Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc

Chương 34: Trưởng Công Chúa Điện Hạ

 
Cuộc ồn ào và náo loạn nơi cổng lớn nhanh chóng chỉ còn là đề tài bàn tán trong miệng mọi người.

Hoa Nguyệt Vân run rẩy chỉ vào Hoa Mộ Thanh, tức giận hét lên: “Ngươi lại dám làm nhục danh tiếng của Hoa phủ như thế! Đồ tiện chủng hèn mọn!”

Ánh mắt Hoa Mộ Thanh thoáng trầm xuống, nàng khẽ mỉm cười, giọng nhàn nhạt: “Ta không hiểu tứ muội đang nói gì. Hôm nay là buổi yến tiệc của Công Chúa, muội nên thu lại thái độ đi, đừng gây thêm chuyện nữa. Nếu để phụ thân biết được, e rằng sẽ nổi giận đấy.”

Phải rồi.

Rõ ràng trước khi xuất phát, Hoa Phong đã dặn đi dặn lại, không được làm mất mặt Hoa gia.

Vậy mà chưa kịp bước chân vào phủ Trưởng Công Chúa, Hoa Nguyệt Vân đã thất thố đến mức ấy, khiến cả Đại phu nhân cũng bị mang ra bàn tán.


Nếu chuyện này truyền đến tai Hoa Phong, không biết ông ấy sẽ giận đến mức nào!

Đại phu nhân cười lạnh một tiếng: “Ngươi cũng đừng vội đắc ý. Chỉ là một Tuyên Vương thôi, đừng tưởng được sủng ái nhất thời mà có thể giở trò trước mặt ta. Hoa Mộ Thanh, người nên biết thu mình là ngươi mới phải!”

Hoa Mộ Thanh mỉm cười dịu dàng, không hề tranh cãi: “Vâng, phu nhân dạy phải, Mộ Thanh xin ghi nhớ.”

Nàng khẽ cúi mình hành lễ, rồi dẫn theo Thanh Trúc thong thả bước vào phủ Trưởng Công Chúa.
__

Mái ngói lưu ly, tường son rực rỡ, hành lang uốn lượn bên dòng nước, hoa cỏ rực rỡ như gấm thêu.

Phủ Trưởng Công Chúa quả nhiên xứng danh là đệ nhất phủ đệ nơi kinh thành, vừa xa hoa tráng lệ, lại không mất đi vẻ trang nhã cao quý, hoàn toàn phô bày địa vị tôn quý và khí chất cao sang của vị Công Chúa chủ nhân nơi đây.



Trưởng Công Chúa, Đỗ Chiêu Nam, chính là trưởng tỷ của đương kim hoàng đế Đỗ Thiếu Lăng.

Khi bà ta chào đời, thiên tượng khác thường, có ánh sáng vàng rực từ phương Đông chiếu đến, được coi là điềm lành, cả nước hoan hỉ, bá tánh chúc mừng.

Bà ta đặc biệt được tiên đế và Thái Hậu hiện tại hết mực yêu thương.

Sau khi cập kê, để giữ nữ nhi bên mình, tiên đế đã đặc biệt xây dựng phủ Công Chúa nguy nga này, hầu như được dát vàng khảm ngọc, rồi chọn trạng nguyên đương triều làm phò mã, thành thân xong thì cùng nàng sống tại phủ này.

Vị Trưởng Công Chúa ấy có thể nói là người hưởng hết vinh hoa phú quý và niềm vui trần thế.

Ai ai cũng chỉ biết ngưỡng mộ.

Thế nhưng sau khi thành thân, Trưởng Công Chúa mới dần dần nếm trải những cay đắng và chua chát của nhân thế.

Chuyện hậu cung hoàng gia, vẫn thường được các phu nhân quyền quý truyền tai nhau một cách kín đáo.

Nghe đồn, Trưởng Công Chúa và phò mã vừa thành thân chưa đầy một năm thì đã mang thai trưởng tử hiện tại, Đỗ Hàm.

Đáng lý ra đó là chuyện vui mừng viên mãn, là niềm hạnh phúc lớn lao trong đời.

Không ngờ, khi mới mang thai ba tháng, Trưởng Công Chúa lại phát hiện phò mã tư thông với một ca cơ trong phủ!

Trong cơn thịnh nộ, bà đã lập tức ra lệnh đ-ánh ch-ết ca cơ ấy ngay tại chỗ.

