Hãy Để Lãng Mạn Làm Chủ
Chương 38
Quan Nhất Hòa lần đầu cảm thấy mình đã bắt đầu có tuổi.
Rượu chè, thức đêm lại còn túng dục quá độ, hôm sau tỉnh dậy cô đau lưng mỏi gối, đầu như muốn nổ tung.
Cô đứng trước bồn rửa trong bếp móc họng, nhưng móc mãi cũng chẳng nôn ra được gì.
Trần Mộ Giang đang nấu mì bên cạnh buồn cười nhìn cô, bảo cô đừng cố nữa, ăn bát mì nóng vào sẽ đỡ hơn.
Người đàn ông bưng nồi đi ra bàn đảo bếp, cô lết từng bước theo sau nét mặt khiên cưỡng, miệng lầm bầm càu nhàu.
Trần Mộ Giang một tay bóp má cô: “Chỉ có chị là lắm chuyện.”
Cô bĩu môi, đưa tay ra cào anh vài cái.
Ăn xong, hai người cùng nhau dọn bàn, người đưa người đón nhịp nhàng, sau đó rửa tay rồi lần lượt ra sofa ngồi.
Quan Nhất Hòa cầm điện thoại lên, Trần Mộ Giang nhẹ nhàng hôn l*n đ*nh đầu cô rồi cũng lôi điện thoại ra xem.
Nghỉ ngơi hơn một tiếng đồng hồ, người đàn ông đứng dậy thay quần áo, sau đó quay lại ngồi xổm trước mặt cô ở sofa.
Cô lười biếng liếc nhìn anh, còn anh thì đang cười.
“Sắp tới có thể em sẽ hơi bận.”
“Biết rồi.”
Anh đưa tay nắm lấy cằm cô, ghé sát vào hôn, giữa những nụ hôn anh thì thầm: “Có phải em bận hay không chị cũng chẳng quan tâm không?”
Cô lại đáp: “Cũng không hẳn là không quan tâm.”
Quan Nhất Hòa đưa tay lên làm dấu, nghịch ngợm nheo mắt: “Thật ra chị chỉ cần ngần này không gian riêng thôi, một chút xíu này thôi, thời gian còn lại đều cho em hết.”
Trần Mộ Giang mỉm cười nắm lấy tay cô, vẻ mặt như đã ngầm hiểu: “Em thấy là chị chỉ có ngần này không gian cho em, còn lại là chị giữ cho mình thì có.”
Cô cười hì hì, không nói lời nào.
Anh bắt chước dáng vẻ của cô, cũng nheo một mắt, giơ tay lên: “Vậy thì thỉnh thoảng chị quản em một chút nhé, chỉ cần ngần này thôi. Thời gian còn lại cứ thả rông em, em sẽ tự tìm đến chị vào lúc thích hợp.”
Cô còn chưa kịp cảm nhận rõ cảm xúc trong lòng, nụ cười rạng rỡ đã nở trên môi, ngay sau đó cô lao vào lòng anh, hôn anh thật sâu.
Nụ hôn kết thúc, cô ngửa đầu nhìn anh, gọi tên anh.
Anh cúi đầu.
“Trần Mộ Giang.” Cô chớp chớp mắt: “Chị hơi thích em rồi đấy.”
“Ừ, em biết.”
Cô rời khỏi vòng tay anh, vỗ lên vai anh: “Đi làm việc đi nào.”
“Tuân lệnh.”
Hai người trao nhau thêm một nụ hôn nữa, người đàn ông quay lưng ra cửa.
Quan Nhất Hòa ngâm nga hát, quay trở lại thế giới nhỏ bé vui vẻ của riêng mình.
Trần Mộ Giang nói được làm được, mấy ngày liền không thấy tăm hơi.
Thật ra bây giờ dù anh có đến tìm Quan Nhất Hòa mỗi ngày, cô cũng chẳng thấy phiền.
Nhưng cô cảm thấy việc anh biến mất mấy ngày này không phải là dỗi hờn, cũng chẳng phải thực sự muốn cho cô không gian riêng, mà giống như một sự trêu chọc tình ý vậy. Như muốn nói với cô rằng: Chị xem, em lại bắt được sóng của chị rồi.
