Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc

Chương 39: Nguồn Gốc Của Chiếc Váy

 
Đây là lần đầu tiên Hoa Mộ Thanh thấy Hoàng Tử trở nên rụt rè trước mặt Mộ Dung Trần như vậy.

Chuyện này...

Nàng nhìn mà ngây người ra, lại quay sang nhìn Mộ Dung Trần, cảm giác như đang mơ vậy.

Đôi mắt hơi trợn to, dáng vẻ hoảng hốt như mèo con bị giật mình.

Ánh mắt Mộ Dung Trần híp lại, sâu thêm một phần.

Đúng lúc đó, bên ngoài lại vang lên tiếng bước chân, cùng giọng nói của nha hoàn tên "Phương Cầm" vừa nãy: “Chính là chỗ này ạ, vừa nãy Khánh vương điện hạ nhất quyết đòi xông vào, nô tỳ có cản cũng không được. Cũng không biết Hoa Nhị tiểu thư đang thay đồ trong kia, nhưng mà...”

Đỗ Thiếu Khánh có chút sững người.

Mộ Dung Trần liếc hắn một cái.

Hắn lập tức ngẩng lên, với gương mặt sưng vù như đầu heo, cực kỳ ngoan ngoãn nói: “Ta biết phải làm gì rồi! Điện hạ cứ yên tâm!”

Mộ Dung Trần khẽ nhếch môi, ôm eo Hoa Mộ Thanh, nhẹ nhàng nhún người, lập tức biến mất không tung tích.

"Rầm!"

Cánh cửa bị đẩy mạnh từ bên ngoài, một đám người đen nghịt ùa vào phòng.

Đỗ Thiếu Khánh lập tức bật dậy khỏi mặt đất, mồm chửi ầm lên: “Tiện tỳ! Ngươi dám mưu hại bản vương!”

Nói xong liền lao tới, túm lấy tóc của Phương Cầm kéo ra khỏi đám người, ném xuống đất rồi đấm đá túi bụi!



Đám phu nhân và tiểu thư phía sau hoảng hốt la hét, một trận hỗn loạn bùng lên.

Trữ Thu Liên đứng ở cửa, nôn nóng nhìn vào trong phòng, vậy mà lại không có ai?

Bà ta không khỏi kinh ngạc.

Rồi lại nhìn về phía Đỗ Thiếu Khánh đang giận sôi má-u cùng với vết thương bê bết trên mặt, khẽ cau mày.

Hoa Nguyệt Vân lại càng không hài lòng, bực dọc hỏi: “Mẫu thân, sao tiện nhân Hoa Mộ Thanh lại không có ở đây?”

Kế hoạch hoàn hảo như thế, vậy mà lại để nàng ta thoát thân lần nữa?

Chẳng lẽ nàng ta là yêu quái biến thành thật sao?!

Trữ Thu Liên vội vã giữ lấy cánh tay Hoa Nguyệt Vân, nhỏ giọng quát: “Cẩn thận lời nói!”

Đúng lúc đó, từ phía sau vang lên tiếng đồng thanh: “Cung nghênh Công Chúa điện hạ!”

Quay đầu lại nhìn, thì ra là Trưởng Công Chúa không biết từ lúc nào đã đứng phía sau họ!

Còn câu nói vừa rồi của Hoa Nguyệt Vân không biết có bị nghe thấy hay không.

Chỉ nghe giọng nàng ta nhàn nhạt vang lên: “Người đâu, đỡ Khánh vương dậy, xem bộ dạng gì kia kìa.”

Đỗ Thiếu Quân từ phía sau mỉm cười bước ra, đỡ lấy Đỗ Thiếu Khánh: “Ngũ ca, có phải uống nhiều quá rồi không? Mau theo đệ đi giải rư-ợu chút đi.”

Đỗ Thiếu Khánh nhân cơ hội rời đi, miệng vẫn không ngừng lầm bầm mắng chửi.

Còn Phương Cầm thì đã nằm rạp dưới đất, thở ra nhiều hơn hít vào.

