Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc
Chương 14: Ta Là Ai?
Nàng ta đưa mắt nhìn Hoa Mộ Thanh từ đầu đến chân một lượt.
Dù chỉ mặc bộ váy cũ cùng trâm cài đơn sơ, nhưng vẫn không thể che lấp được dung nhan khuynh quốc khuynh thành của nàng. Ánh mắt nàng ta càng thêm lộ rõ vẻ ghen tị.
“Sao vậy, Nhị tỷ? Bị Vương Nhị bắt đi, dù có giữ được cái mạng, e rằng…”
Nàng ta khẽ cười, giọng đầy ác ý: “Hừ, thân thể tỷ, chắc cũng bị người ta sờ mó, xem xét hết rồi chứ gì?”
Tam di nương đứng bên cạnh còn làm bộ làm tịch kéo tay nữ nhi một cái, nhỏ nhẹ nói: “Thường Hảo à, mấy lời thế này… không nên nói ra.”
Nhưng câu nói ấy chẳng khác nào x-ác nhận lời vu khống: thân thể Hoa Mộ Thanh đã bị người khác xem sạch!
Phải biết rằng, xung quanh còn không ít hạ nhân. Mà trong đại trạch thế gia, miệng lưỡi bọn nô tài còn đáng sợ hơn mãnh thú. Rõ ràng, bọn họ đang muốn hủy danh dự nàng hoàn toàn!
Thế nhưng, Hoa Mộ Thanh chẳng hề tỏ ra bối rối. Nàng chỉ khẽ cúi đầu, nhàn nhạt mỉm cười.
Nụ cười ấy, tựa như cơn gió xuân lướt qua mặt hồ tháng Hai, khiến lòng người xao động như có làn sóng gợn nhẹ.
Khiến kẻ khác chỉ muốn đắm chìm trong dung nhan ấy, thậm chí quên cả thở.
Hoa Thường Hảo gần như sững người, rồi lập tức tỉnh táo lại, nghiến răng ken két vì tức giận.
Chỉ nghe Hoa Mộ Thanh mỉm cười nói, giọng nhàn nhạt: “Thân thể của Mộ Thanh thế nào, tự có Tuyên Vương điện hạ nói rõ với phụ thân rồi. Cũng không cần Tam di nương và Thường Hảo muội phí tâm lo lắng.”
Lời này rõ ràng là mang Đỗ Thiếu Quân và Hoa Phong ra để đè họ xuống!
Cả hai người đó đều đã x-ác nhận sự trong sạch của Hoa Mộ Thanh, nếu họ còn cố tình bàn tán nữa, chẳng phải là đang nghi ngờ cả Tuyên Vương điện hạ và gia chủ Hoa gia hay sao?
Hoa Thường Hảo hoàn toàn không ngờ được, người từng bị họ bắt nạt, chỉ biết cúi đầu như Hoa Mộ Thanh giờ lại dám phản bác, hơn nữa một câu đã chặn đứng được miệng nàng ta.
Trong lòng không khỏi tức tối.
Lập tức, nàng ta dựng mày, trừng mắt nhìn Hoa Mộ Thanh quát lên: “Ngươi đừng lấy phụ thân với Tuyên Vương ra dọa ta! Họ không biết ngươi là hạng người gì, nhưng ta thì biết rõ!”
Hoa Mộ Thanh nhẹ nhàng cười, đôi mắt long lanh lướt nhìn nàng ta một cách uyển chuyển: “Ồ? Vậy ta là hạng người gì?”
Hoa Thường Hảo cười lạnh, hừ một tiếng, bĩu môi nói: “Là thứ tiện chủng do một ả nữ nhân bị ruồng bỏ sinh ra, còn không bằng đám nô tài!”
Vừa nói, Hoa Thường Hảo vừa liếc mắt khinh bỉ nhìn Hoa Mộ Thanh: “Đừng tưởng bám được vào Tuyên Vương thì đã là ghê gớm lắm! Cùng lắm cũng chỉ là một món đồ chơi để Vương gia tùy ý đùa giỡn mà thôi. Ngươi tưởng Tuyên Vương thật sự sẽ cưới ngươi vào cửa sao? Không soi lại thân phận của mình đi!”
Nói đến đây, ngay cả Tam di nương và Sở Hồng đứng bên cạnh cũng hiện rõ vẻ khinh thường, cứ như thể cực kỳ ghét bỏ và xem thường thân thế nàng.
Nhưng ai biết rằng, nếu không phải do Hoa Phong vô tình phản bội, thì chính Hoa Mộ Thanh nàng mới là đích trưởng nữ thật sự của Hoa phủ!
Ngay cả Hoa Tưởng Dung cũng chỉ là đứa con do Trữ Thu Liên, khi ấy còn chưa xuất giá đã mang thai với người khác. Vì vậy mà danh tiếng chẳng ra gì, không ai trong kinh thành dám cưới.
Chỉ có Hoa Phong, lúc mới vào kinh, vì vẻ ngoài phong độ lại cần nhanh chóng đứng vững, nên mới tìm mọi cách cưới bà ta, nhờ vào tài lực Trữ gia để một bước lên mây.
Sở Hồng vẫn im lặng nãy giờ thấy Hoa Mộ Thanh chỉ cúi đầu không nói lời nào, cũng tranh thủ châm chọc vài câu: “Đúng đấy! Người như vậy mà cũng gọi là tiểu thư sao? Chúng ta còn phải hầu hạ nàng ta nữa chứ, thật là... Chỉ tiếc lão gia quá nhân hậu, còn để kẻ như thế lợi dụng. Chúng ta làm nô tỳ, cũng chỉ đành nín nhịn, đau lòng thay cho lão gia thôi.”
Tam di nương nghe thấy lời này thì trong lòng lập tức chua xót, liền đáp lại: “Cô nương vẫn nên biết giữ phận, giờ lão gia đã có ta lo lắng là đủ rồi. Cô nương hãy làm tốt bổn phận nô tỳ của mình đi.”
Sở Hồng nghe vậy, đôi mày được vẽ kỹ càng lập tức nhíu lại, không vui liếc nhìn Tam di nương:
“Di nương nói gì vậy chứ? Đều là hầu hạ lão gia cả, tại sao Sở Hồng ta lại không thể đau lòng cho lão gia được?”
Hoa Mộ Thanh đứng bên cạnh suýt nữa thì bật cười thành tiếng. Còn chưa kịp phản kích gì, đám nữ nhân của Hoa Phong đã tự cắ-n xé lẫn nhau rồi.
Xem ra tên Hoa Phong này không chỉ thiếu phẩm hạnh, mà còn chẳng có chút bản lĩnh gì trong chuyện nữ nhân và quản lý nội trạch.
Một kẻ như vậy mà lại có thể ngồi vào chức Thiếu Khanh Đại Lý Tự, không biết đã xử oan bao nhiêu vụ án sai lệch nữa.
Chẳng trách trước khi nàng ch-ết, Mộ Dung Trần kiên quyết muốn bãi chức Hoa Phong, xem ra là có lý do.
Hoa Mộ Thanh nghĩ tới đây, lại ngẩn người, nếu khi đó tấu chương của Mộ Dung Trần được phê chuẩn, liệu nàng có ch-ết sớm đến vậy không? Cả nhà Tống gia có lẽ cũng chẳng đến nỗi diệt vong?
Chẳng lẽ... Mộ Dung Trần khi ấy đã phát hiện điều gì, nên mới muốn bãi chức Hoa Phong?
Nhưng nghĩ tới đây, Hoa Mộ Thanh lại lập tức phủ nhận chính mình.
Mộ Dung Trần và nàng vốn là kẻ địch, như nước với lửa, sao có thể giúp nàng, giúp Tống gia được?
Trong lúc nàng đang xuất thần, bên kia Tam di nương và Sở Hồng đã lời qua tiếng lại, suýt chút nữa là lao vào đ-ánh nhau.
Một bên là di nương không cam tâm để tiểu tỳ thông phòng giành sủng ái, một bên là nô tỳ bỗng có cơ hội nửa bước lên làm chủ nhân, muốn tranh quyền đoạt thế, ra sức thị uy.
Hoa Mộ Thanh thầm cười lạnh, kiếp trước nàng từng chứng kiến hậu cung đấu đá chốn Tuyên Vương phủ, không ngờ chỉ trong một cái sân nhỏ thế này, mưu tính giữa nữ nhân cũng không hề thua kém.
Nàng khẽ mím môi cười, nhẹ giọng: “Nếu hai vị còn muốn cãi nhau, thì xin nhường một bước. Đại phu nhân gọi ta tới, chậm trễ thời gian, e rằng người sẽ trách tội.”
Hoa Thường Hảo đang bênh vực mẫu thân mình, trừng mắt nhìn Sở Hồng, vừa nghe thấy giọng điệu lạnh nhạt dửng dưng của Hoa Mộ Thanh thì lửa giận lập tức bốc lên.
Nàng ta đưa tay đẩy mạnh nàng một cái: “Ngươi là thứ gì mà dám bảo chúng ta tránh đường?!”
Nào ngờ tay nàng ta còn chưa dùng lực, Hoa Mộ Thanh đã như một con diều giấy, loạng choạng ngã xuống hành lang, trượt luôn về phía cây cầu đá dưới hồ cá.
“Aaa! Cứu mạng!”
Trớ trêu thay, chẳng rõ sao lúc nàng ngã xuống, Sở Hồng bên cạnh cũng hét to một tiếng rồi ngã theo luôn!
“Ùm!!!”
Hoa Thường Hảo lập tức đờ người, hoàn toàn không kịp phản ứng.
Tam di nương là người phản ứng đầu tiên, vội vàng kêu mấy nha hoàn và tỳ nữ bên cạnh: “Trời ơi, còn đứng ngây ra đó làm gì! Mau xuống cứu người đi!”
Hoa Mộ Thanh thật ra biết bơi, nhưng lần nàng liều mình cứu Hoa Phong trước kia, chẳng ai hay biết.
Thế là nàng cứ giả bộ hoảng hốt như bị hại oan, giãy dụa trong nước, dáng vẻ hốt hoảng vô tội.
Tay thì ra sức túm lấy tóc và áo của Sở Hồng, rồi dìm mạnh nàng ta xuống nước mấy lần!
Sở Hồng cũng biết bơi, nhưng bị dìm bất ngờ, mũi miệng đầy nước, sặc đến không biết đông tây nam bắc, suýt nữa thì ch-ết đuối.
Đến khi tỳ nữ chạy xuống, mới kéo được cả hai người lên bờ.
Tiếng la hét đã khiến Đại phu nhân và Hoa Phong vội vã chạy tới.
Hoa Phong là do Đại phu nhân cố tình gọi đến.
Thứ nhất, để cho hắn tận mắt nhìn thấy bộ dạng đáng thương, đau lòng đến phát bệnh vì bênh vực hắn của nữ nhi thứ tư.
Thứ hai, cố ý dẫn đường để Tam di nương và nữ nhi bà ta bất ngờ chạm mặt Hoa Mộ Thanh, để họ buông lời châm chọc khiêu khích, từ đó thử xem Hoa Mộ Thanh thật ra là người thế nào, cho Hoa Phong nhìn cho rõ.
Thứ ba, cũng tiện thể gọi nàng đến, vừa an ủi dỗ dành, vừa nhân cơ hội dạy dỗ nàng một phen, thể hiện thân phận chủ mẫu của mình, đồng thời hạ thấp địa vị thấp hèn của Hoa Mộ Thanh.
Nào ngờ, kế hoạch tính toán như vậy, “một tên ba đích” lại bị màn ngã xuống nước bất ngờ này phá hỏng!
Bây giờ thấy Hoa Mộ Thanh vừa rồi còn diễn vai đáng thương trước mặt Hoa Phong, và cả Sở Hồng, người gần đây đang rất được Hoa Phong sủng ái cả hai đều được người khác dìu từ dưới nước lên...
Ai nấy đều ướt đẫm, tóc tai bết nước, vẻ mặt yếu đuối mong manh như hoa lê trong mưa, càng nhìn càng khiến người khác thương xót.
Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc
Đánh giá:
Truyện Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc
Story
Chương 14: Ta Là Ai?
10.0/10 từ 44 lượt.