Không có bằng chứng nào chứng minh suy nghĩ của cô là đúng, cô cũng không đi hỏi rõ ngọn ngành với Trần Mộ Giang, nhưng cô cứ đinh ninh rằng anh cũng nghĩ giống hệt mình. Đây là sự ăn ý kỳ lạ nảy sinh giữa hai người.
Anh hẳn phải biết rất rõ, trong mấy ngày không tìm cô, anh vẫn luôn hiện hữu trong thế giới của cô, dù bằng cách này hay cách khác.
Nghĩ đến đây, nụ cười của Quan Nhất Hòa càng thêm động lòng người, giây tiếp theo cô bấm gọi cho anh.
Đầu dây bên kia bắt máy và mở lời trước, nghe vào tai là giọng nói mang theo ý cười của anh.
“Có vẻ như ba ngày là khoảng thời gian hợp lý nhỉ.”
“Chà, em cũng giỏi thật đấy.” Cô làm nũng: “Chị nhớ em quá đi, Trần Mộ Giang.”
“Không gian dành cho em đã lớn hơn chút nào chưa?”
“Lớn hơn mức hơi thích em một chút xíu rồi.”
“Ba ngày mà đạt được nhiều mục tiêu thế này cơ à?” Anh thở dài kiểu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Biết thế cứ cách ba ngày em lại tìm chị một lần.”
Cô cầm điện thoại cười không ngớt.
Cúp máy, hai người không hẹn mà cùng tiếp tục nhắn tin trò chuyện.
Thế nên khi Quan Nhất Hòa lướt thấy tin bóc phốt nóng hổi trên mạng, gần như ngay lập tức Trần Mộ Giang cũng nhắn tin WeChat cho cô. Nhưng cô không kịp xem, vì đang bận gọi điện cho cô ruột Quan Hồng.
Tin đồn mới nhất nói rằng một nam diễn viên mới nổi còn vị thành niên và một nữ diễn viên trung niên phim giả tình thật ngay tại phim trường, hai người chênh lệch nhau tận hai mươi tuổi. Bài bóc phốt miêu tả rõ mồn một đặc điểm của cả hai, còn đặc biệt điểm danh nam diễn viên có một người họ hàng “nghi vấn là bạn gái của nam diễn viên hạng A nổi tiếng”.
Khá lắm, chỉ thiếu nước viết thẳng ba chữ Quan Vĩ Diệp vào bài phốt thôi. Dưới phần bình luận, quần chúng ăn dưa đã nhanh chóng có mặt tại hiện trường và đoán ra ngay nhân vật chính, cô lướt sơ qua, màn hình ngập tràn chữ viết tắt “QVD”.
Lại còn có mấy người qua đường không rõ danh tính xen vào bình phẩm, bảo cái nhà họ Quan này từ lớn đến bé bị sao vậy, suốt ngày nhảy nhót lung tung, cái tâm muốn nổi tiếng sắp chọc thủng cả màn hình điện thoại rồi.
“… Cháu có cập nhật mạng xã hội nào nữa đâu, muốn nổi cái nỗi gì chứ, đúng là có bệnh.”
Quan Nhất Hòa lầm bầm oán trách.
Đầu dây bên kia, giọng điệu của Quan Hồng nghe không có vẻ gì là hoảng loạn, còn bảo cô đừng quan tâm.
Cô lộ vẻ kinh ngạc: “Nước sôi lửa bỏng thế này mà cô bảo cháu đừng quan tâm á?”
“Vậy cháu có giúp được gì không? Cần chi phải tốn thời gian.”
“Quan Vĩ Diệp là cháu ruột của cháu mà!”
“Nó còn là cháu nội ruột của cô đây này.” Quan Hồng bình tĩnh nói: “Đã cho người liên hệ bên tung tin rồi, cùng lắm thì chi tiền. Chuyện gì giải quyết được bằng tiền thì không phải là vấn đề, cháu đừng có lo bò trắng răng.”
Bà cô vẫn mạnh mẽ và quyết đoán y như ngày nào. Quan Nhất Hòa bất lực: “… Vậy ít nhất cô cũng nói cho cháu biết rốt cuộc là chuyện gì chứ?”
Cúp máy xong, Quan Nhất Hòa cảm thấy một cơn bực dọc không biết xả vào đâu, cô mở khung chat với Trần Mộ Giang gửi qua một tràng icon gào thét.
Trần Mộ Giang lập tức gọi lại, cô bấm tắt, nhắn lại một câu: Chờ chút.
Chưa đầy một lát sau, nhóm chat “Quan Vĩ Diệp ra đây chịu đòn (3 người)” được thành lập.
Quan Vĩ Diệp: [Ngơ ngác].
Trần Mộ Giang: Ha ha ha.
Quan Nhất Hòa đã bắt đầu cuộc gọi thoại (Tham gia).
Cuộc gọi ba người, chẳng ai lên tiếng.
Cuối cùng Trần Mộ Giang là người phá vỡ im lặng: “Bài nhạc viết thế nào rồi?”
Quan Nhất Hòa tiếp lời: “Cũng tàm tạm, hôm nay viết thêm được hai trang nữa.”
“Nhiều phết đấy, giỏi nha.”
“Vai đau chết đi được.”
“Có cao dán không?”
“Dùng hết rồi.”
“Mai em bảo Tiểu Trương mang qua cho chị một ít.”
“Okie.”
Hai người kẻ tung người hứng, coi Quan Vĩ Diệp như không tồn tại, cứ thế tán gẫu một hồi.
Quan Vĩ Diệp không nhịn được nữa tranh thủ xen vào: “Anh Trần, anh sắp thành dượng của em rồi sao?”
Hai người còn chưa kịp trả lời, cậu chàng lại cuống quýt muốn xác nhận điều gì đó: “Anh Trần, anh đang hẹn hò với cô út em à?”
Quan Nhất Hòa lạnh lùng đáp trả: “Thế mày đang hẹn hò với Thái An Đồng à?”
“…”
Thằng cháu khóc mếu máo: “Không, không hẳn là hẹn hò…”
“Không hẳn?” Cô xù lông ngay lập tức: “Không hẳn là cái kiểu gì? Hai người đang mập mờ hay là sao? Bà chị đó thả thính mày?”
Cô bắn rap liên thanh: “Cháu của Quan Nhất Hòa này mà để người ta thả thính vờn qua vờn lại á? Mất mặt vãi chưởng.”
Trần Mộ Giang thong thả xen vào: “Đúng là mất mặt thật. Chẳng học được chút công lực nào của cô út cả.”
“Em im miệng cho chị.”
Người đàn ông cười khẽ.
Quan Vĩ Diệp vừa tủi thân vừa có chút ngại ngùng, ấp a ấp úng kể lại đầu đuôi câu chuyện.
Thái An Đồng tuy đã gần bốn mươi nhưng nhờ bảo dưỡng tốt, lại chưa từng kết hôn nên nhất cử nhất động chẳng khác gì mấy cô gái đôi mươi, người đã dịu dàng lại còn đặc biệt quan tâm chăm sóc Quan Vĩ Diệp, thế là hai người liếc mắt đưa tình, mầm mống mập mờ cứ thế nảy sinh.
Thái độ lúc nóng lúc lạnh của Thái An Đồng khiến thằng nhóc Quan Vĩ Diệp trên phim trường cứ không kiểm soát được mà chạy theo sau cô ta, chẳng khác nào trợ lý riêng miễn phí. Quan Vĩ Diệp cũng không phải chưa từng hỏi thẳng, nhưng kết cục dĩ nhiên là bị cô ta dùng chiêu “bốn lạng bạt ngàn cân” đánh trống lảng sang chuyện khác.
Quan Vĩ Diệp bảo cậu biết mình đang bị vờn, bị nuôi trong bể cá, nhưng mà cậu thấy vui lắm.
Cuối cùng cậu còn hỏi Trần Mộ Giang, anh Trần, trải qua vụ này xong em có trưởng thành, đàn ông hơn chút nào không?
Anh Trần cười ha hả.
Quan Nhất Hòa cảm thấy sự ngượng ngùng bắt đầu co rút từ đầu ngón chân, cuốn cô lại thành một vòng tròn y hệt như làm bánh bông lan cuộn, bên trong còn trét đầy lớp kem mang tên “muối mặt”.
Sau đó, con dao phẫn nộ băm cái bánh cuộn ấy ra thành từng khúc.
Cô mắng xối xả vào mặt thằng cháu: “… Đầu tiên, đầu tiên nhé, bà mẹ nó chứ. Đầu tiên, mày phải phân biệt cho rõ người ta có thật lòng thích mày không, hay là bà chị kia chỉ đang cô đơn, thấy mày trai tráng trẻ khỏe lại dễ lừa nên mới trêu ghẹo mày.”
“Thứ hai.” Cô nói được nửa câu bỗng nghẹn lời: “Thứ hai…”
Trần Mộ Giang tiếp lời: “Thứ hai, cho dù người ta không nghiêm túc với em thì em cũng không được để cô ấy hoàn toàn nằm ở kèo trên, thi thoảng phải nắm chút quyền chủ động, có thế người ta mới thấy em thú vị.”
“Đúng rồi… Ủa? Không đúng.” Cô càng nghe càng thấy sai sai: “Trần Mộ Giang, em đừng có dạy hư cháu chị.”
“Em đâu có dạy hư nó, lấy ví dụ từ bản thân chẳng phải là bài học tốt nhất sao?”
“Chị…”
Sao lại bảo chị không nghiêm túc với em? Không đúng.
Sao lại bảo chị không thật lòng thích em? Cũng không đúng.
Lý nào chị nhắm vào em chỉ vì em trai tráng trẻ khỏe lại dễ lừa chứ? Ừ, cái này nghe có vẻ hợp lý.
“Em mà dễ lừa cái nỗi gì!”
Người đàn ông mỉm cười ẩn ý: “Em không dễ lừa, là em tự nguyện cắn câu.”
Thằng cháu như tìm được chỗ dựa: “Đấy, chuẩn men là đếch sợ bị nuôi cá.”
“Câm miệng hết cho tôi!” Quan Nhất Hòa phát điên tại chỗ: “Đàn ông mấy người chẳng ai tốt đẹp cả.”
Trong nhóm chat, hai gã đàn ông, một người cười ngặt nghẽo không dừng được, một người dám giận mà không dám nói.
Quan Nhất Hòa hừ một tiếng, không thèm nói nhảm nữa, hỏi thẳng vào trọng tâm.
“Ngủ với nhau chưa?”
“…”
“Vãi chưởng, Quan! Vĩ! Diệp!”
“Không tính là ngủ…”
“Sao lại không tính là ngủ? Mày dùng miệng cho bả hay bả dùng miệng cho mày?”
“Cháu, cháu làm cho cô ấy…”
Vãi, bà chị này cũng chiến phết đấy chứ. Quan Nhất Hòa không nhịn được mà thầm đánh giá trong lòng.
Thằng cháu lảng sang chuyện khác.
Quan Nhất Hòa hiểu rồi. Đã vậy thì cô thu lại mấy lời định nói, chắc hẳn thằng cháu cũng chẳng phải trẻ con không hiểu sự đời.
“… Cho dù mày là con trai thì cũng phải biết tự bảo vệ mình, hiểu chưa? Thấy không ổn dù chỉ một chút là phải cắt lỗ ngay, bất kể phương diện nào. Còn một tháng nữa là mày đủ tuổi trưởng thành rồi, cô không nói nhiều nữa, dù sao cô cũng không phải mẹ mày.”
“Cô út…”
“Không hợp thì tan, đừng có cố chấp, đừng vì mấy chuyện tình cảm vặt vãnh mà làm khó bản thân. Giữ thể diện một chút, đừng vì thấy cô ta già dặn hơn, nằm ở kèo trên mà cảm thấy mình chịu thiệt, cho dù có thiệt thòi thì cũng là mày tự nguyện.”
“… Hơn nữa, đây là tình yêu, không phải cái cân ngoài chợ, chịu thiệt một chút cũng chẳng chết ai.”
“Nhưng mà, lừa tình thì được, lừa tiền thì không, nghe chưa?” Cô lầm bầm: “Vốn dĩ mày đã chẳng có tiền rồi.”
“Cháu kiếm được nhiều hơn cô đấy…”
“Quan Vĩ Diệp, bao lâu rồi cô chưa đấm mày nhỉ?”
Khán giả Trần Mộ Giang cười không ngớt.
Quan Vĩ Diệp ỉ ôi, lúc thì bảo đừng lo, lúc thì lái sang chuyện tình cảm của cô út, cuối cùng cứ một câu dượng hai câu dượng dỗ Trần Mộ Giang cười tít mắt, hai anh em kẻ tung người hứng trêu chọc Quan Nhất Hòa.
Quan Nhất Hòa vừa bực bội vừa buồn cười, nhưng qua những lời nói đùa của họ, tâm trạng cô dần bình tĩnh lại, suy nghĩ cũng trở nên rõ ràng hơn.
Đợi hai người kia quậy xong, cô từ tốn mở miệng, nói rành rọt từng chữ:
“Khỉ con à, cô không khuyên mày đừng dây dưa với người ta, vì mọi lựa chọn của mày đều là kinh nghiệm cho cuộc đời sau này.”
“Nếu mày muốn trải nghiệm những kiểu tình yêu khác nhau thì mày phải nhớ kỹ.”
“Yêu đương đơn giản lắm, chính là chấp nhận tất cả mọi cảm xúc mà tình yêu mang lại.”
“… Mày có thể đau lòng, có thể khóc lóc, có thể đôi khi đánh mất cái tôi một chút, nhưng phải nhớ rằng, nỗi buồn đó phải được xây dựng trên cơ sở là mày tự nguyện nếm trải chút vị đắng của tình yêu. Nó là gia vị, không phải thuốc phiện. Gia vị tô điểm cho cuộc sống, mày kiểm soát được nó; còn thuốc phiện chỉ khiến đời mày tan nát, sống không bằng chết không dứt ra được.”
“Lún sâu cũng được, nhưng vừa phải thôi. Giống như ngâm chân vậy, nước nóng hổi khiến mày muốn thử, nhưng mày biết rõ đó không phải đầm lầy, mày có thể rút chân ra bất cứ lúc nào, dù có bị bỏng cũng không để lại sẹo. Nó thú vị và nhìn chung là dễ chịu, hiểu không?”
“Hãy cứ mạnh dạn mà yêu, đừng sợ sệt, ngã thì tự rút ra bài học lần sau chú ý, thời gian sẽ chữa lành tất cả, chẳng có mối tình nào khiến mày cả đời không buông bỏ được đâu.”
Giọng nói của cô mang theo sự kiên định rất rõ.
“Hãy luôn dành phần tình yêu quan trọng nhất cho chính bản thân mình.”
“Chỉ cần mày vui vẻ, tất cả mọi người đều chỉ là vai phụ trong cuộc đời mày mà thôi.”
–
Bốn lạng bạt ngàn cân: Nguyên lý “lấy nhu thắng cương” trong Thái Cực Quyền (dùng lực nhỏ 4 lạng để đẩy lùi sức nặng ngàn cân). Ý chỉ việc dùng sự khéo léo, nhẹ nhàng để hóa giải vấn đề hóc búa hoặc lảng tránh câu hỏi khó một cách điệu nghệ, không tốn sức.
…
Sắp đến với nhau rồi.
Đối với những bạn luôn cảm thấy sợ hãi khi yêu đương, có thể thử học theo cách của chị Quan xem sao: Hãy cứ mạnh dạn yêu, đừng tính toán được mất, đừng quá soi mói tiểu tiết, càng không cần lo lắng về kết quả.
Cuộc đời dài rộng thế này, thế giới bao la đến thế, không thể nào cứ treo cổ mãi trên một cái cây được :)
Cây cối còn nhiều lắm, cứ chọn thêm vài cái cây nữa rồi hẵng treo (đùa thôi).
Hãy Để Lãng Mạn Làm Chủ
Đánh giá:
Truyện Hãy Để Lãng Mạn Làm Chủ
Story
Chương 38
10.0/10 từ 17 lượt.
