Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc

Chương 37: Thay Y Phục

 
Mộ Dung Trần cầm ly lưu ly nhấp rư-ợu, liếc mắt liền thấy Hoa Mộ Thanh đi theo một cung nữ rời khỏi. Trữ Thu Liên quay đầu nhìn thoáng qua thị nữ phía sau, người thị nữ ấy lập tức rời đi không một tiếng động.

Mộ Dung Trần cúi đầu nhìn chén rư-ợu tinh xảo trong tay, màu rư-ợu đỏ rực như má-u phản chiếu dưới ánh sáng, hắn khẽ cong môi cười nhạt.

Hoa Mộ Thanh bước theo cung nữ kia ra khỏi Lâm Thủy Các, dọc đường đi, cung nữ tự xưng tên là Xuân Hà, thái độ thân thiện, ân cần hỏi nàng vì sao không mang theo thị nữ.

Hoa Mộ Thanh chợt nhớ đến Thanh Trúc đã bị náo loạn đến thê thảm ngay từ trước cửa phủ Công Chúa, nàng khẽ mỉm cười nhưng không nói gì.

Ngược lại, Xuân Hà khi nhìn thấy khí chất và Bàng Thái của Hoa Mộ Thanh, trong mắt thoáng hiện ý cười đầy tán thưởng.

Quả thật Nhị tiểu thư của Hoa gia này, đúng là có dáng vẻ và khí chất của tiểu thư danh môn khuê tú.

Không tùy tiện bàn luận đúng sai, cho dù rơi vào tình cảnh khó xử cũng vẫn bình tĩnh ung dung, không vì hoàn cảnh mà thay đổi cảm xúc.

Cả hai đi xuyên qua hoa viên, đến một gian phòng sang trọng, phú quý nằm chếch phía sau.

Cánh cửa vừa mở ra, liền trông thấy bên trong là một hàng dài y phục lộng lẫy, thướt tha.

Xuân Hà mỉm cười nói: “Tiểu thư nếu không mang theo thị nữ, hẳn cũng chưa chuẩn bị sẵn xiêm y để thay. Những bộ y phục ở đây phần lớn là Công Chúa và Quận Chúa từng đặt may nhưng chưa từng mặc qua. Tiểu thư có thể chọn màu sắc mình thích, nô tỳ sẽ giúp người thay đồ.”

Hoa Mộ Thanh sớm đã nhận ra khí chất bất phàm của Xuân Hà, thêm vào đó là cách các nội thị và cung nữ khác dọc đường đối với nàng vô cùng kính trọng, đoán được Xuân Hà hẳn là cung nữ có địa vị đặc biệt trong phủ Công Chúa. Vì thế, nàng khẽ cười rồi khéo léo từ chối: “Đa tạ tỷ tỷ đã có lòng, ta tự mình thay là được rồi. Chỉ phiền tỷ đứng đợi ngoài cửa một lát.”

Xuân Hà cũng không ép, mỉm cười hành lễ: “Không dám nhận một tiếng ‘tỷ tỷ’ của tiểu thư. Vậy nô tỳ sẽ chờ ngoài cửa, tiểu thư nếu có căn dặn gì thì cứ gọi một tiếng.”

Hoa Mộ Thanh gật đầu, đợi Xuân Hà ra ngoài rồi mới khẽ thở phào một hơi.

Nhìn vết rư-ợu loang lổ trên gấu váy, trong mắt nàng dần hiện lên vẻ lạnh lẽo.

Đây là một ván cược.

Cược vào điều duy nhất, đó là chân tâm của Đỗ Chiêu Nam.

Năm xưa, chuyện giữa vị Trưởng Công Chúa và Phò mã gia, tuy bị nhiều người thầm thì bàn tán sau lưng, nhưng thực sự biết rõ nội tình thì chẳng có mấy ai.

Đỗ Chiêu Nam từ nhỏ đã là thiên chi kiêu nữ, được yêu chiều hết mực, thế nhưng bà ta lại không hề mang trong mình tính khí hẹp hòi, nhỏ nhen hay thù dai độc đoán.

Ngược lại, nàng vốn là người hòa nhã, hiền hậu, lại vô cùng thuần khiết và lương thiện.

Giữa bà và phò mã từng có lúc tình cảm rạn nứt, thế nhưng sau đó chính bằng tấm lòng chân thành và thuần khiết của mình, bà đã khiến vị trạng nguyên lang, người vì uất ức trước thời cuộc mà sa vào mối quan hệ ngoài luồng quay trở về bên nàng lần nữa.

Nếu không như vậy, thì đã chẳng có sự ra đời muội muội của Đỗ Hàm.

Thậm chí, trạng nguyên lang từng thổ lộ rằng, lúc đầu thích nữ ca kỹ kia cũng chỉ vì nàng ấy thường mặc bộ y sam khói hồng lụa mỏng, giống hệt phong cách của Trưởng Công Chúa.

Trải qua bao sóng gió, tình cảm hai người lại càng thêm sâu đậm.

Từ đó, đôi phu thê từng có một khoảng thời gian vô cùng êm ấm, hòa hợp như tiếng tơ đàn.

Thế nhưng hạnh phúc ấy chẳng kéo dài lâu.

Khi tiên đế lâm trọng bệnh, các Hoàng Tử bắt đầu âm thầm tranh đoạt ngôi vị.

Mà Trưởng Công Chúa, là ái nữ được tiên đế yêu thương nhất, vào lúc thời khắc then chốt ấy, phò mã lại được giao nắm giữ quyền quân sự trọng yếu là ba vạn quân thủ vệ hoàng thành!

Chuyện này lập tức đẩy vị phò mã vốn bao năm nhàn nhã đứng bên lề triều chính, vào giữa cơn bão quyền lực.

Kết cục, Đỗ Thiếu Lăng đã thành công đoạt lấy quân quyền.

Đồng thời... lén hạ độc gi-ết ch-ết phò mã trong im lặng.

Khi ra bên ngoài, hắn lại tuyên bố phò mã vì trọng bệnh mà qua đời, còn vu cáo rằng phò mã thay lòng đổi dạ, Trưởng Công Chúa thì ghen tuông thành tính, khiến dân tình phỉ nhổ.

Chưa dừng lại ở đó, hắn còn lấy tính mạng hai người con, một nam, một nữ của nàng ra để uy hi-ếp,
bắt bà phải thuận theo, không được âm thầm đi theo phu quân.

Vì bảo toàn mạng sống cho hai con, Trưởng Công Chúa chỉ có thể cắn răng nhẫn nhục chịu đựng.

Từ đó về sau, chẳng ai còn thấy được nụ cười rực rỡ, trong trẻo ngày xưa trên gương mặt bà.

Ngay cả nụ cười nhàn nhạt thường ngày cũng nhuốm một tầng u ám, tâm tình bà ngày càng trầm lặng, thân thể cũng mỗi ngày một suy yếu.

Tất cả... chỉ vì hai đứa con mà bà cố gắng chịu đựng, gắng gượng sống tiếp.

Hiện tại, Đỗ Thiếu Lăng cực kỳ cưng chiều và coi trọng Đỗ Chiêu Nam.

Hắn thường xuyên hạ chỉ để phủ Trưởng Công Chúa tổ chức yến tiệc linh đình, xây dựng phủ Công Chúa nguy nga tráng lệ, mọi chi phí đều do quốc khố chi trả.

Mà tất cả những điều đó… chính là năm xưa bà đã dạy hắn làm như vậy.

Hoa Mộ Thanh đứng trước một hàng dài y phục hoa lệ, trong lòng chợt hiện lên hình ảnh của một thiếu nữ xinh đẹp rạng rỡ như hoa, năm xưa từng hồn nhiên tươi cười, nhảy chân sáo đứng trước mặt nàng.

Sau khi xuất giá, nàng ấy ngày một tiều tụy, suy sụp.

Đến khi hay tin phò mã qua đời, trên gương mặt chỉ còn lại nỗi tuyệt vọng đau đớn đến tận tâm can.

Nghĩ đến đó, trong lòng Hoa Mộ Thanh không khỏi dâng lên một nỗi xót xa nghẹn ngào.

Chớp mắt một cái, Đỗ Chiêu Nam nay đã là phụ nhân, mà nàng giờ là Hoa Mộ Thanh lại mang dáng vẻ của một thiếu nữ trạc tuổi nữ nhi của người ấy.

Ván cược hôm nay, kỳ thực nàng đặt cược vào chính bản tính lương thiện vốn có của Đỗ Chiêu Nam.

Quả nhiên, dù đã trải qua bao gian khổ, tổn thương, trong lòng cô nương năm ấy vẫn còn lưu giữ lại chút thiện lương và trong sáng thuở đầu.

