Hãy Để Lãng Mạn Làm Chủ

Chương 39


Scandal tình ái của Quan Vĩ Diệp cuối cùng cũng khép lại khi phòng làm việc báo cảnh sát kèm theo văn bản luật sư. Vì tin đồn khẳng định Quan Vĩ Diệp và Thái An Đồng đang hẹn hò, mà nếu bắt bẻ câu chữ thì đúng là hai người chưa xác nhận quan hệ chính thức, dựa vào đó phòng làm việc sử dụng phương pháp chối bay chối biến, đăng liền mấy bài văn dài lời lẽ đanh thép. Cộng thêm việc Quan Vĩ Diệp đích thân xuống nước nũng nịu trong phần bình luận và group fan, sự việc rất nhanh đã trôi qua.


Ngược lại, Thái An Đồng bị fan của Quan Vĩ Diệp đuổi theo mắng chửi một thời gian dài. Nhưng người đã lăn lộn mấy chục năm trong giới giải trí thì khả năng chịu áp lực đâu phải dạng vừa, huống hồ cô ta đi theo con đường diễn viên thực lực, dù bị fan của một idol hạng ba mắng mỏ cũng chẳng ảnh hưởng gì mấy.


Nghe nói ở phim trường cô ta vẫn làm theo ý mình, thái độ bên ngoài thì hờ hững lạnh nhạt nhưng thỉnh thoảng vẫn lén cho chút đường mật ngọt ngào, khiến chàng trai mười bảy tuổi Quan Vĩ Diệp rối tinh rối mù.



Tại sao Quan Nhất Hòa lại biết rõ thế ư? Vì ngày nào Quan Vĩ Diệp cũng tường thuật trực tiếp câu chuyện tình yêu tuổi mười bảy tuổi của mình trong nhóm chat ba người có cô và Trần Mộ Giang.


Quan Vĩ Diệp: Thái An Đồng vừa gắp đùi gà trong hộp cơm của chị ấy cho em.


Quan Vĩ Diệp: Bảo em còn đang tuổi ăn tuổi lớn, phải ăn nhiều vào.


Quan Vĩ Diệp: Yêu chết mất thôi.


Quan Vĩ Diệp: Chị ấy tâm lý quá đi.


Quan Vĩ Diệp: [Biểu cảm khóc lóc].


Quan Nhất Hòa: Có khi nào vì cô ta là diễn viên nữ nên không thể ăn đùi gà không?


Trần Mộ Giang: [Ngón tay cái].


Trần Mộ Giang: Ăn đùi gà không béo đâu.


Quan Nhất Hòa: [Trố mắt] [Chắp tay bái phục].


Quan Vĩ Diệp: Đàn ông mới hiểu được đàn ông. [Ngầu].


Quan Nhất Hòa chịu hết nổi, chuyển sang khung chat riêng với Trần Mộ Giang.


Quan Nhất Hòa: Hồi mười bảy tuổi em cũng thế à?


Trần Mộ Giang: Nếu mười bảy tuổi mà gặp chị, chắc cũng thế.


Quan Nhất Hòa: Chị đang nói chuyện nghiêm túc với em đấy.


Trần Mộ Giang: Ai mười bảy tuổi mà chẳng thế?


Trần Mộ Giang: Thằng bé mới biết yêu lần đầu, động viên chút đi, có gì không tốt đâu.


Quan Nhất Hòa: Em đã là dượng của nó đâu.


Trần Mộ Giang: Vẫn chưa à? Thế tức là có khả năng rồi.


Quan Nhất Hòa bỗng đỏ mặt tía tai.


Phản ứng lại, cô sờ lên gò má hơi nóng ran của mình, gửi tin nhắn trả lời kẻ vừa khiến cô ngượng ngùng với nét mặt khá là phức tạp.


Quan Nhất Hòa: Chị đỏ mặt thật rồi này.


Trần Mộ Giang: Cố gắng lên, giữ nguyên trạng thái thêm năm phút nữa, sắp xong rồi, bên em sắp xong việc rồi.


Trần Mộ Giang: Xong việc em gọi video cho chị.


Trần Mộ Giang: Cảnh tượng kỳ thú thế này không thể bỏ lỡ được.


Quan Nhất Hòa: [Mỉm cười].


Trần Mộ Giang bảo năm phút là đúng năm phút thật.


Quan Nhất Hòa giữ nguyên biểu cảm hết nói nổi bấm chấp nhận cuộc gọi, gương mặt mỉm cười xấu xa của người đàn ông hiện lên màn hình.


Anh ghé sát lại nhìn kỹ, sau đó bày ra vẻ thất vọng tràn trề: “Hết đỏ rồi, lại trắng lại mềm rồi.”


Nghe anh nói vậy, cô co một chân lên, gục mặt vào đầu gối, đôi mắt sáng ngời lấp lánh.



Giọng cô trở nên nhỏ nhẹ: “Đấm cho bây giờ…”


“Đánh thằng cháu lớn xong rồi đánh tiếp thằng cháu nhỏ hả?” Khóe miệng anh nhếch lên: “Tay có đau không?”


“Cháu nhỏ? Ha ha.” Cô bĩu môi: “Em diễn sâu thật đấy Trần Mộ Giang.”


“Cuối cùng em không còn bị coi là thằng cháu nhỏ nữa rồi đúng không?”


Cô ôm đầu gối cười run cả người, bỗng thấy tóc anh bị thổi bay sang một bên, có vẻ xung quanh đó gió thổi khá lớn, bèn hỏi hôm nay anh quay phim ở đâu.


Anh mỉm cười bất lực, bảo hôm qua nói với chị rồi mà, hôm nay đến hồ Tích Thủy quay phim, chị còn bảo đó là tận cùng thế giới còn gì.


Cô vỗ trán: “À, đúng đúng đúng, tận cùng thế giới.”


Cô đặt điện thoại xuống, bắt đầu cắt móng tay: “Lâm Thù Nghiêu và Văn Nhược Liễu từng chạy đến đó chụp ảnh một lần, chị xem quãng đường xong thì thôi, đi sang châu Âu còn nhanh hơn.”


“Chị chưa đến đó bao giờ sao?”


“Chưa.”


Anh xoay camera, cho cô xem phong cảnh một chút, đường bờ biển dài tít tắp, dưới bầu trời âm u trông có vẻ hơi hiu quạnh.


Anh bảo người vắng lắm, cũng đẹp phết.


“Ồ, thế hôm nay không có quần chúng vây xem nhỉ?”


“Ừ.” Anh ngừng một chút: “Chiều quay xong là em rảnh rồi, muốn qua đây chơi không? Em đi dạo với chị.”


Cô có hơi do dự.


Anh ân cần dụ dỗ: “Bao lâu rồi chị không ra khỏi cửa, qua đây hóng gió biển chút đi, coi như mất hai tiếng di chuyển ra hải đảo du lịch.”


Cô cạn lời: “Biển mười mấy độ, gió nó thổi bay người chị mất.”


“Chị chui vào lòng em, không lạnh đâu.”


“Thế rồi đi kiểu gì?”


“Lãng mạn lên chút đi nào, nhà nghệ thuật của em.”


“Ái chà, chị lười động đậy lắm.”


“Bây giờ, ngay lập tức, đi tắm, trang điểm, mặc ấm vào, chị cứ từ từ mà làm, em bảo năm giờ Tiểu Trương qua đón chị. Nếu đói thì ăn chút gì lót dạ trước đi, trên đường có thể tắc xe, em sợ chị say xe.”


Trần Mộ Giang sắp xếp buổi chiều của Quan Nhất Hòa đâu ra đấy với giọng điệu cứng rắn không cho phép từ chối, sau đó như sợ cô đổi ý, anh bảo bận rồi và cúp máy luôn.


Quan Nhất Hòa nhìn điện thoại với vẻ bực tức và buồn cười: Chị đã đồng ý với em đâu?


Thế nhưng cơ thể lại chậm chạp lê bước về phía phòng tắm.


Năm giờ, chuông cửa reo đúng giờ. Tiểu Trương lái một chiếc Brabus mới coóng đến đón cô, cả màu sắc và kiểu dáng đều rất đặc biệt. Cô buột miệng hỏi một câu, cậu ta bảo đây là xe Trần Mộ Giang mới đặt mua dạo trước, chiếc đầu tiên ở trong nước, hôm qua mới giao đến.


“Anh Trần còn chưa ngồi thử đâu ạ, em tiện thể lái qua cho anh ấy luôn.”


“Ngầu đấy, nội thất cũng rất đẹp.”


Không ngờ lời nhận xét đơn giản của cô lại mở trúng đài phát thanh của Tiểu Trương, cậu ta thao thao bất tuyệt với cô về xe cộ suốt cả quãng đường. Dù sao cô cũng đang chán, cứ ậm ừ nghe, thỉnh thoảng chêm vào được vài câu, thế là Tiểu Trương tò mò hỏi cô cũng thích xe à.


“Ồ, chị không hứng thú.” Cô dửng dưng: “Bạn trai cũ và bạn trai cũ của cũ của chị đều thích.”


Tiểu Trương nghẹn lời, sau đó lại cười tươi: “Tính cách của chị Quan hợp với sếp em thật đấy.”


Cô trêu cậu ta: “Tính cách chị thế nào? Cậu nói cho cẩn thận nhé, coi chừng chị thổi gió bên gối đấy.”


Có thể vì cảm thấy cô khá dễ gần, Tiểu Trương cũng cả gan hơn: “Không biết tả thế nào, nhưng cảm giác là trấn áp được tình hình, át vía được người khác, nhưng lại không khiến người ta thấy ngột ngạt.”


“Thế sao lại hợp với sếp cậu?”


“Thì đây chẳng phải là tính cách hoàn hảo của bà chủ sao ạ.”



Cô mỉm cười, không để tâm lắm đến lời Tiểu Trương nói.


Xe chạy được hai tiếng đồng hồ, Quan Nhất Hòa và Tiểu Trương cười nói rôm rả, thời gian trôi qua rất nhanh.


Tiểu Trương chở cô đến thẳng nhà hàng, báo số phòng xong thì chào một tiếng rồi định rời đi. Trước khi đi, cậu ta còn gọi cô một tiếng “bà chủ”, cô hừ mũi cười, tay nâng tà váy vô hình lên làm động tác chào sân khấu kiểu ba lê. Tiểu Trương bị chọc cho cười tít mắt, nhưng ngay sau đó nụ cười bỗng tắt ngóm.


Cô quay đầu lại, thấy Trần Mộ Giang đội mũ lưỡi trai đứng trước cửa nhà hàng, hất cằm nhìn hai người với gương mặt vô cảm.


Cô lại quay đầu nhìn Tiểu Trương: “Sếp cậu làm mặt lạnh kìa.”


Tiểu Trương chuồn thẳng, chẳng dám ngoái đầu lại.


Trần Mộ Giang tiến lại gần cô: “Chị có biết mình rất cuốn hút không hả? Bớt tỏa ra mị lực một chút đi.”


Cô làm biểu cảm khoa trương: “Tiểu Trương gọi chị là bà chủ đấy nhé.”


Anh lập tức đổi sang vẻ mặt tán thưởng: “Sau này em đóng vai phản diện, chị đóng vai chính diện, được đấy.”


Cô nhẹ nhàng vỗ lên vai anh.


Ăn xong, Quan Nhất Hòa cứ nấn ná trong phòng bao không muốn động đậy, Trần Mộ Giang dỗ dành rủ cô ra ngoài đi dạo, bảo đã cất công ngồi xe đến tận đây rồi, ra biển ngắm chút rồi hẵng về.


Cô co ro trên ghế vì cơn buồn ngủ sau bữa ăn, uể oải buột miệng hỏi sao hôm nay không giữ chị ở lại.


Anh đứng ở cửa khoanh tay trước ngực, cười nửa miệng bảo xung quanh khách sạn có paparazzi theo dõi, hôm nay định về cùng chị, dù sao ngày mai quay cảnh đêm.


Cái ngáp của cô dừng lại giữa chừng.


“Được rồi, ôi chao, thật hết cách với em.” Cô giả vờ giả vịt lắc đầu, miễn cưỡng đi theo anh ra cửa, vừa đi vừa không quên quấn khăn áo kín mít.


Anh thì thoải mái để lộ mặt, buồn cười nhìn cô: “Chị làm thế này càng gây chú ý hơn đấy.”


“Ít ra chụp được cũng không nhận ra là chị.”


“Sao, để em lại có thêm một đối tượng tin đồn nữa hả?”


“Sướng không? Khỏi cần cảm ơn.”


Quan Nhất Hòa huých vai vào vai Trần Mộ Giang theo kiểu anh em chiến hữu, còn giơ ngón tay cái với anh.


Trần Mộ Giang liếc xéo cô, thấy đôi mắt lộ ra của cô tràn đầy vẻ đắc ý, không khỏi lắc đầu mỉm cười.


Chiếc xe chuyên dụng dừng lại trên con đê, Trần Mộ Giang dặn dò tài xế vài câu rồi nắm tay Quan Nhất Hòa thong thả đi về phía bờ biển. Đi được nửa đường cô dừng lại, bảo cô sợ nước khi trời tối, đứng ở đây ngắm là được rồi.


Anh vòng một tay ôm lấy cô, chỉnh lại khăn quàng cổ cho cô, hai người lặng lẽ đứng đó một lúc.


Ánh đèn lác đác phía sau lưng họ lúc ẩn lúc hiện, còn phía trước là màn đêm đen kịt vô tận.


Quan Nhất Hòa bỗng lên tiếng: “Hồi chị còn bên cạnh bạn trai cũ, chị hay bị mất ngủ lắm. Cứ trằn trọc trên giường khó chịu cực kỳ, thế là chị ngồi bên cửa sổ, nhìn trời đến ngẩn ngơ. Có lúc thì tìm sao, tìm một hồi lại thấy buồn ngủ, nhưng lúc ấy trời cũng sắp sáng mất rồi.”


Đây là lần đầu tiên cô nhắc đến chuyện người cũ với Trần Mộ Giang. Cô cảm nhận được ánh mắt anh dừng lại trên sườn mặt mình rất lâu, cánh môi mấp máy như đang suy nghĩ xem nên nói gì.


Anh hỏi: “Sao lại mất ngủ?”


Cô bảo cũng chỉ vì mấy chuyện vụn vặt thôi, nhưng đó cũng là vấn đề cốt lõi khiến cuộc tình đi đến hồi kết.


“Nhưng chẳng có gì đáng nói nữa, có nhiều chuyện chị quên béng rồi.”


Anh gật đầu, không hỏi thêm nữa.


Nhưng chẳng hiểu sao cô lại nảy sinh h*m m**n được giãi bày. Cô nói thật ra phải chia tay từ sớm rồi, nhưng lúc đó vẫn còn yêu, lại toàn chuyện nhỏ nhặt nên cứ nghĩ cố nhịn thêm chút nữa. Nhưng thực tế thì về sau chẳng giải quyết được vấn đề gì cả, ngược lại vì cuộc sống trở nên bình lặng mà càng thêm nhạt nhẽo.


Anh nghe xong nói thẳng: “Em không cảm thấy chị đau khổ lắm khi chia tay người cũ.”


“Có chứ, đau khổ bằng khoảng thời gian đi tắm một cái.” Dứt lời, cô tự bật cười: “Nói thế này nghe hơi tàn nhẫn, nhưng khi tình yêu đã cạn kiệt thì đúng là như thế thật.”


“Thử đừng để nó cạn kiệt xem.”


“Cái này đâu phải một mình chị muốn thử là được.”



Cô quay đầu nhìn thẳng vào mắt anh, một lát sau cô dời mắt đi, khẽ cười và nói: “Vượt giới hạn rồi nha.”


Nhưng lần này anh không hùa theo cô đổi chủ đề nữa: “Em muốn hiểu rõ về chị.”


“Em cũng nhìn thấy chị lúc không mặc quần áo rồi còn gì.”


“c** đ* ra thì nhìn thấy được tim chị à?”


Cô cong môi lắc đầu, ánh mắt lộ vẻ thắc mắc, nghiêm túc hỏi: “Sao em có vẻ vội vàng thế? Chị không cảm thấy em là kiểu người khao khát chuyện yêu đương.”


Anh thành thật đáp: “Thích chị. Với lại có một phần nhỏ là tính hiếu thắng.”


“Chị không có trêu đùa em đâu, Trần Mộ Giang.” Cô cũng thành thật đáp lại: “Chị thích em, nhưng lại không thích đến mức đó. Lúc muốn tìm em thì chị sẽ tìm, còn lúc không tìm tức là thật sự không muốn tìm.”


“Em biết, đó cũng là lý do em thích chị.”


“Thế em chưa từng nghĩ đến chuyện, nếu chị toàn tâm toàn ý thích em rồi, có khi em lại chẳng còn thích chị đến thế nữa không?”


Anh cười, kiên định lắc đầu: “Chị sẽ không bao giờ thích em hơn bản thân mình đâu. Hơn nữa chị cũng chẳng quan tâm mấy chuyện đó. Nếu là Quan Vĩ Diệp gặp vấn đề này, chắc chắn chị sẽ bảo em ấy cứ yêu trước đã, sau này kết quả thế nào thì chấp nhận thế ấy.”


Cô vỗ tay, bảo em hiểu chị ghê.


Anh thở dài, sắc mặt khi tỏ khi mờ, tâm trạng dường như hơi trầm xuống. Có lẽ vì hiếm khi hai người mở lòng nói chuyện sâu sắc thế này, anh dứt khoát nói tiếp.


“Đôi khi em cảm thấy, không phân biệt được lời chị nói là thật hay giả.”


“Sao cứ nhất thiết phải phân rõ thật giả làm gì? Chị cũng chưa bao giờ suy nghĩ kỹ về lời em nói mà. Tin hay không tùy tâm trạng.”


Cô ôm lấy cánh tay anh rồi nhẹ nhàng cọ qua.


Anh cụp mắt nhìn, cong ngón tay khẽ cào lên gò má cô.


“Tất cả đều xoay quanh chị… Chị là nữ chính trong cuộc đời mình, tất cả những người khác chỉ là phối hợp diễn xuất với chị thôi, đúng không?”


“Đúng rồi.”


“Nhưng sẽ luôn có người đi chệch khỏi kịch bản.”


“Thế cũng thú vị mà. Chuyện gì cũng thuận buồm xuôi gió thì sức sáng tạo của chị thui chột mất.”


Anh cười khẽ: “Chị yêu đương kiểu này có phải là vô địch thiên hạ không? Ngọt cũng nhận, đắng cũng xơi.”


Cô lắc đầu: “Chị đâu có nghĩ nhiều thế, chị chỉ không ngừng tìm cách khiến bản thân vui vẻ thôi. Lúc đang đau lòng, chị sẽ nghĩ đến một ngày nào đó trong tương lai nhìn lại khoảnh khắc này, chắc chắn sẽ thấy rất thú vị, thế nên lúc này cứ đau khổ cho đã đời đi, cũng đâu phải buồn mãi được, niềm vui vẫn luôn chờ chị ở phía trước mà.”


Anh nhìn cô không nói lời nào.


Cô buông tay anh ra, bước lên vài bước, từ từ dang rộng hai tay về phía trước, nhắm mắt cảm nhận từng đợt gió biển, khóe miệng cong lên.


“Tâm bình khí hòa đón nhận mọi món quà từ cuộc sống. Ha ha ha.”


Cô nghiêng đầu nheo mắt nhìn anh: “Kết quả tệ nhất thì có thể là gì chứ? Còn sống chẳng phải là niềm vui lớn nhất rồi sao? Thế nên chị sợ cái gì?”


Gió rất dịu dàng, như đang v**t v* gương mặt cô. Hàng mi cô khẽ rung, bên tai nghe thấy giọng nói trầm trầm của người bên cạnh cất lên.


“Nếu em nghe những lời này từ người khác, em sẽ nghĩ đó là một người rất bi quan.” Anh nói: “Giống như đã từng chịu quá nhiều tổn thương, bi quan đến cùng cực mới trở nên bất cần với mọi thứ như vậy.”


Cô mở mắt bật cười: “Chị thì chịu tổn thương gì được chứ? Em nghĩ chị có thể bị tổn thương bởi điều gì?”


Cô vừa cười vừa lắc đầu: “Chị không thiếu tiền cũng chẳng thiếu tình, xinh đẹp lại còn có chút thông minh, nếu chị mà suốt ngày sầu bi ủ dột thì đúng là xúc phạm lớn nhất đối với những người thực sự đau khổ ngoài kia.”


Anh bảo em biết, nhưng tâm thế của chị cũng hiếm gặp lắm.


“Là mỗi khi lớn hơn rồi chị lại nhận ra, chị rất đỗi yêu bản thân mình.”


Cô có thể dành cho bản thân đủ nhiều tình yêu, nên rất nhiều chuyện cô không để tâm đến thế. Để tâm thì sẽ so đo, so đo thì tốn thời gian. Cứ nghĩ đến chuyện lãng phí thời gian là cô chọn quên nó đi luôn.


Gió biển thi thoảng thổi tung mái tóc cô, tiếng gọi khẽ khàng của anh khiến cô quay đầu lại, thấy anh đang giơ điện thoại lên. Điện thoại che khuất gương mặt anh, khiến cô không nhìn rõ biểu cảm, chỉ nghe thấy anh nói chị thế này đẹp lắm.


Cô nở nụ cười dịu dàng, giữ nguyên tư thế.



“Tách” một tiếng, anh hạ điện thoại xuống, bất động nhìn cô đang bước về phía mình.


Hai người ngồi khoanh chân trên bãi cát, Quan Nhất Hòa lơ đãng nghịch mấy hòn đá.


Trần Mộ Giang đang im lặng bỗng lên tiếng: “Cho nên chị chưa bao giờ hỏi em.”


Anh nói một câu không đầu không đuôi, nhưng Quan Nhất Hòa biết anh đang ám chỉ điều gì.


Cô buồn cười: “Hỏi em cái gì? Ví dụ xem?”


“Ví dụ…”


Anh ngập ngừng: “Ví dụ, sao chị không hỏi em, giữa chị và cô ấy em thích ai hơn?”


Cô đáp ngay không cần suy nghĩ: “Sao em không hỏi chị, giữa em và Lý Hoa chị thích ai hơn?”


Anh quay đầu nhìn cô, trên mặt là biểu cảm phức tạp.


Cô chẳng bận tâm, cười hì hì sán lại gần anh: “Chị thích em hơn.”


Anh nhìn sang chỗ khác: “Chị cũng nói với Lý Hoa như thế chứ gì?”


Cô vẫn cười: “Cậu ta sẽ không hỏi câu này.”


Anh lại im lặng.


Cô vươn vai, vẻ mặt đầy khoan khoái, hơi ngửa đầu tận hưởng màn đêm mát mẻ.


Một lúc lâu sau cô nói: “Không thích em đến thế là thật, mà thích em cũng là thật.”


“Nếu em nói em không chấp nhận được điểm này thì sao?”


“Thì chị đi.”


“Nếu em giữ chị lại.”


“Thì chị ở lại.”


Anh nhìn cô, ánh mắt có chút mông lung: “Chị có hy vọng em giữ chị lại không?”


Cô đáp như lẽ đương nhiên: “Tất nhiên rồi, vì thích em mà.”


“Nhưng chị không thích em nhiều đến thế.”


“Cho nên chị mới đi đấy.”


Cô híp mắt cười.


Bỗng dưng lại có một cơn gió biển thổi tới làm rối mái tóc, cô không bận tâm đến mà chỉ nhìn anh với đôi mắt sáng ngời.


Cô nói: “Cơ mà, nể tình chúng ta thân thiết thế này, đặc cách cho em một cơ hội.”


Gió vẫn thổi, những lọn tóc đen của cô bay về phía anh, dưới bầu trời đêm, cô đưa bàn tay mình cho anh.


“Cho em một cơ hội.”


“Giữ chị lại đi.”



Sẽ giữ chặt thôi!


Trong chương này tôi xin giải thích một chút tại sao lại không viết theo góc nhìn của anh Trần.


Bởi vì bộ truyện này kể lại câu chuyện giữa hai người họ hoàn toàn dưới góc nhìn của chị Quan, mà trong thế giới của Quan Nhất Hòa thì everything is about her only (mọi thứ đều chỉ xoay quanh cô ấy). Cô ấy vốn chẳng bận tâm Trần Mộ Giang thích mình nhiều bao nhiêu, hay làm thế nào mà thích mình, cô ấy cũng sẽ không đi hỏi làm gì. Những thứ đó không quan trọng, cô ấy chỉ cần bản thân vui vẻ là được. Chỉ cần cô ấy vui, thì kể cả Trần Mộ Giang không thích cô ấy, cô ấy vẫn cứ vui.


Thế cho nên là diễn biến tâm lý của anh Trần… cứ để ngỏ vậy nhé :)


Ngoài ra, để tránh mọi người hiểu lầm thì tôi giải thích thêm một chút, chi tiết anh Trần hỏi câu “giữa chị và cô ấy em thích ai hơn?” được cài cắm rất tinh tế. Thoạt nhìn thì có vẻ không giống tính cách của anh ấy lắm, nhưng thực ra ẩn ý đằng sau là đã từng có người hỏi anh ấy câu hỏi như vậy rồi: “Anh thích cô ấy hơn hay thích em hơn?”.


Trong khi đó Quan Nhất Hòa từ đầu đến cuối vẫn cứ dửng dưng bình thản, tuyệt nhiên không đả động gì đến chuyện này. Anh ấy biết thừa là cô ấy không quan tâm thật, nên mới không kìm được mà cảm thán “Sao chị không hỏi em”.


Hãy Để Lãng Mạn Làm Chủ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Hãy Để Lãng Mạn Làm Chủ Truyện Hãy Để Lãng Mạn Làm Chủ Story Chương 39
10.0/10 từ 17 lượt.
loading...