Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc

Chương 25: Mưu Đồ Ẩn Giấu

 
Nét cười cố ý giữ vẻ ôn hoà trên gương mặt của Trữ Thu Liên lập tức biến mất.

Phu nhân nhị phòng, Đổng thị, lại một lần nữa đưa tay che miệng, cố giấu vẻ mặt.

Còn phu nhân tam phòng, Triệu thị, thì đưa mắt nhìn quanh, sau đó gắp một miếng bánh hải đường, mỉm cười, khéo léo xoa dịu bầu không khí: "Miếng bánh hải đường này cũng ngon lắm, vừa vào miệng đã tan, mềm mại, thơm lừng. Lão phu nhân, người nếm thử xem?"

Lúc này lão phu nhân mới mỉm cười nhẹ, ánh mắt đầy yêu thương nhìn về phía Hoa Mộ Thanh vẫn đang cúi đầu, không động đậy, rồi khẽ thở dài không thành tiếng.

Ngay lúc ấy, Hoa Nguyệt Vân đột nhiên cất giọng lạnh lùng: "Tài nấu nướng thì có gì đáng nói? Nữ nhi Hoa gia, nên học nữ công thêu thùa, cầm kỳ thi họa, như thế mới thể hiện khí chất của tiểu thư danh môn. Dù có giỏi nấu ăn đến đâu thì sao chứ? Cũng chỉ là thân phận của kẻ hầu hạ người khác thôi!"


Lời vừa dứt, không chỉ các ma ma và đầu bếp đứng gần đó đều sững người, nét mặt cứng lại, mà ngay cả Hoa Phong cũng không giấu được vẻ bối rối, sắc mặt trở nên lạnh lẽo.

Cả đời ông, ngoài nữ sắc mà ông chẳng muốn nhắc đến, thứ ông yêu thích nhất chính là đồ ăn ngon.

Năm xưa ông cưới mẫu thân của Hoa Tưởng Dung, không chỉ vì dung mạo bà đẹp tuyệt trần, mà còn vì tài nghệ nấu nướng xuất chúng và tính cách dịu dàng hiếm có.



Huống chi, lão phu nhân khi xưa cũng thường tự tay nấu nướng trong nhà, thậm chí từng làm đầu bếp cho các gia đình quyền quý, mới có thể nuôi dưỡng ba huynh đệ họ nên người.

“Vô lễ!”

Ông đột ngột vỗ mạnh xuống bàn, giận dữ quát: “Nói năng hàm hồ! Từ xưa đến nay, người lao động mới là người có đức. Ngươi dám khinh thường đầu bếp như vậy, từ nay về sau, tự lo chuyện ăn uống của mình đi!”

Hoa Nguyệt Vân hoảng hốt, không hiểu nổi mình đã nói sai điều gì.

Nàng ta lập tức quay sang nhìn Trữ Thu Liên, tìm kiếm sự giúp đỡ.

Nhưng lúc này, trong lòng Trữ Thu Liên cũng đang tức tối, đương nhiên hiểu rõ lửa giận của Hoa Phong đến từ đâu.

Vừa định lên tiếng, thì Hoa Phong lại tiếp lời, giận dữ quát lớn: “Người đâu! Đem Tứ tiểu thư ra ngoài! Một tháng không cho phép bước chân ra khỏi cửa! Đợi đến khi học được quy củ, mới được tới xin lỗi lão phu nhân!”

Hoa Nguyệt Vân tròn mắt, há hốc miệng, không thể tin nổi chuyện gì đang xảy ra.

Tuy lão phu nhân không ưa Trữ Thu Liên, nhưng với đám trẻ nhỏ trong nhà thì vẫn rất mực yêu thương.

Bà lập tức vỗ nhẹ tay Hoa Phong, dịu giọng: "Thôi bỏ đi, trẻ con mà, ăn nói không suy nghĩ! Con..."

"Xin mẫu thân đừng ngăn cản."

Sắc mặt Hoa Phong nghiêm nghị, lắc đầu nói: "Đứa nhỏ này liên tiếp gây ra lỗi, đều là do tính tình quá bộc trực, ăn nói không kiêng nể. Nếu giờ không dạy bảo nghiêm khắc, sau này gả đi, e là sẽ chuốc lấy không ít khổ sở."

Lời này vừa thốt ra, sắc mặt mấy vị phụ nhân xung quanh liền thay đổi mỗi người một kiểu.

Ý này… chẳng phải là đang ám chỉ sẽ bắt đầu bàn chuyện hôn sự của Hoa Nguyệt Vân sao?

Lão phu nhân nghe vậy thì cũng khó mở lời phản đối, đành khẽ gật đầu: "Vậy... vậy thì con cũng phải nương tay một chút, con bé còn nhỏ, học lễ nghi là chuyện cần thời gian."

Hoa Phong gật đầu, liếc nhìn những món ăn trên bàn rồi đứng dậy rời đi.



Những người khác thấy vậy cũng lần lượt đứng lên cáo lui, đặc biệt là Trữ Thu Liên, trong lòng vẫn còn vương vấn câu nói ban nãy của ông nên cũng nhanh chóng rời khỏi phòng.

Cuối cùng trong phòng chỉ còn lại lão phu nhân và Hoa Mộ Thanh.

Lý ma ma bước đến cửa nhìn ra ngoài rồi quay lại, cúi giọng nói: "Mấy vị di nương dắt theo các hài tử đến thỉnh an, hiện vẫn đang đứng đợi ngoài sân."

Lão phu nhân khẽ gật đầu, nhưng ánh mắt lại dừng lại nơi Hoa Mộ Thanh, nàng vẫn ngoan ngoãn cúi đầu không nói lời nào rồi nhẹ giọng thở dài: "Nhị nha đầu, hôm nay con cố ý làm những chuyện này... là để phụ thân con và ta nhìn thấy sao?"

Hoa Mộ Thanh mím môi, chợt quỳ sụp xuống.

Lão phu nhân cũng chẳng lấy làm ngạc nhiên, chỉ nhìn đứa cháu gái đang quỳ dưới đất, lại lắc đầu:
"Ta biết mấy hôm trước con đã chịu khổ ra sao. Thật tội nghiệp đứa nhỏ của ta, nếu không nhờ Tuyên Vương, e rằng con đã mất mạng rồi. Aizz, ngay cả phụ thân con giờ cũng phải nhìn sắc mặt thê tử mà sống, ta còn biết làm gì đây..."

Nghe giọng bà dịu dàng đầy thương xót, Hoa Mộ Thanh bỗng nhớ lại kiếp trước, trước khi nàng gả cho Đỗ Thiếu Lăng, phụ mẫu cũng từng nắm tay nàng, ân cần dặn dò với đầy lo lắng và yêu thương...

Khoé mắt nàng đỏ hoe, ngẩng mặt lên, lắc đầu nói nhỏ: “Cháu không thấy khổ… chỉ là sợ thôi, tổ mẫu…”

Một tiếng “tổ mẫu” vừa thốt ra khiến đôi mắt lão phu nhân cũng đỏ lên.

Lý ma ma vội bước tới, đỡ Hoa Mộ Thanh dậy: “Nhị tiểu thư đừng như vậy, khiến lão phu nhân đau lòng.”

Hoa Mộ Thanh cắn môi, làm ra vẻ cố gắng kìm nén nước mắt, càng khiến nàng trông ngoan ngoãn, đáng thương hơn bao giờ hết.

Lòng lão phu nhân cũng không khỏi mềm nhũn.

Bà kéo nàng ngồi xuống bên cạnh, giọng đầy bất lực: “Ta vốn nghĩ nếu mình không can dự, con ở trong phủ sẽ không bị để ý, tuy có khổ một chút, nhưng chí ít cũng được sống yên ổn. Không ngờ mẫu tử bọn họ lại độc ác đến vậy…”

Điều mà Hoa Mộ Thanh muốn, chính là sự thương cảm và day dứt trong lòng vị lão phu nhân hiền hậu và giàu lòng từ tâm này.

Chỉ khi nương tựa được vào bà, nàng mới có thể đặt bước đầu tiên vững vàng trong Hoa phủ.

Suy cho cùng, lão phu nhân hôm nay vì không nỡ, vì áy náy mà quan tâm đến nàng, tất cả đều bắt nguồn từ việc năm xưa bà đã làm ngơ, bỏ mặc mẫu tử nàng.



Thiện – ác, nhân – quả. Khi tuổi đã xế chiều, lòng trắc ẩn dần trỗi dậy, thì sự hối hận cũng theo đó mà đến.

Nhưng vinh hoa phú quý bà đã nếm trải đủ cả. Đến khi nhớ lại những người đã khuất, thì có ích gì nữa?

Vì vậy, nàng phải tận dụng hết thảy sự bù đắp ấy, để đổi lấy một nơi che chở, một chỗ dựa vững chắc trong phủ.

Dĩ nhiên, chỉ cần lão phu nhân thật lòng đối tốt với nàng, nàng cũng sẽ một lòng bảo vệ bà.

Thấy Hoa Mộ Thanh không nói gì, lão phu nhân lại kéo tay nàng, vỗ nhẹ: “Con sinh ra đã có dung mạo tốt, đến cả tài nghệ bếp núc cũng giống y như mẫu thân con. Không biết đó là phúc hay là hoạ nữa. Con nói xem, có phải con muốn tránh vào viện của ta không? Nếu ta mở lời với phụ thân con, chắc nó cũng không phản đối đâu.”

Thế nhưng, điều Hoa Mộ Thanh muốn lại không phải là chốn nương thân trong viện của bà.

Điều nàng cần lúc này, chính là sự áy náy sâu sắc khiến lão phu nhân hoàn toàn đứng về phía mình, bất kể sau này nàng làm gì trong Hoa gia.

Nàng cụp mắt xuống, dịu dàng ngoan ngoãn lắc đầu: “Những gì hôm nay Mộ Thanh làm… không phải để khiến tổ mẫu đau lòng. Chỉ là… chỉ là muốn… muốn phụ thân, khi nhìn thấy tất cả, có thể nhớ đến chút tình nghĩa năm xưa với mẫu thân, đừng vì thế mà đối xử với con…”

Nói đến đây, dường như vì sợ hãi mà không thể tiếp tục.

Lão phu nhân lập tức nhíu mày: “Sao vậy? Chẳng lẽ phụ thân con lại ghét bỏ con đến thế sao?”

Quả nhiên, người hiểu rõ nhi tử nhất… vẫn là mẫu thân ruột của hắn.

Hoa Mộ Thanh cắn chặt môi, đôi mắt ngấn lệ đỏ hoe ngước nhìn lão phu nhân, yếu ớt và bất lực lắc đầu: “Lão phu nhân… vốn dĩ Mộ Thanh đã rất sợ bị phụ thân ghét bỏ, nên luôn cố tránh, chưa từng dám xuất hiện trước mặt người. Nhưng giờ… sau chuyện hôm qua với Tuyên Vương, đại phu nhân lại cố tình đem con ra làm cái cớ, con sợ… nếu cứ thường xuyên xuất hiện trước mặt phụ thân, người sẽ càng nhớ lại những chuyện cũ với mẫu thân, rồi chỉ càng thêm chán ghét con. Đến lúc đó… e là con thật sự khó giữ được mạng sống…”

Vừa nói, nàng vừa từ ghế trượt xuống, quỳ bên đầu gối lão phu nhân, nghẹn ngào bật khóc: “Xin tổ mẫu thương con… nếu phụ thân thực sự không còn muốn nhận con nữa, xin người… hãy cứu lấy Mộ Thanh một mạng.”



Lão phu nhân mấy năm nay ăn chay niệm Phật, sao chịu nổi cảnh tượng như vậy.

Lập tức rơi lệ, ôm chặt đầu Hoa Mộ Thanh vào lòng, nghẹn ngào khóc theo: “Con ơi… đứa nhỏ đáng thương của ta… cho dù ta có phải bỏ cái mạng già này, cũng nhất định sẽ bảo vệ con chu toàn… Tiện nhân họ Trữ kia, thật độc ác, hại con ta thành ra như vậy…”

Bà hoàn toàn quên mất rằng năm xưa, chính nhi tử bà là người phụ bạc cố thê tử, còn bản thân bà cũng làm ngơ, mắt nhắm mắt mở cho qua.

Hoa Mộ Thanh mở mắt, lặng lẽ nhìn chồi non đầu cành ngoài cửa sổ, sức sống mùa xuân vừa chớm.

Con đường phía trước đầy hiểm nguy.

Và hành trình báo thù của nàng… chỉ mới vừa bắt đầu. 

 

Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc Truyện Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc Story Chương 25: Mưu Đồ Ẩn Giấu
10.0/10 từ 44 lượt.
loading...