Còn bản thân bà thì suýt nữa cũng động thai, khó giữ được đứa bé trong bụng.

Phò mã vì chuyện đó mà bị tiên đế triệu vào cung, trách mắng một trận nặng nề. Sau khi quay về phủ Công Chúa, tuy đã biết điều hơn nhiều...nhưng hắn vẫn không thể quên được ca cơ kia!

Về sau, khi Trưởng Công Chúa lại mang thai, phò mã vì quá tương tư ca cơ cũ mà ngày một tiều tụy, cuối cùng bệnh nặng qua đời.

Từ đó trở đi, Trưởng Công Chúa căm hận ca cơ đến tận xương tủy.



Cũng bởi vậy mà trong kinh thành, chẳng ai dám nuôi dưỡng ca cơ, cùng lắm chỉ còn lại những đào kép hát và vũ nữ bình thường.

Nguyên nhân là vì không chỉ tiên đế từng sủng ái Trưởng Công Chúa vô cùng, mà ngay cả Đỗ Thiếu Lăng, vị hoàng đế hiện tại cũng đặc biệt che chở người Đại tỷ này.

Dù chưa từng hạ lệnh cấm ca cơ công khai, nhưng từng có một gia đình quan lại vì mời ca cơ đến góp vui trong yến tiệc, bị Đỗ Thiếu Lăng phát hiện, liền lập tức bị bãi chức.

Chừng đó cũng đủ thấy, đối với Trưởng Công Chúa mà nói, "ca cơ" là một điều tối kỵ đáng sợ đến mức nào!

Hoa Mộ Thanh đứng giữa hoa viên, đưa mắt nhìn các tiểu thư, phu nhân đang tụm năm tụm ba chuyện trò cười nói khắp nơi. Lại ngắm những bộ xiêm y lộng lẫy, những món trang sức quý giá họ mang trên người, cùng những ánh mắt nửa kín nửa hở cứ lén liếc về phía mình.

Chốc lát sau, nàng khẽ cúi đầu, nhếch môi cười nhẹ.

Nghe đồn, Trưởng Công Chúa hận nhất là ca cơ, đặc biệt là những người mặc xiêm y lụa mỏng mềm mại, nhẹ nhàng như tiên nữ hạ phàm…

Chỉ bởi dáng vẻ thoát tục như tiên giáng trần ấy mà phò mã mới si mê ca cơ kia không dứt, miệng còn thường hay nói mấy lời mê muội kiểu: “Tiên nữ nhập mộng.”

Cũng vì thế, từ sau chuyện đó, loại lụa mỏng như khói sương, Yên La Hà do xưởng dệt Cẩm Châu tiến cống đã bị loại khỏi danh sách cống phẩm.

Thế mà Trữ Thu Liên lại coi nàng như một tiểu cô nương không hiểu chuyện, còn cố ý sai Thanh Trúc mang bộ y phục ấy đến, để nàng mặc nó xuất hiện trước mặt Trưởng Công Chúa.

Như vậy, chẳng cần tự tay ra tay, chỉ cần Trưởng Công Chúa nhìn thấy là đủ để đoạt mạng nàng!
Quả là một đòn hiểm độc và thâm sâu!

Hoa Mộ Thanh khẽ nghiêng đầu nhìn, liền thấy Trữ Thu Liên và Hoa Nguyệt Vân cũng đang sánh vai đi đến.

Vì phủ Hồ Quốc tướng quân phản quốc đã bị tiêu diệt, giờ đây Hoa Phong trở thành người được Hoàng Thượng đặc biệt trọng dụng.

Tức thì có không ít người chủ động vây quanh hai người họ, niềm nở trò chuyện, tâng bốc lấy lòng.

Đại phu nhân đứng giữa đám đông, xuyên qua nhân người nhìn Hoa Mộ Thanh đang yên lặng đứng dưới gốc hoa, dung nhan kiều diễm tuyệt trần ấy kết hợp với bộ y phục Yên La Hà thượng phẩm, quả thực chẳng khác nào tiên nữ giữa trần gian!



Trong đôi mắt phượng sắc sảo lóe lên một tia lạnh lẽo, rất nhanh thôi, ngươi sẽ không thể tiếp tục giả bộ làm một mỹ nhân yếu đuối đáng thương được nữa đâu!

Hoa Mộ Thanh làm như không hề hay biết ánh mắt Trưởng Công Chúa đang nhìn mình, chọn một gốc đào vắng vẻ, an tĩnh ngồi xuống dưới bóng cây.

