Hãy Để Lãng Mạn Làm Chủ
Chương 57
Trần Mộ Giang đưa Quan Nhất Hòa về đến dưới nhà.
Xe đỗ lại dưới hầm, tắt máy xong, không gian trong xe rơi vào tĩnh lặng một lúc.
Quan Nhất Hòa nghiêng đầu nhìn Trần Mộ Giang, người đàn ông cũng quay sang nhìn cô, bốn mắt nhìn nhau không nói lời nào.
Cô cảm thấy mình có rất nhiều điều muốn nói, nhưng lại chẳng biết nói câu nào cho phải lúc này. Hay nói đúng hơn, liệu thốt ra mấy từ kia vào thời điểm này có đủ chân thành hay không?
Thấy môi cô mấp máy nhưng rốt cuộc chẳng thốt nên lời, Trần Mộ Giang dường như hiểu thấu suy nghĩ của cô, anh cười nhạt, rướn người qua tháo dây an toàn giúp cô rồi ân cần xoa đầu.
“Bạn gái cũ.” Khuỷu tay anh chống lên hộp tỳ tay, nhìn cô chăm chú không rời: “Lên nhà đi, nghỉ ngơi sớm nhé.”
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông dịu dàng đến lạ khiến trái tim Quan Nhất Hòa rung động.
“Bạn trai cũ.” Cô khẽ hỏi: “Có muốn hôn một cái không?”
Trần Mộ Giang lộ vẻ sững sờ ngay trước mặt, sau đó anh nhìn cô chằm chằm trong vài giây.
Quan Nhất Hòa chớp chớp mắt.
Một lúc lâu sau, anh rũ mắt, thở dài: “Chị đúng là…”
Đuôi mắt Quan Nhất Hòa cong lên, nhìn người đàn ông đối diện vừa cười vừa lắc đầu: “Không hôn đâu.”
Anh ngước mắt, hơi ghé sát vào cô: “Không hôn bạn gái cũ.”
Cô cũng nhích người về phía anh một chút: “Được thôi.”
“Ừ.”
“Ừ.”
Hai người cứ nhìn nhau chăm chú, anh “ừ” một tiếng, tôi “ừ” một tiếng qua lại mấy hiệp.
Cuối cùng Quan Nhất Hòa không nhịn được mà bật cười trước, sau đó khóe môi Trần Mộ Giang cũng cong lên theo.
Cô giả vờ tiếc nuối: “Không hôn thật à?”
Anh gật đầu ra chiều nghiêm túc lắm: “Ừ, nguyên tắc rồi.”
“Em mà cũng có nguyên tắc á?”
“Ở trước mặt chị thì cũng sắp mất sạch rồi.” Anh cười khẽ: “Nên chút nguyên tắc cuối cùng này, cho em giữ lại đi.”
Quan Nhất Hòa bước về phía thang máy, cứ đi ba bước lại ngoái đầu nhìn một lần.
Trước khi cửa thang máy khép lại, chẳng hiểu sao cô lại nhớ về một đêm nọ khi hai người vẫn chỉ là bạn giường. Hôm đó cũng ngay trước cửa thang máy này, người đàn ông đút tay túi quần, khóe miệng nhếch lên, mắt khép hờ nói với cô: “Để cho chị đêm nay đều phải tơ tưởng đến chuyện này”.
Một vẻ mặt nắm chắc phần thắng trong tay.
Nghĩ đến đây, nụ cười trên môi cô càng thêm rạng rỡ.
Trần Mộ Giang, rõ ràng em cũng rất biết cách nắm thóp chị mà.
Quan Nhất Hòa không biết liệu Trần Mộ Giang có đang dùng chiêu lạt mềm buộc chặt hay không, nhưng anh của đêm nay cũng giống hệt đêm trong ký ức kia, đã thành công quyến rũ được cô.
Chỉ có điều, cô của đêm nay còn chưa kịp vào nhà đã nôn nóng nhắn tin cho anh.
Quan Nhất Hòa: Đi chưa?
Quan Nhất Hòa: Đừng đi nữa.
Nửa tiếng sau, cô mới nhận được hồi âm.
Trần Mộ Giang: Về đến nhà rồi mới dám trả lời tin nhắn của chị.
Quan Nhất Hòa: Thế mà lại ba chân bốn cẳng lái đi thật à.
Tin nhắn vừa gửi đi, Trần Mộ Giang đã gọi điện tới.
Cô bắt máy, giọng điệu lưu luyến không nỡ rời: “Sao đấy?”
“Bạo Bạo.” Trong giọng nói của người đàn ông nghe ra mấy phần bất lực: “Chị mà còn trêu em nữa là em xuống nhà lái xe đi thật đấy.”
“Thì em lái đi.”
“…”
Đầu dây bên kia bỗng im bặt vài giây, không đợi cô lên tiếng, Trần Mộ Giang lại mở lời, nhưng tông giọng đã trở nên có phần lạnh lùng: “Chị nghiêm túc đấy à?”
Cô lờ mờ nhận ra sự thay đổi của đối phương nhưng nhất thời không quá để tâm, vẫn mỉm cười nói rằng mình thật mà.
Trần Mộ Giang lại im lặng một lúc, lần này Quan Nhất Hòa mới thấy bầu không khí sai sai, cô khó hiểu hỏi: “Sao thế?”
“…” Anh lại lảng sang chuyện khác: “Nghỉ ngơi sớm đi.”
Dứt lời, ống nghe chìm vào im lặng nhưng màn hình vẫn hiển thị cuộc gọi đang kết nối.
Quan Nhất Hòa nhìn điện thoại với vẻ mặt thắc mắc, muốn hỏi cho ra ngô ra khoai nhưng nghĩ lại thấy không cần thiết.
Hai người cũng đã quay lại với nhau đâu?
“Ừ.” Cô nhún vai: “Em cũng nghỉ ngơi sớm nhé, bạn trai cũ.”
Người đàn ông lại im lặng thêm một lúc, sau đó mới trả lời cô, giọng điệu không nghe ra chút cảm xúc nào: “Ừ, ngủ ngon.”
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Quan Nhất Hòa theo thói quen nhắn tin WeChat cho Trần Mộ Giang.
Chẳng biết từ bao giờ, hai người đã ngầm khôi phục lại thói quen sinh hoạt thời còn yêu nhau: Sáng thức dậy việc đầu tiên là nhắn cho đối phương một tiếng, dù sau đó mạnh ai nấy bận việc của mình.
Theo phong cách yêu đương của họ, có khi tin nhắn đầu tiên sẽ không được trả lời ngay, nhưng xong việc kiểu gì cũng sẽ báo lại cho người kia sớm nhất.
Thế nên qua nửa ngày rồi mà Trần Mộ Giang vẫn chưa nhắn lại, Quan Nhất Hòa không quá để ý tới.
Nhưng đến khi nhìn thấy Trần Mộ Giang thả like bài đăng của một người bạn chung trên vòng bạn bè, cô mới nhận ra có gì đó sai sai.
Cảm giác đầu tiên không phải là tức giận, mà là khó hiểu.
Cô gửi thẳng một tin nhắn thoại cho bạn trai cũ: “Em đang làm gì đó?”
Trần Mộ Giang vẫn không trả lời.
Cô vẫn chưa giận, ngược lại còn thấy thú vị. Một tiếng sau, cô tiếp tục gửi cho Trần Mộ Giang mấy tin nhắn vừa nũng nịu vừa trêu chọc.
Trần Mộ Giang vẫn im hơi lặng tiếng.
Qua 0 giờ, khi Quan Nhất Hòa lại lướt thấy Trần Mộ Giang thả like bài đăng của Lâm Thù Nghiêu trên vòng bạn bè, cô mới thực sự sôi máu.
“Lên cơn gì vậy trời? Trước kia có thấy em ấy chăm tương tác trên mạng xã hội thế này đâu?” Cô cảm thấy chuyện này thật lố bịch: “Em bao nhiêu tuổi rồi hả?”
Quan Nhất Hòa nhíu mày nhìn điện thoại, vắt óc suy nghĩ cả buổi cũng chẳng thể hiểu nước đi này của Trần Mộ Giang là thế nào. Cô không nghĩ anh đang cố tình làm giá với mình, cô hiểu anh cũng như anh hiểu cô vậy, chuyện thả thính hay lạt mềm buộc chặt cũng cần có chừng mực. Huống hồ tuổi tác cả hai đều không còn nhỏ, đã qua cái thời thích làm mình làm mẩy rồi. Điều kiện của họ đều không tệ, đâu phải không tìm được người mới, cho nên nếu không phải vì còn chưa buông bỏ được đối phương thì chẳng việc gì phải dây dưa mập mờ không kết quả với người cũ làm gì.
Kiếm đại một người mới để tán tỉnh không phải mới mẻ hơn sao?
“Cái quái gì thế không biết…”
Quan Nhất Hòa lướt nhanh qua vô vàn giả thuyết trong đầu, sau khi phủ định tất cả, cô rút ra kết luận: Đơn thuần là Trần Mộ Giang đang phát bệnh.
Càng nghĩ càng cáu, cô cũng thôi không nhắn tin cho anh nữa.
Mặc dù ý nghĩ cuối cùng trước khi chìm vào giấc ngủ là “biết đâu mai em ấy lại bình thường”.
Đến lúc đó nhất định phải hỏi tội xem rốt cuộc em ấy đang giở trò gì. Cô hậm hực nghĩ thầm.
Nào ngờ ngày hôm sau khung chat vẫn im lìm.
Quan Nhất Hòa nuốt cục tức xuống bụng được một ngày, rồi lại thêm vài ngày nữa trôi qua. Trong khoảng thời gian đó, cô còn thấy Trần Mộ Giang trả lời bình luận của một đạo diễn nọ, cô cố tình vào trả lời ngay bên dưới bình luận của anh.
Thích giả chết chứ gì? Bà đây cứ thích lượn lờ trước mặt cho bõ ghét đấy.
Một tuần trôi qua, ngày nào Quan Nhất Hòa cũng sống trong cơn bực dọc. Tuy chuyện này không ảnh hưởng đến công việc và cuộc sống hằng ngày, nhưng việc thi thoảng lại không kìm được mà suy đoán tâm tư của Trần Mộ Giang khiến cô cực kỳ khó chịu.
Theo suy nghĩ trước giờ của Quan Nhất Hòa, đàn ông thỉnh thoảng không để ý đến cô thì cô có thể coi là tình thú, thậm chí còn k*ch th*ch h*m m**n chinh phục của cô gấp bội; nhưng nếu cố tình tránh mặt cô, thì cô sẽ đảo mắt quay lưng đi thẳng.
Trên đời này đâu phải chỉ có mỗi mình anh là đàn ông.
Nhưng trong lòng cô biết rõ, lần này cô chưa từng nghĩ đến chuyện bỏ đi. Thế là khi một lần nữa vô thức cầm điện thoại lướt vòng bạn bè của bạn trai cũ để xem động tĩnh, cô đột ngột vùng dậy, lái xe thẳng đến nhà Trần Mộ Giang.
Xuống lầu, lên xe, đỗ xe, lên lầu, mở khóa, mở cửa.
Chuỗi động tác mượt mà không vấp một nhịp nào.
Hùng hổ đứng trong bếp nhà Trần Mộ Giang rót cho mình ly nước xong, cô mới sực nhận ra.
Mật mã cửa nhà Trần Mộ Giang vẫn chưa đổi.
Những chiếc cốc cô quen dùng vẫn được đặt ngay ngắn trong tủ bát.
Quan Nhất Hòa ngẩn người, đưa mắt nhìn quanh căn hộ của bạn trai cũ một vòng. Nơi ánh mắt chạm tới không có quá nhiều thay đổi. Ngoại trừ việc bớt đi một số món đồ, trông có vẻ chẳng khác là bao so với lúc hai người còn yêu nhau.
“Làm cái trò gì không biết…” Cô cụp mắt nhìn chiếc cốc trên tay, lầm bầm: “Gói đồ to thì gửi trả hết cho mình, còn mấy món nhỏ lặt vặt lại giữ làm gì chứ.”
Cô bĩu môi, ngọn lửa giận trong lòng cũng vơi đi vài phần.
Quan Nhất Hòa ngồi trên sofa lướt điện thoại một lúc thì ngoài cửa có tiếng động. Cô lập tức đứng dậy, mặt lạnh tanh khoanh tay trước ngực đứng chờ ngay cửa.
Cửa mở ra, Trần Mộ Giang bước vào cùng hai trợ lý.
“Anh Trần, anh mua nhiều trà thế này làm… Ơ?”
Nhóm trợ lý đang nói chuyện với Trần Mộ Giang nhìn thấy cô thì sững người, ngay sau đó Tiểu Trương mừng rỡ reo lên: “Chị, chị…”
Vừa thốt ra, cậu ta như sực nhớ ra điều gì, ái ngại nhìn gương mặt điềm tĩnh của ông chủ mình rồi hạ thấp giọng: “Chị đến chơi ạ.”
Giọng điệu của Quan Nhất Hòa chẳng mấy vui vẻ, nhìn chằm chằm Trần Mộ Giang rồi nói: “Bạn trai cũ bơ tôi cả tuần trời, tôi qua hỏi xem rốt cuộc là có chuyện gì.”
Nghe vậy, Tiểu Trương không kìm được thốt lên một tiếng “Hả?”, bị Trần Mộ Giang liếc một cái liền lập tức ngậm miệng, vội vã đặt đồ ở cửa, nhanh chóng kéo cậu trợ lý mới đang tò mò hết sức ra khỏi nhà.
Cửa đóng lại, Trần Mộ Giang nhìn Quan Nhất Hòa bằng vẻ mặt vô cảm, không bày tỏ bất cứ thái độ gì về việc bạn gái cũ tự tiện xông vào nhà, chỉ lẳng lặng thay giày rồi đi thẳng vào phòng ngủ.
Quan Nhất Hòa giậm chân thình thịch đi theo sau, thấy anh coi cô như không khí, tự nhiên đi vào phòng thay đồ thay quần áo.
Đã lâu không thấy cảnh tượng trước mắt, tấm lưng với những đường nét cơ bắp săn chắc quen thuộc của người đàn ông khiến tim cô hẫng mất hai nhịp. Hoàn hồn lại, cô lắc mạnh đầu, gắt gỏng hỏi: “Em có ý gì?”
Trần Mộ Giang quay đầu liếc cô một cái, động tác trên tay vẫn không dừng lại, nhàn nhạt đáp: “Ý gì là ý gì?”
“Hôm đó nói chuyện xong xuôi, sao tự nhiên em lại lờ chị đi?”
“Chị bỏ mặc em cả năm trời, em mới không để ý đến chị một tuần thì đã sao.”
“Một năm qua là vì chúng ta đã chia tay cơ mà.”
“Thế còn mấy tháng nay thì sao? Thế này là cái gì? Quay lại rồi à?”
“Em đừng có ăn nói cái kiểu móc mỉa đấy.”
“Em chả móc mỉa gì cả.”
Trần Mộ Giang chống tay lên tủ, cúi gằm mặt xuống sàn nhà, bỗng nhiên trở nên bực bội cùng cực: “Em không muốn diễn với chị nữa, Quan Nhất Hòa, em mẹ nó mệt chết đi được. Em không muốn làm bạn với chị, không làm nổi, đừng liên lạc nữa.”
Quan Nhất Hòa sững sờ: “Tự nhiên em phát điên cái gì thế? Trước đó… trước đó vẫn đang yên lành, tự dưng lại…”
Trần Mộ Giang ngẩng đầu nhìn cô, nhếch mép cười nhạt: “Cái yên lành đó là em đang diễn với chị, em hùa theo chị diễn đấy. Chị muốn làm bạn thì em làm bạn với chị. Chỉ cần nói được với chị vài câu thì mang danh bạn bè cũng chả sao.”
“Nhưng em không giỏi chịu đựng được như chị, em chịu thua, em không muốn làm cái kiểu bạn bè chó má gì đó nữa đâu.”
“Chị giỏi hơn em tưởng tượng nhiều lắm.”
Anh chống tay bên hông, đi vòng vòng hai vòng tại chỗ, vò rối mái tóc rồi bước lại gần cô.
Cái bóng cao lớn của anh bao trùm lấy cô, cô thấy mày anh nhíu chặt, cả người toát ra vẻ nôn nóng bất an: “… Sao chị giỏi nhẫn nhịn thế hả? Có thể không liên lạc, có thể không yêu đương, có thể không công khai, có thể không kết hôn, có thể không cần em… Rốt cuộc cái gì là chị không thể? Trong thế giới của chị ngoại trừ bản thân chị ra, liệu có thể chừa cho em một chỗ đứng nào không?”
Cô còn đang ngẩn ngơ nhìn vào đôi lông mày nhíu chặt của anh, bên tai đã truyền đến giọng nói đang cố kìm nén cơn giận dữ: “Đừng liên lạc nữa, Quan Nhất Hòa. Chị xóa kết bạn với em đi.”
“Em không làm được việc tự tay xóa tên chị, cho nên nếu chị không xóa đi thì xin chị đừng đến tìm em nữa.”
Quan Nhất Hòa hoàn toàn bị cơn giận dữ dội của Trần Mộ Giang làm cho mụ mẫm.
Đầu óc cô rối bời như tơ vò, chẳng biết nên nói gì cả, đôi môi mấp máy: “Sao em lại… làm gì có ai như em… đột nhiên lại…”
Anh ngắt lời cô: “Là đột nhiên sao? Quan Nhất Hòa.”
“Mười bốn tháng rồi, chúng ta chia tay được gần mười bốn tháng rồi, em đã nín nhịn suốt mười bốn tháng nay rồi.”
Anh đứng bất động nhìn cô, ở khoảng cách gần như vậy cô mới phát hiện trong mắt anh chẳng hề có chút tức giận nào, thay vào đó là nỗi buồn bã và sự bất lực vô tận.
Tim cô thắt lại, dù đầu óc vẫn đặc quánh như hồ dán, nhưng theo bản năng cô muốn ôm chầm lấy anh, muốn đưa tay vuốt phẳng nếp nhăn giữa mày anh.
Giống như cô đã từng làm trước kia.
Nhưng người đàn ông đã né tránh bàn tay của cô.
Anh thở dài, rũ mắt xuống.
“Quan Nhất Hòa, tha cho em đi.”
“Cầu xin chị đấy.”
Hãy Để Lãng Mạn Làm Chủ
Đánh giá:
Truyện Hãy Để Lãng Mạn Làm Chủ
Story
Chương 57
10.0/10 từ 17 lượt.
