Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc
Chương 22: Thương Lượng Điều Kiện
Hoa Mộ Thanh suýt chút nữa đã ngẩng đầu lên tát cho hắn một cái, đây mà gọi là thương lượng sao?
Rõ ràng là uy hi-ếp mà!
Nàng cắn môi, khẽ gật đầu: “Vâng, Mộ Thanh nguyện ý nghe theo sự sai khiến của Điện hạ.”
“Quyết tuyệt như vậy sao?”
Mộ Dung Trần bật cười: “Hoa gia và đội Ám Phượng, ngươi đều không để tâm nữa ư?”
Hoa Mộ Thanh biết ngay hắn còn chiêu sau đang chờ đợi!
Trong đôi mắt thu thuần sắc thu, thoáng qua một tia mất kiên nhẫn, tên này đúng là lắm lời, bệnh đa nghi còn nặng đến đáng sợ! Thật phiền ch-ết đi được!
Nhưng lúc này nàng chỉ có thể bình tĩnh đáp lại: “Mộ Thanh chẳng qua chỉ mang họ ‘Hoa’ mà thôi. Điện hạ cũng đã thấy rõ ngày hôm qua Mộ Thanh bị dồn đến tuyệt cảnh. Một gia tộc như thế, nếu còn luyến tiếc, thì năm xưa Mộ Thanh đã không theo Hoàng Hậu nương nương gia nhập Ám Phượng đội.”
Mộ Dung Trần nhướng mày, tốt lắm. Câu trả lời này thật sự không có kẽ hở.
“Còn về Ám Phượng đội…”
Hoa Mộ Thanh ngẩng đầu nhìn thẳng vào Mộ Dung Trần: “Mộ Thanh không giống những người khác, còn có lý do để tiếp tục sống. Mộ Thanh là cái bóng của Hoàng Hậu nương nương. Đã không còn chủ nhân, thì cái bóng tồn tại còn có ý nghĩa gì?”
Nàng như bất đắc dĩ cười nhẹ: “Hiện tại Mộ Thanh sống sót, một là để bảo vệ Đại Hoàng Tử điện hạ. Hai là… để báo thù cho nương nương.”
“Kẻ đầu tiên phải trả giá, chính là Hoa Phong đã hủy diệt phủ Tướng quân và Hoa Tưởng Dung đã vu oan cho nương nương.”
Mộ Dung Trần nhìn vào đôi mắt và biểu cảm của nàng, không thể tìm thấy lấy một chút sơ hở.
Thế nhưng cảm giác kiên định ấy, cùng với sát ý lạnh lẽo như lư-ỡi d-ao băng, lại quá mức rõ ràng. Nếu chỉ vì một ân nhân cứu mạng, liệu có đáng để đoạn tuyệt cả huyết thống, tàn nhẫn vô tình đến vậy không?
Hắn vốn là người giỏi chơi đùa với lòng người.
Thế nhưng lúc này… lại có chút không nhìn thấu được tâm tư của cô nương này.
“Xin Điện hạ thành toàn.”
Hoa Mộ Thanh lại lần nữa nhìn về phía Mộ Dung Trần, đôi mắt long lanh dịu dàng tựa nước, rõ ràng yêu kiều động lòng người.
Thế nhưng giữa vẻ đẹp tuyệt trần tựa Lạc Thần hạ thế ấy, lại chỉ toàn là sự sắc bén lạnh lẽo tựa lưỡi kiếm, không chút khoan nhượng.
Giống y hệt nữ nhân đó! Thật sự quá giống!
Mộ Dung Trần nhìn thẳng vào Hoa Mộ Thanh.
Một lúc sau, hắn khẽ nhướng mày, bật cười khẽ đầy ẩn ý: “Rất tốt. Ngươi muốn gặp Đại Hoàng Tử…”
Ánh mắt Hoa Mộ Thanh khẽ ngưng lại.
“Vậy thì trước tiên, hãy thể hiện một chút thành ý.”
Mộ Dung Trần đưa tay, lại lần nữa nâng cằm nàng lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng v**t v* như trêu chọc: “Trong yến tiệc của Trưởng Công Chúa ba ngày sau, để Bổn Đốc xem thử thủ đoạn của ngươi. Nếu ngươi có ích với Bổn Đốc, tự nhiên ta sẽ thoả mãn vài phần tiểu tâm tư của ngươi.”
Hoa Mộ Thanh cắn môi, trong lòng tức tối.
Thế nhưng gần như chỉ trong chớp mắt, nàng đã đoán ra được tầng tầng ẩn ý gài trong câu nói kia của Mộ Dung Trần.
“Ngày hôm đó có người muốn ra tay với ta sao? Đại phu nhân? Hoa Phong? Hay là… Hoa Tưởng Dung?”
Trong mắt Mộ Dung Trần thoáng hiện một tia tán thưởng mờ ám, hắn cười nhạt nhưng không trả lời.
Chỉ vung tay áo rộng.
Tựa như một con cú đêm lướt qua màn trời đen, thân ảnh hắn lập tức biến mất trong bóng tối dày đặc.
Hoa Mộ Thanh khẽ thở phào một hơi dài, chậm rãi quay về viện.
Không ngờ vừa bước đến cửa, liền trông thấy Phúc Tử và Tử Lan đang đứng chờ ngoài sân.
Vẻ mặt Phúc Tử thì đầy lo lắng, trong khi Tử Lan lại mang vẻ hả hê như vừa nắm được điểm yếu của người khác.
Hoa Mộ Thanh sau một trận đối đáp mệt mỏi với Mộ Dung Trần, đã hoàn toàn kiệt sức cả thể x-ác lẫn tinh thần, chẳng buồn bận tâm.
Chỉ tiện tay dúi nắm xa tiền thảo trong tay vào ngự-c Tử Lan: “Đi nấu nước thuốc đi.”
Tử Lan sững người.
Phúc Tử thì lập tức bước tới đỡ lấy nàng, giọng đầy lo âu: “Tiểu thư bảo muốn tự mình đi hái, nô tỳ nói sẽ đi thay thì lại bảo nô tỳ không biết nhận dạng dược thảo, khăng khăng tự mình đi, người làm nô tỳ lo đến phát hoảng…”
Nàng vừa nói vừa đỡ Hoa Mộ Thanh vào phòng.
Ở bên ngoài, Tử Lan ngây người một lúc, rồi khẽ nhíu mày nhìn nắm xa tiền thảo trong tay với vẻ khinh bỉ.
Nàng ta bất mãn nhưng không thể cãi lời, nên đành đi gọi một bà tử đến nấu nước thuốc.
Trong phòng.
Phúc Tử lặng lẽ hầu hạ Hoa Mộ Thanh tắm rửa, thay y phục, uống thuốc, đến khi nàng nằm xuống nghỉ ngơi cũng không hỏi lấy một câu về việc nàng nửa đêm đi đâu làm gì.
Điều đó khiến Hoa Mộ Thanh phải suy nghĩ nhiều hơn về nha hoàn này.
Nàng ta gầy gò, da dẻ vàng vọt này, thoạt nhìn chỉ là một tì nữ đơn giản, nhưng… thật sự chỉ là một kẻ hầu hạ bình thường thôi sao?
__
Bên ngoài Hoa phủ.
Con đường dài tối mịt, gió đêm lướt nhẹ từng cơn.
Không khí se lạnh của tiết xuân quấn lấy bóng đêm tĩnh mịch, len lỏi qua con phố Chu Tước kéo dài bất tận, mãi cho đến cánh cổng lớn uy nghiêm, tráng lệ của hoàng cung.
Mộ Dung Trần khoanh tay sau lưng, trên người khoác trường bào tím viền rộng, cổ áo đứng thẳng.
Hắn chậm rãi bước đi trên con đường dẫn tới trung tâm quyền lực và d-ục vọng bậc nhất thiên hạ – hoàng cung.
Ánh trăng mờ nhạt rải xuống xung quanh hắn như dòng nước bạc, chiếu lên khuôn mặt tuấn mỹ đến yêu dị.
Dưới ánh trăng ấy, đôi mắt xinh đẹp của hắn như thể chứa đựng cả bầu trời sao vụn vỡ, nhấp nhô trôi nổi.
Thêm vào đó, khí chất cao ngạo, lười nhác lại lạnh lẽo như băng tuyết đỉnh núi càng khiến hắn giống như một yêu linh dưới ánh trăng.
Mê hoặc lòng người, hớp hồn đoạt vía gây loạn thế gian.
__
“Thế nào?”
Một thân bạch y của Đỗ Thiếu Quân đột nhiên xuất hiện phía sau, khẽ cười: “Ngươi thật sự tin lời nha đầu đó sao?”
Mộ Dung Trần không hề thay đổi biểu cảm, chỉ nhàn nhạt đáp: “Còn ngươi, tin không?”
Thật ra từ đầu đến cuối, Đỗ Thiếu Quân vẫn luôn ẩn mình trong bóng tối, quan sát màn đấu trí giữa Mộ Dung Trần và Hoa Mộ Thanh.
Hắn khẽ lắc đầu: “Bảy phần giả, ba phần thật. Nha đầu này… còn thâm trầm hơn cả ta dự đoán. Chỉ sợ… lại là một Hoa Tưởng Dung khác.”
Mộ Dung Trần lúc này lại khẽ nhếch môi, đôi môi đỏ như má-u cong lên nụ cười thản nhiên: “Vậy chẳng phải càng tốt sao?”
Đỗ Thiếu Quân nhìn hắn, lát sau lại bật cười, lắc đầu lần nữa: “Ngươi định để bọn họ tự cắn xé nhau à? Đúng là…”
Lại nhìn về phía Mộ Dung Trần: “Cho nên vừa rồi ngươi cố tình tỏ ra tin tưởng, là để buông ra những lời dụ dỗ như thế?”
Bất ngờ hắn bật cười khẽ: “Chiêu ‘bốn lạng đẩy nghìn cân’ trong việc điều khiển lòng người của ngươi, càng ngày càng cao tay rồi. Đến cả ta cũng bị ngươi đ-ánh lừa.”
Mộ Dung Trần bật cười lạnh lùng: “Người nhà Hoa gia, dù chỉ nửa chữ, ta cũng sẽ không tin.”
Đỗ Thiếu Quân liếc nhìn khuôn mặt nghiêng lạnh lẽo như băng của hắn, như cố ý hỏi: “Ta thấy lúc nàng ta nghe tin người kia bị hại, tướng phủ bị diệt môn, Đại Hoàng Tử chưa ch-ết, phản ứng đó… hình như không phải giả?”
Đôi mắt phượng dài hẹp của Mộ Dung Trần hơi nheo lại: “Nếu không phải như vậy, lúc đó… nàng ta đã ch-ết rồi.”
“Ừ.”
Đỗ Thiếu Quân cũng đã đoán ra điều đó, khẽ gật đầu: “Ta sẽ tiếp tục điều tra về Ám Phượng. Ngày mai cho người gửi thiệp mời đến cho nàng ta. Ba ngày sau, thử thêm một lần nữa.”
Mộ Dung Trần gật đầu.
Đỗ Thiếu Quân lại liếc nhìn hắn một cái, vừa nghi ngờ vừa lợi dụng.
Mộ Dung Trần đối với vị Hoa Nhị tiểu thư này, quả thực đã vô cùng khoan dung.
Chỉ vì nàng ta có vài phần giống với nữ nhân ngu ngốc đã ch-ết kia, Tống Vân Lan sao?
Hắn thở dài trong lặng lẽ.
Thân hình khẽ động, đã biến mất trong ánh trăng.
Mộ Dung Trần một mình đi đến trước cánh cổng lớn sơn son nạm ngọc của hoàng cung.
Đám cấm vệ quân đang canh cổng vừa định hạ giáo chặn người, nhưng vừa nhìn rõ thân ảnh đến gần, lập tức quỳ rạp xuống đất: “Tham kiến Cửu Thiên Tuế điện hạ!”
Một người khác nhanh chóng quay đầu vào trong hô lớn: “Mau mở cổng! Cửu Thiên Tuế gia hồi cung!”
Thế nhưng Mộ Dung Trần chẳng buồn để ý đến bọn họ, chỉ lặng lẽ khoanh tay sau lưng, nhìn cánh cổng son lớn đang chậm rãi mở ra trước mắt.
Nơi đây, hoàng cung – tòa cung điện lộng lẫy, xa hoa, hùng vĩ, đại diện cho quyền lực tối thượng…
Nhưng với hắn, lại đã không còn chút sinh khí nào nữa.
Chỉ có lạnh lẽo và áp lực.
Không còn lưu luyến, chẳng còn hy vọng.
Chỉ còn lại một mảnh sát ý lạnh như băng của mối thù chưa dứt, và mùi má-u tanh tàn khốc của sự tàn sát đang chờ đợi.
Hắn không chút biểu cảm, cất bước, lặng lẽ bước vào giữa những bức tường cung điện u ám.
…
Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc
Đánh giá:
Truyện Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc
Story
Chương 22: Thương Lượng Điều Kiện
10.0/10 từ 44 lượt.
