Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc
Chương 399: Phát Hiện
Từ phía sau, Mộ Dung Trần từng chút một tiến lại gần, bàn tay lớn nhẹ nhàng lướt qua phần hõm eo, lần theo đường cong của sống lưng, chầm chậm mà tham lam v**t v* đi lên trên hệt như đang tỉ mỉ thưởng thức một món bảo vật tuyệt mỹ.
Khóe môi hắn vương một nụ cười nhàn nhạt nhưng sâu trong đáy mắt, ngọn lửa d-ục vọng vô tướng đang bùng cháy dữ dội.
Hắn bỗng cúi đầu, đặt một nụ hôn nhẹ lên xương bướm xinh đẹp ấy.
Hoa Mộ Thanh bất giác co người lại.
Ngay sau đó, nàng cảm nhận được dây áo yếm bị hắn từ từ rút ra, rồi nhẹ nhàng tháo bỏ.
Nàng bắt đầu run rẩy.
Bàn tay lớn của Mộ Dung Trần đặt lên eo nàng, rồi theo đường sườn mềm mại, từng chút một lần lên phía trên.
"Không..."
Hoa Mộ Thanh bất chợt thấy sợ hãi, cắn chặt môi, theo bản năng ngẩng đầu: "Đừng..."
"Đừng điều gì?"
Ngón tay hắn đã chạm đến n** m*m m** nhất.
Hoa Mộ Thanh hoảng hốt quay đầu: “Ta không muốn nữa, điện hạ, không… Ưm!”
Môi nàng bị hắn chặn lại, cả người cũng bị hắn lật ngược ôm vào lòng.
Nàng trừng to mắt vì kinh ngạc, nhưng lại thấy trong ánh mắt hắn là d-ục vọng cháy bỏng đến cuồng nhiệt.
Nàng muốn giãy giụa, nhưng không thể thoát ra được.
Màn trướng buông xuống, chiếc yếm in họa tiết hải đường rơi bịch xuống đất.
Tuyết đông rơi trắng xóa, nhưng nơi này lại xuân sắc ngập tràn.
Có tiếng th* d*c, tiếng r*n r* nhẹ, quyện chặt lấy nhau, không thể phân rõ cũng chẳng thể tách rời.
__
Sáng hôm sau.
Hoa Mộ Thanh uể oải mở mắt, thấy ngoài cửa sổ trời xám xịt âm u. Vừa định ngồi dậy thì bỗng phát hiện trên người mình lại...
Nghĩ đến đôi tay tối qua của người kia tùy ý tung hoành trên cơ thể mình, nàng lại…
Mặt đỏ bừng, cắn môi đảo mắt nhìn quanh. Thấy y phục được gấp gọn gàng ở cuối giường, nàng không gọi Lâm Nhi vào hầu hạ, mà tự mình mặc đồ.
Quay người, vừa bước đến cửa chuẩn bị mở ra thì nghe giọng Mộ Dung Trần vang lên ngoài hành lang: “Đi hỏi lão Tiền, canh sen trân châu mà bản tọa muốn đã nấu xong chưa.”
“Vâng.”
Lâm Nhi liếc nhìn cánh cửa, rõ ràng đã nghe thấy tiếng bước chân Hoa Mộ Thanh sắp bước ra.
Nàng do dự một chút nhưng không nói gì thêm, liền quay người đi về phía nhà bếp.
Hoa Mộ Thanh nhìn qua khe cửa thấy Mộ Dung Trần hình như vừa bước chân dẫm tuyết trở về, khuôn mặt như ánh rạng đông, phong thái thanh nhã như tùng lan.
Lông mày tuấn tú, ngũ quan sắc sảo không có một điểm nào là không vừa lòng nàng.
Nghĩ đến sự quấn quýt đêm qua, cùng với tiếng hắn nhẹ nhàng gọi "Kiều Kiều" bên tai, tim nàng lại như sắp trào ra đầy ắp yêu thương.
Nàng khẽ mỉm cười, rồi đứng yên trước cửa nín thở không động đậy, định đợi hắn đẩy cửa vào sẽ bất ngờ nhìn thấy mình hù hắn một chút cho vui.
Ngoài cửa, Mộ Dung Trần vừa vỗ vỗ tuyết trên người, phía sau Quỷ Tam và Quỷ Tứ đã nhanh tay đón lấy chiếc áo choàng hắn vừa cởi ra.
Quỷ Tứ nói: "Chủ tử, Tuyên Vương vừa truyền tin, hỏi ngài đã sao lại hình xăm sau lưng tiểu thư chưa."
Nụ cười trên mặt Hoa Mộ Thanh sau cánh cửa bỗng cứng đờ.
