Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc

Chương 23: Mưu Kế Y Phục

 
Ngày hôm sau.

Sau khi tỉnh dậy, Hoa Mộ Thanh không lập tức rời giường, mà lặng lẽ nằm đó, hồi tưởng lại từng chuyện trong kiếp trước lẫn hiện tại, cũng như những lần giằng co sinh tử với Mộ Dung Trần vào tối qua.

Kiếp trước nàng không tin tưởng Mộ Dung Trần, kiếp này dù mượn x-ác hoàn hồn, nàng càng không thể xem kẻ từng là tử địch ấy là đồng minh đáng tin.

Thứ nàng cần lúc này là biến hắn thành bàn đạp, lật đổ Hoa gia, tiến cung, rồi đích thân kéo Đỗ Thiếu Lăng và Hoa Tưởng Dung từ ngai cao xuống, từng nhát từng nhát, lăng trì mà gi-ết!

Những gì nàng từng trao cho bọn chúng, giờ đây nàng sẽ đòi lại tất cả, không thiếu một ly một tí!


Muốn làm được điều đó, việc cấp bách hiện giờ chính là cường hóa bản thân và giành lấy quyền khống chế Ám Phượng đội.

Trước mắt nàng là hai việc phải làm: Một là đứng vững gót trong Hoa gia, hai là vào cung, được nhìn thấy Thịnh Nhi của nàng một lần.

Kế hoạch trong lòng đã định.

Hoa Mộ Thanh vừa định ngồi dậy thì đã nghe thấy tiếng Phúc Tử vọng từ ngoài cửa: “Tử Lan tỷ, tỷ không được vào, tiểu thư vẫn chưa dậy.”

Ánh mắt Hoa Mộ Thanh khẽ biến đổi.

Giọng the thé của Tử Lan lập tức vang lên: “Con nha đầu này thật chẳng hiểu chuyện! Đã mấy giờ rồi mà còn không cho tiểu thư dậy. Nếu để người ngoài biết, còn không nói tiểu thư chúng ta vô phép à! Tránh ra, ta vào gọi tiểu thư!”

Sau đó là tiếng “cộc cộc” gõ cửa vang lên.



“Tiểu thư, tiểu thư, đến giờ phải dậy rồi!”

Tử Lan cố ý nén giọng cao lên, mang theo vài phần nịnh nọt: “Nô tỳ đã chuẩn bị y phục cho tiểu thư rồi, hôm nay có thể diện để đi gặp lão phu nhân đấy ạ!”

Hoa Mộ Thanh hơi nhướng mày — Ồ? Đã chuẩn bị y phục rồi sao?

“Người bên ngoài vào đi.”

Từ bên ngoài, Tử Lan đắc ý đẩy Phúc Tử đang sợ sệt sang một bên, rồi vênh váo mở cửa bước vào.

Vừa đi, vừa không ngừng khoe khoang: “Tiểu thư, người xem, đây là bộ y phục nô tỳ đã chuẩn bị cho người đó.”

Hoa Mộ Thanh xoay người nhìn qua một cái.

Vải váy kia lại là gấm Kim Tước thượng hạng, sắc xanh mạ lấp lánh hòa cùng ánh kim nhạt, rực rỡ hài hòa. Tà váy thêu đầy hoa nở rộ, thấp thoáng giữa muôn hoa là cảnh trăm chim hót vang, sống động như thật.

Quả là lộng lẫy phú quý, kiều diễm vô song!

Người đưa chiếc váy này cho Tử Lan, rõ ràng đã dốc lòng dốc sức.

Hoa Mộ Thanh khẽ mỉm cười.

Thấy nàng có vẻ hài lòng, Tử Lan lập tức tranh thủ lấy lòng: “Tiểu thư vốn đã thiên tư quốc sắc, nay phối thêm bộ váy này, nhất định nghiêng nước nghiêng thành, khí chất hơn người!”

Câu này nghe ra, lại không giống lời từ miệng Tử Lan.

Ai là người dạy nàng nói như thế?

Nhưng nàng chưa kịp đáp, thì bên ngoài, Thanh Trúc cũng bước vào, trong tay ôm một bộ y phục khác.

Nàng ta vừa đi vừa cười đắc ý: “Tiểu thư, váy áo mà người dặn hôm qua, nô tỳ đã lấy về rồi. Người nhìn xem, đây là lụa khói hồng thượng hạng, vải dệt từ Giang Châu…”

Chưa nói hết câu, nàng đã thấy Tử Lan đứng trước mặt Hoa Mộ Thanh, trong tay là bộ váy lộng lẫy rực rỡ kia.

Cả hai chạm mặt, ánh mắt lập tức tóe lửa.



Thanh Trúc vẫn giữ nụ cười, nói tiếp: “Tiểu thư, người thử chạm vào xem, vải này mềm mại nhẹ tênh, nghe nói các nương nương trong cung đều thích dùng để may y phục. Mặc lên người như khoác mây phủ sương, lại kết hợp với dung mạo của tiểu thư, hẳn sẽ đẹp tựa tiên nga hạ phàm!”

Lời này, quả nhiên cao tay hơn Tử Lan nhiều, không quá nịnh bợ, lại đầy khéo léo và tinh tế.

Hoa Mộ Thanh khẽ cười, nhìn hai người đang ngấm ngầm so kè với nhau.

Nàng cười nhạt, gật đầu: “Đều là những bộ váy đẹp, rất tốt. Cứ để đó đi.”

Tử Lan và Thanh Trúc đều khựng lại.

“Tiểu thư không mặc sao?” – Tử Lan lên tiếng hỏi trước.

Thanh Trúc cũng không chịu thua: “Tiểu thư, bộ này của nô tỳ sắc nhã thanh tao, rất thích hợp để mặc đi gặp lão phu nhân.”

Nhưng Hoa Mộ Thanh không đáp lời, chỉ thản nhiên xoay người lại, ra hiệu cho Phúc Tử chuẩn bị nước rửa mặt: “Chuyện gặp lão phu nhân, ta đã có tính toán. Mấy bộ váy đẹp thế này, tất nhiên phải để dành đến lúc gặp Trưởng Công Chúa. Hai người chuẩn bị rất chu đáo, chỉ là đến lúc đó dẫn theo ai, ta còn phải thương lượng với Đại phu nhân.”

Vừa dứt lời, đã thấy ánh mắt Thanh Trúc hiện rõ vẻ mừng thầm.

Trên gương mặt Hoa Mộ Thanh thoáng hiện một tia lạnh lẽo nhàn nhạt, nhưng nhanh chóng tan biến.

Nàng phẩy tay, ra hiệu cho hai người lui ra ngoài.

Phúc Tử đứng hầu bên cạnh, khẽ liếc nhìn bộ váy đặt trên bàn, trong mắt hiện lên một tia mờ mịt khó đoán.

Khi đến Thư Vân Đường, nơi ở của lão phu nhân thì đúng lúc gặp Hoa Nguyệt Vân cũng đang tới vấn an.

Tuy hôm qua đã chịu một phen bẽ mặt, nhưng sự kiêu ngạo của nàng ta chẳng hề suy giảm, trái lại còn lộ rõ hơn. Ánh mắt đầy khinh miệt từ trên xuống dưới lướt qua Hoa Mộ Thanh, miệng không khách khí: “Chỉ với bộ dạng nghèo nàn thế này mà cũng dám đến gặp lão phu nhân sao?”

Trước kia, Hoa Mộ Thanh vốn không mấy để tâm đến trang phục vẻ ngoài của mình.

Thế nhưng lần này, nàng chẳng hề tức giận, chỉ mỉm cười nhạt.

Hoa Nguyệt Vân vốn ghét nhất bộ dạng giả vờ ngoan ngoãn nhưng trong lòng thâm hiểm như rắn rết ấy của nàng, lập tức cảm thấy chướng mắt hơn nữa, bực bội nói: “Đừng có giả vờ nữa! Cố tình ăn mặc như vậy để lấy lòng thương hại của lão phu nhân sao? Nữ nhi của một nữ nhân bị bỏ rơi thì…”



Câu nói độc mồm độc miệng còn chưa dứt, thì đã bị nha hoàn phía sau, Đông Sương kéo nhẹ một cái, nhắc nhở nàng im lặng.

Lúc này, từ trong Thư Vân Đường, một ma ma bước ra.

Bà ta có vẻ mặt hiền hòa phúc hậu, hướng hai người khẽ cúi đầu hành lễ, rồi mỉm cười: “Nhị vị tiểu thư đến sớm quá, lão phu nhân đang dùng điểm tâm, mời hai vị vào dùng cùng cho vui.”

Chưa đợi Hoa Mộ Thanh lên tiếng, Hoa Nguyệt Vân đã nhanh nhảu bước vào trước, cười tươi rói:
“Vậy thì xin phép làm phiền lão phu nhân rồi ạ! Con thích nhất là mấy món chay ở chỗ lão phu nhân! Lão phu nhân ơi, Tứ nha đầu đến quấy rầy người rồi đây!”

Hoa Mộ Thanh cũng bước vào theo sau, thì đã nghe thấy giọng nói ôn hòa, hiền hậu của lão phu nhân vang lên: “Ừ, là Tứ nha đầu à? Phía sau là ai thế?”

Hoa Mộ Thanh lập tức tiến lên phía trước, khẽ hành lễ: “Chúc lão phu nhân an khang, thân thể người đã khỏe hơn chưa ạ?”

Trên ghế chủ của chiếc bàn tròn tám cạnh, một lão phụ nhân tóc bạc trắng, mặc áo khoác thêu hoa văn dơi ngầm, biểu tượng của phúc khí đang ngồi, gương mặt tràn ngập ý cười, gật đầu đáp: “Tốt, tốt. Chỉ là tuổi già sức yếu thôi, lại còn để cháu phải đi cầu phúc thay, đi đường vất vả lắm phải không?”

Xem ra… bà đã biết chuyện Hoa Mộ Thanh gặp nạn rồi?

Trong ký ức của thân thể này, vị lão phu nhân kia từ trước đến nay luôn đối xử rất tốt với nàng.

Có lẽ là bởi năm xưa Hoa Phong phụ bạc mẫu tử các nàng, khiến lão phu nhân trong lòng áy náy, lại càng thương xót nàng còn nhỏ đã mất mẫu thân, không còn chốn nương tựa. Chỉ tiếc rằng mọi quyền hành trong Hoa phủ đều nằm trong tay đại phu nhân Trữ Thu Liên, lão phu nhân đành tận lực bảo vệ nàng trong khả năng có thể.

Nhờ vậy mà Hoa Mộ Thanh mới có thể miễn cư-ỡng lớn lên đến bây giờ. Thế nhưng, cuối cùng nàng vẫn không thoát khỏi những âm mưu tính toán của đại phu nhân và Hoa Tưởng Dung, kết cục mất mạng, để rồi bị một ác linh khát má-u như nàng đây nhập vào.

Nàng khẽ mỉm cười, cúi đầu đáp: “Dọc đường tuy có chút vất vả, nhưng cũng không mệt mỏi gì. Đa tạ lão phu nhân đã quan tâm.”

Trong mắt lão phu nhân ánh lên vẻ xót xa, vừa định mở lời thì Hoa Nguyệt Vân ở bên đã nhanh chóng chen tới, cười duyên rồi ôm lấy tay lão phu nhân, làm nũng lắc lắc: “Lão phu nhân chỉ mải nói chuyện với Nhị tỷ, chẳng thèm để ý đến Tứ nha đầu con gì cả! Mấy hôm trước con vừa nghe được một chuyện rất thú vị, người có muốn nghe không?”



Câu nói ấy liền khiến sự chú ý của lão phu nhân bị kéo sang, mà Hoa Mộ Thanh cũng lập tức bị nàng ta cố tình gạt ra ngoài lề, lạnh nhạt lãng quên.

Nhưng nàng không hề vội vã, chỉ khẽ nghiêng người, nói nhỏ mấy câu với Lý ma ma người hầu thân cận bên cạnh lão phu nhân, sau đó liền xoay người, bình thản rời đi. 

 

Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc Truyện Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc Story Chương 23: Mưu Kế Y Phục
10.0/10 từ 44 lượt.
loading...