Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc
Chương 15: Sự Thật Bị Bịa Đặt
Trong lòng của Trữ Thu Liên bốc hỏa, nhưng vẫn phải giữ vẻ đoan trang nhã nhặn, nở một nụ cười dịu dàng xen lẫn lạnh lẽo, nhìn sang mẫu tử Tam di nương, dịu giọng chất vấn: “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy? Mộ Thanh và Sở Hồng, sao lại rơi xuống nước?”
Nghe giọng điệu ấy, cứ như thể hai người họ tự ngã xuống nước vậy.
Hoa Mộ Thanh cụp mắt, im lặng, giữ dáng vẻ ngoan ngoãn, mềm mại, hoàn toàn yên tĩnh.
Nhưng bên cạnh, Sở Hồng thì không thể nhịn được.
Tuy vậy, nàng ta cũng khá thông minh, chỉ quay đầu một cái rồi lập tức nhào vào trước mặt Hoa Phong, khóc nức nở với dáng vẻ đáng thương yểu điệu: “Lão gia, nô…nô tỳ bị người ta đẩy xuống nước mà! Lão gia, xin người thương xót nô tỳ, đòi lại công bằng cho nô tỳ với!”
Lúc hai người được vớt lên, đã có nữ tỳ mang áo khoác đến choàng lên người họ.
Nhưng vừa rồi Sở Hồng vừa cử động, không biết thế nào mà áo lại rơi xuống đất.
Bộ y phục ướt sũng dính sát vào thân hình mảnh mai yểu điệu, lộ rõ nét quyến rũ non nớt pha lẫn chín muồi của thiếu phụ, khiến người ta không khỏi xao xuyến!
Với loại nam nhân lòng dạ không vững như Hoa Phong, cảnh tượng này quả là sự mê hoặc chí mạng!
Quả nhiên ánh mắt Hoa Phong dừng lại nơi cơ thể nàng ta đang áp sát vào tay mình, ánh nhìn dần nóng rực, nhưng vẫn còn biết giữ lễ.
Ông ta liền ho mạnh một tiếng, lập tức kéo nàng ta vào lòng, tức giận quát lớn: “Ai dám đẩy người xuống nước hả?!”
Lúc này, Hoa Thường Hảo rốt cuộc cũng biết sợ, dè dặt liếc nhìn Đại phu nhân, chỉ thấy bà đang trừng trừng nhìn về phía Sở Hồng.
Tam di nương thì thâm sâu hơn, biết rõ mẫu tử họ chỉ là công cụ để Đại phu nhân lợi dụng. Không ngờ Hoa Mộ Thanh tuy bị dằn mặt, nhưng hiệu quả ngược lại có khi còn gây phản tác dụng!
Mặt bà tái nhợt, gượng cười rối rít: “Lão gia, phu nhân, là...”
“Là Hoa Mộ Thanh đẩy Sở Hồng xuống nước!”
Hoa Thường Hảo bỗng lên tiếng, trắng đen đảo lộn, vu oan bịa đặt: “Là Hoa Mộ Thanh và Sở Hồng xảy ra tranh chấp. Hoa Mộ Thanh nói Sở Hồng xúc phạm đến thể diện của nàng, liền ra tay đẩy người xuống nước!”
Hoa Mộ Thanh khẽ nhướn mày — ồ? Cô Thất muội này, nhìn thì kiêu căng, nhưng so với Hoa Nguyệt Vân bên cạnh Trữ Thu Liên, có vẻ đầu óc còn khôn khéo hơn một chút?
Vừa nghe xong, Hoa Phong đã sa sầm mặt, không vui nhìn Hoa Mộ Thanh, người vẫn còn ướt đẫm: “Nhị nha đầu, sao con lại ra tay với Sở Hồng?”
Đại phu nhân cũng tiếp lời: “Đúng đó! Ta sai Sở Hồng đến mời con, chỉ là muốn trò chuyện với con vài câu, sao con lại hồ đồ đến mức ra tay đ-ánh người?”
Hai người phối hợp nhịp nhàng như hát đối.
Hoa Mộ Thanh thầm lắc đầu trong lòng, cũng không biện minh cho bản thân, chỉ nhẹ nhàng quỳ xuống, giọng nói u buồn, mềm mỏng thưa: “Phụ thân, vì sao Sở Hồng rơi xuống nước, nữ nhi cũng không rõ. Chỉ là, khi Sở Hồng dẫn nữ nhi đi ngang qua cầu, thì gặp phải mẫu tử Tam di nương. Không hiểu sao, mẫu tử họ lại liên tục khiêu khích nữ nhi. Nữ nhi vốn tính nhút nhát, không biết phải phản ứng thế nào. Sở Hồng thấy vậy, mới lên tiếng thay nữ nhi, còn nói rất xót xa cho phụ thân vất vả.”
Mẫu tử Tam di nương nghe đến đây thì hơi sững người. Lời này bảy phần thật, ba phần giả, người không biết rõ ngọn ngành nghe vào, lại tưởng là sự thật.
Chỉ là... tại sao Hoa Mộ Thanh lại bênh vực Sở Hồng? Chẳng phải Sở Hồng cũng từng theo họ nhục mạ nàng sao?
Ngược lại, Sở Hồng lúc này đang nép trong lòng Hoa Phong, ánh mắt khẽ biến đổi khi nhìn sang Hoa Mộ Thanh.
“Không ngờ, khi Tam di nương vừa nghe Sở Hồng nói câu xót xa cho phụ thân, thì bỗng nhiên nổi giận. Nữ nhi còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, Sở Hồng cũng không có ý tranh cãi, chỉ muốn che chở nữ nhi mà cùng bước qua cầu. Ai ngờ, Thất muội dường như tức giận, đẩy nữ nhi một cái. Nữ nhi ngã xuống lúc ấy, cũng không rõ ràng đã xảy ra chuyện gì. Không biết là Sở Hồng cố ý nhảy xuống cứu, hay vì lý do gì mà cũng rơi xuống nước.”
Nghe những lời này, thật sự… vừa đáng thương lại vừa vô tội.
Trông thì có vẻ nàng không trách móc hay tức giận với ai, nhưng kẻ có tâm lại cảm thấy, Hoa Mộ Thanh đáng thương này rõ ràng là bị mẫu tử Tam di nương cố tình kiếm chuyện, rồi ngấm ngầm hãm hại khiến nàng rơi xuống nước!
Nếu chỉ có ba người này thì cũng thôi, đôi bên tranh cãi, mỗi người một lời.
Thế nhưng, trong lời kể của Hoa Mộ Thanh, lại cố tình lồng thêm một Sở Hồng luôn hết lòng bảo vệ nàng.
Đặc biệt là Hoa Phong, sau khi nghe xong, lại dịu dàng cúi đầu nhìn cô nương nhỏ nhắn yêu kiều trong lòng mình: “Nhị nha đầu nói thật sao?”
Câu hỏi này, chẳng khác nào đã tin lời Hoa Mộ Thanh rồi!
Hoa Thường Hảo và Tam di nương lập tức hoảng hốt, luống cuống nhìn về phía đại phu nhân.
Nhưng đại phu nhân lúc này lại hận không thể đậ-p ch-ết hai người đó, đặc biệt là Sở Hồng với bộ dạng như thế kia, bà ta hoàn toàn chẳng buồn đoái hoài!
Sở Hồng liếc sang Hoa Mộ Thanh đang quỳ gối bên kia, vừa hay bắt gặp ánh mắt nàng vừa ngẩng lên.
Trong lòng khẽ rung động.
Ánh mắt lóe lên một tia cười khẽ.
Ngay sau đó, nàng cắn môi, làm ra vẻ sắp khóc mà chưa khóc, bất ngờ thoát khỏi vòng tay Hoa Phong, cũng quỳ xuống dưới chân ông ta.
Ngẩng khuôn mặt đáng thương nhìn ông: “Lão gia, nô tỳ thật lòng thương xót lão gia, chỉ vô tình nói vài câu. Ai ngờ Tam di nương, hu hu… lại tức giận như vậy, thấy Thất tiểu thư đẩy Nhị tiểu thư xuống nước, thì cũng đẩy luôn nô tỳ theo! Nô tỳ không biết bơi, vốn định đi gọi người đến cứu Nhị tiểu thư… ai ngờ ngã xuống, suýt nữa mất mạng! Hu hu… lão gia, nô tỳ sai ở chỗ nào chứ?”
Hoa Phong nhìn cô nương trắng trẻo mềm mại trước mặt, nước mắt đầm đìa như mưa.
Cả người ông lập tức mềm nhũn!
Vội vàng đỡ nàng ta dậy, dịu giọng dỗ dành: “Ngươi không sai, ngươi hết lòng bảo vệ chủ tử lại thương ta thế này, làm gì có lỗi! Rõ ràng là mẫu tử Tam di nương mới sai!”
Mẫu tử Tam di nương nghe vậy, lập tức run rẩy, quỳ rạp xuống đất.
Sở Hồng khẽ nở một nụ cười đắc ý.
Hoa Phong giận dữ trừng mắt nhìn hai mẫu tử kia, quát lớn: “Các ngươi thật quá hỗn xược! Hoa phủ này từ khi nào lại để cho một di nương và một thứ nữ muốn làm gì thì làm, tùy tiện ức hi-ếp người khác chứ? Chút quy củ cũng không có! Phạt ba tháng tiền tiêu vặt, Tam di nương cấm túc một năm! Hoa Thường Hảo quỳ ở từ đường một tháng, chép mười quyển Kim Cang Kinh dâng lên lão phu nhân!”
Hoa Thường Hảo không thể tin nổi, kinh hãi nhìn Hoa Phong: “Phụ thân, con không có đẩy Hoa Mộ Thanh mà! Rõ ràng, rõ ràng là Hoa Mộ Thanh đẩy Sở Hồng! Rõ ràng là nàng ta vu oan cho con! Phụ thân, người không thể…”
Đã lúc này rồi, nàng ta vẫn chỉ biết lo biện minh cho bản thân, hoàn toàn không đoái hoài đến người mẫu thân ruột bên cạnh.
Chỉ là nàng ta không hề nhận ra, nguyên nhân thực sự khiến Hoa Phong nổi giận… vốn không phải vì Hoa Mộ Thanh!
Tam di nương cũng vội vàng lắc đầu, khẩn cầu: “Xin lão gia thương xót, chúng thiếp thật sự không hãm hại Nhị tiểu thư! Sở Hồng là tự mình rơi xuống nước, chuyện này không liên quan đến chúng thiếp mà!”
Tam di nương khôn ngoan hơn Hoa Thường Hảo, nhận ra được tâm tư của Hoa Phong lúc này đã hoàn toàn nghiêng về phía Sở Hồng cô nương quyến rũ kia rồi.
Hai mẫu tử liên tục khẩn nài, mà Hoa Phong, trong lòng ông vẫn vương vấn không dứt với Sở Hồng đang níu lấy, lúc này mới sực nhớ đến Hoa Mộ Thanh vẫn còn đang quỳ dưới đất.
Thiếu nữ dung mạo khuynh nước khuynh thành, toàn thân ướt sũng, mái tóc vẫn nhỏ từng giọt nước lạnh lẽo, trên nền đá dưới chân nàng, nước lan ra thành một vệt lớn.
Dáng vẻ yếu đuối, mảnh mai như liễu trước gió ấy, thật khiến người ta dù có tức giận đến đâu cũng không nỡ phát tác.
Huống chi lúc này, ông đã sớm x-ác định được mẫu tử Tam di nương cố tình hại người, lại càng nghĩ đến lời cảnh báo ẩn ý cùng sự quan tâm thân thiết khác thường của Đỗ Thiếu Quân dành cho Hoa Mộ Thanh vào sáng nay…
Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc
Đánh giá:
Truyện Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc
Story
Chương 15: Sự Thật Bị Bịa Đặt
10.0/10 từ 44 lượt.
