Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc

Chương 397: Trên Thuyền Hoa

 
Người quản sự đó vốn dĩ từ lâu đã không ưa nổi cái kiểu ăn chơi trác táng của Phương Nhân Thư, nên khi đôi phu thê trẻ như tiên đồng ngọc nữ kia vừa bước lên thuyền, Phương Nhân Thư liền đuổi theo, hắn liền đoán ra ngay chuyện gì sẽ xảy ra.

Hắn không cho Phương Nhân Thư lên thuyền, chỉ cười cười đứng chặn lại.

Phương Nhân Thư thấy chiếc thuyền sắp rời bến thì cuống lên, đẩy mạnh người quản sự, giận dữ quát: “Còn không mau cho thuyền dừng lại! Hôm nay gia muốn ra giữa sông uống rư-ợu ngắm tuyết!”

Chỉ bằng ngươi mà cũng bày đặt ngắm tuyết thưởng rư-ợu sao?

Người quản sự khinh thường trong lòng nhưng bị đẩy cũng không nổi giận, chỉ mỉm cười nói: “Nhị gia, chiếc thuyền này hôm nay đã được khách quý bao trọn rồi. Nếu ngài có lòng, xin mời hôm khác vậy.”



“Bao trọn?”

Phương Nhân Thư sững người. Chiếc thuyền hoa của Bồng Lai Các này, trên sông Tần Hoài nổi tiếng là xa hoa, bao trọn một chiếc thuyền thế này số bạc ấy đủ cho hắn tiêu xài cả tháng.


Thì ra đôi phu thê vừa rồi, lại giàu có đến vậy?

Người quản sự liếc mắt đã nhìn thấu suy nghĩ của hắn, trong mắt thoáng hiện vẻ châm biếm, lại cười nói: “Nhị gia, vị khách kia nhìn đã biết thân phận không tầm thường, nếu là quý nhân nào đó, chúng ta cũng không thể vô lễ, phải không? Chi bằng ngài đi tìm một chiếc thuyền khác vậy?”

Phương Nhân Thư nghe ra ý châm chọc trong lời nói, sắc mặt sầm xuống, quay ngoắt lại lườm hắn: “Gia muốn làm gì đến lượt ngươi sai bảo sao? Đồ chó coi thường người khác! Hừ!”

Nói xong, hất tay áo bỏ đi, thật sự đi tìm một thuyền khác rồi đuổi theo chiếc thuyền hoa của Bồng Lai Các.

Người quản sự đứng bên bờ, hai tay chà xát sưởi ấm, lại liếc nhìn chiếc thuyền của nhà mình nhớ tới khí chất và dáng vẻ của đôi phu thê vừa rồi, không khỏi thầm tặc lưỡi.

Hắn cũng từng gặp không ít quan to quý nhân, nhưng đôi nam nữ trẻ tuổi kia, vừa nhìn là biết thân phận vô cùng cao quý!

Nghĩ vậy, hắn xoay người, vội vàng chạy về phía tửu lâu.
__

Sông Tần Hoài vang lên điệu Tần Hoài.

Hoa Mộ Thanh đứng trong đình tiếp khách trên thuyền hoa, nhìn quanh một vòng, nơi nào cũng trang trí tráng lệ: lan can chạm khắc tinh xảo, cột vẽ hoa viền vàng, tranh màu rực rỡ… lộng lẫy vô cùng.

Một cô ca nữ ôm đàn tỳ bà bước vào, vừa nhìn thấy Mộ Dung Trần liền đỏ bừng cả mặt.

Hoa Mộ Thanh thấy thế liền khoát tay: “Không cần hầu hạ, mang một bàn rư-ợu thịt lên, phải là cá sông tươi, thêm một bình Trúc Diệp Thanh ấm nữa.”

Nàng ra lệnh như thế, Mộ Dung Trần cũng không thấy gì lạ dù sao nàng vốn là người Giang Nam.

Hắn mỉm cười bước lại bên nàng, nói: “Nhìn dáng vẻ nàng như lần đầu tiên thấy những thứ này vậy.”



Hoa Mộ Thanh đưa tay chạm lên cột, nơi những hoa văn, lá và từng đường gân đều được chạm khắc vô cùng tinh xảo, rồi khẽ gật đầu: “Không phải là chưa từng thấy qua thật mà.”

Hồi nhỏ, Hoa Mộ Thanh thực sự làm gì có cơ hội bước chân vào nơi xa hoa phồn hoa như chốn đào nguyên giữa trần thế này?

