Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc
Chương 38: Kế Sách “Ái Mộ”
Xuân Hà dặn dò kỹ lưỡng vài câu với nha hoàn tên Phương Cầm đứng ngoài cửa, rồi vội vàng rời đi.
Hoa Mộ Thanh xoay người, liếc nhìn chiếc váy lộng lẫy tinh xảo trong tay, khẽ cười lạnh, cởi áo khoác ngoài ra, ung dung thay y phục.
Vừa mới mặc xong chiếc váy cổ yếm ngang ngự-c, nàng liền nghe thấy tiếng bước chân từ bên ngoài tiến lại.
Chỉ nghe thôi cũng nhận ra là tiếng bước chân của nam nhân.
“Tham kiến Khánh vương điện hạ.”
Hoa Mộ Thanh nhướng mày, chẳng phải Mộ Dung Trần đã ra lệnh cho người khâu miệng hắn lại rồi sao? Sao giờ vẫn có thể lộ diện ở đây?
Lại nghe tiếng nam nhân vang lên, giọng rõ ràng mà không kiên nhẫn: “Rốt cuộc là ai gọi bản vương đến đây? Cái tên thái giám Mộ Dung Trần kia vẫn còn ở đó. Khó khăn lắm Đại tỷ ta mới mở miệng xin tha cho ta, các ngươi còn dám bày trò lôi kéo bản vương gây chuyện, nếu khiêu khích tới tên thái giám đó, coi chừng bản vương lột da các ngươi!”
Thì ra là vậy.
Không trách được mệnh lệnh từ miệng Mộ Dung Trần cũng có thể bị rút lại, người duy nhất có thể khiến hắn thay đổi chủ ý, chắc chắn chỉ có Đỗ Chiêu Nam.
“Là tiểu thư nhà nô tỳ.”
Nha hoàn bên ngoài cười đáp: “Hôm nay vừa gặp đã cực kỳ ngưỡng mộ Bàng Thái điện hạ, nên muốn xin được gặp mặt một lần.”
“Ồ?”
Khác với phong nhã ôn hòa của Đỗ Thiếu Quân, Đỗ Thiếu Khánh lại là kẻ ăn chơi trác táng thật sự, tửu sắc cờ bạc không thiếu thứ gì.
Lại thêm thân phận tôn quý, hắn từng làm không ít chuyện ngang ngược hống hách, coi trời bằng vung.
Lúc Hoa Mộ Thanh còn sống ở kiếp trước, hắn còn có chút dè chừng; giờ e rằng càng thêm càn rỡ.
Nghe nha hoàn nói vậy, hắn lập tức hứng thú: “Tiểu thư nhà ngươi? Là ai?”
Nha hoàn khẽ cười: “Là Nhị tiểu thư Hoa phủ gia.”
Rồi còn cố tình bổ sung một câu: “Người mà thiên hạ đồn rằng còn xinh đẹp hơn cả Quý phi nương nương.”
Đỗ Thiếu Khánh vừa nghe, gương mặt vốn cau có lập tức bừng sáng, hớn hở đưa tay đẩy cửa: “Nhị tiểu thư Hoa gia sao? Lại còn đẹp hơn cả Quý phi? Mau, mau để bản vương nhìn xem, quốc sắc thiên hương là thế nào!”
“Keng” một tiếng.
Đỗ Thiếu Khánh liền thấy giữa đám váy áo lộng lẫy rực rỡ kia, một thiếu nữ vận váy lụa vàng nhạt, rực rỡ như ánh trăng, đang lặng lẽ đứng đó.
Ngay lập tức, hắn như ngây người, tim đập liên hồi.
Sống hơn hai mươi năm, hắn đúng là chưa từng gặp qua một mỹ nhân nào tuyệt sắc đến thế!
Đặc biệt là thiếu nữ trước mặt này, đôi mắt trời sinh mang theo nét thẹn thùng, quyến rũ e ấp; chiếc mũi nhỏ nhắn như ngọc, đôi môi hồng phớt điểm nhẹ, dáng người… quả thực… đủ khiến người ta mất hồn mất vía!
Chỉ cần nhìn hắn một cái thôi, đôi mắt ấy như có móc câu, vừa mê hoặc, vừa nồng nàn hương sắc, lại còn ẩn giấu một tầng lạnh lẽo khó đoán!
Khí chất pha trộn hỗn loạn giữa dịu dàng và bí ẩn ấy, không ngờ lại càng khiến nàng mang theo một vẻ đẹp cám dỗ ch-ết người.
Đỗ Thiếu Khánh sững sờ bước lên hai bước.
Cánh cửa sau lưng khép lại “cạch” một tiếng.
Ánh sáng trong phòng lập tức mờ đi.
Nam đơn nữ chiếc.
Đỗ Thiếu Khánh nuốt ực một ngụm nước bọt, cuối cùng cũng lấy lại phản ứng, xoa xoa hai tay tiến lại gần Hoa Mộ Thanh: “Hoa Nhị tiểu thư, quả nhiên là gặp mặt còn hơn cả lời đồn! Bổn vương đường đột, nhưng vừa thấy tiểu thư liền cảm giác như gặp tiên nữ! Tiểu thư hẹn bổn vương tới đây, chắc là… có điều gì muốn nói?”
Hoa Mộ Thanh sớm đã âm thầm chuẩn bị sẵn phương án phản kích. Dù thân thể hiện tại chưa qua rèn luyện, nhưng những chiêu thức nàng vẫn nhớ rõ. Muốn hạ gục một tên suy nhược vì tửu sắc như Đỗ Thiếu Khánh thì quá dễ dàng.
Không ngờ, tên này lại còn định giả vờ lịch sự nho nhã.
Trong lòng cười lạnh, ngoài mặt nàng chỉ tỏ vẻ hoảng hốt khó hiểu, khẽ lùi lại một bước, lắc đầu:
“Ta chưa từng hẹn người đến đây, nha hoàn ngoài kia cũng không phải người của ta. Ta chỉ bị người ta làm ướt váy áo, Công Chúa điện hạ bảo ta đến đây thay đồ. Điện hạ sao lại đến nơi này? Nam nữ khác biệt, mong điện hạ tự trọng và lui ra.”
Đỗ Thiếu Khánh lúc này trong lòng chỉ còn hình bóng của thiếu nữ kia, đâu còn để tâm lời từ chối.
Hắn lập tức cười khẽ: “Là hẹn hay không cũng không quan trọng. Hoa Nhị tiểu thư, bổn vương vừa gặp đã say, nguyện làm kẻ dưới váy tiểu thư. Tiểu thư có bằng lòng cùng bổn vương có một đêm triền miên ân ái chăng?”
Hoa Mộ Thanh suýt nữa thì không kìm được mà nhổ thẳng vào mặt hắn, đúng là cái đồ chó không chừa thói ăn phân!
Thấy hắn lại vươn tay định chạm vào mình, nàng lập tức lùi thêm một bước, lạnh lùng nói: “Mong Vương gia tự trọng!”
“Tự trọng cái gì mà tự trọng! Có ai biết đâu nào!”
Đỗ Thiếu Khánh lúc này đã nổi tà tâm, thấy một mỹ nhân tuyệt sắc như vậy ngay trước mặt thì sao mà chịu nổi. Hắn không buồn giả vờ nữa, toan cư-ỡng ép kéo Hoa Mộ Thanh lại gần: “Có ai biết đâu! Theo ta đi! Yên tâm, ngày mai ta sẽ cho người đến rước nàng vào phủ làm thiếp!”
Hoa Mộ Thanh lập tức phản thủ tát tay hắn ra.
“Chát!” một tiếng, hất văng tay Đỗ Thiếu Khánh.
Tiếc rằng sức nàng còn yếu.
Đỗ Thiếu Khánh cười ha hả, tưởng nàng đang làm trò “tình thú”, liền vươn tay kia ra toan cởi dây buộc áo trước ngự-c nàng.
Nhưng đúng lúc ấy, trên đầu hai người, vang lên một tiếng cười nhàn nhạt, giọng nói quen thuộc mà lạnh lẽo châm chọc.
Hoa Mộ Thanh thở phào một hơi, thu trâm lại.
Đỗ Thiếu Khánh thì sợ đến mức giật mình, ngẩng đầu nhìn lên liền thét lên một tiếng, m-ôn-g đập xuống đất.
“Cửu Thiên Tuế!”
Hoa Mộ Thanh cũng ngẩng đầu nhìn, không biết từ lúc nào, người kia đã uể oải tựa trên xà ngang, như một con mèo lớn quý tộc, lười biếng mà yêu nghiệt.
Hắn cúi đầu nhìn xuống bọn họ, cười tà: “Vương gia thật có nhã hứng.”
Đỗ Thiếu Khánh sợ đến mức suýt tè ra quần, toàn thân run lẩy bẩy, lắc đầu liên tục: “Không, không phải! Là ả tiện nhân này! Là nàng ta quyến rũ ta!”
Khóe miệng Hoa Mộ Thanh co giật, chẳng buồn phản ứng.
Trên xà nhà, Mộ Dung Trần liếc thấy phản ứng đó, ánh mắt lóe lên tia cười, nhướng mày hỏi: “Ồ? Vậy sao?”
Đỗ Thiếu Khánh càng ra sức gật đầu: “Thật mà! Không phải ta! Là nàng ta cố ý sai người mời ta đến đây! Nàng ta nói…nàng ta thầm mến ta!”
“Xì.”
Mộ Dung Trần bỗng bật cười, thân hình nhẹ nhàng phi xuống từ xà ngang.
Tà áo tím tung bay như cánh bướm, mái tóc đen dài bay theo gió.
Quả thực như yêu quái giáng thế, mê hoặc lòng người.
Hắn chắp tay sau lưng, bước đến trước mặt Đỗ Thiếu Khánh, nhếch môi cười: “Đỗ Thiếu Khánh, ngươi cho là ta mù à?”
Lại nghiêng mắt liếc Hoa Mộ Thanh một cái: “Hay là... nghĩ Hoa Nhị tiểu thư bị mù?”
“Phụt!”
Hoa Mộ Thanh suýt nữa thì không nhịn được cười thành tiếng.
Đỗ Thiếu Khánh này, thật sự chẳng thể gọi là khôi ngô, đến mức bình thường còn chưa tới.
Vốn dĩ khuôn mặt cũng tạm coi là đoan chính, nhưng từ nhỏ đã buông thả, sống phóng túng vô độ, nên hốc mắt lõm sâu, lông mày mắt xám xịt, làn da thì sần sùi lồi lõm. Đã thế lại thường xuyên ăn uống vô độ, lười biếng vận động, thân thể phát tướng béo ú.
Cả người trông chẳng khác gì một khối mỡ hôi thối đang phân hủy.
Nói Hoa Mộ Thanh thầm mến hắn?
Chỉ có Đỗ Thiếu Khánh, kẻ được tâng bốc quá quen, tự mãn đến mức điên rồ, mới có thể tin nổi lời nói như vậy.
Mộ Dung Trần liếc nhìn Hoa Mộ Thanh một cái.
Hoa Mộ Thanh lập tức nghiêm mặt, biểu cảm vô cùng đứng đắn, ta chẳng làm gì cả! Cũng không hề cười!
Mộ Dung Trần nheo mắt lại.
Đỗ Thiếu Khánh sợ đến mức run như cầy sấy, bất ngờ vung tay lên, tự tát mình bốp bốp bốp mấy cái!
Vừa tát vừa lớn tiếng mắng bản thân: “Là ta sai rồi! Không nên nghe lời gièm pha của kẻ khác! Không nên dùng vũ lực với mỹ nhân! Là ta sai! Không nên chọc giận Cửu Thiên Tuế gia! Ta không phải người! Ta xin tự phạt! Cầu xin Cửu Thiên Tuế gia tha mạng!”
Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc
Đánh giá:
Truyện Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc
Story
Chương 38: Kế Sách “Ái Mộ”
10.0/10 từ 44 lượt.