Mộ Dung Trần thản nhiên đáp: "Vẫn chưa hoàn tất, hình xăm đó chỉ hiện ra khi huyết mạch nàng sục sôi. Bảo Thập Nhị tiện thể mang một ít thuốc từ chỗ Lâm Tiêu về."
“Rõ.”
Quỷ Tứ đáp, lại tiếp lời: “Thuộc hạ đã điều tra. Khi còn nhỏ, tiểu thư từng sống ở Dương Châu hai năm. Sau đó bị Hoa Phong bỏ rơi cùng thân mẫu, rồi chuyển về sống ở một trang viên nhỏ gần Dương Châu, cuộc sống rất kham khổ.”
“Ừm.”
Mộ Dung Trần gật đầu: “Thân phận của mẫu thân nàng điều tra tới đâu rồi?”
Quỷ Tứ nhíu mày: “Hoàn toàn không có manh mối, thân mẫu của tiểu thư dường như là đột nhiên xuất hiện tại Dương Châu năm đó. Ngay cả nha môn phủ châu cũng không có ghi chép gì về thân phận.”
Mộ Dung Trần không lên tiếng.
Quỷ Tam bèn nói với vẻ nghi hoặc: “Chẳng lẽ... thân mẫu của tiểu thư thật sự là Công Chúa của Lan Nguyệt cổ quốc, bị bọn bu-ôn ngư-ời bán đến Giang Nam năm xưa?”
“Nếu đúng là bà ấy, thì chứng tỏ tiểu thư thật sự là hậu nhân của Lan Nguyệt cổ quốc như chủ tử phỏng đoán. Hình xăm sau lưng nàng, rất có thể là do Lan Tinh Tử khắc.” – Quỷ Tứ tiếp lời.
Mộ Dung Trần vẫn không nói gì.
Nụ cười trên mặt Hoa Mộ Thanh sau cánh cửa cũng dần tan biến.
Căn phòng vốn đang ấm áp như mùa xuân, giờ đây như bị cuốn vào băng tuyết lạnh thấu xương khiến nàng toàn thân run rẩy.
Đầu nàng ong ong như có hàng vạn tiếng vọng va vào.
“Chủ tử.”
Quỷ Tứ lại lên tiếng: “Thuộc hạ sẽ tiếp tục tìm Tiền Đại Phương. Ông ta có nhiều mối quan hệ, chắc có thể điều tra được…”
Lời còn chưa dứt, đã thấy Mộ Dung Trần đột nhiên quay đầu nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng đóng chặt sau lưng.
Sau đó, hắn giơ tay kéo mạnh, vén tấm rèm dày bước vào trong.
Bên giường.
Hoa Mộ Thanh đang quay lưng buộc lại váy áo, nghe tiếng động thì quay đầu lại, mỉm cười dịu dàng: “Điện hạ về rồi à?”
Nàng vẫn cười, xinh đẹp như hoa, dịu dàng đến rung động lòng người.
Thế nhưng... Mộ Dung Trần lại cảm thấy như có gì đó không ổn.
Ánh mắt hắn khẽ đảo qua nàng một lượt, giọng dịu dàng hỏi: “Nàng tỉnh từ lúc nào?”
Giọng nói ấy, dịu dàng đến mức không thể dịu dàng hơn.
Chính giọng nói khàn khàn, trầm thấp ấy, đêm qua vẫn còn khiến tim nàng run lên từng nhịp.
Khiến nàng quên cả sống ch-ết, quên cả thế gian chỉ muốn đắm chìm trong âm thanh dịu dàng ấy mãi mãi.
Nhưng giờ đây, sự dịu dàng ấy lại chẳng khác nào một lưỡi d-ao sắc bén, lạnh lẽo mà châm chọc đâ-m thẳng vào trái tim mềm yếu của nàng, không chút nương tay!
Nàng siết chặt lòng bàn tay.
Đúng vậy, đây mới chính là Mộ Dung Trần!
Là kẻ quyền khuynh thiên hạ, giỏi lật lọng lòng người coi mọi thứ trên đời đều chỉ là quân cờ trong tay!
Trong mắt hắn, trong tim hắn, từ khi nào từng có chỗ cho ai?
Tất cả với hắn, chẳng qua chỉ là công cụ để đạt được mục đích.
Ví như thể chất vô tướng của nàng.
Ví như hình xăm kia, Lan Nguyệt cổ quốc, Công Chúa, hậu nhân gì gì đó!
Thì ra, Mộ Dung Trần đưa nàng đến Giang Nam đâu phải để giải độc hay tìm lại cội nguồn mà là để truy tìm hậu nhân của Lan Nguyệt cổ quốc!
Thậm chí cả đêm cuồng nhiệt hôm qua...
Cũng chỉ là để khiến má-u huyết nàng vì rung động mà nóng lên, từ đó hiện ra hình xăm sau lưng?