Mộ Dung Trần bật cười, nhìn ra ngoài qua lớp màn cửa mờ mờ nhuộm sắc xanh rêu. Tuyết đang rơi dày đặc, cảnh sông nước tĩnh lặng và mờ ảo trong làn sương.

“Đúng là Giang Nam… mưa móc thấm nhuần không tiếng động, thanh bình và yên ả.”

Mộ Dung Trần cười nhẹ: “Chỉ là… hơi lạnh.”

Hoa Mộ Thanh cũng bật cười. Quả thật, cái lạnh ở phương Nam và phương Bắc là hai thứ hoàn toàn khác nhau.

Loại lạnh này như thấm vào tận xương tủy.

May mà trong khoang thuyền còn có lò sưởi, nếu không nàng e rằng đã chịu không nổi cái rét này rồi.

Nhưng không ngờ, người cảm thấy lạnh hơn lại là Mộ Dung Trần.

Chẳng mấy chốc, nàng đã hiểu ra hắn tu luyện chính là loại nội công âm hàn chí cực, hàn khí xâm thân vốn đã nặng sẵn rồi.

Nàng quay lại nhìn, phát hiện sắc mặt hắn dường như còn tái nhợt hơn thường ngày trong lòng liền xót xa.

Bèn đưa tay ra khỏi ống tay áo lót da hươu, vươn tay nắm lấy tay hắn. Vừa chạm vào đã thấy rõ ràng tay hắn còn lạnh hơn cả lúc nãy khi hai người đứng ngoài lan can thuyền rõ ràng trong khoang còn ấm hơn nhiều.

Mộ Dung Trần nhìn nàng, có vẻ không hiểu nàng định làm gì.

Chỉ thấy nàng khẽ kéo tay hắn lại gần, rồi nhét luôn vào trong chiếc tay áo đang cầm sẵn, dùng bàn tay mềm mại và ấm áp bên trong tay áo ấy nắm lấy những ngón tay lạnh như băng của hắn.

Sau đó, ngẩng đầu nhoẻn miệng cười với hắn.

Ngay khoảnh khắc đó, trái tim Mộ Dung Trần như bị một thứ ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt trong veo ấy đ-ánh trúng “thình” một tiếng.



Cái lạnh vốn thấm tận xương tuỷ ấy bỗng chốc như bị tan biến bởi làn hơi ấm dịu dàng nơi đầu ngón tay, khắp người hắn dường như được bao phủ bởi một luồng ấm áp khiến người ta không muốn rời xa.

Hắn cứ thế nhìn nàng chăm chú.

Hoa Mộ Thanh bị ánh nhìn của hắn làm cho hai má ửng đỏ, bèn khẽ mím môi cười quay đầu sang nơi khác, giả vờ ngắm cảnh sông nước bên ngoài thuyền, miệng nói: “Mùa đông phương Nam vốn là thế, ẩm thấp nặng nề cho nên cái lạnh mới thấm người như vậy.”

Tuy nói thế, nhưng tay nàng vẫn không hề buông tay hắn ra.

Mộ Dung Trần nhìn nàng một lát, rồi bất ngờ nở nụ cười bước đến sau lưng nàng, từ phía sau vòng tay qua vai nàng, ôm trọn nàng vào lòng.

Sau đó, hắn tháo chiếc tay áo lót tay của nàng ra tự mình nắm lấy bàn tay nhỏ mềm mại ấm áp ấy, xoa nhẹ trong lòng bàn tay, rồi cúi xuống khẽ thì thầm bên tai nàng bằng giọng trầm thấp mang theo ý cười: “Phải rồi! Trời phương Nam đúng là lạnh đến tê người… vi phu sợ lạnh, đành phải để nương tử giúp vi phu sưởi ấm thôi.”

Đây là đang xem nàng như cái lò sưởi sao?

Bị hắn ôm chặt như vậy, Hoa Mộ Thanh bỗng có cảm giác mình đang được cẩn thận bao bọc, che chở.

Một tia xót xa thoáng lướt qua đáy mắt nàng nhưng rất nhanh, nàng nhắm mắt lại, khẽ cười, tựa người về phía sau, giọng nhẹ nhàng mềm mại: “Phu quân cảm thấy Mộ Thanh có ấm hơn lò sưởi không?”

Mộ Dung Trần hơi nhướng mày, hơi thở của nàng phả bên má khiến hô hấp của hắn cũng chợt trở nên rối loạn.

