Hãy Để Lãng Mạn Làm Chủ
Chương 58: Hoàn
Trước thái độ cự tuyệt của Trần Mộ Giang, Quan Nhất Hòa vừa luống cuống lại vừa thấy bực dọc khó hiểu.
Cô không thể hiểu nổi, một người trước giờ luôn tỏ ra nhẹ nhàng điềm tĩnh như anh, tại sao bỗng dưng lại bùng nổ như muốn xả hết mọi ẩn ức dồn nén bấy lâu nay như thế, lẽ nào anh nghĩ suốt mười bốn tháng qua cô không phải chịu đựng gì chắc?
Hơn nữa, hai người duy trì mối quan hệ mập mờ kiểu người yêu cũ này đâu phải mới ngày một ngày hai, Trần Mộ Giang cũng tỏ ra rất thong dong, rất hưởng thụ mà.
Rốt cuộc là sao vậy hả.
Càng nghĩ càng điên tiết, Quan Nhất Hòa quay ngoắt người, dứt khoát bỏ đi không thèm ngoảnh lại.
Cô hùng hổ bước ra cửa, vung chân đá bay đống túi đồ trên sàn sang một bên. Đến khi loay hoay mãi không nhét nổi gót chân vào chiếc bốt, cô bực bội gắt lên, thì bất chợt nhận ra trong chiếc túi nằm cạnh đôi bốt thấp thoáng vỏ bao bì quen thuộc.
Là loại trà cô thích uống nhất.
Quan Nhất Hòa khựng lại, dừng động tác xỏ giày, ngồi xổm xuống cạnh túi đồ lục lọi một hồi.
Những chi tiết từng bị cô bỏ qua bỗng chốc ùa về trong tâm trí. Gương mặt khó hiểu của cậu kỹ sư âm thanh Mike, dáng vẻ Tiết Ức Thần năm lần bảy lượt nhìn trộm ly nước của cô rồi cười thầm, và cả câu nói của cô ấy trong lần đầu tiên gặp mặt: “Cô giáo Quan không hiểu ý em rồi”… Từng hình ảnh cứ quay vòng trong đầu, dần dần xoa dịu sự nôn nóng trong lòng cô.
Cô nhìn chằm chằm vào từng hộp trà trong túi, khẽ c*n m** d***, tâm trạng phức tạp khó tả thành lời.
Một lúc sau cô đứng dậy, từ từ tháo chiếc giày mới xỏ được một nửa ra, quay trở lại phòng ngủ.
Trong phòng lúc này Trần Mộ Giang vẫn giữ nguyên tư thế ban nãy, anh đứng bất động ngẩn người nhìn về phía tủ quần áo.
Tay cô khoanh trước ngực rồi lại buông thõng xuống bên hông như thể chẳng biết đặt đâu cho phải. Cuối cùng, cô mím môi, khẽ khàng cất tiếng: “Lúc thu âm ở chỗ Mike, mấy ly trà lần đó cũng là em chuẩn bị cho chị à?”
Trần Mộ Giang liếc nhìn cô một cái rồi lại quay đi, chẳng buồn đáp lời.
Cô bĩu môi: “Sao em không nói thẳng với chị?”
Anh quay lưng về phía cô: “Nói với chị thì có ích gì?”
Giọng cô mềm mỏng hơn: “Em đã không buông được chị, tại sao lại còn lờ chị đi?”
Cuối cùng anh cũng xoay người lại, nhìn cô thật sâu, rành rọt từng chữ: “Quan Nhất Hòa, trọng tâm chưa bao giờ nằm ở vấn đề em có buông bỏ được hay không.”
“Trọng tâm là, ban đầu em có muốn chia tay không?”
Quan Nhất Hòa cảm thấy hơi tủi thân, bảo rằng ban đầu đâu phải mình cô đơn phương đòi chia tay, rõ ràng là cả hai đều biết không thể tiếp tục yêu đương được nữa cơ mà.
Nghe vậy Trần Mộ Giang gật đầu: “Đúng. Nhưng chị cũng biết rất rõ, ngay từ đầu chưa từng có ai ép chị kết hôn cả. Tuy nhiên em thừa nhận, lúc đó quả thực em cũng giống như chị nói, chưa hoàn toàn suy nghĩ thấu đáo, cho nên em mới để chị đi.”
“Một năm qua em đã suy nghĩ rất kỹ rồi.” Anh từng bước tiến về phía cô, nhưng lại dừng lại ở khoảng cách nửa mét: “Còn chị, chị đã nghĩ thông chưa?”
“Quan Nhất Hòa, em tôn trọng ý kiến của chị. Thế nên chị cũng phải tôn trọng em, đừng có nuông chiều tính khí của bản thân mà trêu đùa em nữa, cái cảm giác bị giằng xé giữa tột cùng đau khổ và tột cùng vui sướng này, em chịu đủ rồi.”
Gương mặt Trần Mộ Giang chẳng chút biểu cảm, giọng điệu khi nói chuyện vẫn lạnh nhạt không đổi, Quan Nhất Hòa nhìn anh mà cứ ngỡ như một lần nữa trông thấy linh hồn anh đang rời bỏ thể xác.
Cô bước thẳng tới, áp hai tay lên má anh, ngón tay nhẹ nhàng v**t v* gò má, trong đáy mắt là sự xót xa không cách nào che giấu. Ánh mắt cô chăm chú không rời, anh cũng lặng lẽ nhìn lại cô.
Lần này anh không còn né tránh bàn tay cô nữa.
Hai người nhìn nhau hồi lâu, cô tựa trán vào ngực anh, khẽ thở dài.
“Trần Trần à… Ban đầu chị cứ ngỡ mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.”
“Có một khoảng thời gian, hình như chị không còn buồn nhiều đến thế, mặc dù vẫn hay nhớ đến em, nhưng em biết đấy, chia tay mà, thời gian đầu bao giờ chẳng vậy.”
“Chị vẫn luôn dõi theo động tĩnh của em, chị cũng thấy chuyện đó chẳng có gì to tát. Hồi trước mỗi lần đêm khuya mất ngủ chị hay đi soi người cũ, rồi người yêu hiện tại của người cũ, thậm chí là người cũ của người yêu hiện tại của người cũ… Ha ha ha, đừng có nhìn chị như thế, phụ nữ ai chẳng vậy, chỉ là rảnh rỗi sinh nông nổi thôi, hoàn toàn không có tí tình cảm nào đâu.”
Người đàn ông cúi xuống nhìn cô, khóe mắt dường như thoáng qua ý cười bất lực. Cô cười hì hì một tiếng, một lần nữa rúc vào lòng anh: “… Nhưng chị biết, việc chị dõi theo em không phải vì rảnh rỗi.”
“… Chị dõi theo em là vì mong em có thể ngày càng tốt lên như chị vẫn hằng mong đợi.”
“Mặc dù chúng ta đường ai nấy đi, nhưng chị thật lòng chúc em luôn tiến về phía trước, luôn sống tốt hơn.”
“Và quả thực chị thấy em đang tốt hơn từng ngày, nên lúc đó chị nghĩ, có lẽ mọi chuyện đúng như chị tưởng tượng, cả hai đều đang buông bỏ.”
Quan Nhất Hòa hít sâu một hơi, định nói tiếp thì Trần Mộ Giang ngắt lời.
Anh nhẹ nhàng đẩy cô ra khỏi vòng tay mình, đặt hai tay lên vai cô, hơi cúi người xuống, giọng trầm thấp thốt lên: “Em không vui, em sống không hề tốt.”
“Đúng là cuộc sống của em vẫn đang tiếp diễn, vẫn đang trở nên tốt đẹp hơn, nhưng em hy vọng rằng mỗi một khoảnh khắc tốt đẹp đó đều có thể chia sẻ cùng chị.”
“… Thế nhưng chị lại không có ở đây, lần nào chị cũng vắng mặt.”
