại ngài... Nô tài, nô tài Tiền Đại Phương, xin được dập đầu thỉnh an Cửu Thiên Tuế gia!”
Mộ Dung Trần ngồi bên bàn, một tay chống cằm hờ hững liếc nhìn ông ta: “Đứng lên đi.”
“Vâng vâng!”
Tiền Đức Tài đáp lời, lau nước mắt, thân hình béo tròn lắc lư khó khăn đứng dậy liếc nhìn Mộ Dung Trần, dù vẫn còn sợ hãi nhưng so với lúc trước cũng đã thả lỏng hơn vài phần.
Ông ta len lén liếc nhìn Hoa Mộ Thanh đang tự mình uống nước bên cạnh, rồi dè dặt hỏi: “Không biết lần này điện hạ xuống phương Nam là vì chuyện gì...?”
Mộ Dung Trần khẽ nhếch môi cười: “Lão Tiền à, không chỉ thân hình ông nở ra, mà lòng dạ cũng to hơn rồi đấy. Ngay cả chuyện của bổn Đốc mà cũng dám hỏi nhiều lời sao?”
Tiền Đức Tài suýt nữa lại quỳ xuống.
Ông ta run lập cập, cười nịnh: “Chẳng qua là... điện hạ xuống phía Nam, lại còn che giấu thân phận như vậy, nô tài nghĩ chắc là có chuyện gì khó giải quyết nên mới mạo muội hỏi thêm một câu. Dù sao nô tài cũng sống ở Dương Châu mấy năm rồi, biết đâu có thể giúp được chút gì đó cho điện hạ.”
Quỷ Tam đứng bên cạnh nghe vậy thì thấy buồn cười.
Hơn mười năm trước, khi Mộ Dung Trần vừa dẫn đám Quỷ Vệ bọn họ vào cung làm việc, vì không hiểu quy củ nên từng lẻn vào ngự thiện phòng trộm ăn, bị Tiền Đại Phương bắt gặp.
Lúc đó, ông ta còn cầm muôi đuổi theo bọn họ nhưng kết quả lại bị Mộ Dung Trần đè xuống đất.
Từ đó về sau, mỗi lần thấy Mộ Dung Trần là như thấy tổ phụ mình, thỉnh thoảng còn mang đồ ăn ngon đến dâng lên Ty Lễ Giám.
Sau này, khi tiên hoàng băng hà, một kẻ quản sự trong ngự thiện phòng định hại Tiền Đại Phương muốn bắt ông ta tuẫn táng theo tiên hoàng, lấy cớ là tiên hoàng thích nhất món ăn của ông ta nên bắt ông ta xuống âm phủ mà nấu tiếp.
Lúc đó may là Mộ Dung Trần đi ngang qua, thuận tay ché-m bay đầu tên quản sự coi như gián tiếp cứu được Tiền Đại Phương một mạng.
Sau này, Quỷ Tam nghe nói Tiền Đại Phương đã rời cung về quê, không ngờ nay lại tái ngộ ở thành Dương Châu.
Hơn mười năm trôi qua, Tiền Đại Phương giờ đã thành một lão béo mập, còn hắn thì từ một thanh niên non nớt đã trở thành một nam tử đầy vết sẹo trên mặt.
Thật đúng là thời gian thấm thoắt, chẳng chờ đợi ai.
Đang lặng lẽ cảm thán thì bên kia, Mộ Dung Trần đã mở miệng: “Chuyện của bổn Đốc, nếu cần ông giúp thì sẽ nói. Hôm nay gặp lại, thì lấy tay nghề cũ của ông ra nấu cho bổn Đốc một bàn tiệc thật ngon đi.”
Tiền Đức Tài lập tức gật đầu lia lịa, vừa xoa tay vừa cười: “Điện hạ yên tâm, nô tài nhất định sẽ chuẩn bị cho ngài một bàn rư-ợu thịt ngon tuyệt!”
Nói xong liền hớn hở chạy ra ngoài.
Quỷ Tam và Quỷ Lục liếc nhìn nhau, đều bật cười.
