Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc

Chương 20: Che Giấu Thân Phận

 
Hoa Mộ Thanh khẽ hít một hơi thật sâu.

Nàng cúi đầu, không để Mộ Dung Trần nhìn thấy vẻ mặt lúc này của nàng, chỉ nhẹ giọng nói: “Ba năm trước, Mộ Thanh từng trải qua một lần sinh tử cận kề. May thay được các chủ của Lâm Lang Các, cũng là Hoàng Hậu nương nương hiện nay, ra tay cứu giúp mới giữ lại được mạng sống.”

Khóe mắt nàng liếc thấy sắc mặt Mộ Dung Trần vẫn lạnh lẽo quỷ dị, ánh nhìn sâu thẳm khó đoán.

Nàng chỉ có thể tiếp tục bịa chuyện: “Để báo đáp ơn cứu mạng của Hoàng Hậu nương nương, Mộ Thanh đã gia nhập Ám Phượng đội của người.”

Ám Phượng đội, là đội tử sĩ mà kiếp trước nàng tự mình thành lập sau khi tiếp quản Lâm Lang Các.

Bởi vì nàng luôn hoài nghi sau lưng Lâm Lang Các còn có một người khác điều khiển, nên nàng mới lén nuôi dưỡng một lực lượng hoàn toàn trung thành với mình.


Chỉ tiếc rằng, khi Ám Phượng đội còn chưa kịp phát triển hoàn chỉnh, nàng đã phải ch-ết trong một kết cục bi thương và đầy nhục nhã.

Cuối cùng, trên khuôn mặt lạnh lẽo như băng của Mộ Dung Trần cũng thoáng hiện một chút biến hóa: “Ngươi là người của Ám Phượng?”

Nghe vậy, hàng mi đang cụp xuống của Hoa Mộ Thanh khẽ rung lên kịch liệt!

Nếu Mộ Dung Trần thực sự là chủ nhân đứng sau Lâm Lang Các, thì việc hắn biết đến Ám Phượng đội cũng chẳng có gì lạ.

Chỉ cần nghe hắn hỏi như vậy… nàng gần như có thể chắc chắn được suy đoán của mình kiếp trước là đúng.

Mộ Dung Trần, thì ra thật sự là chủ nhân thứ hai của Lâm Lang Các?!

Quyền thế của người này… thật sự đã đáng sợ đến mức không thể tưởng tượng nổi!



Đè nén nỗi kinh hoảng đang dâng trào trong lòng, Hoa Mộ Thanh từ tốn quỳ xuống trước mặt Mộ Dung Trần, cúi đầu thật sâu, giọng cung kính mà điềm tĩnh: “Vâng, Mộ Thanh là một trong những người đầu tiên của Ám Phượng đội thuộc Lâm Lang Các, mật danh Tứ Huyết Hoàng.”

Giọng nói của thiếu nữ trong trẻo mà dịu dàng, nhưng lại kiên định không chút nghi ngờ.

Mộ Dung Trần nheo mắt, khóe mắt sắc như d-ao khẽ nhướng lên. Ám Phượng đội, đến cả hắn cũng chưa từng hoàn toàn nắm rõ.

Những người ẩn mình dưới cánh che chở của Tống Vân Lan kia, rốt cuộc là ai, thân phận thế nào, đang làm những gì…

Từ sau khi nàng ch-ết, tất cả dường như cũng theo đó mà biến mất.

Giờ đây, khi nàng vừa mới ch-ết, thì ở đây đã đột ngột xuất hiện một người tự xưng là người của Ám Phượng đội, lại còn là Nhị tiểu thư của Hoa gia.

Chỉ là trùng hợp? Có thể tin được sao?

Một lúc sau, hắn bỗng cười lạnh một tiếng: “Đã là người của Ám Phượng đội, sao lại dễ dàng bán đứng chủ tử của mình như thế? Dám đem thân phận thật nói ra với Bổn Đốc, không sợ Hoàng Hậu nương nương trách tội sao?”

Hắn cũng đang thử nàng!

Hoàng Hậu nương nương... rõ ràng đã ch-ết rồi.

Hoa Mộ Thanh vẫn cúi đầu, ngón tay giấu trong tay áo khẽ siết lại, nhưng giọng nói vẫn không để lộ một chút sơ hở nào, bình tĩnh đáp: “Cách đây một tháng, Hoàng Hậu nương nương từng truyền lệnh cho Mộ Thanh, yêu cầu thần nữ dùng thân mình để thăm dò xem… Cửu Thiên Tuế có phải là chủ nhân đời trước của Lâm Lang Các hay không.”



Trên gương mặt vốn luôn lạnh nhạt của Mộ Dung Trần, cuối cùng cũng hiện lên một tia trầm ngưng và kinh ngạc khó giấu.

“Hửm? Vậy thì sao?”

Thế nhưng, Hoa Mộ Thanh cúi đầu lại chẳng nghe ra một chút bất ngờ nào từ giọng điệu dửng dưng ấy.

Trong lòng thầm cảm thán, người này đúng là tâm cơ sâu không lường được, thực sự khó đối phó.

Nàng mím môi, nhẹ giọng: “Mộ Thanh… bái kiến lão các chủ.”

“Lão sao?”

Mộ Dung Trần dường như bị cách xưng hô của nàng chọc cười, bật cười khẽ, rồi giơ tay nâng cằm nàng lên: “Tiểu nha đầu, lá gan của ngươi không nhỏ nhỉ! Dám cả gan thử ta?”

Hiển nhiên hắn đã nhận ra toàn bộ cuộc đấu khẩu vừa rồi, chính là để Hoa Mộ Thanh thăm dò thân phận thật của hắn.

Suýt chút nữa, nàng đã moi được bí mật lớn nhất của hắn, người đứng sau toàn quyền điều khiển Lâm Lang Các!

Tiểu nha đầu này, có lẽ vẫn còn ngây thơ cho rằng Lâm Lang Các chẳng qua chỉ là món đồ chơi mà hắn tặng cho nữ nhân ngốc kia mà thôi.

Bị buộc phải ngẩng đầu lên, Hoa Mộ Thanh chạm thẳng vào đôi mắt đen sâu thẳm nhưng ánh lên vẻ yêu mị kia: “Mộ Thanh không dám. Chỉ là… Mộ Thanh thuộc về Lâm Lang Các, xin Cửu Thiên Tuế điện hạ nương tay.”

“Ngươi đang uy hi-ếp ta sao? Chỉ bằng vào ngươi à?”

Mộ Dung Trần khẽ cong môi, dưới ánh trăng, đôi môi mỏng đỏ rực như má-u của hắn hé mở để lộ hàm răng trắng lạnh lẽo, giống hệt một con yêu thú đang chơi đùa với con mồi.

Hoa Mộ Thanh cắn chặt môi.

Mộ Dung Trần nheo mắt, ánh nhìn rơi vào đôi môi nàng.

“Cửu Thiên Tuế điện hạ.”

Hoa Mộ Thanh hiểu rất rõ, nếu lần này không hoàn toàn xóa bỏ được nghi ngờ trong lòng Mộ Dung Trần, thì về sau nếu muốn hợp tác với người nam nhân khó lường này, chẳng khác nào tự tìm đường ch-ết.

Vì thế, nàng cắn răng, lại mở lời: “Nếu ngài thật sự là lão các chủ của Lâm Lang Các, vậy chắc hẳn ngài biết rõ các đời, các số hiệu trong Ám Phượng đội… mỗi người đều có nhiệm vụ gì chứ?”

Mộ Dung Trần nhướng mày, tay vẫn giữ cằm nhỏ mềm mại của nàng, ngón tay vô thức khẽ v**t v*, vừa cười vừa hỏi: “Ồ? Vậy từng số hiệu dùng để làm gì nào?”



Hoa Mộ Thanh bị hắn nắm cằm trêu chọc đến mức suýt không kìm được muốn tát hắn một cái!

Nhưng nàng vẫn cố nén xuống, giữ bình tĩnh, cất giọng rõ ràng: “Thần nữ không thể tiết lộ thông tin của người khác. Nhưng Mộ Thanh là Tứ Huyết Hoàng, Hoàng Hậu nương nương đã huấn luyện thần nữ… để làm người thế thân.”

Ngón tay Mộ Dung Trần chợt khựng lại.

Vẻ giễu cợt và đùa cợt trong đôi mắt đen như biển đêm kia lập tức đông cứng.

Hắn lặng lẽ nhìn Hoa Mộ Thanh, nhưng ánh mắt ấy… dường như xuyên thấu qua nàng để nhìn một người khác.

Một lúc sau, hắn chậm rãi nở một nụ cười nhạt đầy u uẩn: “Ngươi nói, ngươi là người thế thân của nàng?”

Rồi lại nhướng mày: “Có bằng chứng gì không?”

Hoa Mộ Thanh không đổi sắc mặt: “Nếu Cửu Thiên Tuế điện hạ không tin, có thể trực tiếp đi hỏi Hoàng Hậu nương nương. Thần nữ cũng sẽ lập tức báo cáo lại toàn bộ sự việc với người. Nếu ngài không muốn để Hoàng Hậu nương nương biết thân phận lão các chủ của mình… vậy thì gi-ết thần nữ ngay bây giờ cũng được.”

Nàng đương nhiên biết Mộ Dung Trần sẽ không vì vậy mà gi-ết nàng.

Bởi vì, người có thể làm chứng Hoàng Hậu nương nương đã ch-ết, ch-ết không đối chứng.

Hoa Mộ Thanh siết chặt tay lần nữa.

Và cũng bởi vì… ánh mắt của Mộ Dung Trần lúc này, thật sự quá đáng sợ.

Hắn chậm rãi thu tay về, không rõ là đang cười hay lạnh lùng nói: “Hoàng Hậu nương nương? Ngươi chẳng lẽ không biết…”

Đầu ngón tay của Hoa Mộ Thanh gần như đã bấm sâu vào lòng bàn tay, thành bại chỉ trong một lần này thôi.

“…Rằng người đã qua đời rồi sao?”

“Cái gì?!”

Âm thanh sắc nhọn đầy kinh hãi của Hoa Mộ Thanh bất chợt vang lên, khiến vài con chim đêm giật mình bay khỏi cành cây!

Nàng lập tức bật người ngồi thẳng dậy, trong đôi mắt long lanh tràn ngập vẻ khi-ếp sợ và bàng hoàng, toàn thân run rẩy, gần như không thể kiềm chế mà trừng mắt nhìn Mộ Dung Trần: “Ngài nói gì cơ? Hoàng Hậu nương nương… sao có thể? Không thể nào! Rõ ràng tháng trước ta còn gặp người, sao có thể như vậy… Không, không, ngài đang lừa ta! Cửu Thiên Tuế điện hạ, xin ngài đừng đùa giỡn ta như vậy, không thể nào! Không thể nào đâu, nương nương sẽ không bỏ rơi chúng ta mà đi đâu! Phải không? Có phải không?”



Nàng nhào tới, hoàn toàn không màng đến sự sợ hãi hay dáng vẻ của mình, túm chặt lấy tay áo rộng của Mộ Dung Trần, đôi mắt đỏ rực như sắp rỉ má-u, từng câu từng chữ đều run rẩy.

“Cửu Thiên Tuế điện hạ… xin ngài đừng lấy Hoàng Hậu nương nương ra để đùa giỡn… có phải… có phải là… tỷ tỷ ta…”

Mộ Dung Trần từ đầu đến cuối vẫn giữ vẻ mặt lạnh như băng, nhìn Nhị tiểu thư Hoa gia đang gần như suy sụp hoàn toàn.

Mãi đến khi nàng thốt ra câu cuối cùng, hắn mới khẽ nhướng mày: “Ồ? Ngươi lại không biết Hoàng Hậu nương nương ch-ết thế nào sao?”

Câu hỏi này không phải nhằm vào việc nàng không biết tin người đã ch-ết, mà là… nàng không biết “ch-ết như thế nào”.



Hoa Mộ Thanh nhắm mắt lại, không ngừng lắc đầu: “Vài ngày trước thần thiếp rời khỏi Hoa phủ, hoàn toàn chưa từng nghe tin gì về quốc tang cả!”

Đúng vậy, Hoàng Hậu qua đời, theo lý thì cả nước phải để tang.

Mộ Dung Trần lại hỏi tiếp: “Vài ngày trước ngươi rời phủ, lý do là gì?”

Và lại còn đúng lúc… đêm qua, ngẫu nhiên gặp được hắn? 

 

Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc Truyện Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc Story Chương 20: Che Giấu Thân Phận
10.0/10 từ 44 lượt.
loading...