Hãy Để Lãng Mạn Làm Chủ
Chương 55
Đã lâu lắm rồi, quý cô ba mươi ba tuổi Quan Nhất Hòa mới lại có cái cảm giác cồn cào ruột gan như thế này.
Mà tất cả là tại đàn ông, lại còn là tình cũ, Trần Mộ Giang gây ra.
Thật lòng mà nói, chẳng phải lúc nào cô cũng nhớ nhung anh, nhưng dạo gần đây mỗi lần tâm trạng cô dao động mạnh một chút thì y như rằng nguyên nhân đều dính dáng đến nam minh tinh họ Trần.
Cô giơ một ngón tay lên, nhấn mạnh với hai cô bạn thân đang trưng ra bản mặt đếch muốn quan tâm qua màn hình: “Chỉ là hơi lớn một chút thôi, không phải nhiều đâu.”
Văn Nhược Liễu ngáp một cái, quay sang hỏi Lâm Thù Nghiêu: “Mày đang ở nhà Mike hả?”
Lâm Thù Nghiêu nheo mắt nhìn màn hình máy tính: “Ừ, mấy hôm nay tao đều ở đây.”
“Thế hai đứa mình gần nhau phết, đi ăn đêm không?”
“Chắc Mike cũng đi đấy.”
“Thì có sao đâu.”
Quan Nhất Hòa nhăn nhúm mặt mày, dí sát vào camera: “Hai con mụ kia phiền ghê, quan tâm tao tí đi.”
“Dừng, xin can chị gái.” Văn Nhược Liễu làm bộ ghét bỏ: “Đừng có làm nũng với tụi này, chỉ có Trần Mộ Giang mới chịu nổi cái nết đó của mày thôi.”
“Bo xì, không chơi với tụi bây nữa.”
“Thế tụi tao đi chơi với thầy Trần đây.”
Quan Nhất Hòa tắt máy cái rụp.
Miệng thì lẩm bẩm chửi thề một câu, nhưng khóe môi lại cong lên.
Căn phòng trở lại vẻ yên tĩnh vốn có, cô ngồi trên ghế xoay vài vòng, trong đầu lại hiện lên hình bóng Trần Mộ Giang.
Chia tay tròn một năm một tháng. Nhưng tần suất liên lạc giữa hai người lại ngày càng dày đặc.
Kể từ chương trình âm nhạc nọ, cả hai duy trì trạng thái bạn cũ cũng ngót nghét ba tháng rồi. Trong khoảng thời gian đó, cô còn giúp Trần Mộ Giang chụp một bộ ảnh, vẫn là do tạp chí chủ động tìm đến cô với dụng ý không cần nói cũng rõ. Lần này cô thậm chí chẳng cần suy nghĩ, cũng không đợi Tưởng Lực phải mở lời khuyên nhủ mà gật đầu đồng ý luôn.
Buổi chụp hình hôm ấy diễn ra hết sức bình thường.
Cô từng chụp cho anh quá nhiều lần, nên dù đã chia tay cả năm trời, hễ cầm máy ảnh lên là sự ăn ý giữa hai người lại trở về. Có một khoảnh khắc nhìn anh qua ống kính, cô thoáng hoảng hốt, ngỡ như họ vẫn còn mặn nồng như thuở xưa.
Cô cầm máy ảnh ngẩn người. Trần Mộ Giang vốn đang nghiêng mặt tạo dáng thấy cô bất động thì quay sang hỏi làm sao thế.
Bắt gặp ánh mắt anh, cô nhất thời lặng thinh, cứ thế nhìn anh chăm chú một lúc rồi mới mỉm cười như không có chuyện gì.
Cô bảo kính áp tròng hình như bị lệch.
Anh nhìn cô, ánh mắt khẽ đổi, đôi môi mấp máy dường như muốn nói điều gì đó.
Nhưng đợi mãi chẳng thấy anh thốt nên lời, lần này đến lượt cô hỏi anh sao vậy.
Trần Mộ Giang chỉ nhếch môi cười, quay về tư thế tạo dáng cũ.
Sau đó buổi chụp diễn ra êm đẹp, chẳng có thêm gợn sóng nào.
Ảnh thành phẩm được tung ra, không ngoài dự đoán, cộng đồng mạng lại dậy sóng. Dân tình kêu gào “vãi chưởng thật chứ, đéo hiểu nổi, thật sự không hiểu nổi”. Đứng ở góc độ của họ, Quan Nhất Hòa cũng thấy dễ hiểu thôi. Nếu đặt mình vào vị trí quần chúng ăn dưa, cô cũng sẽ nghĩ hai người này đang lôi chuyện tình cũ ra để đánh bóng tên tuổi.
Bài phân tích dài dằng dặc trên Douban lại được cập nhật. Quan Nhất Hòa hóng biến say sưa, bài viết dựa vào lần hợp tác thứ hai này mà khẳng định chắc nịch rằng nam minh tinh họ Trần đã gương vỡ lại lành với tình cũ.
Cô nằm nghiêng trên giường, vừa đọc vừa gật gù.
Ừ, tuy mấy cái gọi là manh mối trong bài toàn là chặt chém lung tung, nhưng bỏ qua thực tế mà chỉ xét về mặt logic thì thánh soi này phân tích cũng có lý phết.
Nghĩ đoạn, ánh mắt Quan Nhất Hòa trở nên mông lung. Cô tự hỏi lòng: Tình cũ không rủ cũng tới… thật sao?
Bảo là cô chưa từng nghĩ tới hay chưa từng nghi ngờ gì thì điêu quá. Lúc rảnh rỗi, cô cũng y chang đám cư dân mạng, cố tìm kiếm chút manh mối nhỏ nhoi để đoán ý Trần Mộ Giang, đôi khi cô còn trộm nghĩ hình như anh cũng chưa buông bỏ được cô.
Nhưng ngặt nỗi, cứ hễ đối mặt với Trần Mộ Giang là cô lại tắc tịt, chẳng dám ảo tưởng nữa vì thái độ của anh quá đỗi bình thường.
Cô vốn là đứa mồm mép tép nhảy, với ai cũng đùa được, gặp bạn trai cũ cũng chẳng kiêng dè. Trần Mộ Giang thỉnh thoảng cũng tung hứng với cô vài câu, nhưng xong chuyện mặt lại tỉnh bơ, điềm tĩnh lạ thường.
Thế là cô cũng thôi, chẳng buồn suy diễn nữa.
Bạn bè xung quanh cũng đoán già đoán non.
Có bận Quan Nhất Hòa đang quẩy ở bar, rượu ngấm vào người bèn gọi rủ Trần Mộ Giang một câu, thế mà anh tới thật. Từ đó, hai kẻ vốn chung hội bạn lại càng chạm mặt nhau nhiều hơn. Không thiếu những kẻ nhiều chuyện hỏi thẳng trước mặt hai người là tình hình hiện tại của họ rốt cuộc là thế nào, mỗi lần như thế Quan Nhất Hòa và Trần Mộ Giang lại liếc mắt nhìn nhau, thái độ thoải mái, trả lời một cách đường hoàng, bạn bè với nhau thôi.
Thật ra những lúc ấy, không phải Quan Nhất Hòa không có một thoáng kỳ vọng ngầm, mong bắt được chút gì đó khác lạ nơi Trần Mộ Giang. Khổ nỗi đàn ông ba mươi tuổi quá giỏi che đậy. Thậm chí cô còn cảm thấy khoảng thời gian này anh luôn đeo mặt nạ với mình, nhưng tìm mãi chẳng thấy kẽ hở đâu để mà bóc trần.
Bạn bè chung của cả hai lúc say cũng lôi chuyện này ra đùa, bảo Thị đế Trần từ hồi nhận giải xong trầm tính hẳn, mặt mũi chẳng biến sắc bao giờ. Nói đoạn còn xiên xẹo đứng dậy diễn lại cái điệu cười nhạt thương hiệu của Trần Mộ Giang làm cả đám cười bò.
Quan Nhất Hòa vừa cười vừa vô thức liếc nhìn bạn trai cũ, thấy anh quả nhiên chỉ nhếch mép một góc vừa đủ, mặc kệ mọi người trêu chọc, chẳng nói chẳng rằng.
Trong khoảnh khắc ấy, tim cô thắt lại một cách khó hiểu. Cảm giác như Trần Mộ Giang tuy ngồi ngay bên bàn, nhưng tâm trí đã bay vút tận chín tầng mây. Thế nhưng giây tiếp theo, anh quay đầu lại, bắt gặp cô đang ngẩn người nhìn mình thì nhướng mày, dùng ánh mắt ra hiệu hỏi sao thế.
Cái vẻ mặt có phần cợt nhả ấy khiến chút xót xa vừa nhen nhóm trong cô tan biến sạch sành sanh. Cô hừ lạnh trong lòng, treo lên nụ cười giả lả bảo không có gì.
Quan Nhất Hòa ngưng hồi tưởng, lăn một vòng trên giường, lòng dạ rối bời.
“A a a a a…” Cô gào thét.
Cô thậm chí còn muốn tổng hợp tất cả chi tiết qua lại với bạn trai cũ dạo gần đây, đóng gói gửi cho thánh soi trên Douban, nhờ người ta phân tích hộ cho xong chuyện.
“Mẹ nó chứ, đếch nghĩ nữa.” Cô dứt khoát khóa màn hình: “Đi ngủ.”
Mới nhắm mắt được hai giây, điện thoại đã rung bần bật.
“Lại quên bật chế độ không làm phiền rồi…”
Quan Nhất Hòa vừa lầm bầm vừa mở khóa, sau đó ngẩn người.
Trần Mộ Giang nhắn tin cho cô. Rõ ràng chiều nay hai người vừa mới liên lạc xong.
Anh hỏi cô có bận không, gọi điện thoại được không?
Do dự chốc lát, ngón tay cô chạm vào màn hình đồng ý.
“Chị vẫn chưa ngủ à?” Giọng nói ở đầu dây bên kia vô cùng tự nhiên: “Lại mất ngủ sao?”
Thái độ thân thiết đến mức hiển nhiên như thế của Trần Mộ Giang khiến Quan Nhất Hòa đang mơ màng lúc hai giờ sáng cũng phải xao động trong giây lát.
Cô mỉm cười lấp l**m: “Đâu, mới hai giờ mà.”
“Chị vẫn hay nói sau ba mươi tuổi cứ qua mười một giờ đêm thì vẫn tính là thức khuya còn gì?”
“… Thì em cũng có ngủ đâu nào!” Cô dừng lại, vờ như buột miệng hỏi bâng quơ: “Đang suy tư chuyện gì hử?”
Trần Mộ Giang không trả lời câu hỏi của cô. Anh đánh lái sang chuyện khác: “Hỏi chị cái này, mẹ em bảo hồi trước chị có biếu bà hũ cao xoa bóp, bà dùng thấy tốt lắm, muốn hỏi chị mua ở đâu?”
“Đã dùng hết rồi á?” Cô hơi ngạc nhiên: “Hũ to đùng thế kia, ông chị dùng hơn cả năm trời mới hết, dì đau khớp nặng lắm hả?”
“Không, mẹ em muốn mua tặng bác họ hay ai đó một hũ.”
“Hèn chi, chị bảo mà, lần trước sang chơi thấy dì vẫn khỏe re…” Cô lẩm bẩm một mình rồi nói tiếp: “Cái đó là hồi hè chị đi Đức mang về, chắc bên này cũng có hàng xách tay đấy, nhưng sợ dính đồ dởm. Nếu dì không cần gấp thì để lần tới sang Đức chị xách tay về cho nhé?”
Trần Mộ Giang đồng ý, sau đó hỏi cô sắp tới có kế hoạch đi châu Âu hay sao.
Cô “ừ” một tiếng, bảo là có tác phẩm được Lễ hội Âm nhạc Đương đại Donaueschingen chọn, chắc phải sang đó theo dõi tập luyện tiện thể đi nghe nhạc luôn.
Hồi còn yêu nhau cô từng gửi bài dự thi cho lễ hội âm nhạc danh tiếng này một lần, và rõ ràng anh vẫn còn nhớ chuyện đó.
Anh tiếp lời cực kỳ tự nhiên, bảo tốt quá rồi.
Sau đó hai người câu được câu chăng bàn chuyện bao giờ đi, đi bao lâu.
Cô khẽ ngáp một cái: “Em hỏi xem dì cần mấy hũ, để chị note lại.”
Ngưng một lát, cô lại tự bác bỏ: “Thôi bỏ đi, đến lúc đấy để chị tự hỏi dì.”
Anh không phản đối: “Em thấy mẹ hay rủ chị đi dạo phố mà, hôm nào hai người đi chơi thì chị tiện mồm hỏi bà luôn cũng được.”
Trong lòng cô bỗng dấy lên một cảm giác kì lạ. Cô cười ha hả hai tiếng: “Làm gì mà hay rủ, cũng do em bận tối mắt tối mũi, thi thoảng dì mới gọi chị sang ăn bữa cơm.”
“Ừ. Em biết mà.”
Cuộc điện thoại bỗng dưng rơi vào khoảng lặng đầy khó hiểu.
Đến lúc này Quan Nhất Hòa mới ngớ người nhận ra điểm kỳ lạ nằm ở đâu.
Trần Mộ Giang bận thì liên quan quái gì đến bạn gái cũ là cô chứ?
Trần Mộ Giang biết thừa cô và mẹ anh thi thoảng vẫn gặp nhau, vậy tại sao không để mẹ anh trực tiếp hỏi cô cho nhanh?
Quan trọng nhất là, tại sao cả cô và anh đều coi chuyện này là điều hiển nhiên đến thế?
Gói dịch vụ bạn cũ bao gồm cả mục này à?
Cảm giác kỳ quặc ngày càng hiện rõ, lúc này giọng nói bình thản của người đàn ông lại vang lên: “Lần sau chị qua nhà ăn cơm nhớ bảo em một tiếng, mình ăn chung.”
Hả? Quan Nhất Hòa càng thấy chuyện này sặc mùi mờ ám, cô nói thẳng toẹt: “Đại ca ơi, chị em mình chia tay rồi đấy, ngồi ăn chung mâm liệu có kì cục quá không?”
“Bạn gái cũ dăm bữa nửa tháng lại chạy sang nhà chơi với bố mẹ bạn trai cũ thì không kì cục sao?”
“Làm gì mà dăm bữa nửa tháng…” Cô lí nhí, sau đó phụng phịu bất mãn: “Biết rồi, sau này chị sẽ tránh đi, tém tém lại là được chứ gì.”
Đầu dây bên kia bỗng bật cười: “Không phải ý đó.”
Giọng anh nghe có vẻ đã vui lên một chút: “Ý em là, chuyện nó vốn đã lạ đời sẵn rồi, chị còn lăn tăn thêm làm gì cho mệt?”
“Ồ.”
Cô thấy anh nói cũng có lý, nhưng ngẫm lại thì toàn lý sự cùn.
Nghĩ ngợi một lát, cô vẫn cau mày từ chối: “Không chơi. Qua chơi với hai bác mà không rủ em thì chỉ hơi là lạ thôi. Nhưng sang chơi với hai bác mà còn đèo bòng thêm cả em nữa, thì là vô cùng, cực kỳ kỳ cục đấy nhé.”
“Được rồi.” Người đàn ông cười không ngớt: “Chị là nhất, chị quyết định hết.”
Tiếng cười trong điện thoại dường như chẳng chịu dừng lại, cứ văng vẳng bên tai khiến lòng Quan Nhất Hòa ngứa ngáy.
Gương mặt cô bỗng đỏ lên, bề ngoài vẫn cố giữ vẻ khách sáo: “Đâu phải thế, nếu em thấy không tiện thì cứ nghe theo em thôi, dù sao đó cũng là bố mẹ em mà.”
“Giữa hai chúng ta, có bao giờ đến lượt em được quyết định đâu?”
Tim Quan Nhất Hòa lỡ một nhịp, cô chần chừ một lát rồi hỏi thẳng: “Trần Mộ Giang, em uống rượu đấy à?”
“Ừ,” Người đàn ông dứt khoát thừa nhận: “Ban nãy đám Phạm Nhuệ Bác sang nhà, có làm vài chai. Chị còn nhớ Phạm Nhuệ Bác không?”
“Sao mà không nhớ cho được…” Cô đảo mắt khinh bỉ, Phạm Nhuệ Bác là bạn nối khố của Trần Mộ Giang chứ ai: “Chia tay chứ có phải mất trí đâu.”
“Thế chị còn nhớ được những gì?”
Cái gì chị cũng nhớ.
Trái tim đập thình thịch, cô còn đang đứng hình thì đầu dây bên kia chẳng hiểu sao lại tự lảng sang chuyện khác.
Hơi men của anh ngày càng lộ rõ, bắt đầu lải nhải kể chuyện Phạm Nhuệ Bác ly hôn hai năm cuối cùng cũng tìm được người mới. Người hiện tại chính là cô bạn từng mập mờ thời cấp ba, hai người sau bao nhiêu năm thì nối lại tình xưa, chính thức yêu nhau chưa đầy hai tháng đã chốt đơn cưới xin.
“… Hôm nay hai đứa nó dắt nhau ra Cục Dân chính đăng ký rồi, tháng sau sẽ tổ chức đám cưới ở Vân Nam…” Giọng anh kéo dài ở cuối câu, tự hắng giọng một cái: “Lại còn bắt em đi làm phù rể nữa chứ. Còn cái thằng Lập Vĩ, vợ chồng chiến tranh lạnh cả năm, ông ăn chả bà ăn nem, thế mà dạo này lại gương vỡ lại lành rồi…”
Quan Nhất Hòa say sưa hóng chuyện, thi thoảng chêm vào vài câu lấy lệ.
Đợi Trần Mộ Giang kể lể xong xuôi, cô mới hào hứng hỏi: “Người yêu hiện tại của Phạm Nhuệ Bác, à không, vợ anh ta, có phải là thần tiên tỷ tỷ mà hồi xưa anh ta suốt ngày nhắc đến không?”
“Đúng rồi.”
“Woa, đỉnh thật đấy, ha ha ha, bao nhiêu năm thế rồi mà vẫn còn nối lại được.”
“Ừ.” Giọng người đàn ông bỗng trở nên trầm lắng lạ thường, miệng lẩm bẩm lặp lại câu nói của cô: “Nối lại được rồi.”
Nếu Quan Nhất Hòa mà còn giả bộ như không có chuyện gì xảy ra nữa thì đúng là diễn sâu quá đà rồi.
Thực ra cô đã ngồi dậy từ lúc nào, lưng tựa vào gối, hai tay bó gối, mắt dán chặt vào tấm ảnh đại diện quen thuộc cùng những con số đếm giờ đang nhảy liên tục trên màn hình điện thoại. Cô khẽ cất lời: “Gì đấy?”
Đầu dây bên kia vang lên vài tiếng cười chẳng rõ hàm nghĩa.
Một lúc lâu sau, cô mới chậm rãi mở miệng, giọng điệu như trách móc: “Say rồi thì đừng có gọi cho bạn gái cũ.”
“Lúc không say cũng cấm, lúc say rồi cũng chẳng cho gọi.” Anh lại cười: “Bạn bè với nhau làm gì mà lắm quy tắc thế?”
“Lúc em tỉnh táo chị cấm em gọi bao giờ?”
Anh “ừ” một tiếng dài thườn thượt ra chiều suy ngẫm: “Chỉ là thi thoảng không thèm bắt máy thôi.”
“… Bạn bè với nhau làm gì mà lắm quy tắc thế.”
Trần Mộ Giang cười lớn ở đầu dây bên kia.
Khóe miệng đang trễ xuống của Quan Nhất Hòa bất giác cong lên, nhưng rồi cô bỗng chững lại. Cô giật mình nhận ra, dường như đã rất lâu rồi không được nghe tiếng cười sảng khoái như vậy của anh.
Giọng cô nhỏ nhẹ: “Đến giờ đi ngủ rồi, bạn trai cũ.”
Anh lại đáp: “Đãi ngộ dành cho bạn trai cũ cũng khá khẩm nhỉ? Nửa đêm nửa hôm còn chịu khó buôn chuyện với người cũ lâu thế này.”
Trần Mộ Giang khi có men rượu vào người sao mà áp đảo thế không biết.
Hồi còn yêu nhau, anh cũng rất biết cách nắm quyền chủ động, nhưng luôn dừng lại ở mức độ vừa phải, điều này khiến một kẻ luôn muốn kiểm soát mọi thứ trong tay như Quan Nhất Hòa cực kỳ mê mẩn. Chia tay xong, đã lâu lắm rồi anh không bộc lộ trạng thái này trước mặt cô.
Quan Nhất Hòa thấy trong lòng ngứa ngáy, vô thức buông lỏng bản thân, mặc kệ bầu không khí ám muội từ từ lan tỏa.
“Thì nể tình chúng ta thân thiết quá mà, dù sao cũng từng yêu nhau.”
“Nếu là vì lý do đấy.” Anh bỗng cười một tiếng ẩn ý: “Thì làm bạn trai cũ cũng được thôi.”
“Làm bạn trai cũ mà hăng hái thế à? Có thể không làm bạn trai cũ mà.”
Ý ban đầu của cô là hai người vẫn có thể làm bạn bè, nhưng lời vừa thốt ra mới chợt nhận thấy câu này rất dễ gây hiểu lầm sang hướng khác. Tuy nhiên cô cũng chẳng buồn giải thích thêm. Trần Mộ Giang im lặng vài giây rồi chậm rãi mở miệng.
“Quan Nhất Hòa, em say rồi.” Anh nói từng chữ một, cố gắng uốn lưỡi cho thẳng: “… Não nhảy số không kịp. Chị đợi lúc nào em tỉnh táo rồi hãy hỏi lại câu đó một lần nữa.”
Cô cười thầm: “Hỏi gì cơ? Chị có đặt câu hỏi nào đâu.”
“Em không biết. Mai hỏi lại đi.”
Quan Nhất Hòa mím môi, kìm nén nụ cười đang chực nở rộ trên mặt, nhưng lại chẳng thể kìm hãm được nhịp tim đang đập thình thịch liên hồi.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, chuyện đầu tiên nảy ra trong đầu cô ngay khi vừa mở mắt chính là cuộc đối thoại tình bể bình với bạn trai cũ tối qua. Lúc này cô đã lờ mờ đoán được tâm ý của Trần Mộ Giang, nhưng hiếm khi nào cô lại thấy do dự thế này.
Cô không kìm được suy nghĩ, nếu thực sự tiến thêm một bước, trạng thái cân bằng rất tốt mà cả hai đang duy trì bấy lâu nay sẽ bị phá vỡ. Mà phá vỡ rồi thì chuyện gì sẽ xảy ra? Là gương vỡ lại lành hay lại giẫm vào vết xe đổ?
Hoặc có lẽ sức nặng của đoạn tình cảm này đã vượt quá dự liệu của cô, bản thân thế mà lại hơi sợ Trần Mộ Giang tỉnh rượu rồi sẽ giả ngu.
Quan Nhất Hòa đắn đo một lúc, cuối cùng vẫn quyết định nhắn tin cho Trần Mộ Giang.
Quan Nhất Hòa: Cảm giác say khướt tuổi ba mươi thế nào?
Vừa đặt điện thoại xuống, màn hình đã sáng lên.
Trần Mộ Giang: Cảm giác là say rồi vẫn không ảnh hưởng gì tới trí nhớ cả.
Trần Mộ Giang: Chị nghĩ kỹ lại xem, chị muốn hỏi em cái gì?
Hãy Để Lãng Mạn Làm Chủ
Đánh giá:
Truyện Hãy Để Lãng Mạn Làm Chủ
Story
Chương 55
10.0/10 từ 17 lượt.
