Hãy Để Lãng Mạn Làm Chủ

Chương 56


Quan Nhất Hòa không trả lời câu hỏi của Trần Mộ Giang, mà anh cũng chẳng gặng hỏi thêm.


Nhưng dường như anh bắt đầu coi việc liên lạc mỗi ngày với “cô bạn cũ” Quan Nhất Hòa này là chuyện hiển nhiên.


Và khi Trần Mộ Giang, sau một năm chia tay, lần đầu tiên gửi cho cô bạn gái cũ là cô những mẩu chuyện vụn vặt vô thưởng vô phạt thường ngày, Quan Nhất Hòa liền biết rõ, cô và tình cũ đã bắt đầu bước vào giai đoạn mập mờ.


Cô khó lòng cưỡng lại được những rung động này. Dù vẫn chưa nghĩ thông suốt cái kết cho câu chuyện giữa hai người sẽ đi về đâu, nhưng cô vẫn không chút do dự mà lao vào cuộc chơi.



Hai người cứ liên lạc một cách không rõ ràng như thế, từ chuyện ban nãy ăn gì cho đến khi cạn kiệt chủ đề thì quay sang spam sticker cho nhau. Ngỡ như đã quay lại thời yêu đương mặn nồng, nhưng trong lòng cả hai đều hiểu rõ họ vẫn bị ngăn cách bởi một lớp giấy mỏng, nếu bảo rằng chỉ là bạn bè thôi thì cũng chẳng sai.


Quan Nhất Hòa không vội chọc thủng lớp giấy ấy, mà Trần Mộ Giang dường như cũng giữ thái độ thuận theo tự nhiên. Thế nhưng, nếu lúc nhắn tin trên WeChat cô chưa cảm nhận được điều gì đặc biệt, thì khi rời xa chiếc điện thoại để chạm mặt bạn trai cũ ngoài đời thực, cô mới giật mình nhận ra mối quan hệ giữa họ không thể nào gói gọn trong hai chữ “bạn bè” được nữa.


Trong một sự kiện nọ, cô tham dự với tư cách khách mời chứ không phải nhiếp ảnh gia, thế nên chẳng những sắm váy mới mà còn nhờ bạn là chuyên gia trang điểm họa mặt làm tóc cho. Xong xuôi đâu đấy, trông cô lộng lẫy chẳng kém gì minh tinh màn bạc.


Đi lại giữa đám đông danh giá, cô tự nhiên cười nói với đủ kiểu người trong giới. Trần Mộ Giang cũng có mặt tại sự kiện. Ngay từ lúc đến cô đã biết anh ở đây, anh ngồi cạnh tổng giám đốc nhãn hàng, cách chỗ cô một đoạn khá xa. Cô không chủ động bước tới tìm anh, chỉ có ánh mắt hai người đôi lần chạm nhau giữa dòng người tấp nập.


Anh nhìn cô, cô cầm ly rượu nhìn lại, sau đó cả hai cùng lẳng lặng dời tầm mắt đi chỗ khác.


Lúc này cô đang trò chuyện với một diễn viên nọ, liếc mắt sang thì thấy Trần Mộ Giang đang đứng cách đó không xa, người bên cạnh anh không còn là đại diện nhãn hàng nữa mà là bạn bè trong giới, xem chừng đã xong xuôi phần công việc xã giao hôm nay.


Khóe môi cô khẽ cong lên, từ tốn kết thúc cuộc trò chuyện rồi từng bước tiến về phía Trần Mộ Giang.


Khi cô bước đến gần, anh cũng vừa khéo quay người lại, bắt gặp ánh mắt cô, anh nhẹ nhàng nhướng mày.


Hai chiếc ly chạm nhẹ vào nhau, cô không uống, chỉ nghiêng đầu chăm chú nhìn anh: “Hôm nay chị trang điểm xinh thế này, nhất định phải khoe với bạn trai cũ một cái chứ.”


Mắt anh cong lên ý cười, gật đầu tán thưởng, rồi nụ cười bỗng nhiên tắt ngấm: “Nhưng vẫn không xinh bằng hôm chị chia tay em.”


Quan Nhất Hòa hơi sững sờ, Trần Mộ Giang nhìn cô với vẻ khó đoán sâu xa.


Đúng lúc đó có người khác đến chào hỏi Quan Nhất Hòa, cô xã giao vài câu rồi quay đầu tìm Trần Mộ Giang nãy giờ vẫn đứng bên cạnh, thấy anh đã treo lên gương mặt với biểu cảm lạnh nhạt, dửng dưng.


Thấy cô nhìn mình, anh chỉ liếc nhẹ một cái rồi quay sang bắt chuyện với người khác.


Trái tim cô vẫn đang đập thình thịch vì câu nói lúc nãy của anh, giờ thấy thái độ này của anh lại khiến cô bực mình. Cô đứng cạnh đó, trân trân nhìn anh chẳng thèm che giấu, nhưng anh nhất quyết không quay đầu lại.


Đến cả người đang nói chuyện với Trần Mộ Giang cũng cảm nhận được bầu không khí là lạ, ánh mắt người nọ đảo qua đảo lại giữa hai người, định bụng thức thời nhường lại không gian cho cặp đôi tình cũ nổi tiếng trong giới này. Nhưng người đó chưa kịp dứt lời, Quan Nhất Hòa đã đảo mắt một cái, quay lưng bỏ đi thẳng.


Vừa về đến chỗ ngồi, điện thoại rung lên, là tin nhắn của Trần Mộ Giang.


Trần Mộ Giang: Sao đi rồi?


Trần Mộ Giang: Còn ông bồ cũ nào khác cần khoe nữa à?


“…”


Quan Nhất Hòa ngẩng đầu, thấy Trần Mộ Giang đang ngồi ở vị trí của anh cách đó vài mét, tay cầm ly rượu, cười nói rôm rả với người bên cạnh.


Trông cái bộ dạng bảnh chọe ghét thế không biết.


Cô hừ lạnh một tiếng, nhắn lại.



Quan Nhất Hòa: Mấy người cũ khác không có cửa để chị phải lặn lội đến tận nơi khoe.


Quan Nhất Hòa: Có mỗi em là xứng thôi đấy.


Tưởng mỗi mình biết thả thính chắc? Cô thầm nghĩ.


Quan Nhất Hòa vốn tưởng chọc thủng lớp giấy ngăn cách này dễ ợt, nào ngờ thái độ của Trần Mộ Giang cứ lập lờ nước đôi. Sự kiện gần kết thúc, anh nhắn tin Wechat hỏi cô về bằng gì, cô bảo đã thuê xe đưa đón cả tối, xe đang đợi bên ngoài, anh chỉ nhắn lại cụt lủn một chữ “OK”, dặn cô về đến nhà thì báo một tiếng.


Cầm điện thoại trên tay, mặt cô đần ra vì câm nín.


“Thì tao thuê xe cả tối thật, nhưng đâu có nhất thiết phải để cái xe đó đưa tao về đâu, đúng không mày?”


Một tuần sau sự kiện đó, Quan Nhất Hòa rủ đám bạn thân đi karaoke, nhưng tâm trí chẳng để vào cuộc vui, cứ túm lấy Văn Nhược Liễu mà than vãn vào tai cô nàng: “Tao đếch hiểu trong đầu em ấy nghĩ cái gì nữa.”


Giữa tiếng nhạc xập xình điếc tai, cô bạn thân đảo mắt, gào lên: “Tao cũng đếch hiểu trong đầu mày nghĩ cái gì luôn ấy! Trước giờ mày có bao giờ phải suy diễn lắm thế đâu? Muốn người ta đưa về thì sao không mở mồm ra mà nói thẳng?”


Quan Nhất Hòa còn chưa kịp cãi lại, Văn Nhược Liễu đã gân cổ lên nói tiếp: “Thái độ của cậu ta giờ rõ rành rành ra rồi, cậu ta cũng chưa buông bỏ được. Thế thì quay lại mẹ nó đi cho xong? Hai đứa bay lề mề vãi chưởng, mệt cả người.”


Quan Nhất Hòa bĩu môi, im thin thít không đáp.


Sau ba tuần rượu, nhóm bạn nhậu tự nhiên lại nổi hứng lôi trò chơi ra nghịch. Miệng chai quay về phía Quan Nhất Hòa, người cầm chai ở đầu bên kia còn chưa kịp mở miệng thì Văn Nhược Liễu ngồi cạnh đã nhanh nhảu cướp lời: “Chọn gọi điện cho bạn trai cũ đi.”


Cả đám lập tức hiểu ý, nhao nhao hùa theo. Trong nhóm bạn này cũng có mấy người quan hệ khá tốt với Trần Mộ Giang, thấy cảnh này liền cười bảo biết thế hôm nay rủ luôn anh Trần đi cùng cho vui.


Quan Nhất Hòa lườm Văn Nhược Liễu một cái sắc lẹm, rồi dưới ánh mắt hóng hớt của cả đám, cô cầm điện thoại lên bấm gọi thẳng cho Trần Mộ Giang.


Tiếng “tút” vang lên vài hồi rồi kết nối, Quan Nhất Hòa còn chưa kịp lên tiếng, người đàn ông đầu dây bên kia đã hỏi ngay: “Say rồi hả?”


Đám bạn xung quanh không kiềm chế được, há hốc mồm phấn khích nhưng không dám phát ra tiếng.


Quan Nhất Hòa vừa buồn cười vừa tức mình: “Sao chị gọi cho em mà câu đầu tiên em đã phang ngay câu đấy thế?”


“Thì chị uống say vào mới hay gọi cho em mà.”


“Dạo này chị gọi cho em bao giờ!”


“Em đâu có nói dạo này.” Trần Mộ Giang thong thả đáp lại: “Hồi mới chia tay ấy, chị chẳng hay gọi còn gì.”


Văn Nhược Liễu suýt nữa thì cười phun nước, Quan Nhất Hòa trừng mắt cảnh cáo cô bạn, cố nén nụ cười đang chực vẽ lên môi, đanh mặt nói tiếp: “Làm như em không gọi ấy.”


“Em cũng gọi cho chị mà, đương nhiên là có gọi. Nhớ chị thì gọi thôi.” Giọng anh vẫn nhàn nhạt: “Chỉ là sau này có nhớ cũng chẳng gọi nữa, vì biết chị sẽ không nghe.”


Cô ngẩn người, giọng lí nhí: “Hồi sau em gọi lúc nào chứ…”


“Ý chị là em gọi thì chị sẽ nghe à?”


Cuộc đối thoại đi đến nước này, lại phải chịu đựng ánh mắt trêu chọc của lũ bạn khi đang tán tỉnh bạn trai cũ, Quan Nhất Hòa dù có bản lĩnh đến đâu cũng không khỏi đỏ mặt, cô tắt loa ngoài, lườm nguýt đám bạn đang cười gian, rồi rảo bước nhanh ra khỏi phòng bao.


Cửa còn chưa kịp khép lại, đám người bên trong đã ồ lên trêu chọc ầm ĩ, cô vừa cười vừa thở dài, nói vào điện thoại: “Chị đang chơi Truth or Dare…”


Trần Mộ Giang hừ một tiếng: “Em biết.”


“Biết sao em còn nghe máy?”


“Không nghe thì chẳng biết lần sau là bao giờ nữa.”



Quan Nhất Hòa dựa lưng vào tường, đôi mắt cong cong, cô quay lại chủ đề dang dở: “Em gọi mà chị lại không nghe á?”


“Ừ.” Giọng người đàn ông không để lộ cảm xúc gì rõ rệt: “Giờ thì biết rồi, hóa ra chị Quan đây cũng là người chịu khó tâm sự đêm khuya với bạn trai cũ gớm nhỉ.”


Trần Mộ Giang nhắc lại cuộc trò chuyện lúc nửa đêm hôm nọ, khiến bầu không khí mập mờ lúc này càng thêm đậm đặc.


Cô nói khẽ: “Cũng đâu phải bạn trai cũ nào chị cũng tiếp.”


“Em biết.” Anh cười nhẹ một tiếng: “Em cũng đâu phải kiểu bạn gái cũ nào say rượu gọi điện đến cũng nghe.”


Cô lại đột ngột cười: “Chắc cũng chỉ có mỗi cô bạn gái cũ này là thích uống rượu thôi nhỉ?”


Anh cũng cười theo từng tràng: “Ừ, chỉ mỗi chị, cái đồ nát rượu.”


Hai người tí tởn với nhau qua lớp giấy cửa sổ mỏng tang một lúc, trước khi Quan Nhất Hòa cúp máy, cô nghe Trần Mộ Giang hỏi có cần anh đến đón không.


Cô nói: “Xe đưa đón chị thuê cả đêm rồi, vẫn đang đợi ở ngoài này.”


Người đàn ông ngớ người, giây tiếp theo liền cười lớn.


“Bạo Bạo…” Anh cười như thể không dừng lại được: “Sao bây giờ chị thù dai thế?”


“Ai thù dai? Miếng hài call back, hiểu không?”


Người đàn ông cười bảo hiểu rồi hiểu rồi, sau đó cực kỳ biết điều nói thêm: “Tàn cuộc thì bảo em, em qua đón chị.”


Tắt điện thoại, tâm trạng Quan Nhất Hòa vui lên thấy rõ, cô ôm di động tiếp tục nhắn tin WeChat với Trần Mộ Giang.


Lớp giấy ngăn cách lại mỏng thêm một chút, lời lẽ cô nhắn đi cũng bớt đi vài phần kiềm chế.


Quan Nhất Hòa: Muốn đón bạn gái cũ hả?


Quan Nhất Hòa: Nửa đêm đi đón bạn gái cũ, thế thì đón về nhà nào đây?


Trần Mộ Giang: Đương nhiên là về nhà chú Giang với dì Trần rồi.


Trần Mộ Giang: Đã nói trước là sẽ ăn cơm chung với nhau mà?


Trần Mộ Giang: Giờ thì dẫn em đi chơi cùng được chưa?


Quan Nhất Hòa bật cười thành tiếng.


“Này cái cô đang tà lưa người cũ kia.” Văn Nhược Liễu đứng bên cạnh chọc chọc vào người cô với vẻ mặt ngán ngẩm: “Lát nữa tụi tao đi KOR, mày đi cùng hay đi nối lại tình xưa với cậu bạn trai cũ đây?”


Đi quẩy à? Đôi mắt cô đảo một vòng: “Có khi tiến hành song song được đấy.”


Văn Nhược Liễu cười lớn.


Cả hội chuyển địa điểm, Quan Nhất Hòa nhận được tin nhắn Trần Mộ Giang bảo lát nữa sẽ tới, liền buột miệng báo với bạn bè là anh Trần cũng sẽ qua đây chơi. Giữa những tiếng trêu chọc của đám đông, cô cười rất tự nhiên. Cô bạn ngồi ghế sau xe bỗng cảm thán: “Hèn gì cảm giác dạo này anh Trần trông vui vẻ hơn hẳn.”


Sự yên tĩnh trong xe kéo dài trong hai giây, Quan Nhất Hòa không trả lời trực diện, song cũng chẳng định giả ngu.


Cô quay đầu nhìn thoáng qua người bạn, mỉm cười nói: “Ừ, tôi biết.”


Tôi biết chứ. Tôi đã tìm ra khe hở trên chiếc mặt nạ của em ấy nằm ở đâu rồi.



….


Khu Tân Thiên Địa vào cuối tuần náo nhiệt lạ thường, cả nhóm tìm đỏ mắt nửa ngày trời mới thấy chỗ đậu xe ưng ý. Trong khi đó, Trần Mộ Giang đã yên vị trong một góc khu ghế sofa từ đời nào, đang trò chuyện với người ngồi cạnh.


Quan Nhất Hòa bước tới gần, anh ngẩng đầu, khóe mắt sau đó cũng vô thức cong lên.


Một cảnh tượng bình thường chẳng thể bình thường hơn, ấy vậy mà trái tim Quan Nhất Hòa bỗng dưng mềm nhũn, nhớ lại lời cô bạn nói lúc nãy, sống mũi cô bỗng thấy cay cay. Cô ngồi xuống sát sạt bên cạnh Trần Mộ Giang, tự nhiên đưa tay chỉnh lại cổ áo cho anh, nhíu mày hỏi buổi tối mặc phong phanh thế này không lạnh sao.


Người đàn ông thoáng ngơ ngác, đôi mắt cụp xuống dịu dàng đáp: “Em lái xe đến mà, không lạnh.”


“Lái xe á? Thế lát nữa lại phải gọi tài xế hộ à?”


“Em không uống đâu.” Anh tủm tỉm: “Hôm nay làm tài xế riêng cho bạn gái cũ.”


Quan Nhất Hòa không đáp lời, chỉ lẳng lặng nhìn anh.


Hai người im lặng nhìn nhau vài giây, cả hai đều bắt được nét cười trong đáy mắt đối phương.


Trần Mộ Giang ngả người ra sau, cánh tay thoải mái gác lên thành ghế sau lưng Quan Nhất Hòa, nheo mắt cười nhìn cô và đám bạn quẩy tưng bừng. Cũng có người tới mời rượu anh, nhưng chưa đợi anh mở miệng, Quan Nhất Hòa đã cầm ly quay người sang chắn: “Bữa nay thầy Trần miễn rượu bia nhé, cứ nhắm vào tôi đây này.”


Mọi người nghe thế đều hiểu ý mà cười trêu chọc, nụ cười trên gương mặt Trần Mộ Giang càng thêm rõ nét.


Chơi được một lúc, Văn Nhược Liễu bỗng cười hì hì sáp lại gần. Cô nàng chỉ tay về phía bàn cách đó không xa, nói với Quan Nhất Hòa và Trần Mộ Giang: “Thầy Trần ơi, bạn gái hiện tại của thầy ở đằng kia kìa.”


Cả Quan Nhất Hòa lẫn Trần Mộ Giang đều vô thức ngó sang, cơ thể đang nghiêng ngả vô tình chạm vào nhau nhưng chẳng ai buồn tránh ra.


Nhìn rõ người ngồi bên đó, Quan Nhất Hòa phụt cười, sau đó hào hứng giơ cao ly rượu: “Người cũ phải đi uống với người mới một ly đây!”


Trần Mộ Giang mỉm cười bất lực, mặc kệ cô vất vả len lỏi qua đám đông, đi đến trước mặt Tiết Ức Thần, ôm cô ấy một cái rồi cụng ly.


Hai người phụ nữ rõ ràng chưa nói chuyện với nhau được mấy lần, thế mà trông cứ như thân thiết từ kiếp nào, họ khoác vai bá cổ nhau, vừa lắc lư theo điệu nhạc vừa trò chuyện rôm rả. Tiết Ức Thần hỏi Quan Nhất Hòa đi cùng bạn à, cô gật đầu bảo ừ, rồi chỉ tay về phía bàn rượu cách đó không xa.


Tiết Ức Thần quay đầu nhìn qua, sau đó bật cười: “Ừ, bạn trai cũ cũng tính là bạn mà.”


Quan Nhất Hòa chẳng thèm kiêng dè, trưng ra bộ mặt tò mò: “Sao thế, em ghen hả?”


“Ghen thì làm gì được chứ? Ghen thì chị nhường anh Trần cho em à?”


“Cô giáo Tiết tự hạ thấp mình quá đó? Dùng từ nhường đàn ông cho em, có khác nào coi thường em đâu?”


Tiết Ức Thần cười ha hả, chợt nhớ ra điều gì đó, ghé tai Quan Nhất Hòa hỏi xem cô đã đọc bài viết trên nhóm Douban chưa.


Quan Nhất Hòa trợn tròn mắt: “Chị hóng từ đầu đến cuối luôn.”


Tiết Ức Thần cũng kinh ngạc: “Vãi chưởng.”


Hai người phụ nữ như tìm được đồng minh, hào hứng bàn luận sôi nổi về bài phốt kia, cuối cùng thống nhất ý kiến: Chi tiết thì toàn nói hươu nói vượn, nhưng logic thì lại cực kỳ thuyết phục.


“… Lại còn cái vụ bỏ phiếu nữa, điêu vãi.” Quan Nhất Hòa đảo mắt: “Cái gì mà “đóa hoa Trần Mộ Giang cuối cùng về tay ai?” Sao không có trường hợp chị với em thành một đôi nhở? Cứ nhất thiết phải có đàn ông mới sống được à?”


Tiết Ức Thần cười ngặt nghẽo nghiêng ngả cả người.


Hai người đang tám chuyện say sưa thì bên cạnh Quan Nhất Hòa bỗng xuất hiện một bóng người. Cô quay đầu lại, thấy Trần Mộ Giang đang rũ mắt nhìn mình, vẻ mặt dở khóc dở cười.


Cô cười hì hì, anh bất lực xoa đầu cô, sau đó quay sang chào hỏi Tiết Ức Thần vài câu.



Ba nhân vật chính trong drama trên mạng cùng đứng chung một chỗ tại nơi công cộng, khó tránh khỏi thu hút những ánh mắt tò mò. Nhưng cả ba cứ tỉnh bơ như không, Quan Nhất Hòa uống vào cao hứng còn ôm cả Trần Mộ Giang lẫn Tiết Ức Thần, sống chết đòi chụp ảnh chung.


Chụp xong, tay đặt trên vai Tiết Ức Thần thì buông ra, nhưng tay kia vẫn móc chặt trên cổ Trần Mộ Giang.


Trần Mộ Giang dường như cũng chẳng thấy có gì không ổn, ngược lại còn vòng tay ôm lấy eo cô, để người đang đứng không vững là cô dựa hẳn vào mình, anh gật đầu với Tiết Ức Thần đang tủm tỉm cười nhìn hai người: “Bọn anh về bàn trước nhé.”


Tiết Ức Thần nhấp nháy mắt, bảo không thành vấn đề.


Ba giờ sáng, Quan Nhất Hòa đã tỉnh rượu đi ít nhiều, lúc ra ngoài hút thuốc lại tình cờ chạm mặt Tiết Ức Thần.


Lúc này cô đã bớt đi vẻ tăng động vui đùa, dù vậy vẫn nhiệt tình chào hỏi người đối diện.


Tiết Ức Thần cười với cô rồi ngồi xuống bên cạnh, hai người phụ nữ bắt đầu trò chuyện.


Từ chuyện thời tiết lái sang công việc rồi lại vòng về chủ đề buôn dưa đủ đường, Tiết Ức Thần bỗng dưng dừng lại, nhìn chăm chú vào Quan Nhất Hòa với vẻ ẩn ý khó lường. Thấy cô ngơ ngác nhìn lại, Tiết Ức Thần khẽ cười một tiếng rồi mở lời: “Em với Trần Mộ Giang không có chuyện gì đâu.”


“Chị biết mà.” Quan Nhất Hòa trêu chọc: “Em kém thế, tốc độ còn chậm hơn chị.”


“Không phải.” Tiết Ức Thần vẫn cười: “Tiếp xúc rồi mới hiểu, em với anh Trần là chuyện không thể nào.”


Quan Nhất Hòa rít một hơi thuốc, thuận miệng đáp lại, sao lại không thể, trên đời này chuyện gì mà chẳng thể xảy ra.


Tiết Ức Thần lắc đầu, nhìn Quan Nhất Hòa bằng vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.


Cô ấy nói: “Mọi chuyện đều có thể, nhưng riêng Trần Mộ Giang thì chỉ có một khả năng duy nhất thôi.”


Quan Nhất Hòa ngoắt đầu nhìn Tiết Ức Thần, cô ấy ẩn ý liếc nhìn cô rồi im lặng không nói thêm lời nào.


“… Sao em lại nói cho chị biết mấy chuyện này?”


“Đàn ông ấy mà, trên đời này đâu có thiếu.” Tiết Ức Thần nhún vai: “Trai hợp mắt thì kiểu gì chả kiếm được. Em không thích sự gượng ép.”


Cô ấy mỉm cười nhìn Quan Nhất Hòa, ánh mắt dịu dàng vô cùng: “Với lại, đàn ông trong giới này thì nhiều như nấm, nhưng những mối quan hệ yêu đương lành mạnh trong cái giới này thì lại quá hiếm hoi.”


“… Thế nên em càng mong anh chị hạnh phúc, coi như là tích đức vậy.”


Tiết Ức Thần nói đến nước này thì ý tứ muốn truyền đạt đã quá rõ ràng rồi.


Quan Nhất Hòa quay trở lại bàn rượu với trái tim đập loạn nhịp trong lồng ngực.


Trần Mộ Giang đang cười nói với người bên cạnh, cô đứng chôn chân tại chỗ ngắm nhìn anh, nhìn người đàn ông trước mắt vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt trên môi, nhưng ai cũng có thể cảm nhận rõ ràng rằng lúc này anh đang vui vẻ thật lòng.


Người đàn ông cảm nhận được ánh mắt của cô, gật đầu chào người kia rồi tiến lại gần, ân cần hỏi cô làm sao thế.


Ánh mắt cô chậm rãi di chuyển trên gương mặt anh, lướt qua sống mũi và đôi môi từng kề cận sớm hôm, cuối cùng dừng lại nơi đôi mắt ấy.


“Lần đó.” Cô khẽ mở lời: “Sao em lại bảo là chị không thích cậu ta?”


Cô không nói rõ là lần nào, nhưng anh lập tức hiểu ngay câu hỏi của cô.


Anh cụp mắt nhìn cô: “Em còn lạ gì ánh mắt chị khi thích một người.”


“Trông như thế nào hả?”


Anh lại ghé sát gần hơn nữa.


“Giống như lúc này chị nhìn em vậy.”


Hãy Để Lãng Mạn Làm Chủ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Hãy Để Lãng Mạn Làm Chủ Truyện Hãy Để Lãng Mạn Làm Chủ Story Chương 56
10.0/10 từ 17 lượt.
loading...