Lúc này vẫn còn chút thời gian trước khi yến tiệc chính thức bắt đầu.

Nàng tránh xa đám đông, bởi chẳng buồn tiếp cận những kẻ cố tình xa lánh mình.

Dù sao thì, những người đó, vừa thấy nàng mặc Yên La Hà vào người đã nhìn ra nguy hiểm, vậy mà chẳng ai thốt lên một lời nhắc nhở tử tế.

Hừ...

Đang cúi đầu ngẩn ngơ nhìn cánh hoa đào rơi dưới đất, chợt trong tầm mắt xuất hiện một đôi ủng đen thêu hoa văn cá chép bằng chỉ bạc trên nền vải xanh lót trắng.

Nàng khẽ chớp mắt.

Thấy đôi ủng ấy dừng lại trước mặt mình, không có ý định rời đi.

Một mùi đàn hương dịu nhẹ thoang thoảng theo làn gió xuân, quyện trong hương đào, nhẹ nhàng lan tỏa, thấm vào tận đáy lòng.

Nàng ngẩng đầu, khẽ mỉm cười với Đỗ Thiếu Quân, cúi người hành lễ: “Tham kiến Tuyên Vương điện hạ.”

Đỗ Thiếu Quân chăm chú nhìn Hoa Mộ Thanh.

Thiếu nữ đứng dưới cành đào nở rộ, lời nói nhẹ nhàng, nụ cười như hoa, má hồng da trắng, đẹp tựa đào xuân vừa hé nở...

Đôi mắt như cắ-t từ làn nước, từ dưới ngước nhìn lên, thật giống làn thu thủy lấp lánh, khiến người ta không khỏi rung động, lòng xao xuyến.



Chính là cái vẻ quyến rũ mê hoặc ấy, quyện cùng vẻ yêu kiều trời sinh, thế nhưng lại bị sự lạnh lẽo tĩnh tại toát ra từ sâu thẳm trong đôi mắt đen láy ấy che phủ đi mất.

Khiến nàng vô cớ toát lên một luồng lạnh lẽo thanh cao, như tuyết trắng giữa mùa đông.

Khóe mắt hơi nhướn, môi như cười như không.

Một mỹ nhân vốn chỉ khiến người ta ngắm nhìn mà ngây dại mà lúc này lại pha thêm sự hờ hững lạnh nhạt, chẳng khác nào một tuyết nữ vừa hạ phàm từ đỉnh núi tuyết.

Trong khoảnh khắc ấy, nàng đẹp đến kỳ lạ và mê hoặc, khiến người ta vừa kinh ngạc, vừa vui mừng, gần như không thể tự chủ.

Đỗ Thiếu Quân khẽ hít một hơi, âm thầm bật cười rồi lắc đầu: “Không còn giả vờ ngã nữa à?”

Thì ra lần trước đã sớm nhận ra nàng cố tình.

Hoa Mộ Thanh mỉm cười: “Một lần còn được, hai lần cũng thôi, nhưng không thể ba lần. Nô tì không dám phiền đến Tuyên Vương điện hạ thêm nữa.”

Đỗ Thiếu Quân bật cười nhẹ, phát hiện cô nương này khi ở trước mặt mình dường như lại bộc lộ nhiều phần sinh động hoạt bát hơn, thật là thú vị.

Bèn cố ý trêu chọc: “Nếu nàng lại lao vào lòng ta một lần nữa, bản vương thật sự sẽ cho rằng nàng đối với bản vương... có chút, ừm, tâm tư gì đó đấy.”

Hoa Mộ Thanh hơi khựng lại, kiếp trước nàng thực sự không hề biết Đỗ Thiếu Quân là người có thể nói ra mấy lời đùa cợt với thiếu nữ chưa xuất giá như thế này.

Chẳng lẽ đời trước nàng quá cứng nhắc nghiêm túc, khiến mọi người đều phải che giấu bản tính thật trước mặt nàng?

Nàng nhìn hắn một cái đầy bất đắc dĩ: “Vương gia, xin đừng đùa giỡn Mộ Thanh nữa.”

Đỗ Thiếu Quân bật cười sảng khoái.

Tiếng cười ấy liền thu hút ánh nhìn của không ít người xung quanh. 

 

Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc Truyện Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc Story Chương 34: Trưởng Công Chúa Điện Hạ
10.0/10 từ 44 lượt.
loading...