Hết Cách Rồi, Tự Biên Tự Diễn Thôi
Chương 55: Anh dâm vừa thôi
Trong cơ thể của nguồn gốc, chính cậu là người chủ động hôn anh. Mặc dù có rất nhiều cách để bị lây nhiễm nhưng cậu lại lựa chọn cách này.
Hàng mi của Kỳ Hòa khẽ run lên.
Cậu vẫn còn nhớ rất rõ cảm giác ngỡ ngàng và xao động khi nhìn thấy Diêm Xuyên Bách xông vào ngay khoảnh khắc ấy. Cùng với khuôn mặt của anh sau khi bị lây nhiễm phủ đầy gân xanh tím, trở nên cực kỳ dữ tợn kia nữa.
Nhưng lần đầu tiên trong đời cậu, lại vì thế mà rung động.
Vậy, đây cũng được tính là thích thật mà đúng không?
Không thấy cậu trả lời, đầu ngón tay của người kia lại ấn nhẹ lên môi cậu một cái.
Cánh môi vì sung huyết mà trở nên căng mọng đỏ au, tầm mắt nóng rực của Diêm Xuyên Bách như bị đóng đinh ở trên đó vài giây, kế tiếp cúi người áp sát tới ——
Trước khi chạm vào thì anh thoáng khựng lại một chút, giây sau lập tức lao tới chiếm lấy môi cậu.
Kỳ Hòa có thể dễ dàng đẩy anh ra, nhưng cậu không làm vậy.
Cậu để mặc cho Diêm Xuyên Bách hôn mình.
Cảm xúc trong lòng Diêm Xuyên Bách dâng trào mãnh liệt, càng làm sâu nụ hôn ấy hơn. Anh giữ chặt sau gáy Kỳ Hòa, điên cuồng m*t lấy. Hơi thở rối loạn hoà vào nhau, trong khát vọng được giải phóng hoàn toàn đó, anh chiếm lấy đôi môi mà mình đã mong mỏi bấy lâu nay.
Kỳ Hòa chống tay bên mép giường, đón nhận nụ hôn này.
Môi lưỡi quyện vào nhau, đầu óc cũng trở nên mụ mị. Dù thể lực cậu vốn rất tốt, song hai cánh tay đang chống lên giường của cậu lại bất giác run lên theo phản xạ sinh lý.
Cuối cùng, khi đầu lưỡi đột nhiên bị m*t mạnh một cái, cậu khẽ rên một tiếng, khuỷu tay không kìm được nữa mà cong lên.
Cả người đổ về phía trước, tỳ lên ngực của Diêm Xuyên Bách. Người kia vẫn không chịu buông tha cho cậu, ngửa đầu lên tiếp tục quấn lấy môi cậu. Kỳ Hòa đặt tay lên ngực anh, cậu bị hôn lấy hôn để, sau cùng cũng không chịu lép vế mà trượt một tay lên phía trên... Lần theo xương quai xanh của anh rồi vòng ra sau gáy anh.
Đầu ngón tay vuốt nhẹ một cái, đổi lấy hơi thở run rẩy từ đối phương.
Rồi Kỳ Hòa nắm lấy gáy anh kéo ra sau, từ trên sấn xuống hôn ngược lại, hệt như đảo khách thành chủ vậy.
Tim Diêm Xuyên Bách đập như điên luôn rồi.
Một tay anh ghì chặt Kỳ Hòa đáp trả lại nụ hôn ấy, tay còn lại trượt dọc theo sống lưng của cậu rồi dừng lại bên hông. Qua lớp vải mỏng, anh ấn mạnh Kỳ Hòa sát vào người mình ——
"Ưm." Thắt lưng của Kỳ Hòa đang chùng xuống cũng vì thế mà bất ngờ cong lên.
Quần áo bệnh nhân rộng thùng thình, tay Diêm Xuyên Bách nắm chặt nó vài giây rồi mang theo nhiệt độ nóng hổi luồn vào trong, bên dưới gấu áo được vén lên, đầu ngón tay lướt nhẹ qua da thịt nơi eo cậu.
Toàn thân Kỳ Hòa bỗng rùng mình một cái, chụp vội lấy gáy anh, kéo anh tách ra khỏi nụ hôn ——
Trên môi cậu vẫn còn ướt nhem, khóe mắt đỏ hoe cúi đầu hỏi, "...Anh đang mò cái gì đấy?"
Đáy mắt Diêm Xuyên Bách lộ rõ vẻ chiếm hữu, tay vẫn ghì chặt eo cậu, "Em nói xem?"
Trái tim nằm trong lồng ngực đập mạnh liên hồi.
Kỳ Hòa chưa từng nếm qua cảm giác mãnh liệt như vậy bao giờ, cậu cố gắng điều chỉnh lại hơi thở của mình, cưỡng lại cơn rùng mình vì những cái chạm do đối phương mang lại.
Diêm Xuyên Bách nhìn chằm chằm vào đôi môi ướt át đỏ sẫm kia của cậu.
Môi cả hai như bị giày vò qua một trận, vẫn còn vương dư âm từ nụ hôn nồng cháy ban nãy, chỗ nào cũng toát ra hơi thở của d*c v*ng. Ánh mắt anh khóa chặt trên người cậu:
"Vậy cái này thì sao? Có được tính là câu trả lời của em không?"
Tay Kỳ Hòa đặt trên vai anh khẽ co lại.
Trái cổ cậu chuyển động, rồi ngoảnh mặt đi, "...Cứ coi là vậy đi."
Cánh tay ở sau lưng đột nhiên kéo cậu lại gần hơn, Diêm Xuyên Bách nhìn vào mắt cậu, không chớp lấy một cái, "Cứ coi là?"
Kỳ Hòa hít sâu một hơi, quay đầu lại.
Cậu nhìn thẳng vào mắt của Diêm Xuyên Bách, môi mím nhẹ, sau đó nói, "—— Thì 'được'."
Cậu nắm lấy sau gáy Diêm Xuyên Bách, hơi cúi đầu xuống, "Em chấp nhận lời tỏ tình của anh."
Trong cặp mắt vốn tràn đầy khao khát chiếm hữu kia chợt lóe sáng.
Rồi Kỳ Hòa thấy Diêm Xuyên Bách nở một nụ cười.
Lần đầu tiên, nụ cười này nó thuần khiết mà nó hạnh phúc đến mức chẳng buồn giấu giếm. Ngay cả đường nét trên gương mặt cũng dịu dàng đến lạ, ánh mắt say đắm chỉ dõi theo mình cậu, "Ừm."
Diêm Xuyên Bách buông lỏng eo cậu ra, Kỳ Hòa vừa đứng lên thì tay lại bị kéo một cái.
Diêm Xuyên Bách đặt một nụ hôn nhẹ lên ngón áp út của cậu, giống như là một lời tuyên thệ, rồi ngẩng lên nói, "Anh vui lắm."
Trong lồng ngực Kỳ Hòa như có thứ gì đó tràn đầy.
Cậu không có kinh nghiệm nên cũng không biết phải nói gì vào giờ phút này hết. Đầu ngón tay khẽ động đậy, chỉ đáp lại được một tiếng, "...Ừm."
Diêm Xuyên Bách hôn xong rồi nhưng vẫn chưa chịu buông tay cậu ra.
Kỳ Hòa đứng bên giường một lúc, nghĩ mình nên đi tìm nhỏ đồng hồ kia, nhưng thấy Diêm Xuyên Bách như này, cậu lại ngồi xuống bên giường, để yên cho người ta nắm thêm chốc lát.
Ba phút.
Năm phút.
Bảy phút...
Cuối cùng, Kỳ Hòa vẫn không nhịn được mà nói, "Bộ vẫn chưa đủ à?"
Ánh mắt Diêm Xuyên Bách sâu thẳm, "Mới có bảy phút thôi mà, chưa gì em đã muốn xa anh rồi hả?"
"..." Kỳ Hòa, "?"
Thì ra anh cũng đếm từng phút à.
Đang suy nghĩ nên giải thích thế nào về việc nhỏ đồng hồ có thể vẫn đang "đợi" mình, thì một loạt tiếng bước chân loáng thoáng truyền đến từ bên ngoài phòng bệnh.
Cửa phòng bệnh "Lạch cạch" một tiếng.
Kỳ Hòa quay đầu đứng dậy, bàn tay bị nắm kia rốt cuộc cũng được thả ra.
.
Cửa mở, là vài nhân viên y tế đi vào.
Bác sĩ phụ trách đi đầu, bên cạnh còn có Tiểu Hải.
Thấy hai người đã tỉnh, cô thoáng kinh ngạc xen lẫn vui mừng nói, "Hai người tỉnh rồi à? Cậu Kỳ hồi phục khá tốt đấy, còn thượng tá Diêm thì bị nặng hơn, cần phải trị liệu thêm lần nữa."
—— Dù sao thì Diêm Xuyên Bách cũng trực tiếp cắn nuốt nguồn gốc, nên bị nhiễm virus nồng độ cao hơn cũng là chuyện thường tình.
Tiểu Hải hướng về phía Kỳ Hoà chào một tiếng, "Em chào anh ạ."
Sau đó thằng bé bước đến giường bệnh của Diêm Xuyên Bách, vừa định giơ tay lên thì Diêm Xuyên Bạch đột nhiên lên tiếng hỏi, giọng điệu rất chi là thản nhiên, "Virus trong người anh vẫn chưa hết à? Vậy hôn có bị lây không?"
Cả phòng bệnh im bặt: ?
Kỳ Hòa, "..."
Bác sĩ phụ trách ngẩn ra vài giây, tầm mắt từ từ liếc sang Kỳ Hòa, lại không kìm chế được mà quét qua môi Diêm Xuyên Bách, sau đó thở ra một hơi nói, "...Đã hết rồi, nên sẽ không ảnh hưởng gì đâu. Nếu còn thì chúng tôi đã không chuyển hai người sang phòng bệnh thường."
Diêm Xuyên Bách gật đầu, "Tôi cũng nghĩ vậy."
Mọi người, "..."
Vậy anh còn hỏi làm gì?!
Khả năng thích ứng của Tiểu Hải cực cao, nó làm như chẳng có gì xảy ra hết, tiếp tục giơ tay lên, sức mạnh tinh thần cấp S tỏa ra bao trùm lấy Diêm Xuyên Bách, bắt đầu trị liệu.
Kỳ Hòa phá tan bầu không khí im lặng, hỏi, "Bọn tôi bất tỉnh bao lâu rồi?"
Bác sĩ phụ trách đáp, "Hai ngày rồi đó."
"Vậy những người khác và căn cứ thì sao?"
"Những người khác đều rơi vào trạng thái kiệt sức quá độ, hiện đang dưỡng thương ở tổng bộ. Sau khi nguồn gốc bị tiêu diệt thì lũ dị chủng cũng yếu đi hẳn, các căn cứ đã được bảo vệ vững vàng."
Kỳ Hòa thở phào một hơi, "Vậy thì tốt quá."
Tiểu Hải trị liệu kéo dài gần 40 phút.
Đến khi gương mặt nhỏ của nó dần tái đi và sức mạnh tinh thần gần như cạn sạch, thì mấy cái vết xanh tím còn sót lại bên gáy Diêm Xuyên Bách rốt cuộc cũng đã tan biến toàn bộ. Nó hạ tay xuống, hít sâu một hơi.
Diêm Xuyên Bách lên tiếng, "Cảm ơn em nhé."
Kỳ Hòa cũng nói với Tiểu Hải, "Cực cho em rồi."
Tiểu Hải lắc đầu, gương mặt vốn đã trưởng thành sớm giờ lại thêm vài phần trầm ổn. Nó điều chỉnh lại hơi thở rồi nhìn sang Kỳ Hòa, "Anh à."
Khóe môi nó khẽ cong, trong đó có niềm vui xen lẫn thêm một cảm xúc khác, "Lần này em đã cứu được người mình muốn cứu rồi."
Kỳ Hòa hơi ngẩn ra, rồi dịu giọng nói, "Em làm tốt lắm."
.
Cả hai đều đã được thanh lọc hết virus trong cơ thể. Thể trạng cũng hồi phục khá tốt, nên bác sĩ phụ trách cho phép bọn họ ra ngoài đi dạo một chút.
Nắng chiều rải xuống con đường nhỏ.
Hai người sóng vai bước đi trong hành lang ngoài bệnh viện
Ánh nắng xuyên qua những tán lá xanh mướt phía trên hành lang, in những vệt sáng loang lổ xuống mặt đất, mang đến một loại cảm giác yên bình hiếm hoi, là cảm giác chỉ có sau khi trải qua đại nạn không chết.
Đi được một đoạn, Diêm Xuyên Bách quay sang ngắm nhìn sườn mặt yên tĩnh của Kỳ Hoà, ánh mắt lóe lên tia sáng, "Em đang nghĩ gì đấy?"
Kỳ Hoà trầm tư đáp, "Em muốn lấy lại đồng hồ của em."
"..."
Diêm Xuyên Bách há miệng rồi im lặng ngậm lại.
Ngay khi anh lại định nói gì đó thì một bóng người từ bên ngoài hành lang lướt qua. Một bộ quân phục chỉnh tề, toàn thân toát ra khí thế lạnh lùng và điềm tĩnh như một thanh kiếm sắc bén, đối phương lướt qua một đoạn nhưng vừa trông thấy họ thì thắng gấp lại một cái, nhanh chóng đi về phía này...
Là thượng tướng Cung.
Hai người lập tức đứng yên tại chỗ.
Thượng tướng Cung bước đi như gió, chẳng mấy chốc đã đi đến trước mặt họ.
Ông nhìn cả hai, trong giọng nói không giấu nổi niềm vui khôn xiết, "Kỳ Hoà, Xuyên Bách. Tôi vừa định qua chỗ hai cậu đây, xem ra cả hai đều đã hồi phục rất khá nhỉ!"
"Thượng tướng." Diêm Xuyên Bách đáp một tiếng rồi hỏi lại, "Tình hình chiến sự thế nào rồi?"
"Hai ngày khó khăn nhất đã qua. Lũ zombie ở bốn căn cứ đều đã bị tiêu diệt toàn bộ, giờ không còn sức mạnh tinh thần từ nguồn gốc nên chắc hẳn chúng sẽ không còn khả năng tập hợp tấn công quy mô lớn nữa đâu, cũng không thể tiếp tục tiến hóa thêm. Từ giờ chỉ cần dọn dẹp số zombie lang thang bên ngoài nữa là ổn rồi."
Đáy mắt thượng tướng Cung dấy lên niềm vui hân hoan, "Tất cả những chuyện này đều là nhờ công lao của hai cậu đấy!"
Ông ngừng lại một chút, như là không nhịn được mà chia sẻ, "À đúng rồi, còn một việc này nữa tôi muốn đích thân cảm ơn hai cậu —— Thằng quỷ nhà tôi lần này trở về đã đột phá lên cấp 3S rồi đó."
Kỳ Hòa cũng hơi bất ngờ, sau đó cười cười nói, "Ảnh xứng đáng mà."
Trong ba ngày ấy, Cung Liên Vũ không biết đã đổi qua bao nhiêu lần năng lực, sức nặng phải gánh cùng với mức độ rèn giũa đều đã vượt xa bình thường.
—— Mà không chỉ mỗi Cung Liên Vũ thôi đâu.
Dù là bản thân cậu liên tục thăng cấp, hay là Diêm Xuyên Bách chủ động cắn nuốt nguồn gốc, cùng các đồng đội cố thủ ở bên ngoài, và toàn bộ dị nhân của bốn đại căn cứ, thì ở những nơi không ai nhìn thấy, mỗi một người đều đang liều mạng chiến đấu...
"Đây là chiến thắng của toàn nhân loại."
Chiến thắng của toàn nhân loại.
Thượng tướng Cung nhìn Kỳ Hòa, ánh mắt trải qua biết bao sương gió song vẫn sáng rực và dao động. Tin tức hai người trước mặt đột phá cấp 5S đã lan truyền đi khắp nơi, nhưng chẳng ai ganh đỏ mắt hay so đo với 'cơ duyên' ấy cả ——
Bởi vì họ đều biết, cái gọi là "trở nên mạnh hơn" thực chất được xây dựng trên tiền đề của sự hy sinh.
Ông giơ tay lên, dứt khoát làm một động tác chào theo nghi thức quân đội. Vị tổng chỉ huy tối cao đang bày tỏ lòng kính trọng và chân thành nhất đối với hai người:
"Tôi thay mặt căn cứ nhân loại, cảm ơn hai cậu."
.
Thượng tướng Cung vốn dĩ là tới thăm họ. Sau khi thăm hỏi xong, ông gọi Diêm Xuyên Bách đi cùng để bàn một số việc quân sự.
Kỳ Hòa bước đến đầu hành lang, đứng dưới ánh nắng phơi mình.
Từ khi tận thế bắt đầu đến nay, cậu hiếm lắm mới có được chút nhàn nhã như vậy.
Ánh nắng le lói trên mí mắt.
Đang đứng dựa cột trên hành lang nhìn lên bầu trời, cậu bỗng nghe tiếng bước chân vội vã chạy đến từ đầu bên kia. Vừa ngoảnh lại, thấy người đến là Quan Thượng Thuần đã đổi sang một quân phục chỉnh tề.
Người nọ dừng lại trước mặt cậu, còn hơi hơi thở gấp, "Kỳ Kỳ! Nghe nói cậu tỉnh rồi."
"Tôi tỉnh rồi. Còn anh ổn chứ Quan Thượng?"
"Tôi cũng điều trị ổn cả rồi."
Quan Thượng Thuần đứng thẳng lên, nhìn sang cậu.
Dưới tán lá xanh um rậm rạp, bóng dáng Kỳ Hòa được ánh nắng điểm tô thêm đến sống động lộng lẫy. Gương mặt trong trẻo ấy mang theo vẻ ung dung quen thuộc, toát lên một sức hút khiến người ta mê muội.
Quan Thượng Thuần nhìn cậu mấy giây rồi mới nói, "Kỳ Kỳ, thật ra trước đây tôi đã từng thích cậu đấy."
Kỳ Hòa bất ngờ, Quan Thượng thích cậu á?
Lý do là gì chứ.
Cậu im lặng hai giây rồi hạ giọng nói, "Xin lỗi, Quan Thượng. Tôi..."
"Tôi biết mà." Quan Thượng Thuần nói.
Ngay khoảnh khắc nhìn thấy Diêm Xuyên Bách xông vào nguồn gốc để tìm Kỳ Hòa, hắn đã biết mình thua rồi.
"...Thế nên, tôi đã từ bỏ." Quan Thượng Thuần cúi đầu rồi hít sâu một hơi. Hắn cố khiến bản thân mình trông không quá khổ sở, "Việc tôi thích cậu, tôi không hề hối hận. Vì thích cậu nên tôi mới trở thành một người tốt hơn, vậy là đủ rồi."
Kỳ Hòa không biết phải nói gì.
Quan Thượng Thuần cúi gằm đầu đứng trước mặt cậu, khóe mắt ươn ướt như sắp khóc nhưng lại không rớt giọt nước mắt nào.
Đúng lúc này, bỗng có tiếng bước chân vọng lại.
Đôi mắt Quan Thượng Thuần bỗng trợn lớn, rồi vèo! Một cái, nuốt nước mắt vào trong lại.
Kỳ Hòa, "..."
Ngay sau đó Quan Thượng Thuần vờ như không có gì, còn rất tự nhiên mà ngước lên nhìn cậu với đôi mắt long lanh, "Kỳ Kỳ."
Diêm Xuyên Bách đã đi tới, cả người toát ra khí thế lạnh lẽo.
Anh lập tức chắn ngang giữa hai người!
Giống như dã thú đang bảo vệ lãnh thổ và bạn đời của mình, anh nắm lấy cổ tay Kỳ Hòa, ánh mắt không mấy thiện cảm nhìn Quan Thượng Thuần, "Cậu đang nói cái gì đấy?"
Quan Thượng Thuần cười cười, "Tôi nói tôi thích cậu ấy."
Kỳ Hòa:!
Lòng bàn tay Diêm Xuyên Bách đột nhiên siết mạnh! Nhưng trước khi làm cậu đau thì anh đã buông tay cậu ra. Anh cố gắng đè nén cảm xúc xuống, nhìn chằm chằm Quan Thượng Thuần, "Tôi đã nói rồi, cậu không có cơ hội đâu."
Đã nói rồi? Kỳ Hòa lập tức bắt được trọng tâm.
Nhưng phía trước lại không có lời hồi đáp.
Bẵng đi vài giây, Quan Thượng Thuần vòng qua Diêm Xuyên Bách nói với Kỳ Hòa phía sau, "Tôi đi trước đây."
Hắn xoay người định rời đi.
Vừa đi được hai bước thì dừng lại, quay đầu nhìn Kỳ Hòa bằng ánh mắt dịu dàng, "Kỳ Kỳ, tôi sẽ khắc ghi những lời cậu đã nói. Còn những điều mà tôi nói... Đều là từ tận đáy lòng đấy."
Hắn đã từ bỏ, nhưng chưa bao giờ hối hận.
Nói xong, Quan Thượng Thuần mặc kệ gương mặt ngày càng đen như đít nồi của Diêm Xuyên Bách, sảng khoái rời đi ——
Chọc chó xong đúng là thoải mái thật.
.
Đợi đến khi bóng dáng người kia biến mất ở cuối hành lang.
Diêm Xuyên Bách lập tức quay đầu lại, ánh mắt khóa chặt vào cậu, "Cậu ta rốt cuộc đã nói gì với em vậy?"
Kỳ Hòa vừa rồi lại bắt thêm được chút thông tin nữa, giờ vẫn còn đang tiêu hóa nó. Mãi đến khi cổ tay bị kéo nhẹ một cái, cậu mới phản ứng rằng mình đã hai giây chưa trả lời Diêm Xuyên Bách.
Kỳ Hòa nói, "Quan Thượng nói anh ấy từ bỏ rồi."
"Cậu ta mà từ bỏ á?"
Diêm Xuyên Bách nhíu mày, rõ ràng không tin. Nghĩ một lúc, không biết tự thuyết phục kiểu gì, cuối cùng lại nói một câu rất chi là tự nhiên: "Ờ coi như cậu ta còn biết mình không có cửa."
Kỳ Hòa, "..."
Cậu đánh giá anh, "Danh tiếng của anh nát bét như vậy, hẳn là do cái miệng của anh nhỉ?"
Diêm Xuyên Bách bật cười khẽ, "Miệng anh làm sao?"
Cách vài giây, anh nhìn sang Kỳ Hòa.
Sau đó bất chợt cúi người sát tới, bóng đổ phủ xuống. Gió xào xạc lướt qua tán lá, cuốn theo giọng nói mơ hồ ám muội của anh, "...Bộ em không thích à?"
Đôi môi ấy sấn tới ngay trước mắt, cảm giác quấn quýt kịch liệt từ nụ hôn lại trào dâng.
Kỳ Hòa nín thở hai giây, rồi dưới ánh mắt sặc mùi chiếm hữu của Diêm Xuyên Bách, bật thốt ra một câu:
"...Anh dâm vừa thôi."
.
Kỳ Hòa mới đầu còn định đi tìm Gia Cát Đốn, nhưng vì hai người họ đều không còn vấn đề gì đáng ngại, nên chuẩn bị thu dọn một chút để quay về căn cứ I.
Những người khác cũng đã hồi phục đáng kể, khi nghe thấy họ đã tỉnh thì ai nấy cũng cảm thấy nhẹ nhõm. Căn cứ II và III định về cùng giờ với họ, tổng bộ cũng sẽ đến tiễn họ một đoạn.
Dù sao cũng sẽ gặp nhau nên Kỳ Hòa không cố đi tìm hắn làm chi.
Thời gian xuất phát là 5 giờ.
Người của bốn đại căn cứ đều tập trung trước bãi đáp.
Tận thế chưa hoàn toàn kết thúc, quân đội vẫn còn rất nhiều việc phải xử lý. Dù không tổ chức rầm rộ nhưng Thượng tướng Cung, Chung Phán Thanh và vài sĩ quan quan trọng khác đều có mặt.
Các cấp S của tổng bộ cũng tới để tiễn họ.
Cánh quạt trực thăng cuốn theo từng trận gió mạnh.
Thượng tướng Cung là người lên tiếng trước, "Một lần nữa cảm ơn các cậu vì tất cả những gì đã làm cho căn cứ loài người. Ngoài ra, chiếc camera mà các cậu mang về, chúng tôi cũng sẽ đưa vào nghiên cứu và sẽ công bố phát sóng ra sau này. Tin rằng nó sẽ cung cấp tư liệu quý giá cho lĩnh vực nghiên cứu loài dị chủng và cho cả chiến lược quân sự."
Kỳ Hòa gật đầu, hồi tưởng lại: Về cơ bản thì góc quay của cậu rất gần, có thể bắt trọn từng chi tiết nhỏ từ trong ra ngoài của lũ dị chủng. Còn phần chiến thuật thì bên Cung Liên Vũ quay rõ hơn.
Sau khi quân đội bày tỏ xong thì nhường không gian lại cho bọn họ.
Gia Cát Đốn lập tức bước tới, "Kỳ Hòa, đồ của cậu nè! Tôi đã giữ rất cẩn thận đó!"
Chiếc đồng hồ thông minh được đưa tới trước mặt.
Một giọng nói quen thuộc lập tức vang lên trong đầu: [Hòa——]
Kỳ Hòa nhận lấy, đeo nó lên tay.
Cách! Hệ thống lập tức ôm chặt lấy cổ tay cậu trong nước mắt: [Sao bây giờ ngài mới đến đón tôi!]
Nước mắt trào ra, rồi lại hoá thành giọng bọt bong bóng: [Ngài dám ném tôi ra ngoài? Ngài... Òng ọc ọc ọc...]
Kỳ Hòa sờ lên bề mặt trơn nhẵn của nó, nói với Gia Cát Đốn, "Cảm ơn cậu nhé."
Gia Cát Đốn ngượng ngùng gãi gãi mặt, "He he, không có chi."
Diêm Xuyên Bách lập tức liếc người ta một cái.
Mí mắt của Nhạc Vân Dục lại giật giật, "..."
Trải qua một trận đại chiến, cảm giác như là sống sót từ tay tử thần về vậy.
Cung Liên Vũ quét mắt nhìn cả nhóm, thở dài cảm khái rồi nghênh mặt ưỡn ngực, khoe khoang, "Khụ! Chú ý chút, tôi lên cấp 3S rồi đó~ Thế nào, bá vãi..."
Mới nói được nửa câu đã trông thấy gương mặt của thượng tướng Cung mỗi lúc một đen đi, hắn lập tức cua gắt, "...Bá lắm đúng không?"
Mọi người, "..."
Thượng tướng Cung cười lạnh, "Hừ."
Cung Liên Vũ biết điều sủi trước, chạy nhanh lên máy bay căn cứ II, "Đi thôi đi thôi, về căn cứ thôi nào!"
Có hắn mở đầu, mọi người cũng dần tản ra.
Kỳ Hòa nhìn quanh bốn phía và chào tạm biệt từng người. Quan Thượng Thuần nhìn cậu không rời mắt, Gia Cát Đốn vẫn còn ngơ ngơ gãi mặt, còn ánh mắt Diêm Xuyên Bách thì lạnh như thể đang phát động năng lực.
"..." Nhạc Vân Dục gom hết muôn hình vạn trạng của chúng sinh vào mắt.
Lặng đi một nhịp, hắn quay sang Diêm Xuyên Bách, lời nói mang theo hàm ý sâu xa, "Đại nạn không chết, chúc anh thành công."
Diêm Xuyên Bách hơi khựng người, lúc này Kỳ Hòa bỗng nghiêng đầu qua hỏi, "Thành công cái gì vậy?"
Trước mặt thoáng im lặng vài giây, rồi một bàn tay nắm lấy tay cậu.
Giữa ánh mắt của biết bao nhiêu người, Diêm Xuyên Bách dường như chẳng biết xấu hổ là gì, nói thẳng luôn, "Chính là chuyện này."
Nói xong, anh còn rất thản nhiên quay lại thả thêm quả bom nữa, "Đã thành công rồi."
Nhạc Vân Dục:?
Toàn trường lập tức chìm trong tĩnh lặng đến không thể tĩnh lặng hơn.
Chung Phán Thanh ngơ ngác, còn thượng tướng Cung thì sợ ra cả mặt.
Nhạc Vân Dục mất hai giây mới phản ứng lại, rồi vèo một cái quay sang nhìn Quan Thượng Thuần, Quan Thượng Thuần vẫn đang nhìn chằm chằm phía trước. Cung Liên Vũ đang trong tư thế bước lên máy bay bỗng ngoái đầu lại, động tác gãi mặt của Gia Cát Đốn cũng dừng ngang, tất cả đều đồng loạt:
"...Hỏ?"
Đủ loại phản ứng cùng với một loạt tiếng kêu hòa vào nhau.
Nhưng Kỳ Hòa không nghe thấy gì cả, bởi vì một giọng vang dội như sấm rền ở trong đầu cậu đã lấn át hết tất thảy:
[HỎ!!!!!]
"..."
.
Tác giả có lời muốn nói:
Diêm Xuyên Bách (bước lên máy bay): Về thôi, tiếp tục làm chấn động căn cứ I nào.
Hệ thống (Hỏng mất ): Hỏ!!!!! ?
Hết Cách Rồi, Tự Biên Tự Diễn Thôi
Đánh giá:
Truyện Hết Cách Rồi, Tự Biên Tự Diễn Thôi
Story
Chương 55: Anh dâm vừa thôi
10.0/10 từ 43 lượt.