Hắn nghiêng mặt, vừa vặn đối diện với ánh mắt nghiêng nghiêng của Hoa Mộ Thanh.

Chóp mũi hai người khẽ chạm vào nhau, môi chỉ cách nhau chưa đầy một tấc.

Đúng lúc này, Lâm Nhi từ ngoài vén rèm định bước vào, vừa thấy cảnh ấy liền vội vàng lui ra, đứng chắn ngay cửa ngăn ca nữ mang rư-ợu phía sau.

Bên cạnh lò sưởi, Mộ Dung Trần cúi đầu hôn lên môi Hoa Mộ Thanh.

Bàn tay đang nắm lấy tay nàng lại siết chặt hơn nữa.

Hoa Mộ Thanh mềm nhũn trong lòng hắn, trong lòng thầm nghĩ: Chỉ trong nửa tháng này, ta đã trao cho chàng tất cả rồi, Mộ Dung Trần.



Khi trời chập choạng tối, thuyền cập bến.

Chỉ thấy bên bờ là một chiếc kiệu song nhân sang trọng mà không quá phô trương đã chờ sẵn.

Người quản sự của Bồng Lai Các cùng một nam nhân trung niên mặc toàn lụa là, mặt mày rạng rỡ, đang đứng cạnh kiệu.

Vừa thấy Quỷ Tam xuống thuyền, hai người liền nhanh chân tiến lại, gương mặt nở nụ cười lấy lòng: “Vị tiểu ca này, tại hạ họ Tiền, là chủ kiêm chưởng quầy của Bồng Lai Các. Đa tạ quý nhân đã ghé thăm họa phường của tiểu đ**m chúng ta. Hiện trời đã tối, nếu quý nhân chưa có nơi nghỉ ngơi, không ngại để tiểu đ**m sắp xếp giúp một chuyến?”

Không hổ là ông chủ tửu lâu số một Dương Châu, cách ăn nói quả thực khéo léo.

Muốn nịnh bợ nhưng lại không khiến người khác khó chịu.

Quỷ Tam liếc nhìn ông ta một cái, Tiền Đức Tài vẫn giữ nụ cười niềm nở, không nói thêm lời nịnh nọt nào quá lố.

Quỷ Tam bèn hỏi: “Quý lâu các ngươi có chỗ nghỉ không? Đại thiếu gia và đại thiếu phu nhân nhà ta tối nay cũng nghỉ lại ở Dương Châu.”

Tiền Đức Tài nghe vậy, mắt liền sáng lên: “Có có! Trong tiểu đ**m vẫn còn một gian khách phòng thượng hạng, vừa vặn thích hợp cho đại thiếu gia và đại thiếu phu nhân nghỉ lại!”

Quỷ Tam hài lòng gật đầu: “Được, ngươi chờ đó, ta lên hỏi đại thiếu gia nhà ta.”

Tiền Đức Tài vội vàng đáp ứng.

Không bao lâu sau, lại thấy Quỷ Tam xuống thuyền, phía sau là mấy chục thiếu niên hắc y vóc dáng gọn gàng rắn rỏi, khí thế phi phàm, bảo vệ hai người đang đi ở giữa, dáng vẻ cao quý, ung dung xuất trần.

Vừa trông thấy nam nhân áo đen kia, đầu gối Tiền Đức Tài đã không tự chủ mà run lên, suýt chút nữa quỳ rạp xuống ngay tại chỗ!

Rõ ràng là trời đã dần tối, vậy mà người áo đen kia mặc cả một thân hắc y lại không hề bị bóng đêm che lấp, ngược lại càng khiến khí chất cao quý, khó ai sánh kịp của hắn thêm nổi bật.

Huống hồ, người này… rõ ràng là người mà Tiền Đức Tài nhận ra!

Hắn thoáng cứng đờ, rồi “phịch” một tiếng quỳ sụp xuống đất!

Làm đám tiểu nhị phía sau sợ đến trợn tròn mắt.



Ngược lại, Mộ Dung Trần chỉ nhàn nhạt ngẩng đầu nhìn người nam nhân béo tròn tai to kia, nheo mắt nghĩ một lúc, rồi nhướng mày, khẽ cười như có chút hứng thú: “Ồ?”

Tiền Đức Tài bị nụ cười của hắn khiến toàn thân dựng tóc gáy, răng va vào nhau lập cập: “Cửu, Cửu Cửu…”

Quỷ Tam nhìn tên béo kia, chợt cũng nhớ ra!

