Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc
Chương 27: Cái Bẫy Trong Mưa
Nàng khẽ mím môi, mỉm cười ngẩng đầu lên: “Vậy thì nên đến thăm một chuyến. Phúc Tử, đi lấy áo choàng mưa và ô đến.”
Lúc này, Thanh Trúc vẫn đang mải suy nghĩ bỗng đứng bật dậy, vội vàng cười nói: “Tiểu thư, nô tỳ xin đi cùng người. Mưa lớn khó đi, Phúc Tử còn nhỏ, e rằng không hầu hạ chu đáo.”
Tử Lan lập tức trợn mắt: “Ta chẳng phải cũng ở đây sao? Không cần ngươi lo, lo mà quét sạch nước trong sân cho tốt đi!”
“Câu đó là ý gì chứ! Hầu hạ tiểu thư vốn là bổn phận của ta…”
“Thôi đi, Thanh Trúc cứ ở lại trong sân là được.”
Hoa Mộ Thanh khẽ cười, thầm nghĩ: "Nếu ngươi cũng đi theo, thì kế hoạch của bọn họ sao mà thực hiện được?"
Tử Lan thì đắc ý hẳn lên.
Ba người liền ra khỏi cửa.
Khi đến lối vào hoa viên, Hoa Mộ Thanh bỗng dừng bước, nở một nụ cười khẽ không thành tiếng, rồi tháo chiếc áo choàng mưa bằng lụa màu đỏ mẫu đơn mà phu nhân lớn vừa ban tặng, khoác nhẹ lên vai Tử Lan.
Tử Lan giật mình.
Chỉ thấy Hoa Mộ Thanh dịu dàng, đoan trang nở nụ cười: “Mưa lớn khó đi, nhìn ngươi quần áo cũng ướt nhiều rồi, cứ lấy mà dùng đi.”
“Tiểu thư, sao có thể... nô tỳ...”
Tử Lan định từ chối, nhưng khi tay chạm vào chất liệu mềm mại, cao quý của chiếc áo choàng mưa, cùng với đường thêu tinh xảo của Tô Tú, thì không còn lời nào để từ chối nữa.
Hoa Mộ Thanh mỉm cười nhạt, dẫn Phúc Tử tiến vào hoa viên.
Tử Lan vội vã theo sau, giọng cũng trở nên nhiệt tình hơn, niềm nở bước đến gần Hoa Mộ Thanh, cười nói: “Tiểu thư đúng là hiền hậu lại dịu dàng, nô tỳ được hầu hạ người, thật là phúc đức tổ tiên để lại. Tiểu thư…”
Chưa nói dứt lời, Hoa Mộ Thanh bỗng dừng lại lần nữa.
Chỉ còn một đoạn ngắn nữa là đến chỗ hòn giả sơn kín đáo, vậy mà nàng lại dừng bước.
Tử Lan bắt đầu sốt ruột, liền cười nói: “Tiểu thư, chỗ này không thích hợp ngắm mưa, bên hòn giả sơn kia cảnh sắc rộng rãi, thoáng đãng hơn nhiều.”
Trong đáy mắt Hoa Mộ Thanh, sóng nước lặng lẽ gợn lên, nàng hỏi khẽ, không rõ cảm xúc: “Không phải nói phụ thân đang ở đây sao?”
Tử Lan ngẩn người, suýt chút nữa quên mất cái cớ đã viện ra trước đó.
Nàng lập tức che giấu bằng một nụ cười: “Có lẽ lão gia cũng đã đi sang phía hòn giả sơn rồi? Ở đây nhìn không thấy, chi bằng tiểu thư đến đó tìm thử xem?”
Vừa dứt lời, đã thấy Hoa Mộ Thanh quay đầu nhìn nàng ta.
Ánh mắt ấy… sâu thẳm như giếng cổ, tối như vực sâu không đáy, chỉ một cái nhìn mà Tử Lan như bị hút vào, cảm giác như rơi xuống vách núi vạn trượng, thân thể tan xương nát thịt, vừa sợ hãi vừa rùng mình.
Một luồng khí lạnh bất chợt từ bàn chân chạy dọc lên sống lưng.
Nàng kinh hãi, mắt mở to.
Nhưng Hoa Mộ Thanh đã quay mặt đi, chỉ nhẹ giọng nói: “Vậy sao? Vậy thì đến đó xem thử.”
Giọng nói dịu dàng, thanh nhã.
Tử Lan vẫn thấy tim đập thình thịch, nhưng khi nhìn nghiêng lại gương mặt của Hoa Mộ Thanh, không phát hiện điều gì khác lạ, đành cho là bản thân nghĩ quá nhiều.
Nàng liền cười gật đầu: “Vậy được, nô tỳ sẽ dẫn đường cho tiểu thư.”
Ai ngờ Hoa Mộ Thanh lại nói tiếp: “Ngươi đi trước chờ ta, phụ thân thích hoa nghênh xuân, ta đi hái hai cành mang theo tặng người ngắm.”
Tử Lan không chút nghi ngờ, cười tươi gật đầu: “Vâng, vậy tiểu thư nhanh lên nhé.”
Chỉ là trong lời nói và nét mặt, sơ hở quá nhiều.
Lúc Hoa Mộ Thanh quay người, nét mặt dịu dàng hiền hậu kia lập tức lạnh băng.
Đã cho ngươi cơ hội, vậy mà vẫn chọn phản bội chủ nhân, thế thì cũng đừng trách ta không giữ lại mạng ngươi.
Phúc Tử che chiếc ô giấy dầu to, vừa hay nhìn thấy ánh lạnh lẽo trong mắt Hoa Mộ Thanh, bàn tay nắm cán ô bất giác siết chặt lại.
__
Tử Lan rón rén bước đến dưới chân hòn giả sơn.
Chờ một lúc mà chưa thấy Hoa Mộ Thanh đến, nàng bắt đầu sốt ruột.
Rón rén tiến vào sâu hơn, ngó nghiêng, cất giọng khe khẽ gọi vào trong hòn giả sơn: “Hà Tư? Hà…”
“Ây da! Tiểu mỹ nhân của ta, quả nhiên nàng đến thật! Làm ca ca chờ đến sắp ch-ết rồi đây!”
Bất ngờ, một giọng nam nhân bỡn cợt, ph*ng đ*ng đến cực điểm vang lên từ phía sau, đồng thời có một bàn tay quen thuộc bịt chặt miệng Tử Lan, kéo nàng vào một vòng ôm, rồi lôi tuột vào trong hòn giả sơn.
Tử Lan hoảng sợ tột độ, bên trong hòn giả sơn có một hang đá, ánh sáng vô cùng mờ tối, chính là nơi bọn họ đã cố tình chọn sẵn!
Mục đích chính là để Hoa Mộ Thanh sau khi bị hãm hại, mất đi sự trong sạch, cũng không thể biết kẻ đã ra tay là ai. Như vậy, dù nàng có kêu oan cũng chẳng thể phân trần, càng không thể tìm ra thủ phạm.
Đến lúc đó, Tử Lan chỉ cần làm theo kế hoạch, lật lọng vu khống rằng chính Hoa Mộ Thanh lén lút tư thông với tình lang, chẳng qua bị nàng ta vô tình phát hiện mà thôi!
Khi ấy, nữ nhi do một nữ nhân thất sủng sinh ra, không phải sẽ thành một con chó hoang bị đuổi khỏi Hoa phủ hay sao?
Đây đúng là một cái bẫy vô cùng độc ác!
Không chỉ nhằm hủy hoại danh tiết của nàng, mà còn muốn đẩy nàng vào chỗ ch-ết không đường lui!
Ở bờ bên kia hồ, đối diện hòn giả sơn, Hoa Mộ Thanh lặng lẽ đứng nhìn cảnh Tử Lan bị kéo vào bên trong. Đôi mắt đen tuyền sâu thẳm như mực ánh lên vẻ lạnh lẽo, ánh nhìn sắc như nước hồ trong cơn mưa.
Trong tiếng mưa ào ạt rơi như trút, dường như nàng có thể nghe thấy tiếng gào thét tuyệt vọng bị bịt kín của một cô nương, nếu không phải đêm trước nàng lặng lẽ theo dõi Tử Lan đến Thủy Vân cư, phát hiện âm mưu này, thì giờ đây, người bị kéo vào bóng tối và làm nhục kia, chẳng phải chính là nàng sao?
Nàng điềm tĩnh xoay người, bước về phía tán cây nghênh xuân đang nở rộ rực rỡ dưới làn mưa, sắc hoa càng khiến dáng vẻ nàng thêm mong manh và thanh lệ.
Còn bên trong hang đá giả sơn…
Tử Lan bị lôi vào, lập tức bị nhét giẻ vào miệng, chỉ có thể điên cuồng lắc đầu, hai tay vùng vẫy dữ dội, nhưng sức lực yếu hơn nam nhân, cuối cùng vẫn bị hắn đè lên tảng đá lạnh lẽo.
"Soạt ——"
Tiếng váy bị xé rách.
Nàng kinh hoàng trợn to mắt, giãy giụa càng thêm dữ dội.
"Bốp!"
Một cái tát nặng nề giáng xuống mặt khiến mắt nàng tối sầm, choáng váng quay cuồng!
"Ngoan ngoãn cho ta!"
Hà Tư thở hổn hển, nở nụ cười d-â-m tà và tàn bạo: “Nhị tiểu thư à, ngoan một chút, ca ca đây sẽ cho ngươi nếm mùi lần đầu tiên thật tốt! Lần đầu trong đời, ca ca sẽ ‘thương yêu’ một chút, ngươi cứ từ từ tận hưởng đi. Sau này, ca ca sẽ còn thường xuyên đến tìm ngươi, đảm bảo khiến ngươi sướng đến quên cả trời đất!”
Mắt Tử Lan mở to, ngay cả đồ lót của nàng ta cũng bị cởi ra và sau đó…
“Hừ!”
Nàng ta vùng vẫy và rên lên một tiếng nghẹn đầy đau đớn.
“Hửm? Hóa ra…không còn lần đầu tiên sao?”
Trong ánh sáng lờ mờ, Hà Tư chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo của nàng hiện lên đầy yếu đuối và mong manh. Cảm xúc dâng trào khiến hắn cũng chẳng còn thấy hụt hẫng gì nữa.
Ngược lại, hắn càng trở nên để tâm hơn nữa. Hắn nhấc chân Tử Lan lên và bắt đầu m*n tr*n, nói ra nhiều lời trêu chọc và tục tĩu.
Dưới sự v**t v* của hắn, cơ thể Tử Lan dần trở nên mềm nhũn. Kể từ sau khi Nhị di nương qua đời, nàng cũng đã nhiều năm không nếm trải chút niềm vui nào.
Lần này, chẳng hiểu sao Tử Lan lại vô thức đáp lại hắn.
“Ôi chao ôi, tiểu thư của ta ơi.”
Hắn vừa thở hổn hển vừa thì thầm bên tai nàng ta: “Bề ngoài nàng thanh cao băng tuyết là thế, nào ngờ sau lưng lại quyến rũ đến vậy… Đến cả Tiểu Thúy ở Hoa Mãn Lâu cũng không sánh bằng! Thật khiến ông đây sung sướng muốn ch-ết!”
Khi cả hai đang chìm trong cơn hoan lạc cuồng nhiệt nhất .
Bỗng nhiên…
“A!”
Một tiếng hét thất thanh vang lên.
“Mấy người… mấy người đang làm gì vậy hả?!”
Hà Tư nhất thời thất thần, không kiềm chế được, toàn thân run rẩy mấy lượt.
Tử Lan cũng choáng váng, trước mắt như có ánh sáng trắng lóa lên, vô thức siết chặt lấy hắn, suýt nữa thì ngất lịm.
Ngay lúc đó, một gia nhân hốt hoảng xông vào, lập tức kéo cả hai người ra ngoài.
Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc
Đánh giá:
Truyện Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc
Story
Chương 27: Cái Bẫy Trong Mưa
10.0/10 từ 44 lượt.