Trưởng Công Chúa đảo mắt nhìn khắp một lượt, cuối cùng ánh mắt dừng lại nơi Trữ Thu Liên và Hoa Nguyệt Vân. Sau một lúc mới dời đi, lạnh lùng nói: “Người đâu, lôi tiện tỳ này xuống, không được để nó ch-ết. Hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, phải bắt nó khai ra sạch sẽ cho ta!”

Xuân Hà theo sau Công Chúa, liếc nhìn vào phòng thay đồ, hơi cau mày.

Hai thái giám lập tức bước vào, lôi Phương Cầm đi.

Đám người lại tiếp tục đi theo Trưởng Công Chúa trở về hướng hoa viên.

Trên đường đi lại khôi phục vẻ rộn ràng tiếng cười, ríu rít vui vẻ, chỉ riêng Trữ Thu Liên lúc này trong lòng như có thú dữ bị nhốt, bồn chồn không yên.

Vốn định nhân bữa tiệc hôm nay mà trừ khử Hoa Mộ Thanh, không ngờ lại để nàng ta thoát thân hết lần này đến lần khác.

Chưa kể rất có khả năng đã đắc tội với Trưởng Công Chúa.

Không được! Phương Cầm nhất định không thể giữ lại!

Còn Hoa Mộ Thanh, nhất định cũng phải sớm loại bỏ cùng một lúc!

Nếu để nàng ta tiếp tục thế này, e rằng sẽ hoàn toàn thay thế vị trí của mẫu tử bọn họ mất!

Chỉ là…Hoa Mộ Thanh bây giờ đã đi đâu?
__

Hoa Mộ Thanh được Mộ Dung Trần ôm lấy, vừa di chuyển nhanh vừa bồng bềnh như bay, cuối cùng dường như đến một sảnh khách chuyên dùng để tiếp đãi khách tại phủ Trưởng Công Chúa.

Phòng tiếp khách này có một gian nhỏ bên trong, bài trí vô cùng hoa lệ nhưng vẫn thanh nhã.

Trong phòng có một chiếc ghế tre để nghỉ ngơi, bên trên là một bàn thấp chân, trên bàn đặt một bộ ly rư-ợu thủy tinh lung linh tinh xảo, bên trong còn sót lại chút rư-ợu vang đỏ chưa uống hết.

Mộ Dung Trần như đã quá quen thuộc nơi này, thoải mái ngả người nằm xuống, tự rót cho mình một ly.



Xem ra trước đó hắn nghỉ ngơi ngay tại đây.

Hoa Mộ Thanh đứng cách vài bước, hơi do dự, nhưng vẫn cúi người hành lễ rồi nói: “Đa tạ điện hạ đã ra tay tương trợ.”

Mộ Dung Trần nhếch môi cười, lắc nhẹ ly rư-ợu màu như má-u trong tay, nâng mắt lười biếng liếc nàng một cái, hỏi ngược lại: “Ngươi có biết lai lịch chiếc váy ngươi đang mặc là từ đâu không?”

Hoa Mộ Thanh hàng mi khẽ run nhẹ.

Sau đó dịu dàng gật đầu, giọng mềm mại: “Hoàng Hậu nương nương từng nói với thần nữ, trong yến tiệc Bách Hoa, Quận Chúa Liên Khê từng mặc chiếc váy này. Và… Trưởng Công Chúa dường như vô cùng thương tâm.”

“Thương tâm sao?”

Mộ Dung Trần bỗng bật cười, khẽ lắc đầu: “Nữ nhân ngốc nghếch đó, quả nhiên chẳng hiểu gì cả.”

Hoa Mộ Thanh cắn chặt răng: “Vậy nên?”

Mộ Dung Trần dù vừa mỉa mai một câu, nhưng trên mặt lại không hề hiện vẻ châm biếm. Chỉ là một tia cảm xúc phức tạp lướt qua trong đáy mắt, rồi hắn lại nhìn sang Hoa Mộ Thanh đang cúi đầu: “Ngươi định đầu quân cho Đỗ Chiêu Nam sao?”

Hoa Mộ Thanh cũng không giấu giếm, gật đầu: “Vâng.”

Mộ Dung Trần nhướng mày: “Ngươi cũng khôn ngoan đấy.”

Sau đó không nói thêm gì, chỉ từ tốn nhấp từng ngụm rư-ợu trong tay.

Uống hết một ly, thấy Hoa Mộ Thanh vẫn còn đứng nguyên tại chỗ, giữ vẻ ngoan ngoãn trầm lặng.

Trong đầu hắn không khỏi hiện lên ánh mắt băng giá sắc lạnh quen thuộc mà nàng vừa để lộ khi định ra tay gi-ết Đỗ Thiếu Khánh lúc trước.

Quả thật giống hệt nữ nhân kia!

Ánh mắt hắn tối lại, gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn thấp: “Còn không mau qua đây hầu Bổn Đốc uống rư-ợu?”

Trong lòng Hoa Mộ Thanh như có một đốm lửa nhỏ bùng lên, chỉ muốn hất cả ly rư-ợu vang đỏ vào mặt hắn cho hả giận!

Nhưng nàng vẫn cúi đầu, khẽ cong môi cười nhạt, bước đến, cẩn thận rót cho hắn một ly rư-ợu khác.

Vừa định lùi lại, đột nhiên cổ tay bị nắm chặt.

Nàng hoảng hốt ngẩng lên, liền bắt gặp ánh mắt mang ý cười xấu xa của Mộ Dung Trần, vừa kéo nhẹ một cái.

Nàng lập tức mất thăng bằng, ngã thẳng vào lòng hắn.

Vừa vặn ngồi trên đùi hắn, cả người bị hắn ôm gọn trong vòng tay!



Mùi hương lạnh nhè nhẹ quen thuộc lập tức ập vào mặt.

Hơi thở của hắn gần sát, từng làn nhẹ nhàng lướt qua làn da mẫn cảm của nàng lúc này.

Khuôn mặt xinh đẹp của Hoa Mộ Thanh tức thì ửng đỏ một mảng!

Nàng lập tức đưa tay đẩy hắn ra: “Điện hạ, ngài làm gì vậy? Mau buông ta ra!”

Mộ Dung Trần vẫn giữ nụ cười nửa như có nửa như không, ánh mắt sâu thẳm khó lường, một tay nâng cằm Hoa Mộ Thanh, tay còn lại cầm lấy ly rư-ợu thủy tinh màu lưu ly.

Hắn dùng tư thế ép buộc, đổ hết ly rư-ợu vang đỏ vào miệng Hoa Mộ Thanh, không để sót một giọt!

Rư-ợu vào miệng ngọt ngào mà chát nhẹ, mềm mại thấm thía, tuy không đậm đà như loại Hoa điêu thường thấy ở triều Đại Lý, nhưng lại mang hương vị rất riêng, làm người ta khó mà quên được khi trôi xuống cổ họng.

Kiếp trước, tửu lượng Hoa Mộ Thanh rất khá, đến cả loại rư-ợu mạnh như Thiêu Đao Tử của Tây Bắc cũng chẳng làm khó nàng.

Vậy mà lúc này, chỉ một ly rư-ợu nho này uống vào, nàng đã thấy cơn men nhè nhẹ dâng lên.

Chỉ trong chốc lát, khuôn mặt vốn đã ửng đỏ của nàng, liền hiện lên một tầng đỏ thắm, như mây chiều rực rỡ lan tỏa trên gò má.

Đôi mắt đen láy như được nước mưa thấm ướt, ánh lên vẻ yếu đuối khiến người ta xót thương, như đóa hoa sương mai chờ người hái lấy.

Trong lòng nàng rất rõ, bởi vì thân thể hiện tại chưa từng uống rư-ợu, cho nên mới dễ dàng bị chuếnh choáng như vậy.

Thế nhưng cơ thể lại không nghe lời, mềm nhũn đến vô lực.

Nàng loạng choạng muốn đứng dậy, nhưng vừa động đã bị Mộ Dung Trần kéo lại, khiến cả người lại mềm mại rơi gọn vào vòng tay hắn, bị hắn ôm chặt đến không thể thoát ra. 

 

Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc Truyện Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc Story Chương 39: Nguồn Gốc Của Chiếc Váy
10.0/10 từ 44 lượt.
loading...