Còn Quỷ Thập thì chưa từng gặp Tiền Đức Tài, lại là một kẻ ham ăn vừa nghe nói lão béo kia biết nấu nướng liền lập tức lén lút bám theo.
Mộ Dung Trần quay lại liền thấy Hoa Mộ Thanh đang nâng chén trà, đôi mắt sáng long lanh nhìn mình.
Hắn mỉm cười, nói: “Lão đầu bếp trong cung năm xưa ấy, làm món cá chua ngọt là tuyệt hảo. Chiều nay nàng cũng chưa ăn bao nhiêu, có thể thử tay nghề của ông ta một chút.”
Vừa nhắc đến chuyện buổi chiều, mặt Hoa Mộ Thanh lại nóng bừng lên.
Hôm nay nàng cố ý quyến rũ hắn, kết quả suýt chút nữa đã bị Mộ Dung Trần... l*t s*ch trên thuyền. May mà hắn vẫn còn biết kiềm chế, nghĩ nơi đó không tiện lại lạnh dễ khiến nàng nhiễm lạnh nên mới không làm quá.
Thế nhưng xương quai xanh và phần bụng dưới của nàng vẫn còn đau vì bị hắn cắn.
Nàng mím môi, cố tỏ ra bình tĩnh đặt chén trà xuống nói: “Điện hạ đã khen như vậy, hẳn là phải ngon lắm rồi.”
Mộ Dung Trần liếc nhìn sắc đỏ lặng lẽ lan trên gương mặt nàng, ngón tay gõ nhẹ dưới cằm rồi bất chợt nghiêng đầu đến sát tai nàng, cười khẽ: “Tối nay... tiếp tục nhé?”
“!!!”
Hoa Mộ Thanh run bắ-n lên, nước ấm trong tay cũng bị hất ra ngoài.
Nàng trừng mắt nhìn hắn, lại thấy hắn đang nhìn mình bằng ánh mắt đầy ẩn ý.
Gương mặt nàng càng đỏ bừng như bị lửa thiêu, trong lòng chỉ biết mắng thầm: Đồ yêu nghiệt ch-ết tiệt!
Đêm ấy.
Tuyết trắng phương Nam rơi đầy trời, gió lạnh thổi qua cuốn theo những bông tuyết như tinh linh giữa màn đêm, bay tán loạn rồi lại vội vã rơi xuống.
Tuyết hòa vào hồ nước tĩnh lặng của Tần Hoài, đọng trên mái nhà ngói đen tường trắng, tan vào vẻ đẹp thanh đạm đặc trưng của Giang Nam khiến cả trời đất như được phủ một màu trắng muốt.
Trong một tiểu viện dành cho khách quý tại Bồng Lai Các, căn phòng trong cùng được sưởi ấm bằng lò than hạng nhất, khiến không khí bên trong ấm áp như xuân.
Trên chiếc giường lớn bằng gỗ chạm khắc tinh xảo, Hoa Mộ Thanh nằm sấp, c*n m** d*** hai tay siết chặt lấy chăn gấm đỏ thêu kim tuyến bên dưới.
Trên người nàng chỉ còn một lớp trung y mỏng màu trắng, để lộ cần cổ mong manh thon dài.
Một bàn tay trắng ngần từ phía sau vươn tới, nắm lấy cổ áo hai bên vai nàng, từ từ kéo xuống.
Hoa Mộ Thanh khẽ rên một tiếng, đầu ngón tay siết chặt hơn, thân thể khẽ run lên theo bản năng.
Bàn tay đó chậm rãi kéo lớp áo mỏng xuống từng chút để lộ đôi vai mịn màng, xương bướm nhỏ nhắn, đường sống lưng mềm mại và vòng eo mảnh dẻ.
Cho đến khi toàn bộ trung y bị cởi bỏ, tấm lưng trắng ngần như ngọc trai hoàn toàn lộ ra dưới ánh nến vàng dịu nhẹ.
“Ưm...”
Hoa Mộ Thanh vùi mặt vào gối.
Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc
Đánh giá:
Truyện Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc
Story
Chương 398: Cố Nhân
10.0/10 từ 44 lượt.
