Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc
Chương 29: Đến Muộn Một Cách Thong Thả
Sở Hồng lén liếc nhìn nàng ta một cái, khẽ bật cười: “Nhưng cũng không thể chỉ dựa vào lời nói suông của một tên nô tài mà kết luận mọi chuyện được! Lão gia, dù sao Nhị tiểu thư cũng là nữ nhi của ngài, ta tin nàng sẽ không đến mức không biết giữ mình như vậy.”
Sắc mặt Hoa Phong lúc này mới dịu đi đôi chút.
Ông khẽ gật đầu, vừa định lên tiếng.
Ai ngờ đại phu nhân bên cạnh lại lên tiếng chen vào: “Lão gia, bất kể sự thật thế nào, hiện giờ bộ dạng của Hoa Mộ Thanh như vậy, lại để nhiều người trông thấy, thanh danh của một tiểu thư khuê các coi như hoàn toàn hủy hoại rồi. Chi bằng đưa con bé đến từ đường, nghiêm trị theo gia pháp để răn đe, sau đó mời Nhị phòng, Tam phòng và lão phu nhân đến bàn bạc xử lý thế nào cho thỏa đáng.”
Quả đúng là cao nhân tất hữu cao nhân trị.
Hoa Phong gật đầu như đã suy nghĩ xong, ánh mắt lại đầy chán ghét nhìn về phía thiếu nữ nằm dưới đất, áo quần xộc xệch, cơ thể đầy vết bẩn.
Ông vừa định lên tiếng đồng ý thì bỗng phía sau vang lên một giọng nói ngọt ngào mềm mại, tiếng cười khẽ mà thanh thoát: “Nữ nhi xin vấn an phụ thân.”
Mọi người đồng loạt quay đầu, ai nấy đều ngẩn người.
Dưới cơn mưa tầm tã, ánh sáng mờ ảo từ chiếc ô giấy dầu vàng nhạt phủ xuống, cô nương ôm một bó hoa trong tay, dung nhan như họa, lặng lẽ đứng đó tựa như một khung cảnh đẹp nhất trong làn mưa khói Giang Nam.
Không phải Hoa Mộ Thanh thì còn là ai?
Hoa Nguyệt Vân là người đầu tiên thất thanh kêu lên: “Ngươi, ngươi... sao ngươi lại ở đây?! Chẳng phải... ngươi đã bị Hà Tư…”
“Vân Nhi!”
Đại phu nhân bỗng quát lớn, cắ-t ngang lời sắp nói ra của Hoa Nguyệt Vân.
Ánh mắt bà ta sắc như d-ao, nhìn chằm chằm về phía Hoa Mộ Thanh, cuối cùng cũng hiểu ra. Hoa Nguyệt Vân giăng bẫy, nhưng lại bị Hoa Mộ Thanh cao tay hơn chiếm thế thượng phong.
Mưu hại người không thành, lại bị phản đòn.
Bây giờ sự việc đã rõ ràng, bà ta chỉ có thể cố hết sức bảo vệ Hoa Nguyệt Vân.
Còn Hoa Phong, khi nhìn thấy Hoa Mộ Thanh xuất hiện, cũng không khỏi sững người. Sau đó chau mày, quay đầu nhìn về phía thiếu nữ đang nằm sõng soài dưới đất phía bên kia.
Sau đó, ông lại liếc mắt nhìn Hà Tư.
Hà Tư gần như bị dọa đến đờ người, ánh mắt đầy vẻ không tin nổi nhìn về phía Hoa Mộ Thanh.
Trong lòng Hoa Mộ Thanh khẽ cười lạnh.
Nàng bước từng bước nhẹ nhàng tiến lại, không hề vội vàng đi vào trong mà chỉ đứng trước mặt Hoa Phong và Trữ Thu Liên, khẽ cúi người hành lễ.
Vừa cười vừa nói, tay nâng lên nhành hoa nghênh xuân: “Phụ thân đến để ngắm hoa nghênh xuân sao? Nữ nhi nhớ lúc trước phụ thân còn ở nhà rất thích loài hoa này, nên vừa rồi tiện tay hái hai cành, định bảo Tử Lan mang đến cho người. Nhưng tìm khắp nơi chẳng thấy nha đầu ấy đâu cả, không biết lại chạy đi đâu mất rồi.”
Nụ cười nàng dịu dàng, xen chút ngây thơ, ánh mắt và dáng vẻ an tĩnh, hiền hòa khiến người ta không khỏi nhớ đến mẫu thân nàng năm xưa.
Ký ức của Hoa Phong lập tức trôi về khoảng thời gian tươi đẹp nhất, đơn giản và thanh khiết.
Ông nhìn Hoa Mộ Thanh, giọng điệu không tự chủ mà dịu hẳn đi: “Đưa ta xem nào? Ừm, hoa này đẹp lắm, con có lòng rồi. Sở Hồng, mang về c*m v** chiếc bình tráng men viền vàng trong thư phòng ta.”
Sở Hồng mỉm cười đáp lời, bước lên nhận lấy hoa, ánh mắt trao đổi với Hoa Mộ Thanh đầy ẩn ý, cùng nhau khẽ mỉm cười.
Ngay lúc đó—
Tử Lan đang nằm mê man ở bên kia cuối cùng cũng dần tỉnh lại. Ngẩng đầu lên, thấy xung quanh tụ tập đông người, nàng ta thoáng ngỡ ngàng, rồi lập tức hoảng hốt cúi đầu, vội kéo áo choàng che kín người, hoảng loạn la lớn: “Không! Đừng nhìn! Đừng nhìn ta!”
Tiếng hét ấy khiến đám đông lập tức ngoảnh lại.
Khuôn mặt Hoa Nguyệt Vân lúc này rốt cuộc cũng không giữ nổi bình tĩnh, hoảng loạn kêu lên theo phản xạ: “Sao lại là ngươi?! Không phải ngươi đã—”
Lời còn chưa dứt thì đã bị Lâm ma matừ phía sau bóp chặt lấy cánh tay, khiến nửa người nàng ta lập tức tê rần, suýt nữa thì ngất xỉu vì đau.
Chỉ còn biết hoảng hốt nhìn sang đại phu nhân, nhận ra lần này mình tính kế không thành, lại bị người ta phản đòn, nên đành câm lặng không dám mở miệng nữa.
Còn Hoa Phong, nét cười trên mặt vừa rồi lập tức biến mất không dấu vết. Khi thấy người vừa ngẩng đầu lên chính là Tử Lan, nét mặt ông chợt trở nên u ám, lạnh lẽo như mây đen giông tố kéo đến!
Sở Hồng lập tức nhân cơ hội đổ thêm dầu vào lửa: “Trời ơi, chẳng phải đó là Tử Lan sao? Sao lại ra nông nỗi này? Hà Tư, ngươi không nói ngươi và Nhị tiểu thư tình cảm sâu đậm à? Vậy tại sao cô nương ngươi làm chuyện đó lại là Tử Lan, nha hoàn thân cận bên cạnh Nhị tiểu thư?”
Lúc này, Hà Tư sợ đến toàn thân run lẩy bẩy, há miệng vội vàng biện bạch: “Là… là do ta nhìn nhầm, mới tưởng Tử Lan là Nhị tiểu thư! Ta thực sự với Nhị tiểu thư là…”
Lời còn chưa kịp nói xong, bên ngoài bỗng truyền đến tiếng gọi khe khẽ của Hoa Mộ Thanh.
Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn sang.
Chỉ thấy trên gương mặt vốn trong sáng không tì vết của Hoa Mộ Thanh, giờ đây như phủ lên một tầng huyết ngọc, dưới ánh sáng lấp lánh của làn da trắng ngần, lại hiện rõ vẻ ngượng ngùng và cực kỳ lúng túng, khó xử.
Thấy mọi ánh mắt đổ dồn về phía mình, nàng vội quay mặt đi, cắn chặt môi, giọng nhỏ như muỗi kêu, như thể sắp khóc: “Chuyện này… sao lại thế này…”
Lúc ấy mọi người mới bừng tỉnh.
Thì ra đây mới chính là phản ứng bình thường của một cô nương chưa xuất giá, thuần khiết, khi vô tình nhìn thấy cảnh tượng ô nhục như vậy!
Đáng ra phải là vô cùng xấu hổ, ngượng ngùng đến mức không dám ngẩng đầu, sao có thể giống Hoa Nguyệt Vân khi nãy, hùng hổ bước tới, chất vấn rành rành?
Ngay cả Hoa Phong cũng nhíu chặt mày, quay đầu nhìn Hoa Nguyệt Vân, lúc này vẫn còn đang trợn mắt nhìn chằm chằm Tử Lan.
