Hãy Để Lãng Mạn Làm Chủ

Chương 37


Điện thoại của Quan Nhất Hòa rung lên vài cái rồi trở về im lặng, cô chẳng thèm liếc nhìn, vẫn hào hứng nâng ly nói cười với người bên cạnh.


Lại thêm vài ly rượu xuống bụng, cô bắt đầu cảm thấy hơi chuếnh choáng.


Đã quá nửa đêm, trên sân khấu của quán bar xuất hiện DJ, bầu không khí trong quán bắt đầu nóng lên.



Nhạc đang chạy đều là những bản remix của những ca khúc hot hit hiện nay, đám đông vốn đang ngà ngà say liền lắc lư theo điệu nhạc, chẳng biết ai là người đứng lên đầu tiên, rồi từng người từng người một rời khỏi ghế, khoảng trống giữa quán dần được lấp đầy bởi những bóng người đang uốn éo ở đủ mọi cấp độ.


Quan Nhất Hòa vốn chỉ ngồi tại chỗ đung đưa hai tay, nhưng khi nhạc chuyển sang bài của ca sĩ cô thích, cô phấn khích hét lên, vừa nhún nhảy tùy hứng vừa lách vào giữa đám đông.


“Everythin’ you do is amazin’…”


“Ain’t nobody watchin’, go crazy.”


Cô cười tít cả mắt, vừa chỉ tay về phía DJ vừa hát lớn.


Vừa khéo ánh mắt DJ cũng chạm phải cô, nữ DJ cực ngầu kia cũng giơ tay chỉ ngược lại về phía cô.


Cô càng quẩy sung hơn, eo thon lắc lư theo nhịp điệu, thi thoảng lại hất tóc, đầu gật gù theo nhạc.


Giữa đám đông, Quan Nhất Hòa dường như nổi bật hơn cả, cô phóng khoáng và xõa hết mình. Có vài cô gái bên cạnh sán lại gần nhảy cùng, cô liền bá vai cô bé kia, nhắm mắt giơ tay lên không trung, hông vẫn tiếp tục lắc lư.


Nhạc lại chuyển, giai điệu bài “Levitating” của Dua Lipa vang lên.


Cả quán ồ lên những tiếng hú hét, số người đứng dậy đông hơn hẳn. Biên độ lắc lư của Quan Nhất Hòa cũng lớn hơn, cô bé bên cạnh cũng nhắm mắt đầy vẻ phấn khích.


Trên vai bỗng nhiên có thêm cánh tay, cô mở bừng mắt, thấy có thêm mấy cô gái nữa nhập hội. Cô nở nụ cười, thỉnh thoảng lại phối hợp vài động tác với họ.


Chẳng biết đã nhảy bao lâu, Quan Nhất Hòa thấy hơi khô cổ, thế là cô ôm chặt mấy em gái hai bên một cái, rồi dứt khoát xoay người, vừa lắc lư theo tiếng trống vừa đi về chỗ ngồi.


Mấy cô bé thấy cô định đi thì kéo tay giữ lại, cô cười ha hả, xua xua tay rồi chỉ về phía ghế ngồi. Lúc này mấy cô nàng mới chịu buông tha, nhưng vẫn hướng về phía cô mà nhảy nhót. Thấy vậy, cô cũng quay mặt về phía họ, vừa hát vừa đi lùi.


Thoát khỏi đám đông, cô nheo nheo mắt, eo vẫn khẽ đung đưa, hoàn toàn chìm đắm trong âm nhạc.


Quẩy một hồi đúng là cơn say bốc lên mạnh hơn, đầu óc cô xử lý chậm đi hẳn.


Cô vừa ngân nga hát vừa xoay người, đụng ngay phải một v*m ng*c r*n ch*c.


Cô lờ đờ ngẩng đầu lên, bắt gặp đôi mắt quen thuộc.


Trong cơn chếnh choáng, cô đã trôi dạt đến tận lối cầu thang, mà Trần Mộ Giang, người đáng lý ra đã rời đi lại đang đứng sừng sững ở ngay đó. Anh chống một tay lên tường, chẳng biết đã nhìn cô bao lâu, thấy cô lao vào người mình cũng không lên tiếng, chỉ rũ mắt nhìn cô.


Cô cố gắng mở to mắt, sau khi xác nhận lồng ngực này thuộc về người quen, cô dứt khoát kiễng chân hôn lên môi anh.


Cô ôm lấy mặt anh, híp mắt cười rồi hôn chụt một cái rõ mạnh, hôn xong đứng không vững, cô lảo đảo trong lòng anh.


Ánh mắt người đàn ông nhìn cô có thêm vài phần bất lực.


Cô cười hì hì, buông anh ra rồi quay người đi về chỗ ngồi.


Tiếng nhạc trong quán nhỏ dần, nhịp điệu trở nên chậm rãi, đám đông cũng tản bớt.



Cô ngồi xuống, ngửa cổ uống cạn một ly nước đá, sau đó dựa lưng vào ghế, vẻ mặt đầy thỏa mãn.


Trần Mộ Giang đi đến sau lưng cô, trước tiên xoa xoa gáy cô, sau đó gật đầu chào đám người đang cố gắng che giấu vẻ mặt hóng hớt trên bàn.


Vẻ mặt anh tự nhiên, chỉ vào chiếc ghế trống bên cạnh Quan Nhất Hòa hỏi chỗ này có người ngồi chưa.


Quan Nhất Hòa ngáp một cái, đáp: “Có người rồi, em lấy thêm cái ghế khác đi.”


Chưa đợi Trần Mộ Giang động tay, đã có người cùng bàn đứng dậy kéo ghế từ bên cạnh sang giúp, anh cười nói cảm ơn, thong thả ngồi xuống, sau đó cởi áo khoác ngoài ra.


Sắc mặt mọi người lại trở nên kỳ quặc vì hành động của anh, ai nấy đều ngầm trao đổi ánh mắt, ăn ý chọn cách im lặng.


Bên trong áo khoác Trần Mộ Giang là một chiếc áo thun ngắn tay, trên cánh tay phải lộ ra thêm một hình xăm mới.


Một vòng đen quanh bắp tay, thoạt nhìn trông hơi quen mắt.


Rất giống với hình xăm trên cánh tay trái của người phụ nữ đang ngồi bên phải anh.


Tuy không giống hoàn toàn, nhìn kỹ thì hoa văn của hai người khác nhau, kích thước cũng có chút chênh lệch.


Nhưng khi đặt cạnh nhau, ai nhìn vào cũng thấy giống hình xăm đôi.


Quan Nhất Hòa liếc xéo anh, mở miệng trước.


Cô nở nụ cười khó đoán, giọng điệu không rõ buồn vui: “Copycat.” (Đồ bắt chước.)


Anh lắc đầu, nhếch môi cười: “It’s couple tattoo.” (Là hình xăm đôi đấy.)


“Nhưng chị với em đâu phải một đôi.”


“Thì mình thành một đôi là được mà.”


Người đàn ông nhún vai, khuôn mặt hời hợt, ánh mắt nhìn cô lại đong đầy ý cười.


Nụ cười hoàn hảo của cô hơi cứng lại một chút rồi nhanh chóng được che giấu.


“Thế em định cưới chị à?” Cô quay sang nói đùa với cả bàn: “So it’s our wedding day today! Drinks are on me!” (Vậy hôm nay là ngày cưới của tụi này nha! Chầu này tôi bao!)


Mọi người vẫn chưa hiểu chuyện gì nên không dám hó hé, chỉ có người quen là cười hì hì.


Cậu ta nói: “Chậc chậc, anh Trần không yên tâm chứ gì?”


Trần Mộ Giang ngả người ra sau, gác tay lên lưng ghế của Quan Nhất Hòa, những ngón tay lơ đãng nghịch ngọn tóc cô. Nghe vậy, anh liếc nhìn cậu trai rapper không nói gì nãy giờ, nở nụ cười lười nhác: “Vốn dĩ định đưa bạn về xong là quay lại đây mà.”


Quan Nhất Hòa làm như không nghe thấy, quay đầu hỏi anh: “Đưa người ta về rồi hả?”


“Ừ.”


“Cô ấy ở đâu?”


“Khách sạn.” Anh nói ra một cái tên.


Cô tỏ vẻ tiếc hùi hụi: “Là chỗ đó ư, ngay bên cạnh có hàng gà rán ngon lắm.”


Anh lập tức muốn đứng dậy: “Để em đi mua về cho chị.”



Anh vẫn cố chấp muốn đi, người đã đứng lên rồi, cụp mắt nhìn cô và nói: “Em chạy được mà.”


Cô bật cười: “Là chị lười chờ đó.”


Nói rồi cô đưa tay, khẽ kéo tay anh, bắt anh ngồi xuống.


Một lúc lâu không ai lên tiếng, mọi người không biết là sợ lỡ lời hay do uống say rồi, tóm lại một góc quán bar bỗng chốc yên tĩnh hẳn.


Trần Mộ Giang và Quan Nhất Hòa từ đầu đến cuối cứ như không nhìn thấy bầu không khí gượng gạo trên bàn, vẫn tự nhiên nói cười với người quen.


Bartender đi tới, bảo là ông chủ tặng Trần Mộ Giang một ly rượu, anh nhận rượu rồi nói cảm ơn, tiện thể đưa mắt nhìn một vòng quanh bàn hỏi có ai muốn gọi thêm rượu không, anh mời.


Lúc này mọi người mới lục tục trò chuyện bình thường trở lại.


Thái độ của Trần Mộ Giang với người quen hay lạ đều rất thân thiện, thấy vậy mọi người cũng dần cởi mở hơn, thậm chí có người còn ướm lời trêu chọc anh và Quan Nhất Hòa.


Anh đều đón nhận hết, không phủ nhận cũng chẳng thừa nhận, còn cô ngồi bên cạnh chỉ tủm tỉm cười nhạt, chẳng đáp lại lời nào.


Cả đám đều là người tinh tường, đại khái cũng hiểu tình hình thế nào, trêu vài câu rồi chuyển chủ đề sang chuyện khác.


Trần Mộ Giang và Quan Nhất Hòa cười lắng nghe mọi người nói chuyện, thi thoảng ghé tai nhau thì thầm, không quá mức thân mật nhưng cánh tay của Trần Mộ Giang vẫn luôn đặt vững chãi sau lưng cô.


Màn hình điện thoại đột nhiên sáng lên trên bàn thu hút sự chú ý của hai người. Quan Nhất Hòa cầm lên, thấy người gọi hiển thị là Lý Tu Trạch.


Cô không hề che giấu cái nhíu mày khó chịu, bấm tắt tiếng chứ không cúp máy.


Sau đó cô dựa lại vào ghế, liếc thấy người bên cạnh đang nhìn mình chằm chằm, lại còn nhướng mày hất hàm về phía điện thoại của cô.


Cô lườm anh một cái, chìa điện thoại qua, trêu chọc: “Sao? Em muốn nghe hả?”


Anh cười khẽ, nắn nắn tay cô.


Màn hình điện thoại sáng lên rồi vụt tắt.


Trần Mộ Giang bỗng thẳng người dậy, với tay cầm lấy điện thoại của cô.


Cô bình tĩnh nhìn anh, ánh mắt như muốn hỏi anh định làm gì.


Anh nói, em có thể xem không?


Cô không hỏi lý do, cũng chẳng hỏi anh muốn xem cái gì, chỉ nghiêng người sát lại, nhìn chăm chăm vào anh: “Xem được chứ.”


Giọng cô dịu dàng: “Nhưng nếu nhìn thấy cái gì khiến em không vui, chị sẽ không dỗ dành đâu đấy nhé.”


Trần Mộ Giang im lặng, dường như đã đoán trước được câu trả lời. Anh cười bất lực, khẽ vuốt má cô rồi lại dựa lưng vào ghế, làm như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.


Quan Nhất Hòa chủ động sán lại gần, ngón tay lướt nhẹ trên hình xăm của anh, hỏi anh xăm từ bao giờ.


Ánh mắt anh trở nên dịu dàng lạ thường, hạ giọng kể lại cho cô nghe đầu đuôi câu chuyện về hình xăm ấy.


Cô giả vờ giận dỗi: “Em bắt chước chị.”


Anh cười: “Gu thẩm mỹ của chị tốt mà, em là đồ hay bắt chước.”


Cô cười hì hì, trêu chọc: “Thế làm thêm một cái dưới ngực nữa nhé?”



Anh ghé sát lại thủ thỉ, nói ngực em không đẹp bằng ngực chị, thôi bỏ đi.


Cô vỗ cái bốp lên hình xăm của anh, thấy anh nhăn nhó xuýt xoa không kìm được, cô lè lưỡi, bày ra vẻ mặt “chết dở, gây họa rồi”, rồi vội vàng xoa xoa cho anh.


Vừa xoa, cô vừa quan sát hình xăm lần nữa: “Viền xung quanh vẫn còn hơi đỏ này.”


“Ừ, tại mới xăm chưa được bao lâu.” Anh chìa cánh tay sát lại gần hơn: “Đau chết đi được, Bạo Bạo ơi.”


Cô ngước mắt nhìn anh.


Anh lại cười, gọi cô là khủng long bạo chúa.


Cô lườm anh một cái, nhưng động tác trên tay lại nhẹ nhàng hơn hẳn.


Người quen thấy cảnh đó liền trêu ghẹo Quan Nhất Hòa: “Tranh thủ đánh chồng đấy à?”


Cô mím môi cười, không hề phản bác: “Mãi mới tóm được cơ hội để ra tay đấy.”


Sau một hồi đùa giỡn, cô quay đầu lại, thấy anh đang nhìn mình với vẻ mặt khó đoán: “Chị nghiêm túc hả?”


Cô khẽ cười: “Lời chị nói em đừng có tin quá.”


“Lời nào?”


“Tất cả mọi lời.”


“Thế lời em nói chị cũng không tin sao?”


“Đúng vậy, chị chỉ nhìn xem em làm gì chứ không nghe những gì em nói.” Cô bảo: “Nói mồm thì dễ lắm.”


“Em cũng sẽ làm được vài chuyện mà.”


“Không phải, ý chị là “những chuyện kia” kìa, em hiểu mà.”


“Nhưng nếu em làm thế thì chị sẽ chạy mất dép, đúng không?”


“Chuẩn luôn.”


“Vậy đáp án là, bài toán này vô nghiệm?”


“Đúng thế.”


“Vậy nãy giờ chị toàn nói nhảm à?”


“Đúng rồi, chị đang nói nhảm đấy.”


Cô cười khúc khích.


Cô nghiêng đầu, giọng điệu nhẹ tênh: “Vừa bảo rồi mà, lời chị nói, em đừng có coi là thật.”


Không biết anh đang nghĩ gì, một lúc sau lại ngồi thẳng dậy.


“Đã thế thì đưa điện thoại cho em đi, em tò mò.”


Anh liếc nhìn cô, ánh mắt thoáng nét tự giễu, nhưng phong thái toát ra lại điềm tĩnh nhẹ nhàng: “Dù sao thì đáp án cũng là vô nghiệm mà.”



“Vậy cô giáo Quan mở khóa giúp em nhé?”


“Em tự xem đi, mật khẩu là…”


Quan Nhất Hòa và Trần Mộ Giang đầu tựa vào đầu, cùng nhau lướt danh sách tin nhắn của cô, anh hỏi từng người một, cô có hỏi có đáp, hai người còn ra chiều nghiêm túc bình phẩm từng đối tượng.


Lướt một hồi, Trần Mộ Giang chốt lại: “Em đẹp trai nhất.”


Quan Nhất Hòa mắt vẫn nhìn điện thoại, buột miệng tiếp lời: “Kỹ năng của em cũng đỉnh nhất.”


Nói xong cô mới quay sang nhìn anh, mím môi cười.


Anh không hề giận, bàn tay to lớn lơ đãng v**t v* tấm lưng cô, tặc lưỡi hai cái: “Lời khen cao nhất dành cho kẻ lấy sắc dụ người rồi.”


“Lấy sắc dụ người thì làm gì có quyền xem điện thoại?”


Nghe vậy anh cười có chút đắc ý: “Em vượt giới hạn rồi hả?”


“Ừ, em vượt giới hạn rồi.” Cô liếc xéo anh, nhấn mạnh từng chữ: “Quá giới hạn luôn rồi.”


“Nhưng hình như chị cũng không giận lắm.”


“Đúng thật, cho nên chúc mừng em.”


Hai người im lặng nhìn nhau rồi cùng ăn ý nở nụ cười.


Quan Nhất Hòa lại dựa sát vào anh, thì thầm bên tai: “Nhớ em rồi.”


“Em cũng nhớ chị.”


“Về nhà chị nhé?”


“Ừ.”



Copycat: Kẻ hay bắt chước, ăn theo. Ở đây không mang ý chê bai, chỉ là nói đùa thuần túy.


“Những chuyện kia” (Those things): Những chuyện giữa các cặp đôi yêu nhau, những việc để chứng minh lòng chân thành. Vì thứ cô ấy muốn là sự k*ch th*ch và niềm vui, nên tấm chân tình đối với cô ấy không quan trọng, nó sẽ khiến cô ấy thấy áp lực, hoặc cô ấy cảm thấy việc cố tình chứng minh chân tâm là quá giả tạo.


Tóm lại là giai đoạn giằng co, đưa đẩy thôi.


Sắp đến với nhau rồi. Cả hai người đều rất dứt khoát, muốn yêu đương là sẽ yêu ngay.


Ngoài ra tôi có đọc bình luận của mọi người, tôi cần phải nói rõ một chút, “cá” vẫn là “cá”, bất kể là cá trong ao của chị Quan hay anh Trần.


Tôi không viết tiểu thuyết lý tưởng hóa. Tâm thế của chị Quan đã được nhắc đến trước đó rồi ha, cô ấy hoàn toàn không quan tâm Trần Mộ Giang có nuôi cá hay không, bởi vì chính bản thân cô ấy cũng đi câu, “có cá là điểm cộng” chính là nguyên văn lời cô ấy nói.


Thử tưởng tượng một nam diễn viên đẹp trai đến cực phẩm, mà trong cuộc sống lại không có một bóng hồng nào, khoan nói đến chuyện có khả thi hay không, kể cả có khả thi thì đối với một thợ săn như Quan Nhất Hòa, điều đó rất là vô vị, nhạt nhẽo.


Thế nên cô ấy không giận, cô ấy cảm thấy thú vị cực kỳ.


Hơn nữa tôi không viết toẹt ra nhưng hình tượng nhân vật đã rất rõ ràng rồi nhỉ, hai người bọn họ đều là dân chơi.


Dân chơi không chơi trò tình yêu thuần khiết.


Dân chơi chỉ chọn ra con mồi ngon nhất trong đám thợ săn vừa ý, rồi từ tốn, thong thả mà thu lưới. :)


Hãy Để Lãng Mạn Làm Chủ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Hãy Để Lãng Mạn Làm Chủ Truyện Hãy Để Lãng Mạn Làm Chủ Story Chương 37
10.0/10 từ 17 lượt.
loading...