Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc
Chương 40: Rốt Cuộc Ngươi Là Ai?
Hắn mỉm cười, lần nữa bóp nhẹ cằm nàng, giọng khàn khàn đầy ẩn ý chậm rãi hỏi: “Cho ta biết, rốt cuộc ngươi là ai?”
Trong lòng Hoa Mộ Thanh gần như muốn mắng ra thành tiếng, cái tên đa nghi đến mức không thuốc chữa này!
Nhưng bên ngoài lại làm ra vẻ say lảo đảo, lắc đầu đáp: “Ta là ai à? Ừm… ta là Hoa Mộ Thanh mà! Điện hạ ngài sao lại hỏi một câu ngốc nghếch như vậy chứ?”
Chửi thẳng mặt ngươi đó!
Mộ Dung Trần không những không nổi giận mà còn bật cười, bàn tay đang giữ cằm nàng liền chuyển đến bên tai nhỏ đỏ như mã não của nàng, nhẹ nhàng x** n*n.
“Tiểu yêu tinh, uống chút rư-ợu mà lá gan cũng lớn lên rồi.”
Hoa Mộ Thanh bị hắn chọc ghẹo đến mức toàn thân tê dại, khẽ run rẩy không ngừng, khuôn mặt càng đỏ bừng, đưa tay đ-ánh nhẹ vào người hắn: “Điện hạ đừng trêu ghẹo ta nữa.”
Giọng vừa hờn vừa ngọt, như oán như mừng.
Nếu là người nam nhân khác, chỉ sợ đã chẳng nhịn nổi trước dáng vẻ này rồi.
Mộ Dung Trần khẽ cười, ngón tay lại chọc nhẹ vào má nàng: “Không chỉ lá gan lớn, mà còn lớn đến mức không biết trời cao đất dày, còn dám để người khác nhìn thấy bộ dạng này sao?”
Hoa Mộ Thanh nghe vậy thì như vui mừng ra mặt, hí hửng nói: “Điện hạ thấy Mộ Thanh xinh đẹp sao? Hì hì~ Mộ Thanh không sợ, dù sao… người cũng chẳng phải là nam nhân mà.”
Cho ngươi chuốc say ta! Chọc tức ch-ết ngươi luôn!
Quả nhiên, ngón tay của Mộ Dung Trần hơi khựng lại, sau đó hắn đột ngột nở nụ cười lạnh lẽo đến rợn người, cúi đầu nhìn Hoa Mộ Thanh, nữ nhân đang ngang nhiên bộc lộ vẻ quyến rũ mê người trước mắt hắn.
Hắn cười, trầm thấp: “Tiểu nha đầu, ngươi quên lời ta dặn rồi sao? Trong hậu cung hoàng cung này, nghệ thuật ‘hầu hạ người’ có không ít là học từ tay các thái giám mà ra đấy.”
Tim Hoa Mộ Thanh lập tức lỡ một nhịp.
Nhưng nàng vẫn làm ra vẻ mơ màng say khướt, ngước mắt lên nhìn hắn, ngây ngốc hỏi: “Điện hạ nói vậy là sao? Lẽ nào… muốn dạy ta đi hầu hạ người khác sao?”
Nói xong, lại lẩm bẩm lắc đầu, vùi người vào ngự-c hắn: “Không muốn… ta không muốn hầu hạ ai khác… Điện hạ, đừng bắt ta đi hầu hạ người khác…”
Hương thơm thanh mát, ngọt ngào từ thiếu nữ hòa quyện cùng hương rư-ợu nồng đậm đặc trưng của rư-ợu nho, nhẹ nhàng lan tỏa từ ngự-c nàng lên không trung.
Mộ Dung Trần nhìn tiểu cô nương đang say mềm, vô tư lự chẳng chút phòng bị trước mặt mình, ánh mắt hắn thoáng hiện nét cười.
Hắn vươn tay, nhấc nàng lên trước mặt, cúi đầu nhìn thẳng vào đôi mắt nàng: “Không muốn hầu hạ người khác? Vậy là muốn hầu hạ ta chăng?”
Hoa Mộ Thanh ngây người.
Lúc này, men say thật sự bắt đầu bốc lên, cơ thể non nớt này quả thực đã bị chuốc say.
Nàng nhìn khuôn mặt Mộ Dung Trần ngày càng tiến sát lại, trong đầu chỉ có một ý niệm — Không được! Hắn chẳng phải là… thái giám sao?
Nhưng thân thể lại ngơ ngác, cứ thế ngẩng đầu nhìn hắn.
Cho đến khi, eo bị hắn nhẹ nhàng ấn xuống, một luồng tê dại chợt lan khắp cơ thể.
Nàng theo bản năng vặn người, đầu óc lập tức tỉnh táo hơn rất nhiều!
Ngay sau đó, liền bị Mộ Dung Trần quăng mạnh khỏi lòng hắn.
Loạng choạng vài bước mới miễn cư-ỡng đứng vững, nàng ngơ ngác nhìn hắn đầy khó hiểu.
Chỉ thấy tên yêu nghiệt đó phất tay áo rộng, thần sắc bình thản đến lạnh lùng, tựa người vào chiếc sập, hờ hững liếc nàng một cái: “Thế nào? Mùi vị của rư-ợu ấy ra sao?”
Hoa Mộ Thanh sững sờ mất cả năm hơi thở mới kịp phản ứng lại — Tên khốn này dám giỡn mặt mình?!
Tên ch-ết tiệt đáng nguyền rủa này! Dù là kiếp trước hay kiếp này, hắn đều thích chọc ghẹo nàng như vậy!
Đúng là oan gia mà!
Không kìm được nữa, nàng trừng mắt giận dữ nhìn hắn.
Cái dáng vẻ giận đến phát xấu hổ ấy, đôi mắt sáng rực như mang linh khí, quả thực giống hệt cô thiếu nữ năm nào trong trí nhớ hắn.
Mộ Dung Trần thoáng thất thần trong khoảnh khắc, rồi bật cười khẽ.
Hắn tự rót một ly rư-ợu, thong thả nói: “Dạo này, Đỗ Chiêu Nam rất thích uống loại rư-ợu này, ngươi có biết vì sao không?”
Hoa Mộ Thanh khẽ sửng sốt.
Mộ Dung Trần lại nói một câu đầy ẩn ý: “Loại rư-ợu này, đúng là thứ thú vị.”
“Lan Lăng mỹ tửu uất kim hương, ngọc oản thịnh lai hổ phách quang. Đản sử chủ nhân năng túy khách, bất tri hà xứ thị tha hương..”
Hoa Mộ Thanh khẽ nhíu mày, âm thầm nghiền ngẫm ý tứ ẩn chứa trong bài thơ ấy.
Lúc này, nơi cửa thiên sảnh, có người bước vào.
“Điện hạ, sao người lại ở đây? Mẫu thân sai ta đến…”
Người đến chính là Đỗ Hàm. Vừa trông thấy thiếu nữ đứng trước mặt Mộ Dung Trần, hắn ngẩn người mất một lúc lâu mới kịp phản ứng. Bất chợt bật cười sảng khoái, lắc đầu nói: “Suýt nữa ta đã tưởng tiểu thư là muội muội ta! Chiếc váy này, quả thật giống hệt với của muội ấy!”
Xem ra, chuyện ở Lâm Thủy Các, hắn vẫn chưa nghe được gì.
Hoa Mộ Thanh khẽ mỉm cười: “Quả thực là y phục của Quận Chúa.”
“Sau khi thay y phục xong, không thấy có người đứng ngoài cửa, nên ta dựa theo trí nhớ đi về hướng Lâm Thủy Các, không ngờ nửa đường lại gặp được điện hạ, liền cùng điện hạ đến nơi này nghỉ chân một chút.”
Mộ Dung Trần xoay xoay chén rư-ợu trong tay, khóe môi vương ý cười nhẹ. Tiểu nha đầu này, tài ăn nói đúng là không đổi sắc, không chút sơ hở.
Là vì hắn đang ở đây nên nàng chẳng kiêng dè? Hay vốn dĩ nàng chính là người tâm tư sâu kín như thế?
Cũng phải thôi.
Nàng vốn dĩ không phải là người đó, chỉ là có vài phần giống mà thôi, sao có thể vẫn giữ được cái tính cách ngây thơ đến mức ngu ngốc kia?
Đỗ Hàm thì dường như biết chuyện xảy ra bên phòng thay đồ, liền cười gật đầu: “Không ngờ Hoa Nhị tiểu thư lại cùng điện hạ đến nơi này. Cũng đúng lúc, mẫu thân ta cùng vài vị khách đang uống trà trò chuyện trong hoa viên, muốn mời điện hạ qua đó. Hay là… Hoa Nhị tiểu thư cùng đi luôn?”
Hoa Mộ Thanh khẽ liếc nhìn Mộ Dung Trần.
Nhưng hắn lại tỏ vẻ lười biếng chẳng buồn động đậy: “Bổn Đốc thì không đi đâu. Các ngươi cứ tự nhiên. À, chuyển lời đến Công Chúa điện hạ, việc nàng căn dặn, ngày mai sẽ có kết quả.”
Đỗ Hàm liếc nhìn Hoa Mộ Thanh, rồi khẽ mỉm cười, như thể hiểu rõ ẩn ý mà Mộ Dung Trần cố ý nói ra trước mặt nàng.
Hắn gật đầu: “Tạ ơn điện hạ.”
Hoa Mộ Thanh khẽ cắn môi, cái tên này là đang giúp mình sao? Cố tình để Đỗ Hàm nghĩ rằng nàng đứng về phía Cửu Thiên Tuế, như vậy sẽ càng dễ tiếp cận Đỗ Chiêu Nam hơn sao?
Khi đi cùng Đỗ Hàm rời khỏi thiên sảnh, Hoa Mộ Thanh quay đầu lại nhìn chỉ thấy Mộ Dung Trần một mình ngả nghiêng tựa vào ghế, chậm rãi nhấp từng ngụm rư-ợu nho đỏ rực mà quyến rũ.
Nghĩ đến lúc nãy mình cũng bị ép uống rư-ợu bằng chính chiếc ly đó, gương mặt nàng không khỏi hơi nóng lên.
Lập tức quay đầu đi, vội vã rời khỏi.
Nàng không hề nhìn thấy, sau khi Mộ Dung Trần đặt ly rư-ợu xuống, trong đôi mắt kia ánh lên vẻ phức tạp và… chút gì đó như là nhớ nhung.
“Chủ tử.”
Một nội giám bước vào từ cửa phụ bên kia, cúi đầu cung kính bẩm báo: “Đỗ Thiếu Khánh đã bị chặn lại rồi ạ.”
Mộ Dung Trần khẽ cười: “Một con lợn chờ mổ, không ngờ lại còn có thể dùng được việc gì đó. Đi đi, cho hắn uống Túy Sinh Hoàn, rồi dẫn về Ty Lễ Giám.”
Nội giám vâng lệnh, cúi người rút lui.
Mộ Dung Trần lật qua lật lại chiếc ly pha lê rỗng trong tay.
Lúc này, Đỗ Thiếu Quân lại bước vào.
Vừa phủi phủi bụi trên người vừa ngồi xuống, bất đắc dĩ thở dài: “Thật sự chịu thua, mấy chuyện đấu đá ngầm giữa đám nữ nhân này còn đáng sợ hơn ra chiến trường.”
Mộ Dung Trần liếc xéo hắn một cái.
Đỗ Thiếu Quân tự rót cho mình một ly rư-ợu, vừa uống vừa hỏi: “Thế nào rồi? Nha đầu đó chịu đồng ý chưa?”
Ý là nàng có đồng ý tiến cung làm phi tần không?!
Mộ Dung Trần khẽ hạ mắt, bật cười một tiếng.
Đỗ Thiếu Quân hơi khựng lại: “Nàng ấy không đồng ý à?”
Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc
Đánh giá:
Truyện Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc
Story
Chương 40: Rốt Cuộc Ngươi Là Ai?
10.0/10 từ 44 lượt.
