Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc

Chương 18: Âm Mưu Trong Bóng Tối

 

Hoa Mộ Thanh nâng chén nước, chậm rãi ngẩng đầu, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ánh nắng rực rỡ của mùa xuân đã dần ngả về phía tây.

Trong ánh hoàng hôn buông xuống, nơi chân trời phủ một lớp ánh sáng cam vàng nhạt.

Những tia nắng nhè nhẹ ấy rơi xuống tán cây hợp hoan bao quanh tiểu viện, lấp lánh trên đầu cành, giống như những đóa hợp hoan nở sớm, nhẹ nhàng phiêu dạt, lơ lửng mờ ảo.

Nàng đưa tay day nhẹ giữa hai hàng lông mày đang đau nhức mơ hồ.

Tiết xuân vẫn còn se lạnh, hôm qua vừa bị dầm mưa, vừa mới uống thuốc đông y, hôm nay lại rơi xuống nước, bị gió lùa.


Cứ thế bị giày vò liên tiếp, thân thể vốn yếu ớt như nước cuối cùng cũng không chịu nổi mà phát sốt.

Nghĩ đến lời mời gặp gỡ của Đỗ Thiếu Quân vào đêm nay, đôi mắt đẹp khẽ lay động, nàng cúi đầu, tiếp tục nhấp từng ngụm nước nhỏ.
__

Lâm ma ma trở về chính phòng.

Đại phu nhân đang tựa nghiêng người trên chiếc trường kỷ mỹ nhân bằng gỗ trầm khảm lê hoa uốn lượn.

Trên đầu bà ta là chiếc mấn trang trí hình phượng xuyên mẫu đơn, sắc mặt tái nhợt.

Lâm ma ma bước tới, phẩy tay đuổi nha hoàn đi, rồi thay nàng kia xoa bóp huyệt đạo cho Trữ Thu Liên, miệng nhẹ nhàng an ủi: “Phu nhân hà tất phải khổ sở như vậy? Làm hại thân thể ra nông nỗi này, nếu để đại tiểu thư trong cung, tứ tiểu thư hay cả ngũ thiếu gia đang du ngoạn bên ngoài biết được thì biết làm sao đây?”

Trữ Thu Liên mở mắt, thở dài một tiếng.



Giờ đây bà ta nào còn vẻ đoan trang rộng lượng của nữ chủ nhân Hoa phủ trước kia, khuôn mặt vốn dịu dàng giờ lại vặn vẹo vì giận dữ, trông gần như méo mó!

“Lại để một con tiện tỳ trèo lên đầu ta! Ma ma, ta không cam lòng!”

Lâm ma ma mỉm cười, chậm rãi tiếp tục xoa bóp huyệt cho bà ta: “Chỉ là một thứ như bèo trôi không gốc mà thôi. Lão gia chẳng qua chỉ là thấy mới lạ mà thôi, đợi qua cơn hứng thú ấy, phu nhân lại tìm một người mới mẻ, trẻ trung hơn, thì cái trái đào thối đó chẳng phải sẽ lại là món đồ trong lòng bàn tay phu nhân muốn bóp thế nào thì bóp hay sao.”

Lời nói th* t*c và hiểm ác, nhưng sắc mặt của Trữ Thu Liên lập tức khá lên thấy rõ!

Trên gương mặt của Trữ Thu Liên thậm chí còn hiện lên chút ý cười, khẽ gật đầu, rồi quay lại nắm lấy tay của Lâm ma ma: “Vẫn là nói chuyện với ma ma làm ta thấy dễ chịu hơn.”

Lâm ma ma dịu dàng vỗ nhẹ mu bàn tay bà ta, rồi nói tiếp: “Bên Nhị tiểu thư, đã sắp xếp ổn thỏa rồi.”

Vừa nhắc đến Hoa Mộ Thanh, trong lòng Trữ Thu Liên lại lập tức trào dâng cơn phẫn nộ vì nhớ đến cố thê tử đáng ghét của Hoa Phong.

Rõ ràng chỉ là một nữ nhân bị bỏ, đã ch-ết bao nhiêu năm rồi, vậy mà Hoa Phong lại vẫn như ôm giữ mối tình cũ, hay nhắc đến, thậm chí còn đưa đứa con hoang năm xưa trở về phủ!

Thế nhưng gã nam nhân giả nhân giả nghĩa đó trong lòng lại rất ghét bỏ đứa nữ nhi này, cứ như thể sự tồn tại của nàng là một lời nhắc nhở về những chuyện tồi tệ mà ông ta từng làm trong quá khứ, về sự bội bạc và tội lỗi của bản thân.

Cho nên ông ta mới cố tình giả vờ như không biết gì về những gì Hoa Mộ Thanh đang chịu đựng trong đại trạch!

Trữ Thu Liên cười lạnh: “Ta không tin lão gia thực lòng thật dạ với nha đầu đó.”

Lâm ma ma gật đầu cười, chậm rãi đáp: “Phu nhân nghĩ như vậy là đúng. Đem Nhị tiểu thư dâng đến trước mặt lão gia, để ông ấy ngày ngày phải nhìn thấy nữ nhi này, nhớ lại những chuyện nhơ nhớp mà ông ấy cố quên… Tự nhiên sẽ sinh ra chán ghét, đến lúc đó còn không ghét bỏ thì mới là lạ.”

Bà ta lại nhẹ nhàng vỗ lên tay Trữ Thu Liên: “Mà tất cả những việc đó, phu nhân ngài cũng chẳng cần tự mình ra tay đâu.”



Trữ Thu Liên gật đầu, im lặng hồi lâu, rồi thở dài: “Ma ma, năm xưa ta làm sao lại có thể vừa mắt nổi một kẻ như vậy chứ?”

Nghe thế, Lâm ma ma cũng chua xót trong lòng, đưa tay vuốt nhẹ đầu bà ta, khẽ nói: “Cũng chỉ tại cái tên cầm thú lừa tình lừa nghĩa đó…”

Giọng nói dần dần nhỏ lại.

Lúc này, Hoa Nguyệt Vân đang đứng bên ngoài phòng, lắng nghe được vài câu.

Đôi mắt xinh đẹp của nàng khẽ nheo lại đầy toan tính.

Nàng lặng lẽ quay người rời đi.

Trở về viện tử ngập tràn hoa lệ của mình, đang ngẫm nghĩ điều gì đó thì nha hoàn thân cận là Đông Sương vội vã chạy vào, ghé tai nàng thì thầm vài câu.

Nghe xong, hai mắt Hoa Nguyệt Vân lập tức sáng rực lên: “Mau gọi nàng ta đến đây!”

Đông Sương gật đầu, xoay người chạy đi ngay.
__

Lại nói đến buổi đêm, vừa qua giờ Hợi, Hoa Mộ Thanh liền gắng gượng đứng dậy, ra khỏi phòng.

Buổi chiều, Phúc Tử đã đi xin Đại phu nhân cho mời đại phu đến xem bệnh cho nàng, thế nhưng đến cả mặt Đại phu nhân còn chưa được thấy, đã bị đuổi thẳng trở về.

Hiện tại nàng đã bắt đầu sốt cao, mà từ viện này đến khu vườn phía tây nam cũng không xa lắm nên nàng định đến vườn tìm ít thảo dược có thể dùng được.

Buổi chiều đi ngang qua, nàng từng thấy ở góc khu vườn hoang phế kia có vài bụi mã đề.

Kiếp trước, khi nàng theo Đỗ Thiếu Lăng chinh chiến bốn phương, thường xuyên bị thương hay ốm đau, vì thế mà có hiểu biết sâu rộng về dược lý, thậm chí còn giỏi hơn cả các thái y lão luyện trong cung.

Nàng biết điều chế độc, cũng biết chữa bệnh.

Trong trạng thái mơ màng choáng váng, nàng lần mò đến gần giả sơn, quả nhiên ở góc khuất kia, tìm thấy mấy bụi mã đề.

Nhổ được vài cây, nhưng vì bệnh nặng và thể lực suy kiệt nàng bắt đầu thở hổn hển chỉ có thể ngồi dựa tạm vào góc tường nghỉ ngơi, cố giữ cho mình tỉnh táo.



Thế nhưng càng cố mở mắt, ý thức của nàng lại càng rời xa, tựa như có thứ gì đó đang cố kéo nàng vào cơn mê.

Mí mắt càng lúc càng nặng trĩu, trước mắt cũng dần tối đen.

“Gù ——”

Một tiếng chim kêu chẳng biết từ đâu vọng tới, khiến Hoa Mộ Thanh giật mình tỉnh giấc.

Mở mắt ra, trước mắt vẫn là vườn hoa vắng lặng và hòn giả sơn quen thuộc, nàng khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Vừa định đứng dậy, thì bỗng nhiên cảm thấy có gì đó không ổn…sau lưng có người!

Mắt nàng trợn to, lập tức giơ khuỷu tay lên phản kích!

Nhưng người sau lưng dường như đã quá quen thuộc với chiêu thức của nàng, lập tức dùng tay đỡ lấy khuỷu tay nàng đang đ-ánh ngược về sau.

Lòng bàn tay người kia khô ráo, ấm áp.

Tay còn lại thì đặt đúng vào hõm gáy nàng, nhẹ nhàng ấn xuống…

Do bị sốt cao, làn da mẫn cảm của thiếu nữ lập tức nổi lên một lớp gai ốc li ti.

Nàng ngửi thấy mùi hương lạnh lẽo quen thuộc đến trăm lần trong kiếp trước.

Là Mộ Dung Trần.

Nàng cúi mắt, mím môi.

Chỉ trong một hơi thở, nàng đã thay đổi vẻ ngây thơ dịu dàng trên khuôn mặt thiếu nữ.

Nàng rụt rè quay đầu lại, liền nhìn thấy dưới ánh trăng, một khuôn mặt đẹp mê hồn như yêu như quỷ như mộng ảo.

Hắn đang mím đôi môi đỏ thẫm như cánh hoa, khẽ nhếch môi cười như không cười nhìn nàng.

“Cửu Thiên Tuế điện hạ.”

Nàng muốn xoay người hành lễ, nhưng không cách nào thoát khỏi bàn tay đang giữ chặt lấy mình.



Đặc biệt là lòng bàn tay hắn đang áp chặt lên làn da mềm mại của nàng, khiến nàng vô cùng khó chịu.

Thế nhưng giờ phút này, nàng chỉ có thể ngoan ngoãn cúi đầu chịu đựng.

Mộ Dung Trần nhìn tiểu nha đầu đang diễn trò trước mặt, bật cười khẽ: “Sao nào, gặp bổn vương mà tiểu cô nương lại chẳng tỏ vẻ gì là bất ngờ cả?”

Hoa Mộ Thanh cắn môi.

Ánh mắt vốn lạnh lùng, nay cũng gợn lên một tia cảm xúc thoáng qua.

“Còn phải cảm tạ ân cứu mạng của Tuyên Vương điện hạ và Cửu Thiên Tuế điện hạ.”

Nàng thử lùi lại một chút, vẫn không thoát ra được, bèn nói tiếp: “Mộ Thanh xin tự nguyện phò tá điện hạ, đa tạ điện hạ không chê mà ra tay tương trợ. Hôm nay điện hạ hẹn gặp Mộ Thanh, chẳng hay có điều gì sai bảo?”

Không hề vòng vo, cũng không che giấu tâm tư, chỉ thẳng vào mục đích và kết quả.

Tính cách và cách hành xử này, thực sự… giống hệt nữ nhân đó.

Đôi mắt đen của Mộ Dung Trần chợt trở nên thâm trầm, không rời mắt khỏi thiếu nữ trước mặt.

Một lúc sau, hắn khẽ cười, không đáp lại mục đích gì, chỉ nhẹ nhàng di chuyển tay từ sau gáy nàng đến vành tai nhỏ nhắn.

Nhẹ nhàng véo một cái.

Hoa Mộ Thanh giật mình, hoảng sợ rụt cổ lại, ngước mắt nhìn hắn.

Ngay cả biểu cảm kinh ngạc của nàng, cũng giống hệt như người ấy…

Không đúng.

Mộ Dung Trần chợt có chút nghi hoặc, đã bao nhiêu năm rồi, nữ nhân đó chưa từng lộ ra vẻ mặt như thế?

Từ sau khi gặp Đỗ Thiếu Lăng, nàng đã không còn biết vui buồn hay sợ hãi, trở thành một thanh đao lạnh lẽo vô tình, gi-ết người không chớp mắt. 

 

Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc Truyện Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc Story Chương 18: Âm Mưu Trong Bóng Tối
10.0/10 từ 44 lượt.
loading...