Người này chẳng phải là vị ngự trù mà tiên hoàng từng yêu thích nhất, Đại Trù Tiền sao!

Trước kia thì gầy như cọng giá đỗ, giờ thì béo tròn như bị bơm hơi, lúc nãy đúng là không nhận ra!

Hắn vội bước tới, ngăn không để Tiền Đức Tài gọi ra danh xưng không nên có: “Tiền chưởng quầy không cần đa lễ như vậy, đại thiếu gia nhà ta chịu không nổi đâu.”

Tiền Đức Tài run rẩy cả người, đây là Cửu Thiên Tuế đấy! Ngay cả khi đương kim Hoàng Thượng còn là Hoàng Tử cũng từng quỳ trước người này! Sao mà “chịu không nổi” cho được!

Nhưng vốn cũng là người từng sống trong cung, ông ta lập tức hiểu ra Mộ Dung Trần ăn mặc và ra ngoài thế này, chắc chắn là muốn che giấu thân phận.

Vì vậy, ông ta lắp ba lắp bắp nói: “Phải, phải, là tiểu nhân thất lễ… mời… mời đại, đại thiếu gia và thiếu phu nhân… thượng kiệu…”

Bên cạnh, mấy tiểu nhị của Bồng Lai Các đều ngơ ngác, không hiểu vì sao ông chủ nhà mình đột nhiên lại nói năng lắp bắp như thế.

Nhưng khi nhìn đến vị công tử kia, bọn họ cũng bị khí thế lạnh lẽo nghiêm nghị ấy làm cho tim đập thình thịch.



Chỉ là… càng khiến đám tiểu nhị không dời nổi ánh mắt, chính là vị tiểu nương tử đi bên cạnh người nọ, thật sự là xinh đẹp kinh người! Đẹp hơn cả hoa khôi nổi tiếng nhất thành Dương Châu này gấp mấy lần!

Đám tiểu nhị đang mải mê mơ mộng thì chợt bị ánh mắt lạnh băng của Mộ Dung Trần quét tới.

Cả bọn đồng loạt cứng đờ, như rơi vào hầm băng!

Lúc ấy mới hiểu vì sao đại chưởng quầy lại thất thố như vậy, chỉ một ánh nhìn thôi mà họ suýt nữa đã bị dọa đến tè ra quần!

Không dám nghĩ ngợi lung tung nữa, tất cả nghiêm chỉnh cung kính mời Mộ Dung Trần và Hoa Mộ Thanh lên kiệu.

Chiếc kiệu tám người khiêng, đi không nhanh không chậm hướng về Bồng Lai Các.

Tiền Đức Tài thì chạy lúp xúp theo sau, trời giá rét mà mồ hôi đầm đìa.

Phía sau, một chiếc hoa phường khác cũng vừa cập bến.

Phương Nhân Thư vội vã nhảy lên bờ, vừa hay nhìn thấy chiếc kiệu của Bồng Lai Các đang khuất dần phía xa.

Hắn xoa cằm, quay lại dặn dò gia đinh đi theo sau: “Đi điều tra xem, người hôm nay vào nghỉ ở Bồng Lai Các là ai.”
__

Bồng Lai Các, tên đầy đủ là “Ký Bồng Lai”.

Dám đặt cái tên như thế, cũng đủ thấy tòa tửu lâu này được xây dựng lộng lẫy như chốn tiên cảnh Bồng Lai, khiến người ta phải trầm trồ thán phục.

Ngay cả Hoa Mộ Thanh cũng mỉm cười thì thầm với Mộ Dung Trần: “Nơi này, e là chẳng thua gì Đệ Nhất Lâu ở kinh thành đâu!”

Đệ Nhất Lâu là tửu lâu xa hoa bậc nhất tại kinh thành, chuyên phục vụ giới hoàng tộc giải trí thư giãn. Trang hoàng lộng lẫy đến mức vàng ngọc trải sàn, tường khảm đầy châu báu, khiến ai bước vào cũng phải hoa mắt chóng mặt.



Thế nhưng Bồng Lai Các ở Dương Châu này, tuy không tráng lệ đến thế, lại mang một nét duyên dáng đậm chất Giang Nam.

Rèm lụa buông nhiều tầng, hành lang uốn lượn chín khúc, bên trong còn có rừng trúc rải rác, hồ nước uốn quanh giả sơn, tạo nên một khung cảnh nên thơ độc đáo. 

 

Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc Truyện Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc Story Chương 397: Trên Thuyền Hoa
10.0/10 từ 44 lượt.
loading...