Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc

Chương 35: Đợi Lát Nữa Sẽ Rõ

 
Đỗ Thiếu Quân vốn nổi danh với khí chất thanh nhã, cao quý như trúc ngà trong sương sớm, hiếm khi cất tiếng cười lớn như thế này.

Mà tiếng cười ấy, so với ánh nắng ấm áp của ngày xuân còn rực rỡ chói lóa hơn, khiến lòng người rung động.

Rốt cuộc là ai, là chuyện gì, lại có thể khiến Tuyên Vương vui mừng đến vậy?

Khi ánh mắt Hoa Nguyệt Vân dừng lại trên người Hoa Mộ Thanh, người đang ngồi đối diện Đỗ Thiếu Quân tình ý lưu luyến trong mắt nàng lập tức biến thành oán độc và đố kỵ!

Lại là ả ta!

Con tiện nhân này cứ tưởng mình đẹp lắm sao!



Hoa Mộ Thanh liếc nhìn xung quanh, khẽ thở dài: "Vương gia, người thật sự cho rằng Mộ Thanh sống yên ổn quá rồi, nên muốn ta ch-ết luôn trong phủ Trưởng Công Chúa lần này sao?"

Đỗ Thiếu Quân vẫn mỉm cười, cúi đầu nhìn nàng: "Ngươi cũng biết hôm nay e là khó rời khỏi phủ Trưởng Công Chúa à?"

Ánh mắt hắn còn lướt qua một lượt bộ y phục yểu điệu trên người nàng, chiếc váy lụa mỏng như khói sương phủ quanh thân.

Thật đẹp.

Cô nương vốn đã dịu dàng, nhu mì, nay khoác trên mình bộ váy mỏng manh như sương mù ấy lại càng thêm thanh tao, tĩnh lặng. Như áng mây lấp lánh ánh sáng trời xa, đẹp đến mức khiến người ta không nỡ rời mắt.

"Đừng nói với ta là ngươi không biết kiêng kỵ của bộ váy này."

Đỗ Thiếu Quân bật cười, giọng điệu nói ra lại chẳng hề có chút thương tiếc.

Hoa Mộ Thanh liếc nhìn hắn một cái, không ngờ người nhắc nhở nàng lại là Đỗ Thiếu Quân.

Nàng khẽ cười: "Mộ Thanh biết, Hoàng Hậu nương nương từng nói rõ với ta rồi."

"Ồ?"

Đỗ Thiếu Quân tỏ vẻ tò mò: "Vậy sao ngươi còn cố tình mặc ra?"

Vì các người chỉ biết một mà không biết hai!

Hoa Mộ Thanh mỉm cười nhưng không nói rõ, chỉ dịu dàng nói nhỏ: "Vương gia, lát nữa e là phải phối hợp với Mộ Thanh một phen rồi."

Đỗ Thiếu Quân càng thấy hứng thú: "Vậy bản vương phải phối hợp thế nào?"

"Vương gia, đợi lát nữa sẽ rõ."

Hoa Mộ Thanh cười khẽ, còn cố tình giữ lại chút bí ẩn.



Đỗ Thiếu Quân bật cười thành tiếng, khiến những ánh mắt ganh ghét xung quanh như muốn xé nát Hoa Mộ Thanh thành từng mảnh!

Đúng lúc ấy, bên ngoài hoa viên, tiếng trống chiêng vang lên.

"Vương gia, yến tiệc bắt đầu rồi đó!"

Giọng nữ cố tình làm nũng, pha chút ngượng ngùng e lệ vang lên bên cạnh hai người: "Đến trễ rồi, e là sẽ bị Công Chúa trách phạt mất thôi."

Hoa Mộ Thanh quay đầu nhìn lại, đúng là đám người Trương Nghi.

Ánh mắt chạm nhau, Trương Nghi hung hăng trừng Hoa Mộ Thanh một cái, trong ánh mắt tràn đầy sự cảnh cáo và thù địch.

Hoa Mộ Thanh khẽ cười, lùi một bước, nhường đường cho Đỗ Thiếu Quân.

Dáng vẻ ấy, tựa như đang yếu thế chịu nhường.

Mặt mày Trương Nghi đầy vẻ kiêu căng, tiến lên đứng bên cạnh Tuyên Vương, rõ ràng có ý muốn cùng hắn nhập tiệc.

Phía sau, sắc mặt Vương San Nhi và Hoàng Xảo đồng loạt biến đổi.

Còn chưa kịp mở lời, Hoa Nguyệt Vân cũng bước nhanh đến, đứng ở phía bên kia của Tuyên Vương.

Nàng và Trương Nghi trừng mắt nhìn nhau, ai cũng không chịu nhường ai.

Đỗ Thiếu Quân liếc nhìn Hoa Mộ Thanh, thấy khóe mắt nàng ẩn giấu ý cười trêu ghẹo, cũng chỉ còn biết lắc đầu bất lực.

Hắn lắc đầu, rồi tự mình bước về phía trước.

Hoa Mộ Thanh theo sau, vừa đi vừa thấy Đại phu nhân sải bước lướt ngang qua mình, liếc mắt nhìn nàng một cái đầy khinh khỉnh.

Trong mắt bà ta, tia độc ác và âm hiểm không chút che giấu.

Nàng mím môi, khẽ mỉm cười, rồi chậm rãi bước vào trong, dáng vẻ ung dung điềm tĩnh.
__

Nơi tổ chức yến tiệc nằm sâu trong hoa viên, là một tòa lầu cao ven hồ.

Tòa lầu có bốn mặt hướng gió, gió xuân nhẹ lướt qua mang theo mùi hương thoảng.



Trăm hoa mùa xuân đang nở rộ, hương thơm lan tỏa khắp nơi.

Những chồi non vừa nhú lên sau cơn mưa, cùng làn hơi nước xanh biếc hòa quyện với hương hoa, mang đến cảm giác dễ chịu thoải mái.

Khung cảnh quả thật vô cùng hữu tình.

Bên trong lầu được trang hoàng lộng lẫy, xa hoa không cần nói cũng biết.

Cung nhân trong phủ Công Chúa đã sớm bày biện sẵn bàn tiệc và chỗ ngồi.

Những người tham gia yến tiệc sẽ ngồi theo địa vị, từng tốp cung nhân nhẹ nhàng ra vào, dâng trà và điểm tâm.

Lúc này, Hoa Phong vẫn chỉ là phẩm cấp tứ phẩm, lẽ ra nên ngồi ở vị trí phía sau, gần giữa.

Thế nhưng không biết ai đã nịnh hót điều gì, lại để cho Trữ Thu Liên và Hoa Nguyệt Vân ngồi ở vị trí gần bên cạnh Trưởng Công Chúa nhất!

Chỉ có một mình Hoa Mộ Thanh, bị cố ý sắp xếp ở một chỗ hẻo lánh không ai đoái hoài đến, trở thành trò cười và đối tượng khinh miệt của mọi người.

Thế nhưng nàng lại không mảy may để tâm, chỉ an tĩnh ngồi thưởng trà, thần sắc ung dung như thường.

Chính dáng vẻ này lại khiến không ít người xì xào bàn tán.

“Nghe nói ở Hoa phủ, đến cả đám nha hoàn cũng có thể tùy tiện bắt nạt nàng ta.”

“Ta cứ tưởng đẹp đến mức nào, ai ngờ hôm nay tận mắt nhìn thấy, mới phát hiện những lời bàn tán trước kia còn chẳng bằng một nửa dung mạo thật của nàng!”

“Nhưng có đẹp đến đâu, thì cũng chỉ là một kẻ chủ còn không bằng tớ mà thôi...”

Hoa Mộ Thanh nhìn mâm điểm tâm trước mặt, tinh xảo hấp dẫn, khẽ mím môi cười nhẹ.

“Trưởng Công Chúa giá lâm—!”

Giọng thái giám trong phủ Công Chúa vang lên the thé, báo hiệu.

Mọi người đồng loạt đứng dậy, vừa định hành lễ thì—



Bất ngờ trong đại sảnh vang lên một âm thanh chát chúa.

“Choang!”

Là một cung nữ, trong lúc quỳ hành lễ, tay vẫn cầm khay rư-ợu lớn, không kịp đặt xuống cho vững nên đã làm rơi cả bình rư-ợu nặng xuống đất.

Một vò rư-ợu lớn, lập tức hắt thẳng vào người Hoa Mộ Thanh!

