Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc
Chương 12: Cố Ý Ngụy Trang
Đỗ Thiếu Quân lại liếc nhìn nàng một cái, sau đó quay mặt lại, mỉm cười nhẹ nhàng với Hoa Phong:
“Hoa Thiếu Khanh, việc nhà vốn dĩ bản vương không tiện can thiệp. Chỉ là… đã trông thấy rồi, không thể không nói một lời. Hoa Thiếu Khanh sẽ không để bụng chứ?”
Hoa Phong vội vàng cúi mình, nở nụ cười khiêm nhường: “Lời dạy của Tuyên Vương là vinh hạnh của cả Hoa phủ.”
Đỗ Thiếu Quân khẽ gật đầu, hai tay chắp sau lưng, thong thả nói: “Bệ hạ từng dạy thần đệ rằng: ‘Nhà không yên, sao trị được thiên hạ.’ Hoa Thiếu Khanh, việc trong nhà… cũng nên để tâm nhiều hơn mới phải.”
Sắc mặt Hoa Phong khẽ biến, lập tức cúi đầu đáp: “Phải, phải… Tuyên Vương dạy bảo rất đúng.”
Hắn nói đến đây thì dừng lại, nhưng ánh mắt thì đã lướt đến trang phục và đồ trang sức trên người Hoa Mộ Thanh.
Hoa Phong đổ cả mồ hôi lạnh, Hoa Mộ Thanh là nữ nhi của cố thê tử. Chỉ là cố thê tử ấy vốn là người vợ tào khang quê mùa ở quê nhà. Sau khi ông ta lên kinh ứng thí, gặp được đại tiểu thư Trữ gia là Trữ Thu Liên, thì không ngần ngại mọi cách để cưới nàng làm chính thất.
Chính thê bị bỏ lại quê nhà, đến khi lâm bệnh nặng qua đời, ông mới đưa Hoa Mộ Thanh vào kinh thành, đặt cho cái tên như hiện tại.
Ban đầu chỉ nghĩ nuôi thêm một miệng ăn, không coi như tiểu thư thật sự, chỉ định sau này tùy tiện gả đi là xong.
Nào ngờ, nàng lại lọt vào mắt xanh của Tuyên Vương!
Giờ nghe Tuyên Vương lên tiếng trách cứ, Hoa Phong lập tức hoảng hốt, không tự chủ được mà nhìn sang nữ nhi thứ hai xưa nay vẫn bị ông ta ngó lơ, mong nàng có thể nói giúp mình vài câu.
Không ngờ, Hoa Mộ Thanh vẫn cúi thấp mắt, ngoan ngoãn dịu dàng, không hé một lời, dáng vẻ như không dám mở miệng.
Hoa Phong vừa thẹn vừa giận, lại không biết phải làm sao.
Phía sau, Hoa Nguyệt Vân đã không nhịn được nữa.
Nàng ta lập tức bước ra, đối mặt với Tuyên Vương, cao giọng nói: “Tuyên Vương điện hạ! Phụ thân chúng thần xưa nay đối xử với các con đều công bằng như nhau! Mong ngài chớ vì có kẻ cố ý ngụy trang, mà hiểu lầm phụ thân của thần!”
Dáng vẻ ngạo nghễ lại đầy kiêu ngạo ấy, chẳng khác gì một con công nhỏ đang nôn nóng khoe mẽ trước người trong lòng để cầu lấy chút chú ý.
Hoa Mộ Thanh khẽ bật cười lạnh… Đồ ngu.
Đại phu nhân cũng bị hành động bất ngờ của tiểu nữ làm cho giật mình, vội vàng kéo nàng lại, đồng thời cúi người thi lễ với Đỗ Thiếu Quân: “Vương gia thứ lỗi, đứa trẻ này còn nhỏ dại, tính tình lại thẳng thắn, chỉ vì không muốn Vương gia hiểu lầm tướng công thần thiếp, nên mới thất lễ như vậy. Xin Vương gia nể tình lòng trung thành của con bé mà đừng trách tội.”
Hoa Phong cũng liên tục cúi đầu: “Phải, phải... Vương gia xin tha tội. Trẻ con chưa hiểu chuyện, thần nhất định sẽ nghiêm khắc dạy dỗ.”
Lời của hai người, ý tứ lại giống như đang ngấm ngầm nói rằng Hoa Mộ Thanh cố tình ăn mặc tầm thường nghèo khổ để tạo thương cảm?
Đỗ Thiếu Quân mỉm cười, khóe mắt lướt nhẹ sang bên cạnh, nơi Hoa Mộ Thanh vẫn đứng yên lặng, thản nhiên như cũ.
Trên gương mặt tuyệt sắc như tiên nữ ấy, quả thật không hề có chút biểu cảm bị tổn thương hay đau buồn nào.
Trong lòng hắn khẽ nghi hoặc.
Nhưng rồi vẫn ôn hòa cười nhẹ: “Đã vậy thì… bản vương coi như mình nhiều lời rồi.”
Không để Hoa Phong kịp phân bua thêm điều gì, hắn liền quay sang Hoa Mộ Thanh, mỉm cười nhã nhặn: “Nàng chớ sợ. Về sau nếu gặp chuyện khó khăn gì, chỉ cần sai người đưa một tấm thiệp đến phủ ta, trong khả năng cho phép, bản vương nhất định sẽ giúp đỡ.”
Không chỉ Hoa Phong, Trữ Thu Liên và Hoa Nguyệt Vân mà ngay cả bọn hạ nhân xung quanh cũng đều giật mình kinh hãi!
Đường đường là Tuyên Vương, vậy mà lại công khai hứa hẹn với một Nhị tiểu thư không bằng cả nha hoàn của Hoa phủ như thế?
Chuyện này… rốt cuộc là có ý gì?!
Hoa Mộ Thanh hiểu rõ, Đỗ Thiếu Quân thực ra không hề giúp nàng, mà là đang cố ý gây thêm thù hận cho nàng.
Vì sao hắn phải làm vậy?
Nàng khẽ cụp mắt, dáng vẻ ngoan ngoãn, yếu mềm khiến người khác không khỏi thương xót, cúi mình hành lễ: “Vâng, Mộ Thanh đa tạ Tuyên Vương điện hạ thương xót. Phụ thân đối xử với Mộ Thanh rất tốt, mong Tuyên Vương đừng hiểu lầm phụ thân.”
Đỗ Thiếu Quân khẽ cười, liếc Hoa Phong một cái như có như không: “Vậy sao? Nàng đã nói là tốt… thì cứ cho là vậy đi.”
Nói rồi, ngay trước mặt mọi người, hắn còn nhẹ nhàng nắm lấy tay Hoa Mộ Thanh, nở một nụ cười mang theo chút ẩn ý mập mờ: “Vài ngày nữa, nhà di mẫu ta có mở tiệc, ta sai người gửi thiệp mời cho nàng nhé?”
Mọi người nhất thời sắc mặt đồng loạt thay đổi.
Chẳng lẽ… Tuyên Vương thực sự đã để mắt đến Hoa Mộ Thanh rồi sao?
Vị Nhị tiểu thư từng bị khinh rẻ, ức hi-ếp trong Hoa phủ này, phải chăng thật sự sắp chuyển mình?
Chỉ trong thoáng chốc, đám hạ nhân từng vì nhìn sắc mặt chủ nhân mà âm thầm ra tay với Hoa Mộ Thanh ai nấy đều cảm thấy bất an.
Chỉ có đại phu nhân Trữ Thu Liên là ánh mắt lướt qua một tia sát ý lạnh lẽo.
Hoa Mộ Thanh e ấp, ngượng ngùng rút tay lại giấu vào tay áo, cúi đầu thưa nhỏ: “Đa tạ Vương gia, Mộ Thanh nhất định sẽ đến dự.”
Hoa Phong thấy vậy, trong lòng càng tính toán nhanh hơn.
Tuyên Vương dường như đang trong tâm trạng rất tốt vì vừa gần gũi được mỹ nhân, nét cười trên mặt càng thêm rạng rỡ, xoay người chuẩn bị rời đi.
Hoa Mộ Thanh cũng quay đầu lại, lặng lẽ nhìn Hoa Nguyệt Vân lúc này gương mặt nàng ta gần như méo mó vì tức giận.
Sau đó, nàng nhẹ nhàng, thậm chí có chút đắc ý khiêu khích khẽ nhếch môi cười.
Hoa Nguyệt Vân vốn đã sắp nổ tung, nay vừa thấy ả tiện nhân trước nay chỉ là đối tượng để mình bắt nạt, giờ lại dám cười nhạo mình nàng không thể kìm nén được nữa, liền nhảy dựng lên, chỉ thẳng vào Hoa Mộ Thanh mà hét lớn: “Tiện nhân! Ngươi cố ý quyến rũ Tuyên Vương! Lại còn làm xấu mặt phụ thân ta! Lúc trước căn bản không nên đón ngươi về nhà! Ăn của nhà ta, dùng của nhà ta, còn dám vênh váo! Loại hạ tiện như ngươi!”
Đại phu nhân muốn bịt miệng nàng lại thì đã quá muộn, chỉ còn biết vội kéo nàng lui xuống.
Hoa Mộ Thanh lúc này lại như thể bị xúc phạm nghiêm trọng, mắt đỏ hoe, lệ sắp rơi, trông yếu ớt đến đáng thương.
So với vẻ hung dữ, kiêu căng của Hoa Nguyệt Vân thì chẳng khác gì một con sói hoang đối đầu với chú cừu non.
Đỗ Thiếu Quân quay đầu nhìn, suýt nữa thì bật cười thành tiếng.
Hắn phải nắm tay lại để kìm chế, giả vờ nghiêm mặt, quay sang nhìn Hoa Phong.
Hoa Phong lúc này giận đến mức suýt thổ huyết, vội vàng quát: “Còn không mau đưa Tứ tiểu thư về phòng! Hai hôm nay con bé không khỏe, đầu óc hồ đồ rồi, mau để nó nghỉ ngơi cho tử tế!”
Đại phu nhân vừa nghe liền vội vàng cười xòa lấy lòng: “Phải, phải rồi, là ta sơ suất. Mau, đưa Tứ tiểu thư về phòng!”
Thế nhưng Hoa Nguyệt Vân lại nhất quyết không chịu, còn giơ tay định lao đến tóm lấy Hoa Mộ Thanh, miệng thì cố ý hét to: “Đừng tưởng ngươi ra vẻ đáng thương là có thể qua mặt được Tuyên Vương và phụ thân! Ai mà không biết bản chất thật của ngươi chứ! Đồ hồ ly tinh!”
“Tuyên Vương, xin ngài đừng vì một ả nữ nhân lẳng lơ đê tiện như vậy mà hiểu lầm phụ thân thần! Phụ thân thần luôn là người cha tốt, hết lòng với con cái!”
Hoa Mộ Thanh thì tỏ ra “hoảng hốt đến mức liên tục lùi bước”, đôi mắt mở to đầy sợ hãi, vẻ mặt vô tội, nhìn Hoa Nguyệt Vân đang lớn tiếng "nghĩa chính ngôn từ", còn ngơ ngác hỏi lại: “Tứ muội, muội… muội đang nói gì vậy? Hồ ly tinh là gì thế?”
Phải rồi, cái từ “hồ ly tinh” hèn hạ, th* t*c thế này, một tiểu thư khuê các làm sao có thể mở miệng nói ra chứ?
Sắc mặt đại phu nhân lập tức biến đổi.
Đỗ Thiếu Quân cũng nhíu mày, cố gắng nhịn cười đến mức khóe miệng giật giật.
Nhị tiểu thư Hoa gia này, giả vờ đúng là cao tay thật, quá cao tay!
Hoa Phong thấy sắc mặt Tuyên Vương không đúng, cơn giận càng dâng lên, lập tức quát lớn: “Còn không mau đưa Tứ tiểu thư đi ngay cho ta!”
Rồi ông trừng mắt nhìn Trữ Thu Liên, giận dữ nói: “Điều tra cho rõ, là kẻ nào dám lắm lời nói mấy thứ bẩn thỉu như thế trước mặt tiểu thư! Tìm ra được thì đ-ánh ch-ết ngay cho ta!”
Trữ Thu Liên đi theo Hoa Phong bao năm, đây là lần đầu tiên bị ông ta nạt nộ như vậy trước mặt bao người. Trong lòng bà ta lập tức nổi giận, liếc mắt ra hiệu cho một ma ma bên cạnh.
Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc
Đánh giá:
Truyện Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc
Story
Chương 12: Cố Ý Ngụy Trang
10.0/10 từ 44 lượt.
