Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc
Chương 21: Những Lần Thăm Dò Và Đấu Trí Liên Tục
Trong lòng Hoa Mộ Thanh đương nhiên hiểu rõ ý của hắn.
Nhưng nàng chỉ làm ra vẻ đau thương tuyệt vọng mà giải thích: “Thần nữ vốn định đi gặp một nhân vật then chốt trong Ám Phượng theo lệnh của Tống Hoàng Hậu nương nương, không ngờ người chưa kịp gặp, vì cảnh giác không đủ mà bị Hoa Tưởng Dung ra tay trước. Trong lúc bất ngờ lại gặp được điện hạ, liền thuận theo lệnh của nương nương mà tiến hành thử thăm dò điện hạ, mãi đến vừa rồi mới x-ác nhận thân phận của ngài. Vốn định tiếp tục ứng phó để giữ lại một mạng, có thể báo đáp cho nương nương…”
Nói đến đây, giọng nàng lại nghẹn ngào, đôi mắt long lanh như nước hồ mùa thu một lần nữa mở ra, nhìn thẳng vào Mộ Dung Trần: “Điện hạ, nương nương thật sự…”
Mộ Dung Trần nhìn nàng, nghĩ bụng: nếu đây là diễn kịch, thì tình cảm này cũng quá thật rồi.
Im lặng một hồi, hắn gật đầu: “Ừ, ba ngày trước, nàng bị Đỗ Thiếu Lăng và Hoa Tưởng Dung bức tử tại Phượng Loan Cung. Phủ Hồ Quốc Tướng Quân bị kết tội thông địch b*n n**c, Hoa Phong dẫn theo Hoàng Lâm quân đến tàn sát cả nhà, không một ai sống sót.”
Vừa dứt lời, đã thấy Hoa Mộ Thanh, người vừa rồi còn bi thương đến khóc không thành tiếng, bỗng nhiên cứng đờ tại chỗ.
Vẻ mặt nàng lúc này...
Nếu như ban nãy hắn vẫn còn đôi chút nghi ngờ về mức độ chân thật trong cảm xúc của nàng, thì giờ khắc này nỗi bi thương tuyệt vọng thấm từ trong xương tủy không cần lời nói, cũng đủ khiến Mộ Dung Trần dập tắt hoàn toàn sự hoài nghi cuối cùng.
Nỗi đau đớn tột cùng từ tận đáy lòng trước cảnh cả nhà Tống thị bị diệt môn, Hoàng Hậu bị bức đến ch-ết, tuyệt đối không thể là giả vờ.
Mộ Dung Trần dần dần cảm thấy hoang mang, chẳng trách Hoa Mộ Thanh lại giống nữ nhân ngốc kia đến thế. Chẳng lẽ… thật sự là người thay thế nàng?
Nữ nhân ngốc ấy, vì sao lại chọn một cô nương của Hoa gia? Chẳng lẽ… có sắp đặt gì sao?
Đang chìm trong nghi vấn, bỗng nghe Hoa Mộ Thanh khẽ hỏi: “Vậy Thịnh Nhi… Đại Hoàng Tử điện hạ, chẳng lẽ cũng cùng nương nương…”
Nàng đã ôm đứa trẻ ấy nhảy xuống Phượng Loan Đài, nhưng trong khoảnh khắc cận kề cái ch-ết, hình như lại nghe thấy tiếng khóc của đứa trẻ.
Giờ đây bản thân được sống lại trong thân x-ác người khác, nàng thầm mong đứa trẻ ấy… còn sống.
Mộ Dung Trần gần như không cần phán đoán, cũng nghe ra được trong giọng nói run rẩy kia ẩn chứa sự dè dặt và kỳ vọng.
Hắn liếc nhìn thiếu nữ tuyệt sắc, mảnh mai trước mặt, rồi lắc đầu: “Hiện tại đang ở trong lãnh cung.”
Lời vừa dứt, liền thấy trong đôi mắt đen sâu lắng như mực của thiếu nữ, chợt bừng lên một tia sáng rực rỡ.
Ánh sáng ấy, rực đến mức gần như chói mắt.
Ngay sau đó, Mộ Dung Trần liền bị nàng nắm chặt cổ tay: “Vậy… vậy… Đại Hoàng Tử điện hạ, không bị thương chứ?”
Từ nơi cao như thế rơi xuống…
Mộ Dung Trần chợt ngây người vì thần thái của thiếu nữ lúc này lại giống hệt Tống Vân Lan.
Sững người một thoáng, hắn mới cụp mắt nhìn xuống, chăm chú vào bàn tay trắng nõn, thon gọn, nhỏ nhắn của nàng đang nắm lấy cổ tay mình, khẽ động khóe mày: “Không hề gì.”
Căng thẳng suốt cả buổi, Hoa Mộ Thanh lập tức mềm nhũn ra, ngồi phệt xuống đất, thở phào nhẹ nhõm.
Một lát sau, nước mắt bất ngờ tuôn rơi, nhưng nàng liền dùng mu bàn tay gạt mạnh đi, không phát ra tiếng khóc mà nở nụ cười rạng rỡ.
Hành động như vậy, phản ứng như vậy, ánh mắt như vậy…
Mộ Dung Trần lặng lẽ nhìn thiếu nữ trước mặt.
Đến cả suy nghĩ và những biểu cảm nhỏ nhất cũng giống nhau đến kỳ lạ.
Chẳng những là giống, nếu thay khuôn mặt của thiếu nữ này bằng khuôn mặt của nữ nhân kia, chỉ e không ai nhận ra đó không phải cùng một người!
“Đa tạ điện hạ.”
Hoa Mộ Thanh vẫn chưa mất lý trí, lại quỳ xuống trước Mộ Dung Trần một lần nữa: “Đại Hoàng Tử bình an vô sự, Mộ Thanh đã yên lòng. Chỉ là lần này thần nữ hoàn toàn không hay biết chuyện xảy ra với phủ Tướng quân và Hoàng Hậu nương nương, quả thực thất trách. Nhưng lúc sinh thời, Hoàng Hậu nương nương từng dặn dò thần nữ, nếu có chuyện gì xảy ra với người, nhất định phải bảo vệ chu toàn cho Đại Hoàng Tử. Nếu điện hạ cho phép… thần nữ có thể… theo ngài vào cung, nhìn mặt Đại Hoàng Tử một lần được không?”
Chỉ có chính mắt nhìn thấy rồi, nàng mới thật sự an tâm.
Mộ Dung Trần liếc mắt nhìn nàng, ánh mắt chợt tối dần: “Những gì mắt thấy chưa chắc là thật, tai nghe chưa chắc là đúng…”
Quả nhiên, vai Hoa Mộ Thanh đang cúi sát đất bỗng khẽ run lên.
Hắn cong môi cười: “Câu đó… cũng là nàng dạy ngươi sao?”
Hoa Mộ Thanh đang quỳ sát đất, âm thầm cắn môi, tên này đúng là...
"Vâng. Mộ Thanh từng có một năm hầu hạ bên cạnh Hoàng Hậu nương nương, người đã dạy cho thần nữ rất nhiều điều."
"Ồ? Ngươi vậy mà từng ở cạnh nàng ta một năm? Là cung nữ nào?"
"… Từng làm trợ thủ cho tỷ tỷ Hồng Tú, tên gọi là Uyển Nhi."
Mộ Dung Trần quả thật nhớ đến cái tên "Uyển Nhi", cung nữ từng đột ngột xuất hiện rồi lại biến mất bên cạnh Tống Vân Lan năm xưa.
Ánh mắt hắn khẽ nheo lại.
Thân hình cô nương đó cũng tương tự như cô nương trước mặt, nhưng… hắn luôn cảm thấy hai người họ không phải cùng một người!
Nha đầu này… đang nói dối sao?
Điều hắn không biết là: Uyển Nhi thực sự từng tồn tại. Nàng là người mà Hoa Mộ Thanh kiếp trước từng đào tạo để trở thành một thành viên của Ám Phượng, nhưng không ngờ, Uyển Nhi lại bị Đỗ Thiếu Lăng dụ dỗ, suýt nữa trèo lên long sàng!
