Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc

Chương 26: Âm Thầm Bàn Bạc

 
Khi Hoa Mộ Thanh bước ra khỏi viện của lão phu nhân, phía sau nàng là Phúc Tử, tay nâng một chiếc hộp gỗ lim đỏ không quá lớn nhưng trông rất quý giá, tinh xảo.

Bên ngoài sân, đang đứng chờ là các di nương thứ tư, năm, sáu của Hoa Phong, cùng với từng nữ nhi riêng của họ. Riêng Tam di nương và Thất tiểu thư Hoa Thường Hảo vì đang bị cấm túc nên không có mặt.

Vừa thấy Hoa Mộ Thanh xuất hiện, ánh mắt mọi người lập tức dừng lại ở chiếc hộp trong tay Phúc Tử, ánh nhìn thoáng hiện vẻ khao khát, ganh tị.

Tứ di nương cùng nữ nhi mình – Lục tiểu thư Hoa Hỉ Lạc vừa mỉm cười, định lên tiếng chào hỏi thì đã bị Hoa Mộ Thanh làm lơ, thẳng thừng đi lướt qua.

Hai di nương khác đứng bên cạnh lập tức bật cười khinh bỉ.


Hoa Hỉ Lạc chỉ nhẹ nhàng cúi đầu, không nói một lời, dáng vẻ thật thà, nhẫn nhịn như thường thấy.

Lại nói đến chuyện khác, Trữ Thu Liên đi theo Hoa Phong vào đến tận thư phòng. Hôm nay là ngày nghỉ, Hoa Phong không phải vào triều, nên bà ta cũng không ngần ngại hỏi ngay: “Lão gia định nói chuyện hôn sự cho Nguyệt Vân thật sao? Là nhà nào vậy? Là Vương gia, ngự sử đại nhân? Hay là nhà thị lang bộ lễ?”

Hoa Phong vốn vẫn luôn có chút cưng chiều bà ta sau lưng, bèn cười kéo tay bà ta lại, dịu dàng xoa nhẹ đầu ngón tay: “Phu nhân đừng vội, vi phu đang nghĩ… nếu Nguyệt Vân có thể gả vào phủ Tuyên Vương thì sao…”



“Cái gì?”

Trữ Thu Liên sửng sốt: “Chẳng phải Tuyên Vương đã để mắt đến… Hoa Mộ Thanh rồi sao?”

Bà ta xưa nay chưa bao giờ che giấu sự lạnh nhạt của mình đối với Hoa Mộ Thanh khi ở nơi riêng tư, ngược lại chính điều đó lại khiến Hoa Phong cảm thấy bà ta thẳng thắn, không giả tạo.

Ông ta mỉm cười, ôm eo bà: “Chuyện ấy cũng không có gì to tát. Nàng phải biết, lần này ta giúp Hoàng Thượng diệt trừ được Tống gia phản nghịch, Hoàng Thượng đang có ý phong ta làm đại thần nhất phẩm đấy!”

Gương mặt Trữ Thu Liên lập tức ánh lên niềm vui sướng: “Thật sao? Lão gia đừng có lừ-a thiếp thân đó nhé.”

Hoa Phong bật cười trầm thấp, cực kỳ vui vẻ khi thấy dáng vẻ vui mừng hồn nhiên của bà ta.

Dù bà đã sinh cho ông ta ba đứa con, nhưng đôi lúc vẫn giống như thiếu nữ ngây thơ, lại mang theo một nét quyến rũ mà thiếu nữ chưa thể có được.

Chỉ một chốc lát, trong lòng ông ta đã dâng lên cảm xúc xao động…

Hoa Phong khẽ cười, nói: “Nếu ta được thăng lên nhất phẩm đại thần, thì nữ nhi đích truyền của Hoa gia cũng chỉ có mỗi mình Nguyệt Vân. Người xứng với con bé, chỉ có thể là phủ Quốc Công, phủ Hầu tước… hoặc mấy vị Vương gia mà thôi.”

Trữ Thu Liên gật đầu lia lịa, vui vẻ phụ họa: “Vẫn là Tuyên Vương là tốt nhất! Một khi được gả vào thì lập tức là chính phi! Lại không có công công bà bà gì quản thúc, chẳng như những nhà khác, địa vị lại càng thêm tôn quý!”

“Huống hồ.”