Sắc mặt đại phu nhân liền thay đổi, giận đến mức gần như muốn xé nát khuôn mặt giả vờ ngây thơ kia của Hoa Mộ Thanh!
Nhưng càng giận, trời càng không chiều lòng người.
Sở Hồng đưa khăn tay lên che miệng, ra vẻ khó chịu, ghé sát tai Hoa Phong thì thầm đầy ẩn ý:
“Lão gia, tên Hà Tư này vốn là nhi tử của Hà ma ma, người từng hầu hạ bên cạnh đại phu nhân. Ta đoán, hắn chắc là cố tình tính kế Nhị tiểu thư, không ngờ Nhị tiểu thư tâm tư luôn hướng về người, nên hắn nhận nhầm người, kế hoạch đổ bể. Nhưng mà… một tên nô tài ngoài viện, sao lại có thể dễ dàng vào hậu viện như vậy?”
Lời nói tuy nhẹ, nhưng ý tứ thì rõ ràng như d-ao cứa, ám chỉ người tạo điều kiện cho Hà Tư không ai khác ngoài Hà ma ma, mà Hà ma ma lại từng là người thân cận với đại phu nhân!
Sắc mặt đại phu nhân lập tức biến đổi, không nói hai lời, giơ tay liền tát mạnh vào mặt Lâm ma ma bên cạnh một cái như trời giáng!
“Ta bảo ngươi đi dỗ dành Hà Tư cho yên, vậy mà hắn vẫn không cam lòng, giờ còn dám hại cả nữ nhi Hoa gia ta? Ngươi là cố ý khiến ta đau lòng phải không?!”
Lâm ma ma sững người, rồi ‘phịch’ một tiếng quỳ rạp xuống nền đất ướt mưa.
“Là nô tỳ làm việc bất cẩn, suýt nữa hại đến Nhị tiểu thư, xin lão gia và phu nhân trách phạt!”
Bên kia, Hà Tư nhận ra tình thế không ổn, lập tức vùng dậy định lên tiếng giải thích.
Nhưng ngay khoảnh khắc đó, tay Lâm ma ma khẽ động, Hà Tư lập tức cứng đờ, như bị điểm huyệt, không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào nữa.
Hoa Mộ Thanh nhìn thấy rõ ràng, khẽ nở một nụ cười không tiếng động.
Đại phu nhân tiếp tục diễn trò rất đạt, vì muốn bảo vệ nữ nhi mình, bà đành phải để ma ma chịu đòn thay, lại quát lớn: “Còn không mau đến xin lỗi Nhị tiểu thư!”
Nhưng chưa đợi Lâm ma ma bước tới, Hoa Mộ Thanh đã vội vàng lùi lại mấy bước, đưa khăn tay che lấy mắt, ra vẻ sợ hãi và lúng túng.
Thế nhưng cơ thể nàng lại hơi nghiêng về một hướng khác, ngay lập tức khiến mọi người theo phản xạ quay sang nhìn Tử Lan.
Chỉ thấy g*** h** ch*n làn da trắng mịn của Tử Lan, một dòng dịch trắng đục đang chảy ra, hòa cùng mưa, len lỏi lan đến tận chân Hoa Phong.
Hoa Phong nhìn thấy cảnh tượng ấy liền tức giận đến mức toàn thân run bần bật!
“Đồ súc sinh!”
Ông gào to một tiếng, không thèm để ý đến cơn mưa lớn, xông lên đá mạnh hai phát, khiến Hà Tư và Tử Lan lăn lộn dưới đất.
“Người đâu! Người đâu! Đ-ánh ch-ết cho ta! Hai con súc sinh hạ tiện này, đ-ánh ch-ết tại chỗ cho ta!”
Ngay cả Sở Hồng cũng bị cơn thịnh nộ đột ngột của Hoa Phong làm cho sững sờ.
Đại phu nhân cau mày, trong lòng cũng đầy nghi hoặc.
Chỉ có Hoa Mộ Thanh đang dùng khăn tay che mặt, lại nở nụ cười lần nữa.
Bọn họ không biết, nhưng Hoa Mộ Thanh của quá khứ thì đã từng tận mắt nhìn thấy…
Tử Lan này, từ khi còn hầu hạ Nhị di nương, đã sớm lén lút trèo lên giường của Hoa Phong rồi!
Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc
