Hết Cách Rồi, Tự Biên Tự Diễn Thôi
Chương 54: -- Thắng rồi!
Chất lỏng ấm nóng tràn vào trong khoang miệng, mạch máu đột ngột căng nhức, còn trái tim thì đập dồn dập liên hồi thình thịch! Thình thịch!
Diêm Xuyên Bách bị đứng hình trong giây lát, đợi đến lúc anh muốn tránh đi thì cũng đã muộn rồi.
Kỳ Hòa cắn lên môi anh, rồi lại theo bản năng l**m nhẹ một cái.
Giống như một ngọn lửa bùng cháy dữ dội ngay tại khoảnh khắc ấy.
d*c v*ng bị đè nén bấy lâu của Diêm Xuyên Bách lập tức bùng nổ mãnh liệt! Hơi thở trở nên nặng nề, anh đáp trả lại nụ hôn đó một cách đầy thô bạo. Một tiếng rên khẽ thoát ra từ đối phương liền bị anh nuốt xuống luôn, âm thanh mơ hồ tràn ra từ kẽ môi. Trong đáy mắt anh là tình yêu cháy bỏng xen lẫn sự xúc động ——
Người anh yêu, nguyện sống chết cùng anh.
"...Kỳ Hòa."
Môi lưỡi cuốn lấy nhau, cứ thế mà dây dưa quấn quýt không rời.
Kỳ Hòa ăn đau lại bật ra một tiếng rên nho nhỏ, sau đó cuốn lấy máu giữa hai người nuốt xuống. Trái tim đập càng lúc càng dữ dội, chẳng rõ vì nụ hôn này hay vì virus đã bắt đầu xâm nhập nữa.
Nhưng cơ thể đúng là đang xảy ra biến đổi.
—— Cấp bậc càng cao thì 'cái giá' phải trả lại càng lớn. Đến cả kháng thể cũng không thể đè ép được sự lây nhiễm đến từ "nguồn gốc" này.
Những mạch máu dần hằn lên trên làn da trắng nhợt của cậu, một màu xanh tím trải dài đến tận cổ tay, song lại mang theo một vẻ quyến rũ tà mị mà mạnh mẽ.
Hơi thở của cả hai hòa quyện lấy nhau, vừa nóng bỏng mà vừa hỗn loạn.
Chốc lát sau, hai đôi môi mới chịu tách nhau ra.
Kỳ Hòa lùi lại, hàng mi hơi rung lên nhè nhẹ, đôi môi đã bị nhuộm sắc đỏ.
Ánh mắt cậu sáng trưng toát ra vẻ đẹp mê người, cơ thể sau khi bị lây nhiễm đã bước vào trạng thái "cận kề cái chết", sức mạnh tinh thần của cậu cũng vì thế mà bùng nổ dưới sự đe dọa của tử thần. Cuối cùng cậu đã vượt qua giới hạn của "con người"——
Đạt cấp 5S.
Tầm mắt của Diêm Xuyên Bách vẫn dừng ở đôi môi đỏ thắm ướt át ấy, lửa nóng vẫn còn cháy phừng phừng chưa thôi. Kỳ Hòa biết đó là phản ứng tự nhiên sau khi kìm nén d*c v*ng quá lâu. Cậu mím môi, khàn giọng nói:
"...Đủ rồi, Diêm Xuyên Bách."
Lúc này tầm mắt của người kia mới rời khỏi môi cậu một cách khó khăn, rồi chuyển dần lên khuôn mặt cậu.
Diêm Xuyên Bách hiểu câu "đủ rồi" kia là đang nói về việc cắn nuốt nguồn gốc. Anh đáp ngắn gọn một tiếng, "Ừm."
Sức mạnh tinh thần đã cạn kiệt giờ lại tràn đầy hơn bao giờ hết.
Hai người đứng đối diện nhau trong cơ thể nguồn gốc.
Chỉ một ánh mắt, cả hai đồng thời phát động tấn công. Kỳ Hòa dùng "lực" kéo căng các bướu thịt xung quanh ra ——
Mọi lực cản trước đó đều biến mất sạch sẽ ngay tại giây phút này.
Không cần tự bạo, vì giờ đây họ đã có tới tận hai cấp 5S.
Kỳ Hòa dang rộng hai tay, đầu ngón tay như đang tích tụ một nguồn năng lượng khổng lồ. Cậu từ từ bóp chặt các bướu thịt đang bò trườn cho đến khi nó nổ tung! Những mảnh vụn bay tứ phía bị khiên lực chắn lại ở bên ngoài.
Sau khi tiến hóa lên cấp 5S thì sự thay đổi rõ nhất ở cậu chính là: Sức mạnh tinh thần giờ đã có thể chuyển hóa thành các đòn tấn công.
Nguồn gốc đau đớn vặn vẹo, phát ra tiếng rít gào thảm khốc.
Diêm Xuyên Bách đã ngừng cắn nuốt, bắt đầu phản công lại.
Tuy nhiên, lần này là nhiệt độ cực thấp và độc tố.
Trong vòng lặp đóng băng và tan chảy vô hạn, độc tố thấm nhanh vào bên trong... Kết hợp với đòn tấn công từ sức mạnh tinh thần, chẳng mấy chốc đã hòa tan khu vực xung quanh thành mớ thịt thối rữa.
Điều này cũng giúp cho Kỳ Hoà dễ dàng phá nát nó hơn.
Bùm... Bùm... Bùm...!
Nguồn gốc phát cuồng, lại "đứng" dậy lần nữa.
Vô số dây leo quất mạnh hơn về bốn phía, giây sau đã bị băng sương tràn ra bao phủ. Lưới dây leo hệ mộc nhanh chóng siết chặt nó, hàng loạt lưỡi kiếm kim loại đồng thời chém xuống ——
.
Bên ngoài, các đòn tấn công găm chặt nó xuống đất!
Thế nhưng các khe nứt trên bề mặt khối thịt vẫn đóng chặt như cũ, không có dấu hiệu cho thấy sẽ buông tha "con mồi" bên trong.
Vài bóng người đáp xuống quanh nguồn gốc.
Người có quân hàm cao nhất ở đây là Tịch Mạt Thanh đã tiếp nhận quyền chỉ huy. Hắn nhìn con quái vật đang phát cuồng, như đã hiểu ra điều gì đó, bàn tay hắn giơ cao, bĩnh tĩnh mà quyết đoán ra lệnh:
"Toàn quân ——"
"Bắt đầu phản công!"
.
Cùng lúc đó, tại bốn đại căn cứ.
Dưới sự thúc đẩy từ "nguồn gốc", làn sóng dị chủng và zombie mới xuất hiện đồng loạt tràn vào các căn cứ của loài người.
Trên tường thành của tổng bộ, dưới sự chỉ huy của quân đội, mọi người đều giữ vững vị trí.
Thượng tướng Cung chỉ huy hỏa lực yểm hộ phía sau, toàn bộ dị nhân cấp A đều ra tiền tuyến chiến đấu. Hoả lực càn quét bầy zombie cấp thấp, các dị nhân cũng hợp lực lại tiêu diệt các biến dị chủng cấp cao.
Bọn họ chống chọi với hết đợt tấn công này đến đợt tấn công khác.
.
Tại căn cứ I.
Bầy zombie đã tràn lên tường thành.
Các dị chủng thì cố gắng đào hầm chui vào căn cứ từ bên dưới lòng đất, nhưng đều bị chặn đứng lại bởi lưới bảo vệ được cải tiến, buộc chúng phải trồi lên khỏi mặt đất trước căn cứ!
Du Thiên Tinh dẫn đầu quân đội, nắm giữ quyền chỉ huy tối cao.
Bên trong căn cứ, các dị nhân chia thành nhiều đội nhỏ phối hợp với nhau chống lại bầy dị chủng đang tràn vào.
Đoàng! Một tiếng súng nổ vang.
Diệp Di đứng ở tuyến đầu, thu hút hỏa lực.
Ngay khi bầy zombie ở thành quay về phía cô, thì một bóng người nhỏ bé chợt lao vút lên:
"Đội trưởng, lùi ra sau!"
Diệp Di nhoáng cái đã lùi lại, Mạc Giai Ngôn lập tức tung khói độc ra.
Hành động của lũ zombie bị trì trệ trong thoáng chốc.
Ngay lúc ấy, mặt đất bỗng dưng nổ tung! Cát đá bay mù mịt, cuốn theo cả lũ zombie văng ra xa.
Diệp Di quay đầu lại, thấy Chu Thuận dẫn dắt đội 3 đang đứng ở một bên.
Chu Thuận cực kỳ đắc ý với pha thao tác vừa rồi của mình, hắn nhếch môi về phía Diệp Di, tràn đầy tự tin nói:
"Đội 2, không cần cảm ơn tôi đâu."
"..."
Diệp Di chẳng buồn để ý, quay đầu đi.
Mạc Giai Ngôn vác khẩu súng pháo tới, xả đạn đùng đùng vào bầy zombie, gương mặt của nhỏ rất chi là thản nhiên, "Chú à, ở cái tuổi này rồi mà còn tạo nét chi dãy, cũng đâu phải sống dựa vào cái mặt mà bày đặt giữ hình với chả tượng."
Chu Thuận, "..."
Hai đội, "..."
Diệp Di kéo lại sự chú ý của mọi người, "Tập trung!"
Từng đợt rồi tấn công nối tiếp nhau.
Từ ban ngày đến đêm tối, rồi lại từ đêm tối đón bình minh mới. Những đợt tấn công và phản công đều chưa từng ngừng nghỉ.
Sức mạnh tinh thần đang nhanh chóng cạn kiệt...
Đột nhiên, bọn họ trông thấy một mảng mây đen từ chân trời kéo đến.
Tất cả đều khựng lại một nhịp: Là lũ zombie bay!
Tình hình vốn đã nguy cấp nay lại càng trở nên tồi tệ hơn. Sức mạnh tinh thần của họ vốn đã kiệt quệ vì trận chiến kéo dài, trong khi lũ zombie thì cứ kéo đến như vô tận, che khuất cả ánh sáng hy vọng.
Bầu không khí nặng nề bao trùm cả căn cứ.
...Còn phải đánh bao lâu nữa đây? Liệu bọn họ có bảo vệ nổi nữa hay không?
Giữa lúc lắng đọng, một ngọn lửa bỗng thình lình bùng lên! Thắp sáng cả bầu trời đỏ rực ——
Kỷ Diễm đứng trên tường thành.
Ngọn lửa dài cháy phừng lên, dẫn đầu hạ gục một con zombie bay đang sà xuống. Diệp Di như nhận ra điều gì đó, đột nhiên quay lại, "Đội 2, theo tôi lên tường cao để hỗ trợ!"
Kỷ Diễm thu tay lại, hét xuống phía dưới, "Còn đứng đó làm gì hả! Bộ quên huấn luyện viên Kỳ đã dạy gì rồi sao ——"
Ánh lửa cháy rực trong đáy mắt hắn.
"Tuyệt đối, không được ngừng chiến đấu!"
.
"Tuyệt đối, không được ngừng chiến đấu!"
Trên đống đổ nát, Cung Liên Vũ gào to một tiếng.
Các đồng đội xung quanh hắn đã rơi vào trạng thái kiệt sức lần nữa, mà hắn sau khi hồi lại kỹ năng thì tiếp tục phấn chấn trở lại.
Tiếng hét của hắn như đánh thức mọi người.
Tách! Năng lực được kích hoạt.
Hắn tiếp tục áp dụng chiến thuật mà Kỳ Hòa đã sử dụng trước đó, copy năng lực tăng cường rồi ưu tiên bổ sung năng lượng lại cho Thư Linh.
Sức mạnh tinh thần từ từ hồi phục dần.
Tịch Mặc Thanh kéo mũ quân đội xuống, giơ tay lên, những chiếc gai kim loại lóe lên ánh sáng bạc lạnh lẽo sắc bén, "Tấn công, đợt thứ ba mươi tám!"
Nguồn gốc hiện tại đã thu nhỏ lại một vòng rõ rệt, có thể thấy bằng mắt thường.
Bên ngoài liên tục bào mòn khả năng tái sinh của nó, cộng thêm việc nó cố nuốt "dinh dưỡng", đồng thời phải đối kháng cả trong lẫn ngoài. Thế mà những khe nứt khép kín từ đầu đến cuối đều từng mở ra.
Nhóm Tịch Mạt Thanh không biết tình trạng của chỉ huy và phó chỉ huy bên trong nguồn gốc ra sao.
Điều duy nhất họ có thể làm chính là tiếp tục tấn công.
Khi một bình minh khác lại sắp ló dạng lần nữa.
Một tia sáng ban mai lờ mờ nhú lên từ chân trời, bầu trời vẫn còn mờ tối không rõ ràng. Tất cả đã kiệt sức, không còn chiến thuật nào nữa, chỉ còn lại những đòn tấn công theo bản năng.
Đột nhiên, trong tai nghe vang lên giọng của Quan Thượng:
"Nó sắp nổ, cẩn thận!"
Mọi người giật mình một cái, đều thình lình lùi lại ——
Ngay lúc đó bên ngoài của nguồn gốc xuất hiện những vết nứt, giống như bị căng quá đà mà dẫn đến mức nứt vỡ. Một tiếng "Bùm!!!" Vang lên, các mảnh thịt vụn văng tung tóe đầy trời!
Bịch. Còn có một mảng dính lên cả kính trực thăng.
Trong tai nghe hiếm hoi vang lên một tiếng chửi thề nho nhỏ, "Cái đm..."
Cung Liên Vũ lập tức đổi kỹ năng, hắn copy năng lực của Kỳ Hòa trong một giây rồi dựng lên một tấm chắn bảo vệ.
Giữa cơn mưa thịt nát đầy trời, có hai bóng người rơi xuống mặt đất.
Là Kỳ Hòa và Diêm Xuyên Bách.
Sau khi cạn kiệt sức lực, cả hai ngã xuống, trên cơ thể còn lộ rõ dấu vết bị lây nhiễm. Nhưng không một chút do dự, những sợi dây leo hệ mộc đã lập tức cuốn lấy họ, kéo họ trở lại phía sau.
Toàn thân Gia Cát Đốn đều dị hoá, cạch! Chắn ở ngay trước hai người.
Mọi người đối mặt với cơn mưa xác phía trước.
Khối thịt sau khi rơi lộp bộp xuống hình như vẫn còn hơi hơi ngọ nguậy
Một ngọn lửa bùng lên mãnh liệt.
Nhạc Vân Dục vắt cạn sức mạnh tinh thần cuối cùng của mình, thiêu rụi cả toàn bộ khu vực. Ánh lửa dữ dội dường như chiếu sáng đường chân trời, một tia sáng đột ngột xuyên thủng cả bầu trời ——
Mặt trời ngày thứ ba đã mọc lên.
Trên đống đổ nát, khối thịt nát vụn cuối cùng đã hoàn toàn mất đi sức sống.
Trong khi đó, trên những bức tường cao của tổng bộ.
Bởi vì sức mạnh tinh thần từ nguồn gốc biến mất, lũ zombie và dị chủng còn lại hình như cũng bị ảnh hưởng theo, hành động của chúng chậm lại một nhịp rồi trở nên hỗn loạn không có trật tự.
Thượng tướng Cung như cảm nhận được điều gì đó, một tia sáng lóe lên trong mắt ông! Ông sắc bén ra lệnh, "Toàn quân chuẩn bị—"
"Dốc hết toàn sức lực, tiến hành tổng tấn công!"
Ánh nắng trải dài khắp khu vực.
Trên đống tàn tích còn sót lại, Cung Liên Vũ kiệt sức quỳ một gối xuống, hai tay chống trên mặt đất. Mồ hôi mồ kê nhỏ xuống từng giọt, nhưng biểu cảm trên khuôn mặt cúi gằm của hắn vẫn tràn đầy sự hưng phấn:
"—— Thắng rồi!"
.
Tách.
Giọt dịch cuối cùng nhỏ xuống từ ống truyền.
Dường như có một nhóm người dừng lại ở bên giường bệnh, vừa ghi chép vừa đi lại làm gì đó. Sau khi kiểm tra xong, họ rút kim tiêm ra, một giọng nữ dịu dàng mà bình tĩnh cất lên, "Tình trạng của cậu ấy đã ổn định lại rồi, mọi người có thể rời đi trước."
Nhóm người lại ùn ùn rời đi.
Cánh cửa 'cạch' một tiếng khép lại.
Phòng bệnh im lặng vài giây.
Trên giường bệnh bên trái, hàng mi của Kỳ Hòa rung lên nhè nhẹ rồi mở choàng mắt ra.
Trần nhà trắng tinh hiện đập vào tầm mắt, cậu mất hai giây mới phản ứng lại rồi ngồi dậy.
Chăn trượt xuống khỏi người, lộ ra một đoạn cánh tay trắng nõn. Cậu cúi nhìn bàn tay mình, rồi quay sang giường bệnh bên cạnh.
Diêm Xuyên Bách đang nằm bên đó.
Sườn mặt điềm tĩnh, đường nét khuôn mặt rõ ràng.
Tuy bên gáy vẫn còn vài mạch máu xanh tím nhàn nhạt nhưng trên mặt đã biến mất sạch sẽ rồi, trở lại với dáng vẻ điển trai thường ngày.
Kỳ Hòa rũ mắt, cười khẽ một cái.
—— Xem ra hệ trị liệu cấp S quả thật có thể chữa khỏi virus zombie. Tất nhiên, cũng có thể là nhờ trong cơ thể họ đã từng sinh ra kháng thể.
Nhưng dù là gì đi nữa thì bọn họ vẫn còn sống, hơn nữa sức mạnh tinh thần vẫn duy trì ở cấp 5S.
Dừng một chút, cậu lại nhớ tới cái gì đó, "... Ê hệ thống?"
Bốn bề im lặng.
Kỳ Hòa nhìn quanh một lượt, đầu giường sạch sẽ trống trơn, không thấy con "Ramus" của mình đâu hết. Cậu liếc sang Diêm Xuyên Bách ở đối diện: Trước khi vào nguồn gốc thì cậu đã ném hệ thống ra ngoài rồi.
Cậu biết Diêm Xuyên Bách chắc chắn sẽ hứng lấy nó giùm mình.
Nhưng giờ nó đâu rồi?
Kỳ Hòa nghĩ ngợi một chút, sau đó đứng dậy đi qua.
Cậu dừng lại bên giường Diêm Xuyên Bách, tầm mắt lia qua lia lại, rồi thò tay vào dưới chăn tìm kiếm ——
Lòng bàn tay lướt qua cơ ngực rắn chắc rồi xuống dưới bụng, sau đó đi sang hai bên, tìm tới chỗ túi quần.
Bộp! Cổ tay đột nhiên bị bắt lấy.
Kỳ Hòa ngẩng lên, đối diện với đôi mắt vừa mở ra của Diêm Xuyên Bách.
Đáy mắt anh sâu thẳm phản chiếu bóng dáng cậu, trong đó vẫn còn vương hơi nóng chưa tan. Đầu ngón tay Diêm Xuyên Bách siết chặt lại, nhìn cậu hai giây rồi hỏi, "... Em đang mò cái gì đấy?"
Kỳ Hòa khưng lại một chút.
Cậu vừa định mở miệng thì giọng bên kia cũng đồng thời vang lên:
"Không cần phải như ăn trộm thế đâu, em có thể công khai làm mà."
"Đồng hồ thông minh của em đâu?"
"..."
Trước giường bệnh yên lặng mấy giây.
Sau đó Diêm Xuyên Bách buông cổ tay cậu ra, thản nhiên như chẳng có chuyện gì, "Không có ở chỗ anh."
Kỳ Hòa, "?" Đặt niềm tin sai người rồi à?
Như đoán được cậu nghĩ gì, Diêm Xuyên Bách cũng chống người ngồi dậy, tựa lưng vào đầu giường nói, "Ngay lúc em vừa vào bên trong, anh đã giao nó lại cho Gia Cát Đốn rồi. Cậu ta là khiên chắn, có thể bảo vệ đồ của em tốt hơn. Vả lại ——"
Giọng nói bỗng khựng lại.
Diêm Xuyên Bách cụp mắt, đầu ngón tay anh trượt xuống, móc lấy ngón tay Kỳ Hòa rồi đan vào kẽ tay mình, "...Từ khoảnh khắc em tiến vào nguồn gốc, thì anh đã chuẩn bị sẵn sàng để theo em vào bất cứ lúc nào rồi."
Đốt ngón tay Kỳ Hòa khẽ cuộn lại một chút.
Một vài hình ảnh thoáng qua trong đầu, cậu cố nén cảm xúc, nhìn bên gáy Diêm Xuyên Bách, "Chắc anh đã qua cơn nguy kịch rồi, giờ chỉ cần nghỉ ngơi thêm một chút là hồi phục thôi."
Diêm Xuyên Bách yên lặng một lúc, rồi khẽ cong môi nói, "Là Tiểu Hải à?"
Kỳ Hòa gật đầu, khen ngợi thằng bé, "Trẻ con lớn nhanh thật."
Lúc đưa thằng bé về tổng bộ mới chỉ là dự đoán cấp S thôi, giờ đây đã có thể chữa khỏi virus zombie rồi.
Diêm Xuyên Bách nhìn sâu vào mắt cậu, "Em nói 'cùng em đánh cược một ván', chính là cược chuyện này sao?"
"Có thể coi là vậy, nhưng không chỉ có thế."
Kỳ Hòa nghiêng đầu nhìn quanh bốn phía.
Đây là phòng bệnh trong căn cứ tổng bộ. Ánh mắt cậu dừng lại nơi lá cờ treo trên tường, cậu nhìn nó vài giây rồi khẽ mỉm cười.
Cậu đang đánh cược.
Cược rằng, dù có bị nhiễm và trở thành zombie cấp 5S đi chăng nữa —— Thì thượng tướng Cung, hay nói cách khác là quân đội và căn cứ loài người sẽ không bỏ rơi bọn họ.
May mắn là, cậu đã thắng.
Ánh mắt Diêm Xuyên Bách dõi theo tầm nhìn của cậu, dường như cũng hiểu ra gì đó, mỉm cười nói, "Là em nói mà, phải tuyệt đối tin tưởng đồng đội."
"Cũng đúng."
Kỳ Hòa thu lại ánh mắt.
Nhắc đến đồng đội, cậu lập tức đứng thẳng lại, "Em đi tìm Gia Cát Đốn lấy lại đồng hồ cái đã."
Đang định xoay người thì một lực mạnh đã kéo cậu trở lại ——
Phịch! Kỳ Hòa chống tay vào mép giường.
Cậu ngước mắt lên, chạm ngay vào đôi mắt Diêm Xuyên Bách đang nhìn mình, "Sao em lại bỏ anh đi nhanh thế?"
"..."
Ánh mắt giao nhau, ý tứ bên trong sâu xa mà rõ ràng.
Nhịp tim Kỳ Hòa khẽ tăng nhanh.
Bàn tay kia đặt lên môi cậu, đôi môi mềm mại bị ép lõm xuống. Như là thừa thế xông lên, ánh mắt nóng bỏng rơi xuống:
"Cái này, anh có thể xem đây là câu trả lời của em không?"
.
Tác giả có lời muốn nói:
Hệ thống đã trở lại: Mèn đét ơi, mọi thứ sắp thay đổi rồi!
Hết Cách Rồi, Tự Biên Tự Diễn Thôi
Đánh giá:
Truyện Hết Cách Rồi, Tự Biên Tự Diễn Thôi
Story
Chương 54: -- Thắng rồi!
10.0/10 từ 43 lượt.
