Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc

Chương 28: Bắt Quả Tang Đôi Gian Phu D-â-m Phụ

 
Những hạt mưa to như hạt đậu rơi xuống từng giọt nặng nề, dội thẳng lên hai người, dập tắt hoàn toàn hơi nóng còn sót lại phút trước, chỉ còn lại một màn lạnh lẽo thấm da thấm thịt.

Hà Tư ngẩng đầu nhìn lên, nét kinh hoảng trên mặt chợt biến thành đắc ý, thậm chí không có chút nào là sợ hãi.

Khóe môi khẽ nhếch, hắn bất ngờ quỳ rạp xuống đất, cố làm ra vẻ đau khổ vô cùng: “Phu nhân, tiểu thư, nô tài đáng ch-ết!”

Người đang đứng bên ngoài hòn giả sơn đó là ai?

Chính là Trữ Thu Liên và Hoa Nguyệt Vân.

Ánh mắt Trữ Thu Liên khẽ thay đổi khi nhìn thấy tấm áo choàng màu đỏ hoa thược dược tinh xảo trên người cô nương đang nằm rạp dưới đất.

Bà lại liếc nhìn Hoa Nguyệt Vân, người đã cố tình dẫn bà tới đây.

Hoa Nguyệt Vân bật cười, nhưng rất nhanh liền cao giọng mắng chửi: “Đồ không biết liêm sỉ! Vừa rồi ngươi làm chuyện bẩn thỉu đó với ai?!”

Hà Tư cười thầm trong bụng, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ kinh sợ: “Là... là Nhị tiểu thư.”

“Cái gì?!”

Hoa Nguyệt Vân vừa mừng thầm, vừa giả vờ kinh ngạc trợn to mắt, khiến gương mặt vốn xinh đẹp kiều diễm trở nên có phần vặn vẹo.



Nàng ta lớn tiếng hét lên: “Nhị tỷ sao? Ngươi dám bảo là Nhị tỷ ta?! Đừng nói bậy! Nhị tỷ ta sao có thể làm ra chuyện ô uế như thế với một tên nô tài hèn hạ như ngươi!”

Nhưng Hà Tư nghe ra được ẩn ý trong lời nàng ta, liền vội vàng nói tiếp bằng giọng nịnh nọt: “Tứ tiểu thư anh minh! Nô tài và Nhị tiểu thư đã sớm có tình cảm với nhau, ở bên nhau cũng đã hơn một năm. Nhị tiểu thư còn từng nói với nô tài rằng thân phận nàng thấp kém, nguyện ý làm thê làm thiếp của nô tài. Giữa chúng ta là thật lòng với nhau!”

Trong lòng hắn tính toán rõ ràng: dù sao Hoa Mộ Thanh cũng chẳng còn là xử nữ, nay sự đã rồi, chỉ cần hắn nói khéo vài câu là xong. Đợi lấy được đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành ấy về tay, lại thêm kỹ nghệ giường chiếu tuyệt vời thế kia, thì từ nay về sau sống sung sướng phải biết!

Hoa Nguyệt Vân suýt thì bật cười thành tiếng, nhưng vẫn cố làm bộ tức giận: “Làm sao có thể! Nhị tỷ ta rõ ràng vẫn còn là xử nữ! Mới hôm trước ta còn tận mắt thấy cơ mà!”

Nói rồi, nàng ta cố tình liếc về phía cô nương đang nằm rạp dưới đất, quần áo xộc xệch, lộ ra cánh tay trắng ngần, rõ ràng trơn nhẵn, không có lấy một vết tích che giấu.

“Ấy da, chẳng lẽ là Nhị tỷ vẽ lên để lừ-a mọi người sao?”

Từng lời như d-ao đâ-m vào tim, câu nào cũng chí mạng.

Ở phía xa, khóe mắt Hoa Mộ Thanh khẽ động, trông thấy một nhóm người đang đi về phía vườn hoa, liền mỉm cười nhẹ.

Nàng chỉnh lại vài nhành hoa nghênh xuân đang cầm trong tay, rồi thản nhiên bước ra ngoài.

Bên hòn giả sơn, đại phu nhân vẫn im lặng từ nãy đến giờ, cuối cùng cũng lên tiếng: “Không ra thể thống gì cả! Con là nữ nhi chưa xuất giá, sao lại dính vào những chuyện như thế này! Còn không mau lui ra phía sau!”

Lời nói ấy... chẳng phải đang mỉa mai Hoa Mộ Thanh không phải là “nữ nhi tốt” hay sao?

Rồi bà lại quay mặt lại, nhìn cô nương nằm dưới đất quát lớn: “Nhị nha đầu, con cũng thật quá quắt! Trước kia đã vì vụ trộm gặp gỡ tư tình mà hại ch-ết Mã ma ma và Vương Nhị, đã có Tuyên Vương đứng ra bảo lãnh nên đến cả lão gia cũng không tiện trách phạt. Vậy mà giờ con lại dính líu đến tên Hà Tư này, là thế nào đây?”

Cô nương nằm rạp dưới đất, Tử Lan khẽ động đậy.

Lúc bị kéo ra, đầu nàng ta va đập mạnh, giờ vẫn còn choáng váng, chỉ lờ mờ nghe thấy có người đang mắng mỏ, nhưng không sao ngẩng đầu lên nổi.

Trong mắt người ngoài, dáng vẻ ấy chẳng khác nào đang xấu hổ không dám đối diện, rõ ràng là trong lòng có tật giật mình!



Hoa Nguyệt Vân lại nở nụ cười, đầu ngón tay nhọn hoắt chỉ thẳng vào cô nương đang nằm dưới đất: “Mẫu thân, loại nữ nhân thế này, không xứng làm tỷ tỷ của con!”

Đại phu nhân cũng gật đầu, gương mặt đầy vẻ đau lòng, vừa lắc đầu vừa thở dài: “Con bé này thật là... Dẫu gì cũng là nữ nhi Hoa gia, sao lại đi làm những chuyện ong bướm thế này, phá hỏng thanh danh của Hoa phủ? Cũng được, nay chuyện đã bị bắt quả tang tại chỗ, dù có Tuyên Vương chống lưng cũng không che chở nổi đâu.”

Nói xong, giọng bà chùng xuống ra lệnh: “Người đâu, lôi Nhị tiểu thư vào từ đường, dùng gia pháp xử lý! Mau đi báo với lão gia...”

Bỗng nhiên, một giọng nữ mềm mại, mang theo vẻ quyến rũ lười nhác vang lên phía sau: “Phu nhân và Tứ tiểu thư cũng đang thưởng mưa sao?”

Động tác của đại phu nhân lập tức khựng lại.

Quay đầu nhìn, liền thấy Hoa Phong đang ung dung bước đến, bên cạnh còn có Sở Hồng đang khoác tay cười tươi như hoa.

Tâm trạng vốn đang tốt của bà lập tức vỡ vụn, ánh mắt lập tức tối sầm lại, nhưng được Lâm ma ma phía sau kéo nhẹ một cái, bà mới cố gắng đè nén cơn giận, dịu giọng nói: “Lão gia, mưa lớn thế này, sao người lại đến chốn vườn vắng vẻ này làm gì?”

Lời nói ấy, rõ ràng là đang ám chỉ việc ông ta bị người khác cố ý dẫn dụ đến nơi này!

Sở Hồng chẳng hề nao núng, mỉm cười gật đầu: “Lão gia vốn rất yêu thích hoa nghênh xuân, nghe nói sau mưa, hoa nở lại càng rực rỡ kiều diễm. Mà chỉ có vườn phía tây nam là hoa nở đẹp nhất lúc này, nên lão gia mới muốn đến xem thử. Không ngờ lại tình cờ gặp được phu nhân và tiểu thư cũng đang ở đây.”

Lúc này đại phu nhân mới để ý, hôm nay Sở Hồng đang mặc một chiếc váy dài được thêu kín những nhành nghênh xuân, vừa rực rỡ lại vừa yểu điệu đáng yêu, sắc sảo như chính loài hoa ấy.

Bà siết chặt ngón tay, liếc sang Sở Hồng bằng ánh mắt lạnh lùng.

Nhưng Sở Hồng chẳng buồn để tâm, ngược lại còn cố tình nhìn về phía sau lưng đại phu nhân.



Ánh mắt nàng lập tức dừng lại nơi Hà Tư đang lén ngẩng đầu lên, liền tỏ vẻ kinh ngạc: “Ơ? Chẳng phải đó là Hà Tư, nhi tử của Hà ma ma bị Nhị tiểu thư làm bị thương hôm trước sao? Sao hắn lại ở trong nội viện thế này?”

Sắc mặt Hoa Phong vốn đang rất vui vẻ lập tức sầm xuống.

Chưa kịp để đại phu nhân lên tiếng, Hoa Nguyệt Vân đã dày công sắp đặt mọi chuyện liền nhanh chóng bước lên, không giấu nổi vẻ kích động: “Phụ thân, là con và mẫu thân đang dạo chơi trong vườn thì tình cờ bắt gặp cảnh đáng xấu hổ giữa Hà Tư và Nhị tỷ. Mẫu thân vừa mới bảo sẽ dùng gia pháp trừng trị cả hai người bọn họ!”

Sắc mặt Hoa Phong lập tức tối sầm lại: “Con nói cái gì?!”

Đại phu nhân vội vàng kéo Hoa Nguyệt Vân ra sau lưng, cúi giọng đầy vẻ bất lực: “Là Hoa Mộ Thanh... Hóa ra nàng ta từ lâu đã vụng trộm với Hà Tư. Chuyện ở ngôi miếu đổ hôm trước, e rằng cũng do nàng ta làm ra. Thân là nữ nhi mà không biết tự trọng, vậy mà Tuyên Vương lại hết mực ưu ái nàng ta, chỉ e rằng...”

Những lời buộc tội trắng trợn, lật ngược trắng đen này chẳng phải là đang ám chỉ Hoa Mộ Thanh đã dùng thân thể để quyến rũ Tuyên Vương hay sao?!

Ánh mắt Hoa Phong đã ánh lên cơn giận dữ: “Quá đáng! Thật là quá đáng! Người đâu! Kéo tên nô tài này ra ngoài đ-ánh ch-ết cho ta!”

Bên kia, Hà Tư còn đang hí hửng tưởng mình sắp “cá chép hóa rồng”, không ngờ vừa nghe thấy lệnh xử tử liền hoảng loạn đến hồn bay phách tán.

Hắn vội quỳ lết đến trước mặt Hoa Phong, dập đầu van xin: “Lão gia tha mạng! Nô tài và Nhị tiểu thư thật lòng yêu nhau, chỉ vì tình cảm quá sâu đậm mới không kiềm chế được! Lão gia, xin tha mạng!”

Hoa Phong không nói thêm lời nào, giận dữ tung một cước đá văng hắn ra xa.

Sở Hồng liếc nhìn người nữ nhân đang quỳ rạp dưới đất, khẽ che môi cười trộm, rồi nói: “Tình đầu ý hợp sao? Hà Tư, ngươi nói những lời này mà không sợ trời đ-ánh à? Nhị tiểu thư dù thế nào đi nữa cũng là nữ nhi của lão gia, làm sao có thể động lòng với một tên nô tài hạ đẳng như ngươi? Theo ta thấy, chuyện này chẳng qua là ngươi ôm hận vì mẫu thân ngươi bị thương, nên tìm cơ hội để trả thù mà thôi!”

Đại phu nhân không ngờ Sở Hồng lại đứng về phía Hoa Mộ Thanh.



Chợt nhớ lại những lời Hoa Mộ Thanh đã nói khi nàng ta rơi xuống nước hôm qua, trong lòng bà bỗng cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Nhưng đúng lúc ấy, Hoa Nguyệt Vân vốn đang nóng nảy lại lớn tiếng đối đầu với Sở Hồng: “Sở Hồng, sao ngươi biết Hà Tư là vì báo thù mà không phải thật sự yêu Hoa Mộ Thanh? Theo ta thấy, với thân phận của Hoa Mộ Thanh, gả cho một kẻ như Hà Tư cũng hoàn toàn xứng đáng!”

Lời còn chưa dứt, sắc mặt của Hoa Phong lại càng trở nên u ám hơn. 

 

Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc Truyện Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc Story Chương 28: Bắt Quả Tang Đôi Gian Phu D-â-m Phụ
10.0/10 từ 44 lượt.
loading...