Mà Hoa Mộ Thanh đang cúi đầu hành lễ, hoàn toàn không kịp phản ứng.

“Ào—” một tiếng, nửa vạt váy đã bị rư-ợu tẩm ướt đẫm!

Trữ Thu Liên chau mày, nhưng khi thấy Trưởng Công Chúa bước vào đại sảnh, ánh mắt dừng lại trên người Hoa Nguyệt Vân, thì nơi đáy mắt bà ta lại hiện lên một nụ cười âm hiểm.

Còn cung nữ kia thì mặt mày tái mét, hoàn toàn không hiểu tại sao tay mình lại đột nhiên run rẩy đến mức ấy, quả thực sợ đến phát khi-ếp.

Nàng ta lập tức quỳ rạp xuống: “Công Chúa thứ tội, là nô tỳ không cẩn thận, tất cả đều là lỗi của nô tỳ, xin Công Chúa giáng tội!”

Hoa Mộ Thanh tỏ ra như có phần bất đắc dĩ, cũng quỳ xuống theo, hướng về phía Trưởng Công Chúa đang bước đến mà lên tiếng: “Chỉ là vô tình gây ra, Mộ Thanh không bị gì nghiêm trọng. Mong Công Chúa đừng trách phạt cung nữ này.”

Trưởng Công Chúa không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn thiếu nữ trước mặt.

Ánh mắt bà ta mang theo sự uy nghiêm và lạnh lẽo của người đã đứng ở vị trí cao lâu năm.

Nhưng Hoa Mộ Thanh lại như không hề để tâm, vẻ mặt trong sáng, điềm tĩnh như một thiếu nữ thuần lương ngây thơ, lại nở một nụ cười có phần bất lực: “Chỉ là bộ váy này vốn do Đại phu nhân đặc biệt chuẩn bị cho Mộ Thanh, giờ không thể mặc được nữa, làm hỏng tấm lòng của Đại phu nhân, Mộ Thanh thật lấy làm áy náy.”

Lời này vừa nói ra, Trữ Thu Liên lập tức cảm thấy bất ổn.

Thì ra là chờ ở đây để giăng bẫy!

Trữ Thu Liên lập tức quỳ xuống, cười gượng nói: “Nha đầu này, lại nói bậy gì thế! Rõ ràng là chính con trông thấy loại vải ấy, một mực đòi may thành y phục. Sao giờ lại đổ hết lên đầu mẫu thân thế?”

Trong mắt Hoa Mộ Thanh vụt qua một tia cười nhẹ, nhưng trên mặt lại ra vẻ bị dọa sợ.



Đôi mắt đen lay láy như ngọc, ngơ ngác nhìn về phía Trữ Thu Liên, mấp máy môi như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ cắn môi, tỏ ra mềm mại yếu đuối.

Nàng lại cúi đầu xuống, dịu dàng mềm mỏng cất tiếng: “Là… là Mộ Thanh nói sai rồi, là Mộ Thanh tự ý quyết định, mẫu thân không nỡ trái ý nên mới…”

Lời còn chưa dứt, trên đầu đã vang lên giọng cười lạnh của Trưởng Công Chúa: “Sao? Hóa ra tiểu thư Hoa gia may y phục, đều tùy tiện thích gì là làm cái đó? Chủ mẫu của Hoa gia trông đâu giống người dễ dãi đến mức như vậy!”

Trên khuôn mặt cúi thấp của Hoa Mộ Thanh, nụ cười như hoa chớm nở.

Sắc mặt Trữ Thu Liên tối sầm, hung hăng trừng mắt về phía Hoa Mộ Thanh vẫn đang giữ dáng vẻ ngoan ngoãn, nhún nhường.

Rồi lại thấy ánh mắt lạnh lùng của Trưởng Công Chúa nhìn sang.

Bà ta xoay chuyển suy nghĩ trong thoáng chốc, bèn cười đáp: “Đa tạ Công Chúa đã nhắc nhở, là thần phụ dạy dỗ không chu đáo, khiến Công Chúa mất vui.”

Không ngờ bà ta lại không tiếp tục vu vạ thêm nữa? 


Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc Truyện Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc Story Chương 35: Đợi Lát Nữa Sẽ Rõ
10.0/10 từ 44 lượt.
loading...