Hoa Mộ Thanh nhẹ đặt tay lên một chiếc váy rộng tay màu vàng nhạt, mềm mại và tinh xảo.

Lúc này lại nhớ đến lời Đỗ Thiếu Lăng vừa nói, cần tìm cách tiếp cận Đỗ Chiêu Nam, để có thể bắt mạch xem thân thể nàng giờ ra sao.

Đồng thời, nếu muốn tiến xa hơn, chỉ dựa vào Hoa phủ để mưu tính là chưa đủ, nàng cần thêm… một trợ thủ mạnh mẽ từ bên ngoài.

Mà người hiểu rõ từ trong ra ngoài như Đỗ Chiêu Nam, chính là chỗ dựa tốt nhất lúc này.

Nàng nhất định phải chắc chắn, vị Công Chúa điện hạ từng thân thiết như tỷ muội ấy… phải bình an vô sự.

Ánh mắt nàng dừng lại trên chiếc váy trong tay là thứ hoàn toàn có thể tận dụng.

Chiếc váy thoạt nhìn tưởng như bình thường, nhưng thực chất là được may từ gấm Tứ Xuyên hảo hạng, trên thân váy được thêu thủ công bằng kỹ thuật thêu Thục cực tinh xảo, kín đáo giấu trong vải là cảnh muôn hoa đua nở, rực rỡ mà sống động.

Viền chân váy được viền từng hàng tơ bạc, lấp lánh như sương mai đọng hạt, khi người mặc di chuyển, cứ như đang bước đi giữa rừng hoa rực rỡ trong ánh bình minh, nhẹ nhàng, uyển chuyển, đẹp đến nao lòng.

Chiếc váy trăm hoa này, chính là bộ y phục mà tiểu nữ nhi của Đỗ Chiêu Nam, Đỗ Liên Khê đã từng mặc trong yến tiệc Bách Hoa năm ngoái.

Hoa Mộ Thanh vẫn nhớ rõ, ngày hôm ấy, khi nhìn thấy Đỗ Liên Khê dịu dàng bước ra từ giữa vườn hoa, Đỗ Chiêu Nam đã lặng lẽ… rơi lệ.

Sau yến tiệc, nàng còn đến cung của người kia, lặng lẽ ngồi rất lâu.

Mỗi lần Đỗ Chiêu Nam nhớ đến phò mã, bà đều sẽ đến nơi đó mà ngồi.

Chỉ nơi ấy mới đủ yên tĩnh, đủ để bà thả lỏng, bộc lộ những cảm xúc và tâm tình thật sự trong lòng.

Chỉ tiếc là...

Giờ đây, Phượng Loan Đài e rằng đã chẳng còn tồn tại nữa, hoặc có chăng… cũng đã bị kẻ khác chiếm lấy, thay tên đổi chủ rồi?

Hoa Mộ Thanh nhẹ nhàng nhấc chiếc váy lên, đưa mắt quan sát từ trên xuống dưới.

Trong lòng đang suy nghĩ, có lẽ chiếc váy này ẩn chứa điều gì đó đặc biệt, từng có ý nghĩa riêng với Đỗ Chiêu Nam.

Bất chợt, bên ngoài vang lên tiếng người nói: “Xuân Hà tỷ tỷ, Công Chúa điện hạ đang tìm tỷ đó, bên Lâm Thủy Các dường như xảy ra chút chuyện rồi.”

Bên ngoài, Xuân Hà có chút do dự: “Nhưng Nhị tiểu thư vẫn còn đang thay y phục bên trong, vậy để ta vào nói một tiếng đã.”

Nói rồi, bên ngoài cánh cửa có tiếng gõ nhẹ.

Giọng Xuân Hà truyền vào: “Nhị tiểu thư, Công Chúa điện hạ vừa gọi nô tỳ đi gấp. Người đang đứng cạnh nô tỳ là Phương Cầm, hầu cận ở khu Cẩm Viên trong phủ. Nếu tiểu thư có việc cần, cứ sai bảo nàng là được.”

Trong mắt Hoa Mộ Thanh, một tia lạnh lẽo vụt qua, nhưng giọng nói lại vẫn mềm mại, dịu dàng:
“Vậy tỷ cứ đi đi, không cần lo cho ta.” 

 

Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc Truyện Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc Story Chương 37: Thay Y Phục
10.0/10 từ 44 lượt.
loading...