Hoa Phong tiếp lời, bàn tay luồn vào trong tay áo bà ta: “Tuyên Vương lại rất được bệ hạ tín nhiệm. Với ta lúc này mà nói, cây càng lớn càng dễ đón gió, cần phải có một liên minh như Tuyên Vương, mới là thượng sách.”

Trữ Thu Liên bị ông ta âu yếm như vậy, bao nhiêu bực dọc trong lòng cũng tiêu tan không ít.

Hơn nữa, nhiều ngày qua phòng the lạnh nhạt, giờ phút này cũng vừa hay xuôi lòng thuận ý.

Bà ta chủ động lại gần, giọng nói mềm mại thêm một tầng: “Vậy còn Hoa Mộ Thanh thì tính sao? Con bé đó vất vả lắm mới được Tuyên Vương để mắt tới, e là sẽ không dễ dàng buông tay đâu.”

Hoa Phong vốn định bảo mặc kệ, nhưng rồi lại chợt nhớ đến món điểm tâm mà nàng từng làm, cùng những năm tháng sống ở quê nghèo.

Cuối cùng cũng chỉ có thể thở dài, thấp giọng nói: “Nàng đi nói chuyện với nó, nếu thực sự không lay chuyển được, thì cứ hứa cho nó làm một thiếp thị bên cạnh Tuyên Vương là được.”

Lời còn chưa dứt, Trữ Thu Liên đã như bị dội một gáo nước lạnh.



Nhìn gương mặt nho nhã tuấn tú của người nam nhân đang sát gần, trong lòng nàng bỗng dâng lên cảm giác ghê tởm đến cực độ.

Bà định đưa tay đẩy ra, nhưng lại bị ông ta giữ chặt, đành cam chịu để mặc ông ta muốn làm gì thì làm.
__

Ngoài cửa,

Sở Hồng đang bưng trà đứng chờ khẽ liếc mắt một cái, ánh mắt đầy khinh bỉ và căm giận, lặng lẽ đảo tròn mắt rồi quay người, âm thầm rời đi.
__

Đêm xuống.

Tại góc tây nam Hoa phủ, trong Tiểu viện Thấu Tương mới được phân cho Nhị tiểu thư Hoa Mộ Thanh.

Trong rừng cây nhỏ vắng vẻ gần viện, Sở Hồng đã đem toàn bộ những gì nghe được ban sáng, kể lại hết cho Hoa Mộ Thanh.

Hoa Mộ Thanh khẽ cười: “Phụ thân và đích mẫu, đúng là xem Tuyên Vương như món đồ có thể tùy tiện đem ra sắp đặt. Cứ thế mà định đoạt cả chính thất, cả thiếp thị bên cạnh Vương gia rồi.”

Nghĩ đến lúc Đỗ Thiếu Quân biết được chuyện này sẽ phản ứng thế nào, Hoa Mộ Thanh liền cảm thấy buồn cười.

Sở Hồng nhìn thiếu nữ trước mặt, người như tiên nữ dưới ánh trăng ấy càng nhìn càng thấy dung nhan nàng quả thật tuyệt sắc, ngàn vẻ kiều diễm, ngay cả Hoa Tưởng Dung trong cung cũng chưa bằng một nửa.

Chẳng trách, dù sống cẩn trọng nhẫn nhịn đến mức nào, nàng vẫn có thể được người đời khen ngợi là sánh ngang với Hoa Tưởng Dung.

Chỉ là… trước đây nàng ta từng cho rằng vị tiểu thư này yếu đuối vô năng, nhút nhát sợ phiền phức, đến cả một nô tỳ cũng có thể bắt nạt tùy ý.

Nhưng người đang đứng trước mặt lúc này lại mang ánh mắt lạnh lùng như sương, khí thế lộ ra từ thần thái kia lại khiến người ta vô thức cảm thấy áp lực và e dè.

Tựa như một kẻ nắm quyền sinh sát trên cao, vẻ nghiêm nghị vô hình ấy như đổ ập từ đỉnh đầu xuống, khiến nàng ta không kìm được mà muốn khuỵu gối quỳ xuống.



Sự kiêu căng vốn có trong lòng nàng ta lập tức bị dập tắt phần nào, giọng nói cũng trở nên dè dặt hơn: “Nhị tiểu thư, người nên cẩn thận một chút. Nô tỳ nghe nói sáng nay Tuyên Vương đã phái người đưa thiệp mời đến người, nhưng lại bị lão gia và phu nhân chặn lại rồi. Ba ngày nữa là yến tiệc của Trưởng Công Chúa, nếu người không thể đi… thì hãy cẩn thận, Tứ tiểu thư có thể sẽ thay người mà đến đó đấy!”

Đúng là kẻ có chút tâm cơ mới có thể giữ được vị trí trong mắt đại phu nhân.

Hoa Mộ Thanh chỉ cười, liếc nhìn nàng ta một cái, nhưng không để ý tới sự khiêu khích kia.

Chỉ khẽ cười hỏi lại một câu: “Sở Hồng, ngươi có muốn làm chủ tử không?”

Mắt Sở Hồng lập tức sáng lên: “Nếu tiểu thư nguyện ý giúp nô tỳ một tay, nô tỳ nguyện vì tiểu thư làm bất cứ chuyện gì!”

Lời hứa nặng nề buông ra dễ dàng như gió thoảng.

Dù sao thì cũng chỉ là lợi dụng lẫn nhau thôi, cần gì phải thể hiện lòng trung thành đến mức ấy chứ?

Hoa Mộ Thanh mỉm cười, khẽ gật đầu: “Được. Vậy bây giờ có một chuyện, ta muốn ngươi thay ta đi làm.”

Sở Hồng lập tức ghé tai lại gần nghe, sau khi nghe xong liền bật cười, gật đầu: “Tiểu thư cứ yên tâm, việc này đơn giản thôi, nhất định sẽ khiến người mãn nguyện.”

Nói xong, nàng ta vặn vẹo eo, duyên dáng rời đi.

Phúc Tử từ phía sau gốc cây lớn không xa chạy lại, cúi đầu nói nhỏ: “Tiểu thư, vừa rồi Tử Lan có đến, chỉ liếc mắt một cái rồi liền đi thẳng về Thủy Vân Cư.”

Hoa Mộ Thanh khẽ nhếch khóe môi, ngẩng đầu nhìn lên vầng trăng lờ mờ bị mây che phủ trên bầu trời, ngày mai chắc chắn sẽ có mưa to.
__

“Ào ào ào!”

Hoa Mộ Thanh ngồi dưới hành lang trong Thấu Tương Viện, tay đang nhẹ nhàng nghịch một cái nồi thuốc bằng đất nung màu gạch đỏ, bên cạnh đặt một ít hoa cỏ. Phúc Tử cẩn thận hầu hạ ở bên.

Thanh Trúc lười biếng dựa vào lan can cách đó không xa, nói là đang khâu một cái túi thơm cho Hoa Mộ Thanh, nhưng kim chỉ trong tay lại chẳng hề động đậy, không biết đang chìm trong tâm tư gì.



Màn mưa rơi xuống như tấm rèm mỏng, hơi nước lững lờ lan tỏa, mang theo mùi hương tươi mới của hoa cỏ và đất ẩm trong vườn, khiến người ta cảm thấy thư thái dễ chịu.

Hoa Mộ Thanh cụp mắt, tóc vấn cao, một lọn tóc đen buông xuống từ phía sau vai ra phía trước ngự-c, càng làm nổi bật làn da trắng mịn như ngọc. Dưới làn mưa, nhan sắc khuynh thành của nàng lại càng thêm mộng ảo như đóa sen ngậm nước.

Tử Lan vừa bước vào cửa, trước mắt liền thấy chính là một khung cảnh mỹ lệ và yên bình đến động lòng người như thế.

Một tia sáng tối lướt qua trong mắt nàng ta, rồi lập tức nở nụ cười, che ô đứng bên ngoài hành lang trong làn mưa, không hề bước vào: “Tiểu thư, nô tỳ vừa mới từ hoa viên trở về, vô tình nhìn thấy lão gia cũng đang ở đó, người nói là đang ngắm mưa. Tiểu thư có muốn tới bái kiến người không?”



Nếu quả thật là Hoa Phong đang ở gần đây, thì theo lễ nghi, nàng đương nhiên nên đến chào hỏi.

Chỉ là… việc Hoa Phong ngắm mưa, sao lại cần một tiểu nha hoàn như Tử Lan phải truyền lời?

Ánh mắt cụp xuống của Hoa Mộ Thanh lóe lên một tia lạnh lẽo. 

 

Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc Truyện Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc Story Chương 26: Âm Thầm Bàn Bạc
10.0/10 từ 44 lượt.
loading...