Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc

Chương 16: Nhận Một Nha Hoàn

 

Giọng điệu ông lại dịu dàng, hiền hòa thêm mấy phần: “Nhị nha đầu cũng mau đứng dậy đi. Hôm nay con chịu nhiều ấm ức như vậy, về nghỉ ngơi cho thật tốt đi.”

Sau đó lại quay sang đại phu nhân nói: “Tăng gấp đôi tiền tiêu vặt cho Nhị nha đầu. Nơi ở hiện tại cũng thật chẳng ra làm sao, đổi cho con bé một viện tử khác, rồi sắp xếp thêm vài nha hoàn và gia nhân chăm sóc. Ba ngày nữa còn có buổi tiệc của Trưởng Công Chúa, nếu Tuyên Vương có sai người gửi thiệp mời, thì hãy chuẩn bị cho Nhị nha đầu thật chu đáo.”

Hoa Mộ Thanh nhẹ nhàng đứng dậy, duyên dáng thi lễ, giọng nhu hòa: “Tạ ơn phụ thân.”

Dù người nàng đầy ướt át chật vật, nhưng vẫn giữ nguyên tư thái đài các của thiên kim tiểu thư.

Hoa Phong hài lòng gật đầu, lần đầu tiên cảm thấy đứa nữ nhân thứ hai vốn trước giờ e dè không dám lộ mặt này, hôm nay nhìn cũng thuận mắt hơn chút.

Đại phu nhân giận đến mức sắc mặt u ám như sắt, nhưng chẳng thể bộc lộ ra ngoài.

Trong lòng thì đầy oán độc, mà trên mặt vẫn phải nặn ra nụ cười: “Là ta sơ suất, ta sẽ lập tức đi sắp xếp.”

Sở Hồng ở bên cạnh lặng lẽ nhìn Hoa Mộ Thanh thật sâu, rồi bỗng như cảm thấy lạnh, không để cho Hoa Phong kịp đáp lời đại phu nhân, nàng nhẹ nhàng rúc vào lòng ông, giọng nũng nịu: “Lão gia, lạnh quá…”

Giọng nói như thổi gió bên tai Hoa Phong, khiến ông suýt nữa không kìm được.



Ông lập tức ôm chầm lấy Sở Hồng, cưng chiều chạm nhẹ vào mũi nàng, quay người rời đi.

Cách mấy bước vẫn còn nghe tiếng ông thì thầm bên tai nàng những lời lả lơi: “Tiểu yêu tinh quyến rũ người ta này…”

Sở Hồng ngoan ngoãn nép vào ngự-c Hoa Phong, mềm mại như không xương.

Đại phu nhân nhìn cảnh ấy, suýt nữa bẻ gãy móng tay trong lòng bàn tay.

Đồ không biết điều! Dám công khai quyến rũ lão gia!

Bà ta đã hoàn toàn quên mất, trước kia chính mình vì muốn giữ sủng ái mà chủ động để Sở Hồng lên giường với một người nam nhân đáng tuổi phụ thân nàng ta.

Hoa Mộ Thanh nhìn rõ tất cả, khẽ cong khóe môi không một tiếng động.

Mẫu tử Tam di nương bên cạnh thấy Hoa Phong rời đi rồi, liền vội vàng bò đến chân đại phu nhân xin tha.

Nhưng lúc này trong lòng đại phu nhân đã đầy lửa giận, sao có thể nhẹ lời tử tế với đôi mẫu tử vừa khiến bà thất bại thảm hại chứ.

Giọng bà lạnh lùng nói: “Đã là lệnh của lão gia, thì hai người cứ ngoan ngoãn chịu phạt đi! Vài hôm nữa, đợi lão gia nguôi giận, ta sẽ thay các ngươi nói vài câu.”

Tam di nương vốn còn định lên tiếng, nhưng ngẩng đầu thấy ánh mắt sắc lạnh đầy hung hiểm của đại phu nhân, bà bất giác rùng mình.

Vội vàng đáp lời, rồi bà kéo Hoa Thường Hảo vẫn còn đang lải nhải không dứt rời đi trong vội vã.

Hoa Thường Hảo hận đến nghiến răng, trước khi đi còn độc ác trừng mắt nhìn Hoa Mộ Thanh một cái.

Hoa Mộ Thanh chẳng thèm để ý, vẫn đứng yên trong vũng nước, dáng vẻ điềm đạm, cúi đầu ngoan ngoãn thanh nhã như hoa lan.

Đại phu nhân liếc nhìn nàng, ánh mắt khó lường.

Một lúc sau, gió xuân lạnh lẽo lại thổi qua, bà mới khẽ cười, buông một câu đầy hàm ý: “Nhị nha đầu, dạo này biết nghĩ rồi đấy.”

Hoa Mộ Thanh cúi người hành lễ: “Đều nhờ đại phu nhân và Đại tỷ chăm sóc, Mộ Thanh cảm kích vô cùng.”

“Đại tỷ” ở đây, đương nhiên là chỉ Hoa Tưởng Dung.



Ánh mắt đại phu nhân lập tức lạnh đi, sắc bén như d-ao.

Bà nhìn chằm chằm vào nàng đầy áp lực suốt một lúc lâu, rồi mới bật cười một tiếng: “Con nghĩ được vậy thì tốt. Phải hiểu rằng, ở Hoa phủ gia này cuối cùng vẫn nằm trong tay ta. Cá mặn có lật người thì cũng chỉ là cá nằm trên thớt, mặc người xẻ thịt. Muốn có kết cục tốt, thì phải biết ngoan ngoãn. Biết đâu sau này còn có chỗ tốt để đi.”

Từng lời, từng chữ đều là lời răn đe ngấm ngầm.

Hoa Mộ Thanh mỉm cười, không rõ là có hiểu hết hay không: “Vâng, Mộ Thanh đã hiểu. Tạ ơn đại phu nhân dạy bảo.”

Đại phu nhân lại liếc nàng một cái, hừ lạnh.

Bà tiện tay chỉ về phía đám nô tài phía sau, chọn ra một tiểu nha hoàn gầy gò, trông chỉ khoảng mười mấy tuổi: “Nha đầu đó, tạm thời theo hầu con. Chiều nay sẽ có người sắp xếp lại viện tử và người hầu cho con.”

Nói rồi lại liếc Hoa Mộ Thanh đầy hàm ý: “Lão gia thương con, con phải biết tự giữ mình, đừng để xảy ra chuyện không nên xảy ra nữa.”

Hoa Mộ Thanh lại mỉm cười ngoan ngoãn: “Vâng, đa tạ mẫu thân.”

Đại phu nhân hôm nay gặp chuyện gì cũng không thuận, nhìn dáng vẻ ngoan hiền của Hoa Mộ Thanh lại càng thấy chướng mắt, bèn không thèm để ý thêm, xoay người bỏ đi.

Hoa Mộ Thanh hiểu rõ, nước cờ mạo hiểm hôm nay của nàng không uổng phí.

Dẫn dụ được một kẻ tâm tư lộ liễu như Sở Hồng ra mặt, đại phu nhân ít nhất trong một thời gian sẽ không dồn nàng vào đường cùng nữa.

Mà nàng cũng cần một khoảng thời gian để nhìn rõ hoàn cảnh và con người xung quanh sau khi trùng sinh.



Nha hoàn gầy gò, mặt vàng vọt mà đại phu nhân để lại, rụt rè tiến đến trước mặt Hoa Mộ Thanh.

Hoa Mộ Thanh nhìn nàng, dịu dàng cười hỏi: “Ngươi tên gì?”

Nha hoàn dường như chưa từng được chủ tử hỏi chuyện bằng giọng nói dịu dàng như vậy, sợ đến mức càng thêm run rẩy.

Nhưng vẫn cố gắng trả lời: “Nô…nô tỳ... không có tên.”

Xem ra là nô tỳ mới được mua về, còn chưa được ban tên.

Loại nha đầu thế này, đừng nói là hầu hạ ai, e là chỉ đủ sức quét sân, làm mấy việc nặng nhọc. Không trách đại phu nhân tiện tay ném cho nàng.

Nhìn đứa trẻ như vậy, Hoa Mộ Thanh lại nhớ đến đứa con đáng thương của kiếp trước của nàng - Thịnh Nhi, trong lòng không khỏi thắt lại.

Giọng nói càng thêm dịu dàng: “Vậy trước đây ở nhà, mẫu thân ngươi gọi ngươi là gì?”

Nha hoàn vừa nghe, mắt lập tức đỏ hoe. Một lúc lâu sau mới lí nhí đáp: “Phúc Tử... Mẫu thân nô tỳ gọi nô tỳ là Phúc Tử.”

Hoa Mộ Thanh mỉm cười, nhẹ nhàng vỗ lên vai gầy nhỏ của nàng ta: “Được rồi, sau này cứ gọi ngươi là Phúc Tử nhé.”

Phúc Tử suýt nữa òa khóc.

Nàng ta không hiểu nổi vì sao vị Nhị tiểu thư chỉ lớn hơn mình vài tuổi này, lại có thể nói ra những lời giống hệt mẫu thân nàng ta từng nói.

Hoa Mộ Thanh nhìn phản ứng ấy, khẽ gật đầu hài lòng.

Kiếp trước, nàng vốn giỏi điều binh khiển tướng bằng cách kết hợp giữa ân và uy, trước là cho ân tình, sau đó mới ban uy quyền.

Nếu gặp phải kẻ không biết điều, thì với bản tính lạnh lùng má-u lạnh của nàng, xưa nay chưa từng nương tay tha mạng.

Còn tiểu cô nương Phúc Tử này, tạm thời nhìn qua thì có vẻ thật thà chất phác, sau này thế nào thì còn phải xem tiếp.

Cũng may, đại phu nhân không phái cho nàng một người như Sở Hồng, một kẻ kiêu căng không biết thân phận, luôn muốn lấn át chủ nhân.

Nàng dắt theo Phúc Tử đi về phía căn viện nhỏ tồi tàn của mình, vừa đi vừa tỏ vẻ tùy tiện chuyện trò, cuối cùng cũng nắm được tình hình hiện tại.

Hiện giờ vẫn là năm thứ tư niên hiệu Gia Nguyên triều Đại Lý, mùng tám tháng tư, cách ngày nàng bị Đỗ Thiếu Lăng và Hoa Tưởng Dung ép ch-ết, chỉ mới hai ngày!

Nói cách khác, đúng vào ngày nàng ch-ết, linh hồn đã nhập vào thân x-ác của Hoa Mộ Thanh!

Còn những chuyện khác, Phúc Tử vốn là một nha hoàn nhỏ bé chẳng hiểu gì, nên cũng không biết được thêm gì nhiều.

Chỉ lác đác kể được vài chuyện về người trong Hoa phủ.

Hoa Mộ Thanh vừa nghe vừa âm thầm tính toán trong lòng.

Mãi cho đến khi quay lại cái viện nhỏ rách nát gió lùa bốn phía, lại bị một trận gió thổi qua, khiến cả người nàng lạnh run.

Nàng chợt nhớ, bản thân đã không còn là Tống Vân Lan từng tung hoành chiến trường, gi-ết địch nơi sa trường, xuất thân từ phủ Hồ Quốc tướng quân nữa.



Nàng ôm lấy cánh tay, ra hiệu cho Phúc Tử đi lấy y phục khô cho mình.

Trong lòng âm thầm lắc đầu, thân thể này quá yếu.

Chớp mắt đã đến buổi chiều.

Người đại phu nhân phái đến cũng tới nơi, chính là ma ma thân cận bên người bà ta, cũng là người được bà ta tin tưởng nhất: Lâm ma ma.

Cũng chính là phụ nhân buổi sáng đã ra tay điểm huyệt làm Hoa Nguyệt Vân ngất xỉu.

“Nhị tiểu thư, đến rồi.”

Lâm ma ma giữ thái độ ôn hòa lễ phép suốt dọc đường, dẫn Hoa Mộ Thanh đến viện mới đã được chuẩn bị sẵn. 

 

Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc Truyện Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc Story Chương 16: Nhận Một Nha Hoàn
10.0/10 từ 44 lượt.
loading...