Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc

Chương 11: Thiên Vị Và Kiêu Ngạo

 

Vào tháng Chạp mùa đông năm ngoái, Hoa Nguyệt Vân cùng người trong tộc và vài người bạn thân đã bày trò trêu chọc Hoa Mộ Thanh. Họ cố ý phá hỏng lan can cầu chín khúc trong hoa viên rồi dựng một cái giá giả đặt lại như cũ.

Nào ngờ, người đi qua không phải Hoa Mộ Thanh mà lại là Hoa Phong. Ông vô ý trượt chân rơi thẳng xuống dòng nước lạnh buốt!

Hoa Phong là một văn quan, lại là người phương Bắc, thể lực yếu kém, chẳng biết bơi, lập tức bị nước cuốn chìm.

Tên tiểu đồng đi theo cũng không dám nhảy xuống cứu, quay đầu bỏ chạy đi gọi người.

Còn mấy người Hoa Nguyệt Vân đang trốn sau giả sơn xem trò vui thì hoảng hồn khi thấy sự việc vượt quá tầm kiểm soát, sợ đến mức không dám ló mặt.




Chỉ có Hoa Mộ Thanh, người bị họ gọi đến nhưng đến chậm một bước khi nhìn thấy phụ thân mình ngã xuống nước, bất chấp dòng nước lạnh thấu xương giữa mùa đông, không nghĩ ngợi gì liền lao mình xuống cứu. Sau bao khó khăn cận kề cái ch-ết, nàng mới đẩy được Hoa Phong lên bờ.

Sau đó nàng sốt cao, liên tục bệnh nặng suốt ba tháng, suýt nữa mất mạng.

Đến khi xuân sang, nàng mới biết ba tháng ấy phụ thân chưa từng gặp mặt mình, hóa ra công lao cứu người lại bị Hoa Nguyệt Vân cư-ớp mất.

Nàng ta còn giả vờ bệnh một trận như thật.

Từ sau lần đó, sức khỏe Hoa Mộ Thanh càng lúc càng yếu. Cuối cùng, nàng bị hại thê thảm, ch-ết cô độc trong một ngôi miếu nhỏ tồi tàn dưới cơn mưa như trút.

Thật là… nực cười đến cực điểm.

Bên này, Hoa Phong cũng nhớ lại chuyện năm đó, chau mày lại, cuối cùng vẫn không nỡ trách mắng thêm. Tuy giọng điệu có phần nghiêm khắc nhưng chỉ lớn tiếng quát nhẹ: “Vậy thì về đóng cửa suy nghĩ lại đi! Ăn nói kiểu gì thế, nữ nhi nhà danh giá như Nhị tiểu thư còn cần danh tiếng hay không?”

Lúc này, đại phu nhân cuối cùng cũng nhận ra hôm nay Hoa Phong rõ ràng đang cố tình che chở cho Hoa Mộ Thanh.

Vì sao chứ?

Đang còn nghi ngờ, thì Hoa Nguyệt Vân không chịu nổi sự trách phạt từ Hoa Phong, lập tức đỏ hoe cả mắt, nghẹn ngào nói: “Phụ thân, vốn dĩ là do Nhị tỷ sai trước, ai bảo tỷ ấy khóc lóc thảm thiết như vậy, con còn tưởng tỷ ấy cố tình giấu giếm nữa kìa. Dù sao thì tên Vương Nhị đó mê cờ bạc, háo sắc, lại hay lén lút bàn tán về Nhị tỷ, ai biết hắn có từng chạm vào Nhị tỷ hay chưa…”



“Nguyệt Vân!”

Đại phu nhân vừa nghe thấy chuyện bắt đầu lệch hướng liền lập tức quát lên ngăn cản.

Thế nhưng, còn chưa kịp để nàng ta giải vây giúp Hoa Nguyệt Vân, thì Hoa Mộ Thanh đã rưng rưng nước mắt nhìn sang, vẻ tủi thân xen lẫn đáng thương, khẽ hỏi: “Tứ muội làm sao biết được… tên Vương Nhị đó có tính nết ra sao, lại còn hay bàn tán lén lút sau lưng ta?”

Đại phu nhân vừa nghe câu này, lập tức nhận ra đây là một cái bẫy!

Hoa Nguyệt Vân là tiểu thư khuê các, sao lại biết được chuyện hành vi lời nói của một tên hạ nhân ngoài phủ?

Ánh mắt bà ta lập tức sắc như d-ao liếc nhìn Hoa Mộ Thanh, rồi nhanh chóng đổi thành nụ cười dịu dàng quay sang Hoa Phong: “Cũng chỉ là ta vô tình nhắc đến đôi câu, con bé Nguyệt Vân tâm tư đơn thuần, lo lắng cho Mộ Thanh nên mới lỡ lời thôi.”

Hoa Phong gật đầu, nhìn sang Hoa Mộ Thanh rồi nói: “Thôi được rồi, muội muội con còn nhỏ, lại hay ăn nói thẳng thắn, con cũng đừng chấp nhặt với nó làm gì.”

Bị xúc phạm, bị hiểu lầm đến suýt mất mạng dưới tay mẫu tử họ… vậy mà lại cứ thế cho qua?

Hoa Mộ Thanh cụp mắt, ánh nhìn lạnh lẽo lướt qua đáy mắt, nhưng giọng nói chỉ nhỏ nhẹ đáp:
“Vâng, con hiểu.”

Bên kia, Hoa Nguyệt Vân khẽ cong môi nở một nụ cười đắc ý. Đúng là phế vật vẫn mãi là phế vật, đến ch-ết cũng chẳng dám hé một lời.

Nào ngờ, ngay lúc đó Hoa Mộ Thanh lại chần chừ ngẩng đầu lên, chậm rãi nói: “Chỉ là…”

Hoa Nguyệt Vân lập tức bật dậy: “Hoa Mộ Thanh! Phụ thân đã nói không cần tính toán nữa rồi! Tỷ còn muốn cãi lời phụ thân sao?”

Hoa Mộ Thanh như thể bị hù doạ, mở to đôi mắt hoảng sợ, lùi về phía sau liên tục.

Một bước bất cẩn, nàng giẫm phải tà váy của chính mình, suýt chút nữa đã ngã nhào xuống đất thì một đôi tay vững chãi từ phía sau vươn tới đỡ lấy nàng.

Ngửi thấy mùi đàn hương quen thuộc trên người đối phương, Hoa Mộ Thanh cúi đầu, che giấu vẻ mặt hoảng hốt giả vờ, nơi khoé môi lại khẽ lướt qua một nụ cười mờ nhạt. Tuyên Vương, vở diễn này sao có thể thiếu hắn được?

Quả nhiên…

Mọi người ai nấy đều sững sờ khi thấy phía sau viện lớn của phủ đệ, bỗng xuất hiện một nam tử phong thần tuấn lãng, khí chất tao nhã, phong độ bất phàm, như lan như ngọc.

Đặc biệt là Hoa Nguyệt Vân, nàng ta vừa nhìn thấy nam nhân ấy thì lập tức như bị hút hồn, ánh mắt không thể nào rời khỏi!



Hoa Phong không ngờ Đỗ Thiếu Quân, người vốn đứng sau giả sơn, lại đột nhiên bước ra.

Ông lập tức khom người hành lễ: “Hạ quan quản giáo không nghiêm, khiến Tuyên Vương chê cười rồi.”

Đỗ Thiếu Quân khẽ liếc mắt nhìn cô nương yếu đuối mềm mại bên cạnh, nếu không phải hắn đã tận mắt chứng kiến đêm qua nàng ra tay gi-ết ch-ết hai tên nô tài, lại còn dám thẳng thắn đối đầu với Mộ Dung Trần…

Thì có lẽ, hắn cũng sẽ bị vẻ ngoài như hoa lê trong mưa này đ-ánh lừa, tin rằng nàng thật sự chỉ là một thiếu nữ yếu đuối bị chèn ép đến tận cùng.

Nhưng… hắn lại không có ý định vạch trần nàng.

Dù sao thì, đây chính là quân cờ mà Mộ Dung Trần đích thân căn dặn hắn phải nuôi dưỡng và lợi dụng cho tốt.

Vì thế, hắn chỉ nhàn nhạt mỉm cười, hai tay chắp sau lưng, nhẹ nhàng lắc đầu: “Hoa Thiếu Khanh không cần tự trách. Là bản vương vô lễ, tự tiện xen vào chuyện nhà của quý phủ.”

Hoa Phong kinh hãi cúi đầu: “Không dám không dám! Ngược lại còn phải cảm tạ Vương gia đã ra tay cứu giúp tiểu nữ. Mộ Thanh, còn không mau tạ ơn Tuyên Vương? Chính là Tuyên Vương đã cứu con đêm qua đấy!”

Lúc này, mọi người mới giật mình nhận ra, nam tử tôn quý phong hoa tuyệt thế kia… lại thật sự là Tuyên Vương của Triều Đại Lý!

Là người được đương kim Hoàng Thượng tín nhiệm nhất! Là vị Vương gia tuấn mỹ được ca tụng là "Tái Phan An"!

Hoa Nguyệt Vân nghe thấy tim mình đập rộn ràng, cảm giác choáng ngợp khiến nàng không còn nghe thấy gì, không nhìn thấy ai. Trong mắt nàng giờ chỉ còn người nam nhân xuất trần ấy cách mình vài bước chân!

Hoa Mộ Thanh ngước mắt nhìn Đỗ Thiếu Quân đang mỉm cười với nàng.

Thế nhưng, trong lòng nàng lại hiểu rõ hơn bất kỳ ai.



Bề ngoài, người này là trọng thần được Đỗ Thiếu Lăng tin tưởng nhất. Nhưng kỳ thực, mẫu thân của Đỗ Thiếu Quân là sủng phi Lệ Phi năm xưa, lại chính là ch-ết trong tay Đỗ Thiếu Lăng.

Theo điều tra bí mật của Lâm Lang Các, Đỗ Thiếu Quân sớm đã kết minh với Mộ Dung Trần để trả thù gi-ết mẫu thân.

Chỉ tiếc rằng, nàng còn chưa kịp đem chuyện này nói cho Đỗ Thiếu Lăng biết thì đã bị hắn và Hoa Tưởng Dung bức ch-ết trên đài cao của Phượng Loan Cung.

Còn có đứa con đáng thương của nàng…

Chỉ cần nghĩ đến Thịnh Nhi của mình, tim Hoa Mộ Thanh lại như bị d-ao cứa, đau đến tận xương tủy.

Mối hận ngút trời ấy, lúc này lại không thể tuôn trào như nước lũ.

Nàng chỉ lặng lẽ nhìn lại ánh mắt đầy hàm ý của Đỗ Thiếu Quân, khẽ cúi người hành lễ, dáng vẻ uyển chuyển như hoa xuân gặp nước, dịu dàng mà yếu ớt, cất giọng mềm như tơ: “Tạ ơn Tuyên Vương điện hạ đã ra tay cứu mạng, tiểu nữ suốt đời không dám quên.”

Một mỹ nhân hương sắc đượm buồn, mong manh yếu đuối thế này thử hỏi nam nhân nào mà chẳng động lòng, chẳng ngẩn ngơ?

Hoa Mộ Thanh liếc mắt nhìn sang Hoa Nguyệt Vân đang không giấu nổi sự thất thố từ nãy đến giờ, quả nhiên, gương mặt vốn kiêu ngạo như đóa hoa kiều diễm kia lập tức biến sắc, tràn đầy ghen tuông và thù hằn!

Trong lòng nàng khẽ cười lạnh.

Đỗ Thiếu Quân âm thầm bật cười, hắn sao có thể không nhìn ra từ đầu tới cuối, Hoa Mộ Thanh vẫn đang cố tình chọc giận vị Tứ tiểu thư Hoa phủ vốn hẹp hòi, nhỏ nhen, lại thù dai kia chứ?

Hắn khẽ cong môi mỉm cười, cũng phối hợp gật đầu nói: “Nhị tiểu thư không cần khách sáo, bản vương chẳng qua chỉ không đành lòng nhìn một giai nhân rơi vào tay kẻ xấu mà thôi.”

Thậm chí còn chủ động đưa tay đỡ lấy cánh tay Hoa Mộ Thanh.



Giọng điệu cùng hành động ấy, rõ ràng mang theo vài phần thân mật không thể che giấu.

Ngay cả Hoa Phong cũng nhận ra điều đó, ánh mắt chợt lóe lên, trong lòng lập tức bắt đầu tính toán.

Còn bên kia, sắc mặt Hoa Nguyệt Vân đã vặn vẹo vì phẫn nộ!

Đại phu nhân Trữ Thu Liên nhìn thấy vậy, khẽ nhíu mày đầy bất an.

Còn Hoa Mộ Thanh thì cụp mắt xuống, gương mặt vẫn mang theo vẻ khiêm nhường, dịu dàng như thể không hề hay biết chuyện gì. 

 

Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc Truyện Hoạn Phi Có Hỷ: Cửu Thiên Tuế Cướp Sắc Story Chương 11: Thiên Vị Và Kiêu Ngạo
10.0/10 từ 44 lượt.
loading...