Hết Cách Rồi, Tự Biên Tự Diễn Thôi

Chương 56: Vinh quang trở về


Hệ thống trợn tròn xoe mắt.


Hai giây sau, nó lại bật ra một tiếng thất thanh: [— Khoan, dừng khoảng chừng là hai giây, lý do gì!? Rốt cuộc ảnh đã làm gì hả? Sao hai người lại quen nhau rồi? Chuyện xảy ra lúc nào vậy!?]


Chẳng phải hai người vừa đại chiến 300 hiệp với quái vật xong rồi lăn ra ngủ mê man hai ngày trời, giờ mới tỉnh dậy à!?


Nó rốt cuộc đã bỏ lỡ đoạn nào vậy!?


Kỳ Hòa hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh lại sau tiếng thét đến ong cả đầu ấy của nó, tóm tắt lại toàn bộ quá trình bằng một câu ngắn gọn:


"Ảnh làm tao cảm động quá nên tao hôn ảnh một cái, thế là tụi tao thành đôi."


Hệ thống: [...]


Giống như là đã nói ra hết, nhưng lại như chưa nói cái mịa gì cả.


Mọi người xung quanh cũng nhốn nháo hết cả lên.


Trên mặt Dương Trình viết rõ dòng chữ "Hai người là loại quan hệ này á?", Quan Thượng Thuần cũng hết diễn luôn, nở một nụ cười lạnh nhìn sang; Tịch Mạt Thanh hơi bất ngờ, khẽ kéo vành mũ quân đội của mình xuống chút, còn Cung Liên Vũ thì vẫn đang bám trên thang lên trực thăng, cổ ngoái ra sau, ngơ ngác mấy giây rồi hét to:


"...Gì!? Diêm Xuyên Bách, cậu tỏ tình rồi hả!?"


Gia Cát Đốn ngơ ra một lúc rồi túm lấy Nhạc Vân Dục, "Ơ ơ?"


Nhạc Vân Dục nhắm mắt lại, không nỡ nhìn thẳng.


Thư Linh khôn ngoan rời khỏi chiến trường, lặng lẽ quan sát kịch vui.


Người của quân đội cũng ngơ ra cả lũ.


Chỉ có Chung Phán Thanh là hơi nhíu mày, "...Mấy cái đứa này đang ngạc nhiên cái gì vậy?" Thượng tướng Cung thu hết phản ứng vào mắt, mất hai giây để tiêu hoá rồi quay lại nói, "Chuyện của đám trẻ bây giờ, đúng là càng lúc càng... Loạn."


Diêm Xuyên Bách giơ cao hai bàn tay đang nắm chặt của hai người lên. Anh đảo mắt một lượt, gật đầu nói, "Cảm ơn mọi người đã chúc phúc nhé."


Kỳ Hòa, "..."


Mọi người, "..."


Hệ thống không nhịn nổi: [Ai chúc hở!?]


Kỳ Hòa phân tích, "Có lẽ theo góc nhìn của ảnh, ai không nhảy ra chửi thì là đang chúc phúc á."


Tuy nói vậy nhưng cậu vẫn để mặc cho Diêm Xuyên Bách nắm tay mình.


Diêm Xuyên Bách rũ mắt nhìn lướt qua, rồi khẽ cong môi cười.


Sau đó rất tự nhiên nắm tay Kỳ Hoà xoay người bước đi, còn không quên ngoảnh đầu nhìn về phía mọi người nhếch miệng một cái, vẫn là cái điệu cười nhìn mà muốn đấm cho một phát ấy, "Được rồi, mọi người tiễn đến đây thôi, bọn này té trước."


Nói xong thì cùng Kỳ Hòa bước lên trực thăng, cửa khoang "sầm" một tiếng đóng lại.


Mọi người đồng loạt hít mạnh một hơi, đáy mắt ai nấy đều toé lửa, "...."


...Cấp 5S, đánh không lại. Thôi, bỏ đi bỏ đi.


Thượng tướng Cung phất tay đuổi cả đám trở về quân doanh, ngay cả bản thân cũng bị chọc tức một chút, ông hít sâu hai hơi, quay sang nhìn Chung Phán Thanh bình luận một câu, "Trộm vía hồi đó thằng nhãi này không về lại tổng bộ đấy."


Chung Phán Thanh vẫn giữ được bình tĩnh, "Mọi việc xảy ra đều có lý do của nó."


.


Lên trực thăng đã có phi công điều khiển sẵn, còn hai người thì ngồi ở hàng ghế phía sau.


Trực thăng bay thẳng về hướng căn cứ I, suốt chặng đường đi Diêm Xuyên Bách vẫn luôn nắm lấy tay cậu không buông. Kỳ Hoà cũng chẳng để ý, vẫn đang tự nghiền ngẫm lại đống thông tin vừa thu thập được, sau đó cậu hỏi, "Giữa anh và Quan Thượng là sao vậy?"


Đầu ngón tay hơi thô ráp của Diêm Xuyên Bách mân mê các đốt ngón tay của cậu, chỉ "Hửm?" một tiếng rồi nói thẳng luôn, "Chẳng phải đã quá rõ ràng sao? Là tình địch đấy."


Anh nói tiếp, "Giờ em đã biết tại sao bọn anh không ưa nhau rồi đó."


"..."


Kỳ Hòa khẽ hít một hơi: Vậy ra không phải là do mọi người đều đang khiêu khích nhau sao?



Hệ thống tỏ ra cao ngạo và lạnh lùng: [Hoà, Hoà Hoà.]


Trong khoang trực thăng lặng đi một thoáng.


Sau khi Kỳ Hoà đập đi xây lại nhận thức, lại sực nhớ ra cái gì đó. Cậu mò trong túi, lấy "chồi non" ra cắm lại vào hệ thống.


"Đồng hồ bảo bối của em đấy à?"


Bên cạnh đột nhiên vang lên một tiếng.


Ánh mắt Diêm Xuyên Bách rơi xuống, đuôi mày hơi nhướng lên, hỏi, "Cho anh xem chút được không?"


Ngón tay Kỳ Hòa khựng lại một giây rồi tháo ra đưa cho anh, "Nè."


[!?]


Diêm Xuyên Bách khẽ nhếch môi, cầm nó trong tay. Ánh mắt anh sâu xa, không biết đang nghĩ cái gì, trông thì như tùy ý nghịch, nhưng tầm mắt vẫn luôn dính chặt lên người nó.


Hệ thống: [.]


Kỳ Hòa ngồi bên cạnh, thấy hệ thống sợ đến mức không dám thở mạnh thì hỏi, "Sao mày im re vậy? Không phải ảnh là 'nam chính' của mày à?"


Hệ thống nín thở: [... Không biết nữa, tự nhiên tôi thấy hơi ngại.]


Còn có một cảm giác nguy hiểm đến mức không thể trốn tránh được.


Diêm Xuyên Bách nghịch nó một lúc rồi thản nhiên hỏi, "Em quý nó như vậy, là vì nó có chức năng gì đặc biệt à?"


Kỳ Hòa đáp, "Nhiều lắm á, ví dụ như hiển thị giờ nè."


Mặt đồng hồ khựng lại một nhịp, rồi hiển thị thời gian một cách thuần thục trong nhục nhã.


"Nó còn có cả la bàn tích hợp nữa đó."


Phía trên lại hiện ra cái la bàn.


"Nó còn biết dẫn đường..."


[—— Đã nói là không có dẫn đường rồi mà!!]


Diêm Xuyên Bách như thể rất ngạc nhiên, "Ồ, ra là điều khiển bằng giọng nói à."


[...] Hệ thống.


"..." Kỳ Hòa.


Diêm Xuyên Bách nhìn thêm vài giây rồi trả nó lại cho cậu, "Nhiều chức năng thật, bảo sao em quý nó như vậy."


Hệ thống lúc này lặng ngắt như tờ.


Kỳ Hòa đeo nó lại vào cổ tay, rũ mắt xuống. Nghĩ đến mấy chuyện "trói buộc", "cốt truyện"... Ngón tay cậu khẽ gõ lên mặt đồng hồ, rồi làm như vô tình liếc về trước, "Tất nhiên, với lại nó cũng có khá nhiều chức năng ẩn nữa mà."


Người bên cạnh gõ nhẹ vào mu bàn tay cậu, không nói gì nữa hết.


Một tiếng sau, bức tường cao ngất của căn cứ I cuối cùng đã hiện ra trước mắt. Chiếc trực thăng bay vút trên cao, hướng thẳng đến bãi đáp trực thăng ở trung tâm.


Tính ra cũng gần một tuần chưa về căn cứ rồi...


Kỳ Hòa cảm khái một tiếng, nhìn xuống dưới.


Rồi đôi mắt cậu đột ngột hơi trợn lớn.


Chỉ thấy ngay bãi đất trống ở trung tâm căn cứ đã có một biển người đông đen đứng bên dưới. Du Thiên Tinh, Hạ Cửu, Ngư Giáng đứng ở hàng đầu, một tấm băng rôn cỡ đại màu đỏ thẫm giăng ở trước mặt họ. Khi trực thăng đến gần hơn, dòng chữ trên băng rôn cũng phản chiếu rõ vào đáy mắt:


[Anh hùng! Anh hùng!]


[Nhiệt liệt chào đón Kỳ Hòa, Diêm Xuyên Bách, vinh quang trở về!]


Thấy trực thăng tới gần, Kỷ Diễm đứng trong đám người phóng ra một vòng lửa hình trái tim lên trời, Ngư Giáng ngửa đầu, "Bụp!" Phun ra một cột nước thật cao, "Chào mừng, chào mừng!"


"..."


Cả hai yên lặng, chăm chú nhìn bên dưới một lúc.



Kỳ Hòa cũng đồng tình, "Ừa."


Phi công tưởng thật, "Hả? Giờ hai người muốn đi đâu nữa ạ?"


Diêm Xuyên Bách nhìn chòng chọc phía dưới, không biết nghĩ tới cái gì, vẻ mặt thoáng cái đã bình tĩnh trở lại, "Thôi, đáp đại đại xuống đi."


.


Trực thăng hạ xuống bãi đáp.


Một đám người ùn ùn lao tới! Khoang cửa mở ra, hai người vừa bước xuống đã thấy Du Thiên Tinh đứng ngay trước mặt, trên đầu còn đội một chiếc mũ sặc sỡ tự làm, trên môi hắn đã treo sẵn một nụ cười tủm tỉm, nói:


"Queo cơm bách ~ Anh hùng của loài người, niềm tự hào của căn cứ I."


Kỳ Hòa nhìn cái đồ thủ công quen thuộc kia...


Diêm Xuyên Bách cũng nhìn thoáng qua một cái, lập tức hỏi thẳng, "Đống này là cậu bày ra đúng không?"


Du Thiên Tinh cười ha ha.


Bên cạnh, Ngư Cương vẫn còn "bụp bụp" phun nước, Hạ Cửu ngậm một cái còi giấy không biết móc từ đâu ra, thổi "Tu... Tu..." Hai cái, rồi lại buông ra với dáng vẻ cà lơ phất phơ, "Ừa, ảnh bảo phải chúc mừng hai người đó."


Diêm Xuyên Bách nhìn nhóm người hai giây, rồi nắm tay Kỳ Hòa, đảo mắt một vòng nói:


"Cảm ơn, cái này thì bọn tôi nhận."


"..."


Cả đám người lập tức im phăng phắc: ????


Hai giây sau, một bông nước "BÙM!" Một tiếng nổ tung trời.


Tia nước văng mạnh bắn thẳng vào mặt Du Thiên Tinh, khiến hắn như bừng tỉnh khỏi cơn mê. Hắn ngơ ngơ ngác ngác nhìn hai bàn tay đang nắm chặt của họ, rồi nhìn sang mặt Kỳ Hòa cũng không có vẻ gì là phản đối, cuối cùng dừng lại trên gương mặt rất chi là điềm nhiên kia của Diêm Xuyên Bách:


"...Hỏ?"


Diêm Xuyên Bách mỉm cười dịu dàng, "Còn chuẩn bị tiệc mừng cho bọn tôi nữa chứ, đúng là chu đáo."


Nụ cười của Du Thiên Tinh đông cứng tại chỗ.


Ngay cả hệ thống cũng không chịu nổi nữa: [... Diêm Xuyên Bách đúng là chó vãi.]


Kỳ Hòa vui vẻ công nhận, "Thì tao đã nói với mày từ lâu rồi mà."


Mọi người im lặng một thoáng, rồi lập từng bùng nổ!


Những ánh mắt và tiếng kêu khiếp sợ hoà vào nhau loạn tùng phèo, trong đó cũng không thiếu những gương mặt quen thuộc. Mạnh Nghiên lại thốt ra năng lực hệ mộc của mình, "Đjt?"


Chu Tử Thiên há hốc mồm, "Anh Diêm! Lúc trước anh còn chối mà!"


Mạc Giai Ngôn hét lớn lên, "Đội trưởng! Chị thấy chưa, em đã bảo hai người này chắc chắn có gì đó rồi!"


Mặt Ngư Giáng đỏ bừng bừng, kéo tay Úc Kim, kích động hỏi nhỏ, "Họ nói gì thế? Cái gì mà ăn mừng, nghi là có rồi vậy?"


Đám đông quần chúng còn lại đồng loạt: Vãi cả *beep*!


"Thượng tá Diêm với huấn luyện viên Kỳ thành một đôi rồi á!?"


"Không phải hai người này ngày nào cũng đấm nhau sao!"


Tay còn lại của Diêm Xuyên Bách đút túi, bình tĩnh đảo mắt nhìn đám đông một lượt, những lời chúc nghe thuận tai đều được anh thu vào hết, "Ừ, cảm ơn, cảm ơn."


Kỳ Hòa nghiêng đầu nhìn anh: ...


"Ê hệ thống, virus zombie không thể xâm nhập vào não ảnh được, có khi nào là do nó chưa từng thấy cấu tạo này bao giờ không?"


[Hòa, đừng hỏi tôi. Nồi nào úp vung đó thôi.]


Sau khi hài lòng với việc khuấy đảo căn cứ xong, quần chúng hóng hớt cuối cùng cũng bị Du Thiên Hành mệt mỏi giải tán đi. Hắn liếc nhìn Diêm Xuyên Bách vẫn đang nắm tay Kỳ Hòa, mí mắt giật giật, rồi lái câu chuyện trở lại đúng hướng:


"...Tóm lại, hai người về rồi thì nghỉ ngơi vài hôm đi. Mọi việc trong căn cứ đã ổn thỏa cả rồi, lệnh báo động phòng thủ toàn diện cũng được gỡ bỏ, các đội dị nhân cũng đã bắt đầu nhận lại nhiệm vụ ra ngoài rồi."


Diêm Xuyên Bách "ừ" một tiếng, tỏ ý đã biết.



Kỳ Hòa đột nhiên mở miệng, "Chắc tổng bộ cũng đã đồng bộ cho các anh về báo cáo của nguồn gốc rồi đúng không?"


Du Thiên Tinh sửng sốt, sắc mặt lập tức nghiêm túc hẳn, "Ừm. Không ngờ... Thế mà lại là ô nhiễm thông qua hệ thống tuần hoàn nước."


Phương thức nhanh nhất và khó xử lý nhất.


Kỳ Hòa suy tư vài giây rồi nói, "Căn cứ của chúng ta có lợi thế. Có lẽ sắp tới chúng ta sẽ phải chuẩn bị tiếp nhận thêm nhiều người dân may mắn sống sót đấy."


Mọi người đồng loạt khựng một chút, rồi quay đầu nhìn về một phía.


Các căn cứ khác đều phải dựa vào việc tiêu thụ một lượng lớn năng lượng từ tinh hạch để thanh lọc hệ thống tuần hoàn nước bằng các phương tiện công nghệ. Còn bọn họ lại có sẵn một dị nhân hệ thủy cấp S ở đây ——


Ngư Giáng ngồi trên xe lăn, nghe không rõ: ?


Kỳ Hoà không nói sâu về chuyện này nữa, "Bọn tôi về nghỉ trước đây."


Nói xong, hai người hướng về tòa cao tầng.


Lúc này đã là chạng vạng, ánh hoàng hôn vàng rực trải dài trên mặt đất. Đi được một đoạn ngắn, Kỳ Hòa quay lại nhìn: Ngư Giáng vẫn ngồi trên xe lăn ở đằng xa, bóng lưng cô được tô viền thêm một lớp nắng chiều cuối ngày, mái tóc dài rủ xuống như được dát vàng, bồng bềnh mà lấp lánh.


Cậu khẽ cười một cái, rồi quay đi.


Họ có thể nghỉ ngơi một thời gian rồi. Sau này sẽ đến lượt Ngư Giáng tỏa sáng.


.


Về tới tòa cao tầng, họ đi thang máy lên trên.


Thang máy dừng ở tầng 28, đinh! Một tiếng, cửa mở. Kỳ Hòa bước ra ngoài, nói với Diêm Xuyên Bách, "Em về trước đây."


Diêm Xuyên Bách nhìn cậu, "Ừm."


Nói xong lại chẳng chịu thu ánh mắt về.


Cửa thang máy từ từ đóng lại... Bỗng ai kia nhấn nút một cái! Anh nhìn Kỳ Hòa vài giây như muốn nói gì đó, rồi lại nhấn nút cái nữa, "... Thôi, hôm nay em nghỉ ngơi cho khỏe đi."


Kỳ Hòa, "?"


Diêm Xuyên Bách đã thu tay lại, "Ngủ ngon nhé."


Cửa thang máy đối diện 'cách' một cái đóng lại.


Kỳ Hòa đứng tại chỗ vài giây rồi mới quay người vào trong, "Ê hệ thống, có phải ảnh muốn nói gì với tao không?"


Hệ thống không muốn vẽ đường cho cậu chạy: [Chắc tán phét thôi ấy mà.]


Vài bước đã đến trước cửa căn hộ.


Kỳ Hòa tạm gác lại suy nghĩ sang một bên, vào trong nhà đã rồi tính. Mấy ngày nay chạy đôn chạy đáo khắp nơi đến mệt lả cả người, cậu lấy một bộ đồ sạch rồi tranh thủ đi tắm táp một trận.


Tắm xong đi ra, sắc trời bên ngoài đã tối đen.


Những tia sáng rải rác chiếu lên mặt kính.


Kỳ Hòa ngồi ở mép giường lau tóc, đối diện là khung cửa sổ sát đất. Hệ thống nằm một cục trên cái chăn cạnh cậu, đầu cắm một cái "chồi" nhỏ, càng lúc càng giống con Ramus:


[Ngài đang nghĩ gì đấy?]


"Tao vẫn cảm thấy, ảnh hình như có gì đó muốn nói với tao."


[...] Nói gì? Nói mấy lời cợt nhả chứ nói gì.


"Mày nói xem." Kỳ Hòa suy nghĩ vài giây, "Có khi nào ảnh muốn hỏi tao về 'mày' và cả 'kịch bản' không?"


Con Ramus bên cạnh đột nhiên im bặt.


Kỳ Hòa càng nghĩ càng thấy đúng.


Từ lúc ở trên trực thăng, cuộc đối thoại giữa hai người đã đầy những ám chỉ rồi. Diêm Xuyên Bách đối với những điểm bất thường trên người cậu, luôn có nhận thức nhất định — Chuyện này hai người đều ngầm hiểu từ lâu, cũng thử thăm dò qua lại nhiều lần.


Về chuyện kịch bản, cậu rất muốn để Diêm Xuyên Bách biết.


Nhưng lần trước khi cậu trực tiếp nói chuyện đó với Diêm Xuyên Bách, thì đối phương lại cố ý hoặc vô tình lảng tránh vấn đề này.



[Cái này tôi chịu ó.]


Kỳ Hòa híp mắt nhìn đường viền trần nhà, cân nhắc, "Nói thẳng luôn thì đúng là hơi liều mạng thật. Để tao xem xem, có cái bug nào có thể lợi dụng được không..."


—— Vừa có thể ám chỉ thân phận của mình và chuyện kịch bản, lại vừa đảm bảo dù có nói ra cũng không làm thế giới này bị sụp.


Hệ thống cố vắt từng giọt mã của mình: [Chắc không có rồi nhỉ?]


Kỳ Hoà không trả lời ngay, vẫn đang đắm chìm trong suy nghĩ một lúc.


Một chốc sau, cậu đột nhiên mở miệng, "Nghĩ ra rồi."


Hệ thống: [?]


Khóe môi Kỳ Hòa cong lên, trong mắt phản chiếu ánh sáng lấp lánh ngoài cửa sổ sát đất, "Tao sẽ tự tạo ra một 'phó bản' mới."


[... Ý ngài là sao?]


"Tự dựng lên cho mình một kịch bản, nếu tao cố tình OOC, lại làm ra mấy hành vi giống như đang làm nhiệm vụ thì cứ để cho Diêm Xuyên Bách bóc trần nó. Như vậy, thứ ảnh bóc chỉ là kịch bản do tao tự tạo ra chứ không phải 'kịch bản' của thế giới này."


Kỳ Hòa đan mười ngón tay vào nhau, "Tự dựng lên một kịch bản để thăm dò, rồi nhân cơ đó mà lách luật, đưa ra một lời thú thật nửa vời."


Trong game, cái đó gọi là 'cộng dồn giáp'[1].


[1] Trong game sẽ có cơ chế cộng thêm từng mảnh giáp vào giáp chính, các mảnh giáp đó chồng lên nhau khiến chỉ số giáp ngày càng cao, có thể làm giảm sát thương nhận vào, cũng làm nhân vật trâu hơn, sống dai hơn.


Bộ não cơ học của hệ thống xoay vòng vòng: [...Vậy, ngài định làm gì để OOC? Ngài muốn tạo ra kịch bản như nào hả?]


"Tao lười soạn lại lắm, mượn đỡ kịch bản cũ vậy."


Kỳ Hòa vừa nói vừa đứng lên, sau đó đặt hệ thống lên tủ đầu giường, "Mày ở lại, tao đi đây."


Hệ thống có một linh cảm chẳng lành: [Ê ê, ngài định mượn cái nào á?]


Kỳ Hòa đảo mắt một vòng, "Tùy cơ ứng biến thôi."


Nói xong thì bước đến chỗ cửa sổ, đẩy nó ra rồi nhảy ra ngoài.


[——!!!]


Cạch, chốt cửa sổ vang lên.


Trong căn hộ tầng 29, Diêm Xuyên Bách vừa mới cầm cái áo tròng vào người xong thì nghe thấy tiếng động, anh lập tức kéo mạnh áo xuống, quay ngoắt đầu lại! Đúng lúc nhìn thấy một bóng người quen thuộc từ bên ngoài nhảy vào, còn tiện tay đóng cửa sổ cái "rầm" giùm luôn.


Động tác Diêm Xuyên Bách khựng lại rồi dần thả lỏng.


Anh đút một tay vào túi, nụ cười xán lạn hiện rõ trên gương mặt đang cúi xuống, "Sao lại phải trèo cửa sổ hửm? Cửa nhà anh lúc nào mà chẳng mở cho em."


Kỳ Hòa vừa đáp đất thì đảo mắt nhìn quanh phòng một lượt.


Vừa vào là nhập vai ngay, kịch bản đã bắt đầu chạy.


Cậu không để ý đến mấy lời huyên thuyên của Diêm Xuyên Bách, tầm mắt lập tức thu về, "Anh đi tắt đèn đi."


"?" Diêm Xuyên Bách ngẩn ra.


Dù không hiểu nhưng anh vẫn làm theo, anh quay người đi tắt hết đèn trong phòng, chỉ chừa lại dải đèn mờ tối và vài vệt sáng từ bên ngoài hắt vào.


Xong xuôi thì anh đứng thẳng người dậy, quay lại nhìn cậu lần nữa, "Rồi sao nữa?"


Kịch bản mượn tạm đã được chọn xong, là một cảnh rất hợp với phong cách của nguyên chủ cốt truyện: [...Cậu không làm thì thôi, chứ đã làm thì làm đến cùng, dứt khoát cởi áo sơ mi trắng ra ngay trước mặt Diêm Xuyên Bách, dụ ]


Kỳ Hòa nhìn anh hai giây, rồi giơ tay cởi phăng chiếc áo một cái, "Diêm Xuyên Bách, anh lại đây."


"..."


Diêm Xuyên Bách bỗng nín thở.


.


Tác giả có lời muốn nói:


Hệ thống: Hổng thấy OOC miếng nào luôn á!!


Diêm Xuyên Bách: Hôm nay anh khuấy đảo thế giới ảo cỡ đó, em có thưởng gì cho anh hông?


Hết Cách Rồi, Tự Biên Tự Diễn Thôi
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Hết Cách Rồi, Tự Biên Tự Diễn Thôi Truyện Hết Cách Rồi, Tự Biên Tự Diễn Thôi Story Chương 56: Vinh quang trở về
10.0/10 từ 43 lượt.
loading...