Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc

Chương 36: Không Tự Biết Thân Phận

 
Nụ cười trên mặt Hoa Mộ Thanh dần nhạt đi, nàng liếc xéo Trữ Thu Liên một cái.

Khẽ nhướng khóe mắt, rồi cúi người ngoan ngoãn nói: “Là Mộ Thanh thất lễ, xin Trưởng Công Chúa trách phạt.”

Dáng vẻ nhu mì lại biết điều lễ độ thế này, trái ngược hẳn với những lời đồn rằng Hoa Nhị tiểu thư tuy có nhan sắc trời ban nhưng lại yếu đuối vô năng, không đáng để đưa ra ngoài gặp mặt người.

Ngược lại, nàng lại toát lên khí chất đoan trang, nhã nhặn.

Lại là nữ nhi Hoa gia, vốn đã là dòng dõi hiển hách khiến những vị phu nhân vốn có ý muốn tìm con dâu tương xứng, bất giác cũng phải thầm suy nghĩ thêm phần nghiêm túc.

Một vài người lập tức mỉm cười, đứng ra làm dịu tình hình: “Trưởng Công Chúa điện hạ, hôm nay là ngày tốt lành, chỉ là một tiểu tỳ lỡ tay, cũng đâu thể khiến người mất hứng. Hoa Nhị tiểu thư cũng không cố ý, hay là để nàng thay y phục rồi trở lại tạ lỗi với người?”

Lời này nghe thì nhẹ nhàng, nhưng lại mang ý bảo rằng chỉ là lỗi nhỏ, không nên làm to chuyện.

Trữ Thu Liên âm thầm liếc về phía người vừa nói, hóa ra là chính thất phu nhân của phủ Quốc Công, một vị phu nhân nhị phẩm, mà lại đứng ra bênh vực Hoa Mộ Thanh? Trong lòng bà ta âm thầm dâng lên một cơn giận dữ.

Thế nhưng Trưởng Công Chúa, Đỗ Chiêu Nam lại chẳng có phản ứng gì, chỉ lặng lẽ nhìn thiếu nữ đang quỳ bên chân mình.

Thân hình mảnh mai yêu kiều, dù y phục bị ướt gần nửa bên người, không còn giữ được vẻ phiêu dật như mây khói của tấm lụa Yên La Hạ, nhưng tư thế của nàng vẫn khiến người ta không khỏi nhớ đến quãng thời gian tủi nhục ngày xưa.

Thấy bà ta vẫn không biểu lộ gì, sắc mặt nghiêm lạnh, đám người xung quanh cũng trở nên nơm nớp, không ai dám mở lời thêm.

Trong lòng ai cũng nghĩ: lần này, Hoa Nhị tiểu thư chắc chắn khó thoát rồi.

Trong lòng Hoa Nguyệt Vân thầm vui mừng, vẫn là kế của mẫu thân cao tay! Con tiện nhân kia, để xem ngươi còn dám vênh váo trước mặt ta nữa không!

Nào ngờ...

Từ bên ngoài Lâm Thủy Các, đột nhiên vang lên một tiếng cười lười nhác, không lớn không nhỏ:
“Chỗ này đang diễn kịch lớn đấy à?”

Giọng nói ấy, vừa cất lên đã khiến người nghe phải lạnh sống lưng.

Trong tiếng cười trầm thấp kia, ẩn chứa bao sát khí và đẫm má-u, chỉ cần nghe danh thôi, ai nấy đã biết chủ nhân của giọng nói ấy là kẻ tàn nhẫn bạo ngược, má-u lạnh vô tình...

Dù chỉ là những lời nói nhẹ như gió thoảng, nhưng lại khiến tất cả mọi người đồng loạt quỳ xuống, nhất tề hành lễ vang dội.

“Tham kiến Cửu Thiên Tuế điện hạ, Cửu Thiên Tuế Cửu Thiên Tuế thiên Cửu Thiên Tuế!”

Khí thế như núi lở biển gầm ấy, so với khi bái kiến Trưởng Công Chúa còn kính sợ gấp bội!

Hoa Mộ Thanh thầm bật cười, kiếp trước nàng lại không hề nhận ra rằng người này, trong những dịp riêng tư, lại khiến nhân người e dè, sợ hãi đến thế.

“Đứng lên đi—”

Giọng nói nhàn nhạt của Mộ Dung Trần vang lên.

Khi Hoa Mộ Thanh đứng dậy, nàng len lén liếc sang nhìn.

Rồi bất giác khẽ nhíu mày.

Hai lần trước chỉ thấy thoáng qua trong màn đêm mờ ảo, chưa từng nhận ra, gương mặt trắng đến mức gần như dị thường kia, giờ đây lại tái nhợt đến mức dường như không còn chút huyết sắc nào.

Đặc biệt là đôi mắt đen sâu thẳm như đáy biển đêm của hắn.

Dù lần này con ngươi không còn giãn rộng như đêm mưa hôm nọ, nhưng chỉ cần nhìn vào, vẫn khiến người ta lạnh toát từ lòng bàn chân.

Hai điều ấy hòa quyện, khiến toàn bộ gương mặt hắn mang theo vẻ âm u, lạnh lẽo rợn người.

Ấy vậy mà các đường nét trên mặt hắn lại đẹp đến mê hoặc, tinh tế yêu mị, nam nữ khó phân biệt.

Vẻ đẹp ma mị ấy, tà khí ấy, giống như một yêu ma nơi thâm sơn cùng cốc vừa lặng lẽ bước ra thế gian, hoa lệ kiều diễm đến mức khiến người nghẹt thở.

Hắn chỉ hờ hững liếc mắt một cái.

Chỉ một ánh nhìn thôi… đã như con yêu thú từ nơi sơn cốc thần bí kia, chơi đùa với thế gian mà chẳng chút bận tâm, có thể khiến lòng người đảo điên chỉ bằng một tia ánh mắt.

Hoa Mộ Thanh âm thầm hít sâu một hơi, cụp mi mắt xuống.

Mộ Dung Trần khẽ nhếch môi, chậm rãi bước đến chủ vị. Đúng lúc ấy, hắn phải đi ngang qua bên cạnh Hoa Nguyệt Vân đang đứng gần chủ tọa nhất.

Chưa kịp để hắn đến gần, một thái giám theo sau đã nhanh chóng bước lên, giọng the thé quát lớn:
“Vô lễ! Sao dám chắn đường Cửu Thiên Tuế điện hạ!”

Hoa Nguyệt Vân hoảng hồn, lập tức quay đầu nhìn Mộ Dung Trần, sắc mặt tái mét, lúng túng đến suýt khóc.

Dáng vẻ tiểu thư khuê các được nuông chiều quá mức, không biết quy củ, lộ rõ không sót chút nào.

Trữ Thu Liên vội kéo nàng ta ra sau lưng, cúi người nhận lỗi thay.

Nhưng Mộ Dung Trần lại chẳng buồn để ý, chỉ phất tay áo, ung dung ngồi vào vị trí của Trưởng Công Chúa.

Ngay lập tức, cung nhân tiến lên thay đổi cách bố trí chỗ ngồi.

Mộ Dung Trần nghiêng người tựa trên ghế dài, liếc mắt nhìn sang, môi cong lên, rồi chỉ vào vị trí ban đầu của Trữ Thu Liên và Hoa Nguyệt Vân: “Cái bàn kia trông chẳng phải là không có ai ngồi sao? Cứ lượn qua lượn lại thế này, cản trở bổn vương uống rư-ợu rồi.”

Hai mẫu tử Trữ Thu Liên vừa nghe, lập tức đỏ bừng cả mặt!

Trưởng Công Chúa Đỗ Chiêu Nam bước tới, lạnh lùng liếc nhìn hai mẫu tử họ một cái, rồi thẳng thừng trách mắng, chẳng nể nang gì: “Chỗ của mình ở đâu mà cũng không biết sao?”

Sau đó lại quay sang cung nữ bên cạnh đang dọn dẹp chỗ ngồi, ra lệnh: “Dẫn Nhị tiểu thư Hoa gia đi thay y phục.”

Trữ Thu Liên khựng lại. Hôm nay bà ta vốn đã bàn bạc kỹ lưỡng với Hoa Phong, nên mới cố tình ngồi ở vị trí bên dưới Trưởng Công Chúa, với ngụ ý ngầm nhắc nhở Hoàng Thượng chuẩn bị thăng chức cho Hoa Phong.

Không ngờ, Đỗ Chiêu Nam lại thẳng tay đ-ánh mất thể diện của bà ta như thế!

Ngay giữa mặt bao nhiêu người, bị mất mặt ê chề!

Tất cả… đều là do con tiện nhân Hoa Mộ Thanh kia! Bộ y phục Yên La Hạ kia rõ ràng là bà ta cố tình xoay chuyển, mong dẫn dụ ánh mắt của Trưởng Công Chúa. Không ngờ chẳng những không khiến bà ta nổi giận, mà còn giúp con nhỏ kia thu hút vô số ánh nhìn!

Đây là mối họa không thể lưu lại!

Lửa giận cùng nỗi căm hận trào dâng trong lòng, nhưng bà ta chỉ có thể kéo Hoa Nguyệt Vân lui về sau, nhún mình nói: “Thần phụ thất lễ, xin Công Chúa điện hạ bớt giận.”

Trước mặt bao người, Hoa Nguyệt Vân bị kéo lui về giữa sảnh, lại là chỗ thấp hơn phía sau đó vốn là vị trí mà chỉ có Hoa Mộ Thanh mới ngồi.

Việc bị giáng xuống như thế chẳng khác nào từ cành cao rơi thẳng xuống bùn đất.

Sự chênh lệch ấy, cùng ánh mắt chế nhạo khinh miệt của biết bao người xung quanh, khiến nàng ta gần như không ngẩng đầu lên nổi.

Mặt lúc thì nóng bừng, lúc lại tái mét.

Tệ hơn, lúc ngang qua chỗ ngồi của Trương Nghi, vì vừa nãy hai người còn giành nhau đứng gần Tuyên Vương, Trương Nghi đang hậm hực, bèn buông một câu châm chọc: “Có một số người, đúng là không biết thân phận mình là gì! Hừ!”

Hai người vốn là "liên minh" chơi thân cùng nhau, vậy mà chỉ vì một người nam nhân, đã quay lưng trở mặt như thế.

Tình bạn hời hợt đến mức ấy, đúng là đáng chê cười.

Hoa Mộ Thanh cụp mắt, khẽ cong môi nở một nụ cười nhạt.

Hoa Nguyệt Vân cuối cùng cũng không nhịn được nữa, quay đầu lại, hung hăng trừng mắt lườm Trương Nghi một cái.

Trương Nghi vốn cũng là tiểu thư được nuông chiều từ nhỏ, làm sao chịu để người khác nhìn mình như vậy? Lập tức chế nhạo lại còn cay nghiệt hơn: "Hạ đẳng thì vẫn là hạ đẳng! Cho tí mặt mũi là tưởng mình thành thiên kim tiểu thư cao quý chắc? Nực cười! Loại người như ngươi, x-ách giày cho ta còn không xứng!"

Miệng mồm đúng là độc địa không ai sánh bằng.

Thái Phó phu nhân khẽ kéo tay nữ nhi, coi như ngăn lại cho có lệ, chẳng đau chẳng ngứa. Ánh mắt thì lại lơ đãng liếc về phía Trữ Thu Liên, mang theo chút châm biếm chẳng buồn che giấu.

Trong mắt Trữ Thu Liên vụt qua một tia hung ác.

Ở bên trên, Trưởng Công Chúa vờ như không thấy màn đấu khẩu ở phía dưới, quay sang mỉm cười ôn hòa với người bên cạnh, Đỗ Thiếu Quân: “Đệ đúng là thế đấy, chỗ ngồi của mình bị người ta chiếm mất cũng chẳng thèm nói một lời. Tính khí cứ mềm mãi thế này, ai ai cũng dám trèo lên đầu rồi còn gì!”

Lời này nhắm vào ai thì quá rõ ràng.

Trong lòng Trữ Thu Liên gần như sôi má-u, hận đến mức muốn xé x-ác Hoa Mộ Thanh, ả tiện nhân đã khiến bà ta mất mặt trước bao người, lại còn khiến Trưởng Công Chúa không vừa lòng!

Dám cắn ngược lại một cái? Để xem lát nữa ngươi thoát thân được thế nào!

Đỗ Thiếu Quân chỉ cười, liếc nhìn Mộ Dung Trần một cái, rồi bước tới ngồi cạnh Đỗ Chiêu Nam, mỉm cười dịu dàng: “Chỉ là một chỗ ngồi thôi, có gì mà tỷ tỷ phải giận như thế.”

Sau đó quay đầu nhìn sắc mặt của Trưởng Công Chúa, lại mỉm cười hỏi: “Loại thuốc lần trước đệ mang về từ Tây Vực, tỷ đã dùng chưa? Nhìn sắc mặt dạo này có vẻ tốt hơn nhiều rồi.”

Vài lời khéo léo, đã khiến vẻ mặt vốn lạnh lẽo của Đỗ Chiêu Nam dịu lại, nụ cười dần hiện lên môi. 

 

Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc Truyện Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc Story Chương 36: Không Tự Biết Thân Phận
10.0/10 từ 44 lượt.
loading...