Ám Phượng tuyệt đối không chấp nhận loại người phản chủ, phản đạo lý như thế, nên Hoa Mộ Thanh đã âm thầm xử lý nàng ta, ném th-i th-ể vào bãi tha ma cho chó sói gặm, ch-ết không đối chứng.
Giờ đây, nàng mượn danh phận đó để nói ra, Mộ Dung Trần cũng chẳng thể tra xét cho rõ thật giả.
“Nàng ta nuôi ngươi làm thế thân, rốt cuộc là để làm gì?”
Giọng nói u ám của Mộ Dung Trần lại vang lên từ phía trên đầu.
Lần này, Hoa Mộ Thanh đã sớm chuẩn bị từ trước, chỉ khẽ lắc đầu, đáp: “Mộ Thanh không biết.”
Mộ Dung Trần hơi nhíu mày, sau đó khẽ bật cười mang theo vẻ châm chọc: “Cũng phải thôi, ngươi chẳng qua chỉ là một quân cờ trong tay nàng ta thì làm sao biết gì được? Nữ nhân đó, luôn thích lặng lẽ rồi bỗng dưng gây ra một chuyện động trời. Đến khi người khác phải chạy theo dọn dẹp, cũng đã đủ mệt bở hơi tai.”
Hoa Mộ Thanh khẽ nhíu mày. Mình có thế sao? Mỗi lần đều xử lý đâu ra đấy còn gì?
“Thân phận của đội Ám Phượng rốt cuộc là thế nào?”
Rõ ràng Mộ Dung Trần đặc biệt quan tâm đến đội Ám Phượng.
Năm xưa Tống Vân Lan đã bồi dưỡng những thế lực ẩn mình trong bóng tối như vậy, hiển nhiên không phải vì mục đích đơn giản!
Tuy nhiên, Hoa Mộ Thanh cũng có kế hoạch riêng của mình.
Huống chi, tuy bây giờ nàng đã x-ác nhận Mộ Dung Trần chính là người thực sự nắm quyền kiểm soát Lâm Lang Các, nhưng vẫn không thể rõ ràng được, hắn rốt cuộc là kẻ địch hay là đồng minh.
Hiện tại nàng chỉ vừa mới sống lại, năng lực bản thân và những thế lực có thể nắm trong tay đều còn quá yếu.
Vì thế, nàng chưa định đem thanh lợi kiếm vô song mà kiếp trước để lại này ra sử dụng.
Nàng vẫn giữ nguyên tư thế quỳ gối áp trán xuống đất, lắc đầu: “Mộ Thanh không thể nói.”
“Xì.”
Mộ Dung Trần dường như cũng chẳng bất ngờ trước câu trả lời đó, khẽ cười khẩy: “Sao vậy? Vẫn muốn trung thành với một kẻ đã ch-ết sao?”
Hoa Mộ Thanh trong lòng lặng lẽ tức giận, nhưng ngoài mặt vẫn bình thản: “Khi Mộ Thanh cùng các tỷ muội gia nhập Ám Phượng đội, đã từng thề: Sống là linh hồn Ám Phượng, ch-ết là oan hồn Ám Phượng, chỉ trung thành duy nhất với Hoàng Hậu nương nương.”
Mộ Dung Trần cười lạnh đầy châm biếm: “Ch-ết thì ch-ết rồi, vậy mà còn gây hại cho những người sống. Đã như thế, sao không sống tiếp? Dù có bị m-óc mắ-t, gã-y ch-ân, cũng nên cố mà sống tiếp mới phải… Đúng là nữ nhân ngu ngốc.”
Hoa Mộ Thanh cúi đầu nghiến răng, ngươi mới ngu ấy!
“Thôi được rồi, ngươi đã không nói, vậy Bổn Đốc cũng chẳng cần khách sáo nữa.”
“Bổn Đốc muốn một quân cờ đủ sức hủy diệt toàn bộ Hoa gia. Thấy ngươi còn thuận mắt, nếu ngươi chịu làm, ta sẽ cho ngươi một chỗ dựa vững chắc. Còn nếu không…”
Mộ Dung Trần đôi môi đỏ mỉm cười lạnh lẽo: “Vậy thì… ch-ết luôn ở đây cho rồi.”
Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc
