Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc
Chương 13: Quan Sát Trong Bóng Tối
Hoa Mộ Thanh vừa thấy nữ nhân kia bước lên, bóp lấy cổ Hoa Nguyệt Vân vừa mới đây còn tỏ vẻ nghĩa khí chính trực trách mắng nàng, liền lập tức ngất xỉu.
Nàng hơi nhướng mày. Ồ? Bên cạnh đại phu nhân Hoa phủ còn có cao thủ thế này sao?
Hoa Phong lau mồ hôi lạnh trên trán, cười gượng với Đỗ Thiếu Quân: “Tuyên Vương Điện hạ, lão thần tiễn ngài ra phủ nhé? Để ngài chê cười rồi, xin thứ lỗi.”
Đỗ Thiếu Quân nhịn cười, lại liếc nhìn Hoa Mộ Thanh vẫn giữ vẻ bình thản giữa ánh mắt hoảng loạn xung quanh rồi lắc đầu, chắp tay sau lưng bước ra khỏi Hoa phủ.
Vừa rẽ ra khỏi cổng chính Hoa phủ, trong xe ngựa đã có người chui vào.
Chiếc áo bào tím vén lên, người ấy nghiêng mình dựa vào ghế, tiện tay nhặt luôn miếng bánh sen vừa được ngự trù hoàng gia mang đến bên cạnh Đỗ Thiếu Quân.
Đỗ Thiếu Quân lắc đầu, đặt chén trà xuống, cười hỏi: “Thế nào?”
Mộ Dung Trần nhướng mày, giọng thản nhiên: “Có thể dùng được.”
Đỗ Thiếu Quân nhìn hắn, một lúc sau khẽ cười: “Chỉ là một quân cờ thôi, sao đáng để ngươi đích thân ra mặt?”
Vở kịch vừa rồi, Mộ Dung Trần thực ra vẫn luôn theo dõi từ trong bóng tối.
Hắn quay đầu lại, đôi mắt yêu tà kia khẽ liếc ra ngoài cửa sổ, hồi lâu mới cất tiếng lạnh lùng: “Chỉ là muốn x-ác nhận một điều.”
“X-ác nhận gì?” - Đỗ Thiếu Quân tò mò.
Nhưng Mộ Dung Trần không trả lời nữa.
Bởi vì, trong lòng hắn, nghi ngờ lại càng sâu sắc hơn.
Hoa Mộ Thanh, muội muội của Hoa Tưởng Dung, Nhị tiểu thư Hoa gia, tại sao… lại có lối ra chiêu giống hệt nàng ta?
Đúng vậy, khi nãy chiêu thức cơ bản mà Hoa Mộ Thanh dùng để né đòn của đám nha hoàn, lại giống hệt thân thủ của Tống Vân Lan!
Hoa Mộ Thanh… sao?
Mộ Dung Trần chống cằm, bất chợt quay đầu hỏi: “Trong tờ giấy ngươi đưa nàng, viết gì vậy?”
Động tác uống trà của Đỗ Thiếu Quân khựng lại.
Sau đó khẽ cười bất lực: “Ánh mắt ngươi thật là…”
Biết bao người ở gần đó còn không thấy, vậy mà hắn đứng xa thế lại phát hiện ra.
Vừa rồi lúc bóp tay Hoa Mộ Thanh, thực chất là nhân cơ hội nhét vào tay nàng một mảnh giấy nhỏ.
Thấy Mộ Dung Trần đang lạnh lùng nhìn chằm chằm bằng ánh mắt u tối.
Đỗ Thiếu Quân nhăn mặt, cười gượng rồi lắc đầu: “Hẹn nàng giờ Hợi ba khắc, gặp mặt bên cạnh giả sơn ở góc tây nam hoa viên Hoa phủ.”
Sắc mặt Mộ Dung Trần không đổi, nhưng ánh mắt nhìn Đỗ Thiếu Quân lại âm trầm hơn vài phần.
Đỗ Thiếu Quân cầm quyển sách lên che ánh mắt ấy, cười nói: “Ngươi đấy, đừng nhìn ta kiểu đó chứ. Nhìn y hệt hồi biết tin Vân Nhi phải gả cho Đỗ Thiếu Lăng vậy.”
Mộ Dung Trần nhíu mày, nhận ra mình đang mất kiểm soát, liền ép bản thân trấn tĩnh lại.
Chỉ lạnh lùng hỏi lại: “Ngươi hẹn nàng làm gì?”
Đỗ Thiếu Quân khẽ cười: “Ta thấy nàng có vẻ căm hận mẫu tử Hoa gia đến tận xương tủy, nên muốn thử xem nha đầu này có giá trị để dùng không. Nếu nàng vượt qua được thử thách của ta, ba ngày sau, tại buổi tụ hội của phu nhân, ta định thưởng cho nàng chút ngọt ngào.”
Mộ Dung Trần nhướng mày, liếc mắt nhìn hắn: “Ngươi định ra tay với Hoa Nguyệt Vân?”
Đỗ Thiếu Quân cười gật đầu: “Cái gì cũng không giấu được ngươi, nhưng ngươi thì sao, lại có toan tính gì khác nữa à?”
Mộ Dung Trần cười lạnh: “Chỉ là một nha đầu ngốc không có đầu óc thôi, gi-ết thì gi-ết.”
Đỗ Thiếu Quân nhàn nhạt cười, lại cúi đầu tiếp tục đọc sách.
Một lúc sau, chợt nghe vị Cửu Thiên Tuế yêu mị như yêu quỷ ấy khẽ mở miệng: “Cuộc hẹn tối nay, ta sẽ đi.”
Đỗ Thiếu Quân hơi khựng lại khi đang lật sách, nhưng rồi nhanh chóng bật cười, gật đầu đồng ý.
__
Hoa phủ.
Sau một trận "binh hoang mã loạn" trước tiểu viện cũ nát của Hoa Mộ Thanh, nơi ấy lại trở về với sự tĩnh lặng như ban đầu.
Mặt nàng không chút biểu cảm trở lại viện của mình, nhìn cánh cửa gỗ mục nát đã bị đá văng ra ngoài.
Im lặng một lúc, nàng mở mảnh giấy trong tay ra.
Giờ Hợi ba khắc, giả sơn ở góc tây nam hoa viên.
Nàng dùng đầu ngón tay khẽ xoay nhẹ, những nét chữ được in tạm bằng nội lực kia cùng mảnh giấy liền hóa thành bụi mịn, bay tản mác trong không khí.
Bước vào phòng, nàng đảo mắt nhìn quanh một lượt.
Thật sự chẳng thể nào so sánh được với căn phòng kiêu sa, được muôn người cưng chiều của nàng khi xưa, nữ nhi trưởng tộc phủ Hồ Quốc Đại Tướng quân.
Nhưng... bây giờ cũng chẳng thể so sánh được nữa rồi.
Cho đến hiện tại, nàng vẫn chưa rõ bây giờ là năm nào tháng nào, phủ Hồ Quốc Tướng quân hiện giờ ra sao.
Nhưng nhìn sắc mặt Đỗ Thiếu Quân và Hoa Phong ban nãy, e là khoảng cách từ lúc nàng ch-ết đến bây giờ… cũng chưa lâu.
Trong lòng hiểu rõ chẳng thể vội vàng được, nàng dứt khoát ngồi xuống chiếc ghế nhỏ đã nứt toác.
Thấy trên bàn có một chiếc gương đồng xỉn màu, mờ nhòe, nàng liền nhấc lên, nửa mong đợi nửa sợ hãi soi vào.
Dù chiếc gương mờ không rõ, nhưng nàng vẫn có thể nhận ra khuôn mặt phản chiếu trong đó, không phải là nàng!
Trán tròn, lông mày cong, làn da trắng ngần như ngọc, đôi mắt sáng long lanh, nụ cười xinh đẹp.
Đôi mắt ấy, giống như những giọt sương trong veo đọng trên cỏ hoa lúc sớm mai, rực rỡ đến động lòng người.
Quả thực là dung nhan trời sinh khuynh quốc khuynh thành.
Không khó hiểu vì sao, cho dù không có gì uy hi-ếp được Hoa Tưởng Dung, nữ nhân được sủng ái nhất lục cung, cũng không thể dung nạp được nàng.
Hoa Mộ Thanh khẽ mỉm cười, đẩy gương ra, đứng dậy.
Rồi bước đến mở chiếc tủ quần áo cũ kỹ tróc sơn, tìm thấy một bộ váy lụa mỏng màu xanh nhạt, nay đã bạc màu vì giặt nhiều.
Nàng lấy ra, nhìn từ trên xuống dưới.
Đã không thể để lộ thân phận, thì càng phải tận dụng tất cả những gì có thể dùng được lúc này.
Mà lúc này, thứ vũ khí sắc bén và lợi hại nhất của Hoa Mộ Thanh, chính là dung mạo khuynh thành này!
Một khắc sau, nàng mới thay xong y phục.
Quả nhiên, liền có một nha hoàn mặc váy đào đỏ, dáng đi lả lướt, nghênh ngang bước vào sân.
Vừa thấy Hoa Mộ Thanh ngồi trong căn phòng cửa nát tường bong, ánh mắt thị nữ kia hiện rõ vẻ khinh thường, lớn tiếng quát tháo: “Nhị tiểu thư, lão gia và phu nhân gọi người qua bên đó một chuyến!”
Ngữ khí đó, làm gì còn ra dáng nói chuyện với tiểu thư, rõ ràng là đang sai khiến một kẻ còn thấp hèn hơn cả nàng ta!
Mà thị nữ này là ai? Chính là Sở Hồng, đại nha hoàn trong phòng Trữ Thu Liên, cũng là thông phòng của Hoa Phong.
Gần đây Trữ Thu Liên đang có ý định nâng nàng ta lên làm thiếp, nên nàng ta đã sớm coi mình như chủ nhân rồi.
Hoa Mộ Thanh thấy nàng ta mượn oai hùm cũng không tức giận, chỉ thản nhiên đứng dậy, theo sau Sở Hồng đi một mạch tới hồ cá chép bên hành lang chín khúc trong hoa viên.
Vừa khéo, nàng lại chạm mặt Tam di nương và nữ nhi của bà, Hoa Thường Hảo, nữ nhi thứ bảy của Hoa gia.
Dù Hoa Thường Hảo là con thiếp, nhưng từ nhỏ đã được nuôi dưỡng bên cạnh Đại phu nhân. Tam di nương lại là người khéo léo biết lấy lòng, thường xuyên khiến Đại phu nhân vui vẻ, nên mẫu tử họ được sủng ái không ít.
Vừa nghe tin Hoa Nguyệt Vân và Hoa Mộ Thanh xảy ra xung đột, hai mẫu tử họ đã vội vã chạy đến.
Không ngờ lại gặp Hoa Mộ Thanh trước.
Mà vốn dĩ đôi mẫu tử này nổi danh khéo nịnh bợ trước mặt Đại phu nhân, làm sao có thể bỏ qua cơ hội giễu cợt nàng?
Quả nhiên.
Vừa thấy Hoa Mộ Thanh, Hoa Thường Hảo lập tức bước lên chặn đường, giọng điệu mỉa mai ngọt xớt: “Ồ, chẳng phải là Nhị tỷ của muội, người vừa thoát ch-ết sau đại nạn sao?”
Hoa Mộ Thanh nhìn nàng.
Một cô nương tuổi trăng tròn, da trắng mịn màng, mặt trái xoan, đôi mắt hạnh tròn xoe, mặc váy áo màu lam phấn thêu bướm, đầu cài trâm bảo châu nhỏ xinh, cổ đeo một miếng ngọc Quan Âm xanh biếc tuy không phải hàng quý hiếm nhưng trong suốt đẹp mắt.
Bề ngoài thì vô cùng đáng yêu, chỉ tiếc… miệng lưỡi lại sắc bén độc địa vô cùng.
Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc
