Hết Cách Rồi, Tự Biên Tự Diễn Thôi
Chương 53: Cấp 5S
Chớp mắt một cái, nguồn gốc đã vọt đến ngay trước mặt cậu.
Kỳ Hòa bật người nhảy phốc lên, thanh kiếm dài trong tay cắm phập vào một khe nứt trong số đó! Kim loại đồng thời giãn ra, hơi lạnh tăng vọt, cổ tay cậu dùng sức đến nỗi gân xanh cũng nổi lên.
Cậu mượn lực xoay người, chém mạnh một nhát xuống —
Khối thịt bên trong bị rạch toác ra một cái lỗ hổng.
Nguồn gốc kích động, tốc độ tái sinh cũng chậm lại.
Gia Cát Đốn ngây như phỗng, "...Cái thứ này còn có thể 'đứng' lên được sao?"
Mặc dù nói vậy, nhưng đòn tấn công vẫn không dừng lại. Toàn bộ hỏa lực đều nhân cơ hội đó mà dội điên cuồng vào phần phần bên trong bị lòi ra ấy!
Kỳ Hòa lộn người đáp xuống đất, sau đó cậu ngước đầu lên. Ở cự ly gần, khi mà nguồn gốc đứng lên trông nó lại càng khổng lồ hơn, trong bóng tối bao phủ, nó giương ra vô số cái "miệng" hướng về phía cậu...
Cậu hất lớp băng sương trên lưỡi kiếm, ra lệnh, "Trừ tôi ra, toàn bộ giữ khoảng cách tấn công từ xa."
Lời vừa dứt, cậu lại lao lên tiếp.
Nguồn gốc bị đẩy vào trạng thái cuồng bạo cực hạn, toàn bộ v*ch th*t đều mở toang ra.
Mọi người dốc toàn lực tấn công nó.
Cung Liên Vũ đã nạp đầy cho Thư Linh xong thì đổi sang năng lực của Diêm Xuyên Bách. Gia Cát Đốn vẫn ở ngoài vùng chiến đấu, liên tục khai hỏa với sự hỗ trợ của năng lực hệ kim loại.
Không có một giọt chiến lực nào bị lãng phí.
Bóng dáng Kỳ Hòa liên tục áp sát vào nguồn gốc.
Cậu hết lần này đến lần khác mạo hiểm lao vào tầm sát thương rồi dùng "Lực" tránh đi, sức mạnh tinh thần được huy động lên mức cao nhất, né khỏi những đòn đánh vượt cấp đang trút xuống như mưa ——
Không có một giây nào là ở trong vùng an toàn hết.
Đến cả hệ thống cũng nín thở, không dám làm cậu phân tâm dù chỉ là một chút.
Giữa mỗi một giây một phút cận kề cái chết.
Một nhát... Hai nhát... Ba nhát... Gió cuốn vạt áo tung bay, lưỡi kiếm sáng loáng liên tục rạch nát lớp vỏ ngoài, để lộ ra phần bên trong. Bóng dáng Kỳ Hòa lóe lên, xoay người rồi lại lao về phía trước.
Sức mạnh tinh thần đang không ngừng leo thang.
Nếu lúc này có máy đo cấp bậc đặt ở đây, sẽ thấy vạch sáng đang đi thẳng một đường lên cấp 5S.
.
ẦM!!! Lại một tiếng nổ nữa vang lên.
Kỳ Hòa nhảy lùi lại, dừng cách đó mười mét.
...Bốn tiếng đã trôi qua.
Nguồn gốc cũng tạm thời đóng lại những cái "miệng".
Kỳ Hòa đứng yên nhìn nó, cả người cậu đã ướt nhẹp mồ hôi từ lâu, sức mạnh tinh thần trong quãng thời gian đó không biết đã cạn kiệt bao nhiêu lần rồi lại được nạp đầy. Trong khoảnh khắc dừng lại này, dường như nó lại bùng lên, sắp đạt tới đỉnh điểm.
Cậu hỏi qua tai nghe, "Hao tổn bao nhiêu rồi?"
Giọng Quan Thượng Thuần truyền đến, "20%."
Bốn tiếng đồng hồ, hao tổn tăng lên gấp đôi.
Nhưng phía bọn họ cũng sắp hết chịu nổi rồi: Tuy nói là "tấn công từ xa", song khi nguồn gốc đứng dậy, tình cảnh của mọi người đã không còn an toàn. Mọi người vừa đánh vừa thay phiên che chắn cho nhau, rồi còn liên tục di chuyển không ngừng nữa.
Kỳ Hòa hít sâu một hơi, nhưng vẫn còn lâu mới đủ.
Sau khi đạt đến cấp 3S, thì càng về sau cái giá phải trả lại càng lớn.
Muốn đột phá lên cấp 5S tuyệt đối không dễ như vậy.
"Tôi vô tiết lại rồi nha anh em!" Cung Liên Vũ hét lên một tiếng.
Hắn nhảy ra từ sau lưng khiên sống như vừa được sống lại, hỏi Kỳ Hòa, "Bước tiếp theo chúng ta làm gì đây?"
Làm gì ư?
Kỳ Hòa nhìn nguồn gốc trước mặt. Khối thịt khổng lồ đã ngừng công kích, chỉ đứng yên ở đó. Trong lúc giằng co, những khe nứt của nó đang dần khép lại... Như là, một "nụ cười" vậy.
Một nụ cười chế giễu sự tự cao tự mãn của bọn họ.
Kỳ Hòa hơi híp mắt lại, rồi cũng cười theo.
Cậu nhìn vào bên trong khe hở kia, nơi đó chính là điểm yếu của nguồn gốc. Giờ chỉ còn một cách duy nhất trước khi mọi người kiệt sức thôi:
"Đánh cược thêm một lần nữa."
[...Cược cái gì cơ?]
Hệ thống dè dặt hỏi: [Tỷ lệ thắng được bao nhiêu vậy ạ?]
Kỳ Hòa không trả lời mà chỉ ra lệnh, "Mọi người phụ trách tình huống ở bên ngoài."
"...Ở bên ngoài?" Mọi người sửng sốt.
Kỳ Hòa vừa dứt lời, lưỡi kiếm đã nghiêng xuống để ở bên hông. Đáy mắt cậu lại bùng lên ngọn lửa chiến đấu, mọi người sững lại một thoáng rồi lập tức hiểu ra:
"Khoan đã!"
"Không được, Kỳ Hòa ——"
"...Kỳ Hòa." Một giọng nói gấp gáp khản đặc vang lên từ phía sau.
Kỳ Hòa quay đầu, thấy đó là Diêm Xuyên Bách.
Trong đôi mắt đen láy của anh kìm nén một cảm xúc mãnh liệt, khóa chặt vào cậu, lồng ngực còn phập phồng lên xuống dữ dội.
Nhịp tim Kỳ Hòa như quên đập mất một nhịp, sau đó cậu nghiêng người, để lộ ra huy chương sáng lóa ở trước ngực:
"Tôi là tổng chỉ huy."
Diêm Xuyên Bách như bị đóng đinh tại chỗ.
Bất kể cậu quyết định thế nào thì bọn họ đều phải tuân theo. Hơn nữa, phản đối đồng nghĩa với việc ngờ vực và không tin tưởng Kỳ Hòa.
Kỳ Hòa ra lệnh xong thì quay người đi.
Sau đó đối mặt với nguồn gốc, xông lên về phía trước!
Khối thịt khổng lồ nháy mắt phóng lớn trước mắt cậu, cậu bật người nhảy lên. Cái "miệng" bên dưới cũng lập tức há rộng ra về hướng cậu, lần này cậu không né tránh nữa mà nhảy thẳng vào trong.
Ngay khoảnh khắc khe thịt khép lại, Kỳ Hòa giật phắt chiếc đồng hồ thông minh xuống khỏi cổ tay rồi ném ra ngoài.
[!]
Hệ thống ngơ ngơ ngác ngác hai giây, rồi đột nhiên hiểu ra: [Kỳ Hòa——]
Khe nứt khép lại, nuốt chửng bóng dáng cậu.
Chiếc đồng hồ bay giữa không trung đột nhiên bị một dây leo mảnh khảnh cuốn lấy.
Diêm Xuyên Bách giơ tay ra đón, nhìn thoáng qua nó.
Hai bên đối diện nhau, hệ thống: [.]
Ngay sau đó Diêm Xuyên Bách lại ném nó cho Gia Cát Đốn, mắt vẫn nhìn về phía trước, "Cậu giữ hộ em ấy đi."
Anh nhìn khối thịt đã hoàn toàn khép lại, cố nén cảm xúc điên cuồng đang dâng trào nơi đáy mắt. Bàn tay run rẩy khẽ siết chặt lại, một lưỡi dao băng sắc bén thình lình xuất hiện trong lòng bàn tay anh.
Anh tiếp nhận quyền chỉ huy, phát ra mệnh lệnh:
"Tất cả, tấn công vào hệ thống dây leo, làm tiêu hao khả năng tái sinh của nó!"
.
Bên trong nguồn gốc.
v*ch th*t gồ ghề vừa nuốt chửng cậu xong thì lập tức đè ép cậu. Kỳ Hòa dùng lực đẩy chống đỡ hai bên, treo lơ lửng giữa không trung, thanh kiếm dài bằng kim loại cũng bị cậu cầm theo vào trong.
Cậu giơ nó lên đâm thẳng xuống bướu thịt phía dưới!
Mũi kiếm xoáy mạnh một cái, nguồn gốc như bị ăn "đau" lập tức trở nên cuồng bạo hơn, các bướu thịt xung quanh cũng quằn quại dữ dội thêm gấp bội.
Kỳ Hòa ổn định cơ thể, vừa dùng kiếm phá hủy cấu trúc bên trong của nguồn gốc, vừa cố sức tách những lớp thịt ấy ra ——
Sức mạnh tinh thần vốn dùng để dẫn dụ, giờ đây đều tập trung toàn bộ cho tấn công.
Ánh sáng trong mắt Kỳ Hòa ngưng tụ lại: ...Vỏ ngoài của nguồn gốc kiên cố đến gần như không thể phá huỷ nổi, nếu sức mạnh tinh thần của cậu mạnh hơn chút nữa thì đã có thể phá vỡ nó từ bên trong rồi.
Cùng lúc đó, các đợt tấn công bên ngoài vẫn đang liên tục giáng xuống.
Tỷ lệ hao tổn của nguồn gốc tăng nhanh chóng.
22%... 25%... 28%... Nhưng dù bị tấn công dữ dội từ cả trong lẫn ngoài như vậy, thì "miệng" của nó vẫn nhất quyết không chịu mở ra lần nào nữa.
Nó rất thông minh.
Không muốn để con mồi đã nuốt vào có cơ hội trốn thoát.
.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút một.
Không biết đã qua bao lâu, sức lực của Kỳ Hòa cũng tiêu hao gấp bội.
Tách, một giọt mồ hôi rơi xuống.
Lập tức bị khối thịt bên dưới nuốt mất. Sắc mặt cậu trắng bệch, sức mạnh tinh thần gần như đã chạm đáy. Xung quanh ngoài tiếng thịt uốn éo ra thì không còn bất kỳ âm thanh nào nữa cả. Hệ thống đã bị ném ra ngoài, sóng vô tuyến cũng bị thân thể của nguồn gốc chặn hết.
Chỉ còn lại chút buff đang yếu đi, gần như không đủ để cậu gắng gượng lâu thêm nữa.
Ở đây, chỉ còn lại một mình cậu.
Bùm! Một khối thịt lại bị nổ tung.
Rốt cuộc, Kỳ Hoà cũng lần đầu tiên dừng tay lại.
...Hao tổn bao nhiêu rồi, đã 40% chưa?
Cậu ngước mắt lên, sức mạnh tinh thần đã cạn kiệt quá mức. Nguồn gốc dường như cũng cảm nhận được điều đó, toàn thân nó trở nên phấn khích, điên cuồng muốn nuốt chửng cậu.
Ọc ọc ọc... ọc ọc ọc......
Xoẹt! Kỳ Hòa vung tay dứt khoát chém thêm một nhát.
Rồi cậu thu tay ổn định lại cổ tay đang run lên nhè nhẹ: Không thể chết ở đây được, nếu không ——
Một ý nghĩ chợt khựng lại.
Đột nhiên, Kỳ Hòa nhớ ra điều gì đó.
Cậu bỗng dưng bật cười một cái dù không đúng thời điểm chút nào, hàng mi cụp xuống che đi ánh mắt: Cậu đã hiểu vì sao trong cốt truyện ban đầu, Diêm Xuyên Bách lại chọn tự bạo rồi.
Không phải vì muốn cùng ôm nhau chết chùm, mà là vì không muốn sức mạnh tinh thần cấp 5S của bản thân bị nguồn gốc hấp thu, trở thành dưỡng chất nuôi nó.
—— Diêm Xuyên Bách, chắc chắn khi đó cũng đã tiến vào trong thân thể nguồn gốc.
.
Những đòn tấn công bên ngoài vẫn chưa hề dừng lại.
Thế nhưng nguồn gốc cực kỳ tinh ranh, mặc kệ bên ngoài đánh đấm thế nào thì nó cũng quyết không mở "miệng" ra.
Thời gian từng chút từng chút một trôi qua.
Kỳ Hòa dùng chút sức mạnh tinh thần còn sót lại để ngăn cách bản thân khỏi các bướu thịt xung quanh. Lưỡi kiếm kim loại của cậu đã bị ăn mòn sạch rồi, quần áo cũng ướt đẫm dính chặt vào người.
Nếu cứ tiếp tục như vậy thì sớm muộn gì cậu cũng sẽ bị nuốt chửng.
Cậu bình tĩnh tính toán chiến lực của đồng đội, ánh mắt lóe lên vẻ kiên quyết: Nếu là vậy, thì cậu cũng...
Đột nhiên, lớp vỏ thịt kín mít hé ra một khe sáng.
Nhưng chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi rồi lập tức đóng lại.
Một bóng người như tàn ảnh vụt thẳng vào bên trong!
Tim Kỳ Hòa giật thót một cái, bóng dáng quen thuộc đáp xuống trước mặt cậu, đôi mắt sắc lạnh như sao đêm va vào tầm nhìn của cậu.
—— Là Diêm Xuyên Bách.
Mọi quyết định trước đây của cậu liền sụp đổ ngay trong khoảnh khắc này.
Kỳ Hòa hoàn toàn ngơ ngác hỏi, "Sao anh lại...?"
Diêm Xuyên Bách nở nụ cười với cậu, một lớp băng mỏng chắn giữa anh và phần thịt đang ăn mòn xung quanh, "Chỉ có cách này mới có thể làm nó chịu mở miệng ra. Thêm một sức mạnh tinh thần cấp siêu 4S nữa, anh tin là nó sẽ đớp vội thôi."
Hơi thở Kỳ Hòa bắt đầu dồn dập, "Tôi đâu có bảo anh..."
"Tổng chỉ huy mất khả năng chỉ huy. Từ giờ, anh tiếp quản quyền chỉ huy." Ánh mắt Diêm Xuyên Bách khóa chặt lấy cậu, một ánh mắt sâu thẳm và sáng ngời, "Đây là chiến thuật của anh —"
"Anh cũng lựa chọn, All in."
Tim Kỳ Hòa đột nhiên đập dữ dội!
Cậu đã tính toán mọi đường lui, mọi sách lược, chỉ duy nhất không ngờ chính là Diêm Xuyên Bách lại xông vào đây. Cũng mang trong mình sự điên cuồng, được ăn cả ngã về không giống như cậu.
Không kịp ngăn cản, vụt, vụt...
Vài sợi dây leo từ sau lưng Diêm Xuyên Bách vươn ra, đâm thẳng vào các bức tường thịt xung quanh. Anh đứng chắn trước Kỳ Hòa, những đường gân xanh tím lan dọc trên má, ăn sâu vào da thịt.
"Anh cũng có kỹ năng cắn nuốt đấy."
Năng lực thứ hai của anh chính là dây leo tiến hóa từ lũ dị chủng.
Nó cắm sâu vào bên trong nguồn gốc, bắt đầu điên cuồng cắn nuốt sức mạnh tinh thần của nguồn gốc.
Sức mạnh tinh thần của 'cơ thể mẹ' bị dây leo hút lấy hút để, gần như bằng mắt thường có thể thấy đám dây leo đang ngày càng to lên, dữ tợn hơn, khí thế áp bức toả ra hừng hực —
Diêm Xuyên Bách đã lên cấp 5S.
Anh giương mắt, ánh nhìn tràn đầy sự xâm lược dừng lại trên người Kỳ Hòa.
Ngừng một nhịp, rồi anh nói, "Em đừng lộ vẻ đau lòng như vậy."
Đau lòng? Giờ cậu đang có biểu cảm đó sao?
Kỳ Hòa đối diện với ánh mắt của Diêm Xuyên Bách.
Khi tính toán mọi đường lui, cậu vẫn luôn giữ được sự tỉnh táo. Nhưng vào khoảnh khắc nhìn thấy những dây leo của đối phương cắm sâu vào nguồn gốc kia, trong đầu cậu lại hoàn toàn trống rỗng.
"Cho dù anh biến thành zombie, thì cũng không có nghĩa là anh sẽ thật sự chết."
Diêm Xuyên Bách cụp mắt, "So với việc nhìn người mình thích một mình hy sinh ngay trước mắt thì... Anh thà lang thang cô độc ngoài kia hơn."
Trong lúc anh không ngừng nuốt chửng nó, nguồn gốc hình như cũng phát ra tiếng rít đau đớn, khối thịt xoắn lại co thắt đè ép.
Kỳ Hòa nín thở rồi lại chậm rãi thở ra.
Nhưng trong nguyên tác, cái nguồn gốc khiến Diêm Xuyên Bách dùng sức mạnh tinh thần cấp 5S để tự bạo kia, ít nhất cũng phải là cấp siêu 5S.
Chỉ vậy thôi thì còn lâu mới đủ.
Trước mặt, ánh mắt Diêm Xuyên Bách càng lúc càng mãnh liệt.
Những sợi dây leo mọc ra từ cơ thể anh đâm sâu vào cơ thể nguồn gốc, nhìn anh giống như bị trói ở chính giữa trung tâm. Bản năng của anh đã được giải phóng hoàn toàn, ánh mắt anh nhìn về phía Kỳ Hòa chứa đựng tình yêu và khát vọng không hề che giấu.
"...Kỳ Hòa."
Anh khàn giọng cúi đầu định hôn, nhưng trước khi chạm vào, anh lại ráng nhịn xuống.
Kỳ Hòa cũng cảm nhận được, nhìn thẳng về phía anh.
Những mạch máu xanh tím đã phủ khắp gương mặt tuấn tú ấy của Diêm Xuyên Bách, màu da cũng trở nên xanh trắng.
Hai bên đối diện nhau.
Ngay khoảnh khắc ấy, Kỳ Hòa bất ngờ rung động.
Cậu gọi một tiếng, "... Diêm Xuyên Bách."
Trước sự kinh ngạc của đối phương, cậu đưa một tay lên chạm vào gương mặt đầy gân xanh tím của anh. Ánh mắt Kỳ Hòa trong veo mà sáng ngời, "Em nói rồi, anh đừng nói như thể đang trăng trối như vậy."
"Cùng em đánh cược một ván đi."
Đặt mình vào chỗ chết rồi lại tìm lại con đường sống.
Phương pháp để đột phá cấp 5S ấy, cậu cũng đã tìm ra được rồi.
Kỳ Hòa hơi nghiêng người tới, chủ động đặt một nụ hôn lên môi Diêm Xuyên Bách rồi nhẹ nhàng cắn phá cánh môi ấy.
.
Tác giả có lời muốn nói:
Kỳ Hòa: Kỳ Sâm[1] ——
[1] Sâm -> 3 chữ rừng cộng lại
Diêm Xuyên Bách: !
Hết Cách Rồi, Tự Biên Tự Diễn Thôi
Đánh giá:
Truyện Hết Cách Rồi, Tự Biên Tự Diễn Thôi
Story
Chương 53: Cấp 5S
10.0/10 từ 43 lượt.