Tuy chỉ nghe được vài lời nhưng Hoa Mộ Thanh vốn thông minh lanh lợi, trong khoảnh khắc đã xâu chuỗi mọi chuyện gần như rõ ràng cả rồi!
Mộ Dung Trần muốn có, không chỉ là thể chất đặc biệt của nàng mà còn là thế lực to lớn ẩn sau hình xăm kia.
Vậy nếu một ngày hắn đã lợi dụng nàng triệt để, có được hết thảy thứ hắn muốn...
Lúc đó, hắn sẽ đối xử với nàng ra sao?
Bỏ mặc như giày rách? Không thèm đoái hoài?
Điều khiến Hoa Mộ Thanh lạnh toát cả người chính là, thì ra từ đầu đến cuối Mộ Dung Trần vẫn đang bố trí một đại cục mà không ai hay biết.
Mà nàng... chỉ là một quân cờ trong tay hắn.
Vậy thì, mục tiêu thật sự của Mộ Dung Trần là gì?
Hắn thật sự muốn thay thế Đỗ Thiếu Lăng lên làm hoàng đế?
Hay còn âm mưu lớn hơn nữa?
Còn mối thù của nàng, liệu có phải từ lâu đã trở thành vật cản đường của hắn?
Chỉ vì nàng vẫn còn chút giá trị lợi dụng, nên hắn mới chưa ra tay diệt trừ?
Ngón tay nàng siết chặt, móng tay đâ-m sâu vào lòng bàn tay, từng chút từng chút.
Nụ cười, sự bao dung, tình yêu, cả sự cưng chiều mà Mộ Dung Trần từng dành cho nàng.
Thì ra, tất cả... đều chỉ để lợi dụng mà thôi!
Nàng... nàng sao còn có thể mơ mộng như vậy được nữa?
Nàng điên rồi sao?!
Phải rồi! Nàng điên rồi, ngu ngốc rồi, khờ khạo đến nực cười!
Làm sao lại có thể tin... một người như vậy, lại có thể đ*ng t*nh chứ?
Hoa Mộ Thanh gần như phải dồn hết toàn bộ sức lực mới có thể giữ cho bản thân không run rẩy, không để cảm xúc lộ ra ngoài.
Nàng lại mỉm cười dịu dàng với Mộ Dung Trần: “Điện hạ... đừng nhìn ta như vậy.”
Nói ra câu ấy, nàng như thể ngượng ngùng lắm, khẽ cắn môi né tránh ánh mắt hắn không dám đối diện.
Mộ Dung Trần nhìn dáng vẻ ấy của nàng, liền hiểu ra đôi chút, bật cười trầm thấp: “Ngượng gì chứ? Đêm qua chẳng phải rất vui sao?”
“Điện hạ!”
Hoa Mộ Thanh làm bộ nũng nịu, dậm chân một cái: “Đừng trêu chọc ta nữa! Ngài mau ra ngoài đi!”
Mộ Dung Trần nhướng mày: “Không cần vi phu hầu hạ tiểu nương tử rửa mặt, vẽ mày à?”
Đó chính là điều mà đêm qua, khi mặn nồng, hắn đã hỏi nàng bên tai: “Nàng có tâm nguyện gì không?”
Hoa Mộ Thanh khi đó dịu dàng đáp rằng: “Tâm nguyện lớn nhất của ta, là được sống an yên cùng người mình yêu, mỗi ngày có thể tô mày, điểm phấn, bên người ấy mà hạnh phúc.”
Đó là lời tỏ tình chân thành của nàng.
Giờ nghĩ lại, mới phát hiện ra câu hỏi của Mộ Dung Trần hôm đó thực ra đã mang sẵn ý nghĩa tuyệt tình rồi.
Tâm nguyện ư?
Hừ... tâm nguyện cái gì chứ?!
Một luồng oán khí dâng lên trong lòng nàng.
Để không bị Mộ Dung Trần phát hiện, nàng vội quay mặt đi, chỉ lạnh nhạt quay lưng lại nói: “Không cần! Ngài ra ngoài đi!”
Mộ Dung Trần thấy nàng hôm nay cự tuyệt rõ ràng, khác hẳn với dáng vẻ dịu dàng thân mật mấy hôm trước, liền khẽ nhíu mày, vừa định bước đến...
Ngoài cửa, Quỷ Tam gõ nhẹ lên cánh cửa, nói: “Chủ tử, Tiền Đại Phương vừa đến báo, hội trưởng Thương hội Dương Châu cầu kiến.”
Mộ Dung Trần vẫn đứng yên.
Giọng Tiền Đại Phương vang lên sau đó: “Điện hạ, lão già ấy giao thiệp rộng khắp Dương Châu có lẽ sẽ giúp được chút ít cho ngài.”
Lúc này Mộ Dung Trần mới xoay người bước ra cửa, nhưng vừa nhấc một bước, lại quay đầu nhìn Hoa Mộ Thanh đang quay lưng về phía hắn, ngẫm nghĩ một chút, rồi vẫn dịu giọng dặn dò: “Ta đã dặn nhà bếp nấu canh bổ cho nàng, phải ngoan ngoãn ăn hết đấy. Nếu hôm nay ta không về kịp, nàng muốn đi đâu thì cứ nói để Linh Nhị, Quỷ Tam theo cùng. Đừng tự ý chạy lung tung.”
Hoa Mộ Thanh quay lưng về phía hắn, khẽ mỉm cười: “Vừa bảo ta có thể đi dạo khắp nơi, lại bảo đừng chạy lung tung. Điện hạ định để ta làm sao mới phải đây?”
Mộ Dung Trần bật cười: “Cái miệng này đúng là hay nói lý lẽ.”
Vì vậy, hắn quay người đi về phía cửa nhưng chưa đi được mấy bước, thì bỗng nghe phía sau Hoa Mộ Thanh gọi khẽ một tiếng: "Điện hạ."
Mộ Dung Trần quay đầu lại nhìn nàng.
Nàng hơi nghiêng người, chỉ liếc mắt nhìn hắn một cái nửa gương mặt còn lại giấu đi hết thảy cảm xúc.
Nàng dường như mỉm cười, nhẹ nhàng hỏi: “Điện hạ... có vui lòng, thích Mộ Thanh không?”
Con ngươi Mộ Dung Trần lập tức co rút lại, trong đầu như có thứ gì đó “ầm” một tiếng n-ổ tung.
Tim hắn như ngừng đập trong một khoảnh khắc, rồi sau đó lại đập điên cuồng khiến hơi thở cũng trở nên rối loạn, cảm giác mất kiểm soát ấy gần như khiến hắn nghẹt thở.
Hắn chợt hiểu ra - thì ra, với Hoa Mộ Thanh, hắn đã... từ lâu... cất giấu một thứ tình cảm như vậy rồi sao?
Trong lòng tức thì trở nên rối bời. Mà giây phút này, hắn lại không hề nhớ đến người nữ nhân năm xưa kia nữa.
Thế nhưng, đoạn tình thâm thuở ấy lại không cho phép hắn dễ dàng làm ngơ.
Hắn chăm chú nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của Hoa Mộ Thanh, rõ ràng nàng chưa thực sự quay lại đối mặt nhưng lại có cảm giác như đang rất nghiêm túc chờ đợi câu trả lời từ hắn khiến chính hắn cũng bất giác căng thẳng theo.
Thế nhưng, Mộ Dung Trần lại chỉ hơi nheo mắt môi cong lên nụ cười nhạt, cười khẽ đáp: “Cho vi phu một ngày để suy nghĩ. Tối nay... sẽ trả lời nàng, được không?”
Hoa Mộ Thanh không nói gì thêm.
Mộ Dung Trần liền mở cửa, rời khỏi phòng.
Tiếng bước chân xa dần.
Đến lúc không còn nghe thấy gì nữa, Hoa Mộ Thanh cuối cùng cũng khép mắt lại cả người mềm nhũn lùi một bước, ngồi phịch xuống giường.
Nàng từ từ mở bàn tay đang siết chặt đến cứng đờ, lòng bàn tay đã bị móng tay đâ-m rách, má-u tươi chảy ra nhưng nàng chẳng hề thấy đau.
Chỉ là... toàn thân lại run rẩy từng hồi vì nhức nhối.
Nàng hít một hơi thật nhẹ, mới phát hiện ra đến cả việc hít thở cũng run rẩy không ngừng.
Một lần nữa nhắm mắt lại, dòng nước mắt chẳng thể nào kìm nén, cứ thế trượt dài nơi khóe mắt.
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa của Lâm Nhi: “Tiểu thư, chủ tử dặn nhà bếp nấu canh sen trân châu, người có muốn dùng bây giờ không ạ?”
Hoa Mộ Thanh nhanh chóng lau nước mắt, điều chỉnh cảm xúc, đáp: “Ừ, mang vào đi.”
Lâm Nhi đẩy cửa bước vào, vừa lấy bát canh sen trân châu từ trong hộp ra, liền nghe thấy Hoa Mộ Thanh bước đến phía sau mình.
“Tiểu thư, người có muốn…”
“!!!”
Lời còn chưa dứt, Lâm Nhi đã ngã lịm xuống.
Hoa Mộ Thanh thu tay lại, bàn tay vừa đ-ánh mạnh vào gáy Lâm Nhi rồi nhanh chóng đỡ nàng nằm lên bàn.
Sau đó, nàng bước đến cửa, nhìn ra ngoài một lát rồi đóng cửa lại.
……
Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc
