Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc

Chương 17: Viện Mới, Nha Hoàn Mới

 

Lại đúng ngay bên cạnh khu vườn phía tây nam.

Vốn dĩ chỉ là một căn viện nhỏ để các phu nhân, tiểu thư nghỉ ngơi sau khi dạo vườn mệt mỏi, thế mà giờ lại được chọn làm chỗ ở cho Hoa Mộ Thanh.

Lâm ma ma thấy Hoa Mộ Thanh đứng trước cửa viện, ánh mắt nhàn nhạt như nước, hoàn toàn không tỏ vẻ bất mãn hay ngạc nhiên, trong lòng hơi lấy làm lạ.

Nhưng trên mặt vẫn cung kính nói: “Phu nhân biết Nhị tiểu thư yêu thích sự yên tĩnh, nên đã đặc biệt chọn cho người một viện gần vườn hoa, phong cảnh đẹp lại thanh tịnh.”

Hoa Mộ Thanh khẽ cười: “Đa tạ phu nhân đã chu đáo, Mộ Thanh vô cùng cảm kích.”

Nàng nào không hiểu dụng ý của Trữ Thu Liên chứ?! Rõ ràng là trong mềm có gai, ngọt ngào mà độc địa.


Cách sắp xếp viện thế này, e là còn có chiêu sau!



Đừng nói viện này gần vườn hoa, người qua lại dễ dàng; lại thêm đã xây từ nhiều năm trước, hơn nữa khu vườn phía tây nam vốn hẻo lánh, rất ít người lui tới.

Cả khu này đều trông hoang vắng, âm u lạnh lẽo, thật sự khác biệt hẳn với nơi ở rực rỡ xa hoa của các phu nhân, tiểu thư khác trong Hoa phủ.

Nhưng so với cái viện rách nát trước kia, nơi này quả thực đã tốt hơn nhiều rồi.

Nếu Hoa Mộ Thanh dám tỏ ý chê bai, ngay lập tức sẽ bị người ta bắt lỗi!

Trước đó nàng còn tưởng có Sở Hồng ít nhiều cũng làm phân tán sự chú ý của đại phu nhân mấy hôm, không ngờ bà ta vẫn còn thời gian rảnh để đối phó mình.

Nữ nhân này, đúng là khó đối phó hơn nàng tưởng.

Nàng chỉ cười nhẹ, rồi bước vào trong viện.

Hai nha hoàn cùng bốn người hầu vốn đang đứng trong sân, lập tức đồng loạt quỳ xuống: “Tham kiến Nhị tiểu thư.”

Hoa Mộ Thanh đưa mắt nhìn qua.

Bốn người hầu thì không có gì đặc biệt, nhưng hai nha hoàn kia thì…Dung mạo thật khiến người ta phải chú ý, lông mày thanh tú, đôi mắt sáng rực, dáng vẻ xinh đẹp lại có chút quyến rũ khác thường.

Nhìn qua cũng biết không giống dáng vẻ của nữ tử khuê các đàng hoàng.

“Nào, đứng lên đi.”

Hoa Mộ Thanh vẫn điềm tĩnh như thường, không để lộ chút cảm xúc nào.

Hai nha hoàn kia lập tức nở nụ cười tươi rói, đứng dậy đầy cung kính.

Nha hoàn mặc váy áo màu lam tím bên trái là người lên tiếng trước, tươi cười nói: “Nhị tiểu thư an khang, nô tỳ là Tử Lan, còn đây là Thanh Trúc, trước kia chúng nô tỳ đều hầu hạ bên cạnh Nhị di nương. Sau khi di nương mất, hai tỷ muội chúng nô tỳ vẫn ở trong phủ làm việc lặt vặt. Hôm nay được đại phu nhân chọn ra để hầu hạ Nhị tiểu thư, được tiểu thư không chê, chúng nô tỳ nhất định sẽ dốc lòng hầu hạ.”

Trong ký ức của thân thể này, vị Nhị di nương của Hoa Phong kia, chính là người từng suýt khiến Hoa phủ chia năm xẻ bảy, khiến Hoa Phong suýt chút nữa vì sủng thiếp diệt thê, cuối cùng lại mắc bệnh nặng rồi qua đời, đúng là một "kỳ nữ tử".

Hai nha hoàn này từng hầu hạ người như vậy sao?



Trong lòng Hoa Mộ Thanh khẽ cười lạnh, đại phu nhân quả thật rất biết bày trò!

Nàng khẽ gật đầu, giọng nói dịu dàng và mềm mỏng: “Ừ, đã từng hầu hạ di nương thì tạm thời làm nhị đẳng nha hoàn trong phòng ta trước đi.”

Thanh Trúc bên cạnh mặc váy lụa màu xanh có thêu những bụi trúc khẽ sững người, vô thức bật thốt:
“Sao lại chỉ là nhị đẳng, tiểu thư? Trước đây chúng nô tỳ đều là đại nha hoàn bên phòng Nhị di nương mà!”

Lời vừa dứt, Tử Lan bên cạnh lập tức liếc nàng ta một cái đầy ẩn ý không mấy thiện lành.

Cảnh này, vừa hay lọt vào mắt Hoa Mộ Thanh.

Nàng âm thầm lắc đầu, đúng là tai họa, một khắc cũng không thể yên thân. Cả hai, e là đều không thể giữ lại được!

Nhưng còn chưa kịp mở lời, Lâm ma ma bên cạnh đã nghiêm mặt quát lớn: “Vô phép! Ngươi ăn nói kiểu gì với tiểu thư thế hả? Di nương nhà ngươi có thể so với tiểu thư sao? Tiểu thư để các ngươi làm nhị đẳng a hoàn, đó là còn nể tình các ngươi từng hầu hạ người xưa. Dù giờ tiểu thư chỉ bảo các ngươi quét dọn làm việc nặng, các ngươi cũng không có quyền nói nửa lời!”

Trong mắt hai nha hoàn, đặc biệt là Thanh Trúc lập tức ánh lên tia oán hận và không cam lòng!

Hoa Mộ Thanh ngẩng đầu, liếc nhìn Lâm ma ma.

Lâm ma ma cụp mắt xuống, vẫn giữ dáng vẻ điềm tĩnh, như mặt hồ lặng sóng.

Hoa Mộ Thanh khẽ mím môi cười, sau đó phân công nhiệm vụ cho bốn người hầu rồi tiễn Lâm ma ma ra ngoài.

Một mình nàng bước vào trong phòng, phát hiện nơi này cũng chỉ được dọn dẹp qua loa.

Không có lấy một món đồ nào bày biện ra hồn.

Trên bàn đặt một chiếc hộp, mở ra xem thì thấy bên trong là mấy bộ y phục cũ.



Hoa Mộ Thanh nhận ra, đó là quần áo mà Hoa Tưởng Dung từng mặc trước khi tiến cung.

Cái kiểu người như Trữ Thu Liên, xưa nay luôn giỏi làm mấy chuyện nhỏ mọn, ti tiện như thế.

Hoa Mộ Thanh khẽ lắc đầu, một nữ nhân như vậy thế mà lại dạy dỗ ra được một nữ nhi như Hoa Tưởng Dung, vừa đẹp đẽ, vừa độc hiểm như rắn rết.

Là nàng đã quá đ-ánh giá cao Hoa Tưởng Dung?

Hay là kiếp trước, chính nàng mới thật sự ngu ngốc?

Nàng khẽ thở dài, ngồi xuống bên bàn.

Cả một ngày trời mệt nhoài, thân thể yếu ớt này cuối cùng cũng dần cảm thấy mỏi mệt.

Vừa bảo Phúc Tử rót cho mình một ly nước, thì từ cửa, Tử Lan và Thanh Trúc đã cùng nhau bước vào.

Hai người cười tươi như gió xuân, lại quỳ gối trước mặt nàng.

Vẫn là Tử Lan lên tiếng trước: “Nhị tiểu thư, từ hôm nay trở đi, tỷ muội chúng nô tỳ chính là người của tiểu thư. Sau này nếu tiểu thư có điều gì phân phó, dù là lên núi đao hay xuống chảo dầu, nô tỳ cũng tuyệt đối không từ nan.”

Thanh Trúc cũng vội vàng gật đầu, gương mặt tràn đầy vẻ chân thành.

Vội vã thể hiện lòng trung thành thế này sao?

Hoa Mộ Thanh nâng ly trà nóng do Phúc Tử dâng lên, thong thả uống một ngụm.

Chỉ cảm thấy hơi ấm ấy dần xua đi khí lạnh trong lòng.

Rồi nàng mới chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía hai nha hoàn kia.

Rõ ràng là đôi mắt của nàng đen láy như bảo thạch, dịu dàng và tỏ vẻ đáng thương, nhưng vào khoảnh khắc ấy, lại như biến thành vực sâu không đáy, từng tầng hàn ý lạnh lẽo từ trong đáy mắt cuộn trào lan ra khiến cho Tử Lan và Thanh Trúc không khỏi rùng mình, sống lưng lạnh toát.

Trên gương mặt cả hai lập tức hiện lên vẻ kinh hoàng và sợ hãi hoàn toàn theo bản năng.

Thế nhưng ngay sau đó, lại thấy Hoa Mộ Thanh cụp mắt xuống, trong làn hơi nước mờ ảo bốc lên từ chén trà, không thể nhìn rõ nét mặt nàng.



Chỉ cảm thấy nàng như tiên nữ nơi mây trời, thoát tục mờ ảo, khiến người ta khó lòng nắm bắt.

Trong lòng hai nha hoàn đều ngập tràn nghi hoặc, chẳng lẽ lúc nãy là bọn họ nhìn lầm sao?

“Được rồi, ta biết rồi.”

Giọng Hoa Mộ Thanh nhẹ như giọt nước lạnh rơi vào suối sâu, không nghe ra chút cảm xúc nào.

“Các ngươi lui ra đi, nếu có việc, ta sẽ gọi. Còn nếu không có việc...”

Nàng hơi dừng lại: “Đừng tùy tiện bước vào phòng ta.”

Phúc Tử không ngờ Nhị tiểu thư lại thẳng thừng nói ra lời lạnh nhạt như thế với hai người được đại phu nhân đích thân đưa tới.

Nàng đứng sau lưng, không khỏi lo lắng nhìn vẻ mặt thoáng hiện vẻ oán giận của hai nha hoàn đó.

Đợi đến khi họ lui ra ngoài, nàng mới dè dặt lên tiếng: “Tiểu thư, hai người đó...”

“À phải rồi.”

Hoa Mộ Thanh cắ-t ngang lời nàng, khẽ cười: “Ngươi ra ngoài báo với họ một tiếng, nói ta không có y phục phù hợp, trong vòng ba ngày tới, bảo họ chuẩn bị cho ta hai bộ áo mùa xuân, hai bộ áo mùa hè, đủ cả áo lót, váy trong, áo khoác ngoài.”

“Nếu mấy ngày tới Tuyên Vương có gửi thiệp mời, thì còn phải chuẩn bị thêm một bộ lễ phục và trang sức thích hợp để đến phủ Trưởng Công Chúa.”

“Ai chuẩn bị chu đáo, ta sẽ mang người đó theo tham gia buổi tụ họp.”

Phúc Tử hơi ngây ra, yêu cầu nha hoàn chuẩn bị y phục mà lại không cấp ngân lượng để mua vải vóc, thế thì họ xoay sở thế nào?

Nhưng nàng nghĩ ngợi một lát, cuối cùng không nói gì thêm, liền lui ra ngoài.

Hoa Mộ Thanh nâng chén trà, lại nhấp một ngụm, khóe môi khẽ cong lên đầy ẩn ý.

Rõ ràng lúc nãy nàng có thể nói thẳng lời đó khi hai nha hoàn kia đang dốc sức thể hiện lòng trung thành, nhưng lại cố tình để Phúc Tử đi truyền lại.



Chỉ cần xem thử Phúc Tử truyền đạt thế nào, là có thể hiểu được dụng ý của nàng.

Ba nha hoàn trước mặt, không ai trong số đó, nàng có thể tùy tiện tin dùng.

Từng người một, đều phải thử qua mới được. 

 

Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc Truyện Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc Story Chương 17: Viện Mới, Nha Hoàn Mới
10.0/10 từ 44 lượt.
loading...