Trong đôi mắt đen thẫm của người đàn ông phản chiếu trọn vẹn gương mặt đang ngẩn ngơ của người phụ nữ, cô vô thức đưa tay chạm lên mắt anh, anh cũng phối hợp nhắm mắt lại, rồi dịu dàng cọ gò má vào lòng bàn tay cô, dường như cực kỳ lưu luyến hơi ấm từ bàn tay ấy.
Khi anh mở mắt nhìn cô lần nữa, cô đã hơi thất thần, một lát sau mới lẩm bẩm cất lời.
“Chị hơi sợ, nhưng trước đó chị cứ mãi không xác định được mình đang sợ cái gì. Đúng là chị sợ tương lai, nhưng nỗi sợ này hình như xuất phát từ việc có người ép buộc chị phải suy tính về nó, nên chị mới nảy sinh tâm lý chống đối.”
“Có lẽ vì trước đây mọi chuyện trong đời chị, chị đều nắm quyền chủ động… Giống như kịch bản cuộc đời tuy có sai sót nhỏ, nhưng phương hướng chung vẫn do chị quyết định, cho nên những sự cố nhỏ đối với chị lại hóa thành bất ngờ thú vị, bởi lẽ hướng đi lớn vẫn luôn nằm trong tầm kiểm soát của chị. Nhưng khi ở bên em, quyền chủ động bỗng nhiên không hoàn toàn thuộc về chị nữa, chị không quen lắm.”
“Em biết mà, Bạo Bạo.” Cuối cùng anh cũng ôm lấy cô: “Em hiểu tất cả… cho nên em biết làm sao được, em chỉ đành để chị đi.”
“Chị vẫn luôn là chị.” Vòng tay anh siết chặt thêm chút nữa, giọng nói rầu rĩ vang lên từ đỉnh đầu cô: “… Nhưng chị nói sai rồi, giữa chúng ta, chưa bao giờ em là người quyết định cả.”
“Từ đầu đến cuối, quyền chủ động đều nằm trong tay chị.”
Anh cười tự giễu: “Không đặc biệt. Em đã chấp nhận điểm này rồi.”
“Chưa bao giờ em nghĩ có ngày mình lại khao khát điều đó, cũng chưa bao giờ nghĩ mình khao khát rồi lại phải lập tức chấp nhận sự tồn tại tất yếu của cái gọi là không đặc biệt ấy.”
Nghe đến đây, cô ngẩng phắt đầu lên, chớp chớp mắt: “Chị đã nói hết đâu, Trần Mộ Giang.”
Cô đứng thẳng người, nghiêm túc nói: “Chị vẫn luôn suy nghĩ, tại sao chị lại sợ hãi.”
Như bị lây lan cảm xúc từ cô, anh cũng bất giác đứng thẳng dậy.
Cô mím môi, trong đầu thoáng chốc lướt qua vô số hình ảnh, bức tranh nào cũng đều có gương mặt của anh. Tất cả những nghi hoặc và bất an trong khoảnh khắc này đều tan biến, cuối cùng cô cũng nói ra những lời tận đáy lòng.
“Có lẽ là vì sự xuất hiện của em đã phá vỡ tín điều sống mà chị luôn tuân thủ.”
“… Chị luôn cho rằng không có ai là không thể thay thế, dù có chia tay thì vẫn sẽ có người khác để yêu lại từ đầu, bao gồm cả em cũng sẽ tìm được người thứ hai. Em yêu cô ấy, cô ấy cũng yêu em, rồi em và cô ấy sẽ yêu nhau giống như chúng ta đã từng, vấn đề chỉ là thời gian mà thôi.”
“… Nhưng thời gian là hữu hạn, đời người cũng hữu hạn. Cho dù có những khả năng khác, chị cũng không muốn cân nhắc nữa. Có lẽ đây chính là điều đặc biệt mà người ta hay nói nhỉ.”
Cô nhìn anh không rời mắt.
“Cuộc đời có vô hạn khả năng, nhưng trong khoảng thời gian hữu hạn này, chị yêu em nhất.”
“Chúng ta quay lại nhé, được không, Trần Mộ Giang?”
“… Không phải là đã từng.”
“Hở?”
“Là luôn luôn.” Giọng anh hơi run rẩy: “Luôn luôn yêu nhau.”
“Em chưa bao giờ ngừng yêu chị, Quan Nhất Hòa.”
…
Nửa năm sau.
Tin tức Trần Mộ Giang và Quan Nhất Hòa tái hợp không được khua chiêng gõ trống quảng bá rầm rộ, nhưng trước khi những cư dân mạng có cái mũi thính hơn chó săn phát hiện ra manh mối, thì hai người đã đường đường chính chính sóng vai nhau tham dự đám cưới của Đường Cảnh Văn.
Ảnh hiện trường đám cưới vừa tung ra, trên mạng đương nhiên lại nổ ra một trận bàn tán sôi nổi. Fan của Trần Mộ Giang cũng lũ lượt kéo vào Weibo của anh bình luận những câu đại loại như “Chúc mừng anh trai và chị dâu gương vỡ lại lành, lần này nhất định phải thiên trường địa cửu nhé”. Thậm chí ngay tại đám cưới Đường Cảnh Văn, hai người cũng bị bạn bè thay phiên nhau hỏi thăm một lượt, rằng có phải sắp tới cũng được uống rượu mừng của hai người hay không.
Trần Mộ Giang ôm Quan Nhất Hòa mỉm cười, bảo rằng mọi việc đều nghe theo sự sắp xếp của bà chủ Quan, anh chỉ là một công cụ hình người mà thôi.
“Bà chủ Quan mà muốn cưới thì em sẽ ngoan ngoãn đi đăng ký, ngoan ngoãn mặc âu phục, ngoan ngoãn…” Anh nhếch khóe môi, chỉ tay về phía lễ đài cách đó không xa: “Ngoan ngoãn cầm nhẫn đứng nghiêm chỉnh ở chỗ đó.”
Quan Nhất Hòa mỉm cười lườm anh, giả bộ ghét bỏ bảo thế thì chị thà đặt cái ma-nơ-canh lên đó còn hơn.
Bạn bè đều bật cười, Trần Mộ Giang liếc nhìn cô, nụ cười trở nên ẩn ý: “Ma-nơ-canh làm sao mà ăn ảnh bằng em, đã thế ma-nơ-canh còn phải tốn tiền mua, em thì miễn phí.”
Quan Nhất Hòa như bị chọc trúng điểm ngứa, rúc vào lòng Trần Mộ Giang cười không ngớt.
Hai người quay lại với nhau, dĩ nhiên sẽ giải quyết vấn đề lớn nhất từng khiến họ chia tay trước kia. Quan Nhất Hòa nói với Trần Mộ Giang rất rõ ràng, tạm thời cô vẫn chưa có ý định kết hôn sinh con, nhưng cô cũng không bài xích, mọi chuyện cứ để thuận theo tự nhiên.
Trần Mộ Giang giơ cả hai tay tán thành, đúng như lời anh nói, anh đã sớm nghĩ thông suốt rồi, chỉ cần đối tượng là Quan Nhất Hòa thì muộn một chút, sớm một chút, hay thậm chí cái “thời điểm” đó vĩnh viễn không đến thì cũng chẳng sao.
Cặp đôi chia tay hơn một năm cuối cùng cũng tái hợp đã thống nhất quan điểm: Thuận theo tự nhiên, “Right timing” sẽ xuất hiện ở đúng điểm của nó.
Thế nên, khi kỳ kinh nguyệt vốn dĩ đều tăm tắp như vắt tranh suốt bao năm qua của Quan Nhất Hòa bỗng nhiên trễ hẹn, cô chỉ do dự đúng nửa giây rồi lấy que thử thai trong tủ ra bước vào nhà vệ sinh.
Một lát sau, cô bình tĩnh mở cửa, nhưng lại chôn chân đứng ở ngưỡng cửa mãi không bước ra. Cô chớp chớp mắt, bỗng cảm thấy tâm trạng lúc này của mình có chút mới mẻ và thích thú.
Cô nghiêng đầu ngẫm nghĩ một chút, sau đó bấm gọi cho Trần Mộ Giang, giọng điệu vẫn như mọi ngày, hỏi anh khi nào thì về nhà.
Trần Mộ Giang về đến nhà, hai người vừa ăn cơm vừa cười nói vui vẻ. Ăn được nửa bữa, khi Quan Nhất Hòa đang gắp thức ăn thì bất chợt mở miệng: “Chị có thai rồi.”
Bàn tay người đàn ông khựng lại giữa không trung, khóe miệng bắt đầu co giật mất kiểm soát, tròng mắt đứng yên bất động, dáng vẻ trông buồn cười một cách lạ lùng. Phải mất một lúc định thần lại, anh mới bật dậy như lò xo.
Thấy hành động của anh, cô vừa cười vừa giơ tay ra ngăn lại: “Đừng có vội ôm!”
Tay anh lập tức thắng gấp giữa không trung, gương mặt dè dặt cẩn trọng: “Vậy ý của chị thế nào? Chị phải suy nghĩ thật kỹ rồi hẵng nói cho em biết.”
“Chị muốn sinh. Ấy, đã bảo từ từ hẵng ôm.”
Sắc mặt bạn trai thay đổi liên tục giữa lo lắng và khó hiểu, khiến cô buồn cười không chịu được, nhưng cô vẫn kiên quyết nói cho hết ý: “Nhưng chị vẫn không muốn kết hôn. Không phải chị mang tâm thế muốn chạy trốn bất cứ lúc nào, mà là chị cảm thấy một khi mối quan hệ này bị ràng buộc bởi luật pháp, tâm lý chị sẽ sinh ra cảm giác bị gò bó, tù túng.”
Cô còn định nói tiếp nhưng anh đã dứt khoát cắt ngang. Anh dường như cảm thấy mấy lý do cô vừa trình bày chẳng quan trọng chút nào, trong lòng chỉ muốn được ôm chặt lấy cô ngay lập tức.
“Được. Không cưới thì không cưới. Cho em hôn cái đã, Bạo Bạo.”
Anh hôn cô ngấu nghiến, rồi lại cúi xuống nhìn vùng bụng phẳng lì của cô, bàn tay lơ lửng, do dự hồi lâu vẫn không dám đặt xuống. Cuối cùng Quan Nhất Hòa nhìn không nổi nữa, cười khúc khích kéo tay anh, để hai bàn tay cùng áp lên vùng da mềm mại ấy.
Cô nhìn đôi môi đang khẽ run của anh, hỏi: “Em chấp nhận được thật hả? Chuyện không kết hôn ấy.”
Anh chẳng cần suy nghĩ, đáp ngay tắp lự: “Chị đã là mẹ của con em rồi, bất kể sau này thế nào đi nữa, cả đời này chúng ta cũng không thể nào cắt đứt sự liên quan.”
Người đàn ông nhìn cô thật sâu, từng lời nói trịnh trọng rót vào tai cô, rõ ràng từng chữ một.
“Trong kịch bản viết về cuộc đời chị, vĩnh viễn không thể xóa bỏ được cái tên của em.”
Sống mũi Quan Nhất Hòa bỗng cay cay, cô cười mắng Trần Mộ Giang đúng là đồ đàn ông lắm mưu nhiều kế.
Hốc mắt anh cũng đã hơi đỏ lên, anh hôn nhẹ lên má cô, thì thầm: “Bao nhiêu mưu kế đều dùng hết lên người chị rồi đấy.”
Cặp bố mẹ bỉm sữa tương lai vừa ra lò chia sẻ niềm vui sướng xong, quay ra nhìn nhau trân trân, cả hai đều vô cùng mờ mịt.
Quan Nhất Hòa nghĩ mãi mới rặn ra được một câu: “… Không có hôn thú vẫn làm được giấy khai sinh cho con đúng không.”
“Ừ, mấy cái đó để em đi tra, còn cần chuẩn bị gì nữa không nhỉ?”
Người đàn ông buông tay cô ra, bắt đầu đi vòng quanh tại chỗ, miệng lẩm bẩm phải hỏi Long Nghiệp Nguyên rồi phải hỏi thêm ai nữa, đi được hai vòng lại sán đến gần hôn cô chùn chụt.
Trong tiếng lặp đi lặp lại câu “tốt quá rồi” của anh, cô mỉm cười hôn đáp lại, chợt nhớ ra điều gì đó.
“À, còn chuyện này, tên của con chị nghĩ xong luôn rồi.”
“Chị nói đi.”
“Quan Trần Trần.”
Trần Mộ Giang gật đầu cái rụp, không hề do dự nửa giây: “Được, cứ gọi tên đó.”
Quan Nhất Hòa nhướng mày: “Dứt khoát thế?”
Anh trêu chọc: “Sao? Phải cãi nhau một trận rồi mới quyết định à?”
“Chị không nghĩ là sẽ cãi nhau, nhưng tưởng ít nhất hai đứa mình cũng phải tranh luận một chút chứ.”
Trần Mộ Giang ngẫm nghĩ rồi nghiêm túc đáp: “Có lẽ vì em cũng theo họ mẹ. Hơn nữa…”
Anh giữ lấy cằm cô, đặt xuống một nụ hôn, khẽ cười: “Yêu một người bạn gái ngang ngược như chị Quan thì tình huống này em thấy chẳng có gì bất ngờ cả.”
Đôi mắt cô cong lên cười tít.
“Ừ, Quan Trần Trần. Trai hay gái đều gọi thế.”
“Con trai sao lại dùng tên điệp từ?”
“Con trai thì sao không được dùng?”
“Lỡ lớn lên nó muốn đổi tên thì sao?”
“Đợi nó tự kiếm ra tiền rồi thì muốn đổi sao thì đổi.”
“Đổi sang họ Trần cũng được chứ hả?”
“Họ Lý, họ Vương gì cũng được, cấm họ Trần.”
“Tưởng chị bảo tên họ thế nào cũng được cơ mà?”
“Phải thế thì người ngoài mới không biết đường nào mà đoán già đoán non về nhà chúng ta.”
Người đàn ông sáp lại gần người phụ nữ, vừa cười vừa hôn cô, miệng lẩm bẩm lặp lại ba chữ nhà chúng ta, sau đó lại nói: “Tưởng mấy chuyện ấy với chị cũng là “sao cũng được” chứ?”
Người phụ nữ hừ một tiếng: “Em mặc xác chị. Lời của chị chính là quy tắc!”
“Rồi rồi rồi, tuân lệnh.”
Người phụ nữ trước bàn ăn tiếp tục bữa cơm, lắng nghe người đàn ông sau lưng đang vui sướng ngâm nga hát hò, cô cũng nhẹ nhàng cười theo.
“Trần Trần lớn, Trần Trần nhỏ. Sau này gọi một tiếng Trần Trần là có hai người quay đầu lại.”
Hết.
–
Lời cuối sách:
Xin phép tâm sự ngắn gọn vài dòng nhé.
Chúc mừng cuốn tiểu thuyết thứ hai đã hoàn thành suôn sẻ, mọi việc diễn ra thuận lợi hơn tôi tưởng tượng rất nhiều. Ban đầu tôi còn lo ý tưởng của “Lãng Mạn” không bay bổng bằng “Kéo Đàn”, sợ sẽ bị tịt ngòi, nhưng không ngờ khi bắt tay vào viết, Quan Nhất Hòa và Trần Mộ Giang cứ như sống dậy dưới ngòi bút của tôi, dẫn dắt tôi hoàn thành trọn vẹn câu chuyện này.
Vẫn là giai đoạn mập mờ kéo dài lê thê, vẫn là hy vọng độc giả sau này hễ nhắc đến những bộ truyện có nội dung về “Nhạc lý” và “Mập mờ” thì sẽ nghĩ ngay đến tôi đầu tiên. Không biết tôi đã tiến thêm được bước nào chưa nhỉ? Hahaha.
Nếu cuốn sách trước là mong muốn giúp nhiều người hiểu thêm về nhạc viện và dòng nhạc đương đại, thì cuốn này lại mang hy vọng các cô gái có thể gạt bỏ những định kiến rập khuôn mà môi trường hiện tại đang áp đặt lên phái nữ trong tình yêu.
Thực ra trong bộ “Kéo Đàn”, tôi đã đệm lót rất kỹ cho tính cách của Lục Thiên. Có lẽ vì nhiều bạn thấy những đoạn không liên quan đến cốt truyện chính nên lướt qua nhanh, thành ra bỏ sót mất. Một trong những điểm khiến tôi bị ném đá nhiều nhất ở “Kéo Đàn” là việc một số độc giả thắc mắc tại sao Lục Thiên, một cô gái như thế mà lại vì đàn ông mà đau khổ, rơi lệ và mãi không buông bỏ được.
Và rồi tôi nhận ra, rất nhiều cô gái đã hiểu sai hoàn toàn khái niệm “kẻ mạnh” trong tình yêu.
Kẻ mạnh là người dám đối diện trực tiếp với mọi cảm xúc của chính mình. Dù đó là niềm vui hay nỗi đau.
Không ai sinh ra đã học được cách thản nhiên với đời, cũng chẳng ai trưởng thành mà không trải qua đau đớn. Đã không trốn tránh được nỗi đau thì chi bằng cứ trực diện đối mặt, đón nhận, thậm chí là tận hưởng nó. Học hỏi ngay trong quá trình đau khổ ấy, để rồi cuối cùng buông bỏ một cách tự nhiên nhất. Khóc lóc vì bất cứ chuyện gì cũng không đồng nghĩa với yếu đuối, trốn chạy mới là việc mà kẻ yếu hay làm.
Tôi không miêu tả quá kỹ, nhưng trong truyện có nhắc đến việc Quan Nhất Hòa cũng không phải sinh ra đã phóng khoáng, tiêu sái như vậy. Thời trẻ cô ấy cũng từng vụng về, cũng từng vấp ngã vô số lần trong tình yêu. Nhưng cô ấy chưa bao giờ sợ hãi việc thử lại, và chính những trải nghiệm thăng trầm đó đã tạo nên một Quan Nhất Hòa của ngày hôm nay.
Khó chịu thì cứ khó chịu thôi. Cho dù là khó chịu vì một người mà vài năm sau nhớ lại chỉ thấy như một đứa ngốc, thì đã làm sao? Trước khi cảm thấy khó chịu, chẳng phải tôi cũng đã từng tận hưởng niềm vui nào đó rồi sao?
Khóc một trận là xong, đâu ai ôm nỗi buồn cả đời không buông. Một tháng hay thậm chí một năm đau khổ chết đi sống lại, liệu có bằng cả đời người không? Thậm chí chẳng cần đến nửa đời người, có khi nửa năm sau tôi đã có thể lấy chuyện đó ra làm trò đùa rồi.
Dù là trong sự nghiệp hay tình yêu, tiềm năng của phụ nữ chúng ta đều lớn hơn nhiều so với những gì mình tưởng tượng, miễn là các bạn dám buông tay để thử sức.
Thôi không nói nhiều nữa, nói nhiều lại thành ra giáo điều dạy đời, hơn nữa có rất nhiều suy nghĩ tôi đã gửi gắm vào trong cuốn tiểu thuyết rồi.
Các bạn có thể không nghe, vì cuộc đời các bạn là do các bạn tự quyết định.
Tóm lại, hãy thả lỏng đi, tình yêu không quan trọng đến mức đó đâu, đây cũng là chủ đề của cuốn sách tiếp theo, hahahaha.
Hẹn gặp lại ở tác phẩm sau nhé.
25.07.2023
Hãy Để Lãng Mạn Làm Chủ
Đánh giá:
Truyện Hãy Để Lãng Mạn Làm Chủ
Story
Chương 58: Hoàn
10.0/10 từ 17 lượt.
